Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 94




Gần như không để Lê Nhược Thanh còn mặt mũi nào, nắm chặt khăn choàng trên người, hoàn toàn chết tâm, không nhìn ra bên ngoài nữa, quay lại vị trí mình nên đứng.

Nửa giờ sau, Hứa Nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Diên Phi, tài liệu muốn biết đã tìm được, cậu ta lập tức xóa bỏ hiềm nghi đưa Lê Nhược Thanh rời đi, cả quá trình không lưu lại dấu vết nào, cắt đứt cơ hội gặp mặt cuối cùng.

Thẩm Diên Phi đứng trong sảnh trước vắng vẻ ở cục Lưu trữ, trong tay cầm tập tài liệu cũ kỹ phủ đầy bụi, những đường gân xanh nổi lên lan từ mu bàn tay tới cổ tay áo ngay ngắn, chỉ là màu trắng đã nhuộm đầy bụi.

Cuộc gọi thứ ba anh gọi cho Khương Thời Niệm, trong ống nghe vẫn vọng lại tiếng tắt máy.

Thông tin vô cùng đơn giản đó, như kim nhọn đã được làm mềm, nhìn như nhẹ nhàng, nhưng lại ghim vào chỗ đau giấu kín của anh, dùng sự lãnh đạm khuấy động lòng người.

Thẩm Diên Phi lập tức liên lạc với đài truyền hình ở Bắc Thành, dưới số điện thoại quen thuộc, đài trưởng gần như lập tức nhận cuộc gọi.

Nghe thấy anh trầm giọng hỏi, đài trưởng bất ngờ bởi Thẩm Diên Phi vậy mà lại không biết chuyện, vội vàng nói: “Thẩm tổng, Thời Niệm khẩn cấp tới Quý Châu ghi hình rồi, tình huống đặc biệt, đi rất vội vàng, không có chuẩn bị, không rõ là mấy ngày có thể trở về, chỗ tôi không có địa điểm cụ thể cần người phụ trách xác định với đồng nghiệp bên kia, ngài phải đợi——”

Thẩm Diên Phi cúp máy, tra chuyến bay từ Hàng Châu đến Quý Châu, sớm nhất cũng phải tới đêm khuya, khoảng cách quá xa, anh lập tức đặt chuyến bay nhanh nhất về Bắc Thành.

Hứa Nhiên hừng hực chạy tới, đi theo anh tới sân bay, thấy vẻ mặt giữa hai lông mày của anh, Hứa Nhiên không dám nói thêm một câu thừa thãi nào nữa, chỉ cảm thấy run sợ kinh hãi, cũng không hiểu tại sao đã tìm được tài liệu, Tam Ca lại có phản ứng như vậy.

Lúc đáp xuống Bắc Thành đã là năm giờ chiều, Hứa Nhiên dựa theo phân phó của Thẩm Diên Phi, trực tiếp lái xe tới đài truyền hình Bắc Thành, đài trưởng đã chuẩn bị xong những thông tin liên quan đưa cho Thẩm Diên Phi, phía trên là địa điểm lý thuyết để quay chương trình lần này, nhưng vị trí hoang vu khó đi, không phải là nơi chỉ cần vài câu nói là có thể khái quát được.

Đài trưởng cảm nhận được khí thế bức người của Thẩm Diên Phi, ông ta hơi sợ hãi đối mặt, bất an nói thêm một câu: “Hình như Thời Niệm vẫn chưa khỏi bệnh, hôm nay đi về nghỉ ngơi trước, tạm thời khởi hành từ Vọng Nguyệt Loan, dì trong nhà chắc đã gặp cô ấy.”

Chuyến bay nhanh nhất từ Bắc Thành tới Quý Châu là tám rưỡi tối, Thẩm Diên Phi vô cảm rời khỏi đài truyền hình, quay về nhà ở Vọng Nguyệt Loan, trên đường nói chuyện điện thoại với dì: “Bà chủ không có gì khác lạ, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm, buổi trưa chỉ ăn một chút, tôi đã chuẩn bị thuốc cảm cho cô ấy, thấy cô ấy ăn xong mới rời đi, chuyện sau đó tôi cũng…”

Thẩm Diên Phi tự lái xe, vẫn liên tục gọi điện thoại cho Khương Thời Niệm, biết rõ cô đã tắt nguồn lên máy bay, nhưng anh vẫn liên  tục gọi đi như người máy vậy, cố chấp chờ đợi khoảnh khắc cô mở máy.

Gần sáu giờ chiều, sắc trời đã hơi tối, chỉ còn lại một ánh tà dương đỏ thắm, trong căn nhà ở Vọng Nguyệt Loan là một khoảnh ảm đạm tĩnh mịch, không có chút âm thanh nào.

Nhiệt độ trong biệt thự không đổi, không thể nói là thời tiết nóng lạnh được, nhưng trong không khí lại đông cứng một cách khó hiểu, khiến người khác run rẩy, Thẩm Diên Phi đứng ở cửa, bất động vài giây, nhìn tia sáng dần rơi vào bóng tối, như bắt được gỗ nổi trên mặt nước, cố gắng nắm chặt trong tay tập tài liệu có thể khiến Khương Tuệ Tuệ vui vẻ, nhìn anh nhiều hơn một chút.

Mi tâm anh nhíu lại, biết cô không ở đây, vẫn khẽ giọng một tiếng như bị quỷ ám: “Tuệ Tuệ.”

Không có lời đáp trả nào.

Thẩm Diên Phi không bật đèn, đi thẳng lên tầng, thấy phòng quần áo đã bị lục vội qua, vali đã biến mất, áo lông cô không hay mặc cũng không còn, anh đẩy cửa phòng ngủ chính ra, chăn bừa bộn, vẫn có chút dấu vết cô từng ngủ trưa.

Mỹ phẩm dưỡng da trên bàn trang điểm ít hơn nửa, ngăn kéo cũng không kịp đóng chặt, để lộ một khe hở lớn.

Đôi mắt Thẩm Diên Phi tối sầm, đục ngầu không lộ ra chút ánh sáng nào, lông mi rũ xuống, thử ổn định tiếng kêu sắc bén mất kéo dài khống chế trong tai phải.

Mọi thứ trông như yên ổn không có vấn đề gì, anh không nhận được điện thoại của cô, cô chỉ rời khỏi Bắc Thành vì công việc, nhưng trong thân thể anh có một vết rách ngang qua, ở trong căn nhà trống rỗng không có cô, bị hình ảnh trước mắt đâm thẳng vào thần kinh, dần xé toạc ra, bên trong xuất hiện máu thịt đỏ tươi.

Lần trước cô giấu anh đi, cũng để lại một căn phòng trống rỗng như vậy cho anh.

Anh đang cố gắng khép kín, cầm mũi kim thô ráp khâu lại, đừng bởi vì cô mới mất liên lạc trong thời gian ngắn, mà biến thành một kẻ điên khiến cô sợ hãi.

Cô đã tránh anh đủ rồi.

Lồng ngực dưới lớp áo sơ mi của Thẩm Diên Phi chậm rãi phập phồng, mở mắt ra, giúp cô thu dọn mặt bàn như bình thường, lật lọ kem dưỡng bị úp ngược lên, áp lòng bàn tay vào bên cạnh ngăn kéo, chuẩn bị đẩy vào, lúc ánh mắt lướt qua phía dưới, động tác lại đột nhiên ngừng lại.

Anh đông cứng ở bên bàn trang điểm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hàng chữ in lộ ra trong khe hở, chỉ có nửa đoạn, nhưng trong đêm tối, vẫn khiến người khác cay mắt.

Ngăn kéo đột nhiên bị kéo ra, thứ chồng bên trong lộ ra toàn bộ, cả ba trang được ghim lại với nhau, nhưng lúc tiếp xúc với bốn chữ “Thỏa thuận ly hôn” ở phía trên, cánh tay Thẩm Diên Phi cầm dao cầm súng cũng chưa từng run rẩy chút nào, đã run rẩy tới mức không cầm nổi mấy tờ giấy mỏng.

Ba trang giấy rơi xuống, “Bộp” một tiếng rơi lên mặt đất, chữ bên trên giống như lưỡi dao sắc bén, đâm vào anh đôi mắt đột nhiên đỏ lên.

Anh nghiến chặt răng, da bên má đã căng chặt tới mức đau nhói, lại nhặt tờ đơn lên, liếc qua từng hàng chữ phía trên, cổ họng như bị dây leo có gai siết chặt, rút sạch dưỡng khí trong phổi, anh thô bạo lật tới trang cuối cùng, thiếu một tờ.

Thiếu mất một tờ.

Không ký tên.

Thẩm Diên Phi chống hai tay lên mặt bàn, gân xanh trên cánh tay dữ tợn, lưng anh vẫn có thể đứng thẳng, lục tất cả mọi thứ trong ngăn kéo ra, phía sau là những tài liệu về đối tượng của chương trình, anh cố dùng chút lý trí cuối cùng thuyết phục bản thân, có lẽ tờ đơn này chỉ là một trong số đó.

Nhưng sau đó một bức ảnh rơi xuống từ phía dưới, góc đã bị bàn tay ướt mồ hôi nặn ra một nếp nhăn, bên trên là ảnh chụp tập thể lớp mười hai của anh.

Mi tâm Thẩm Diên Phi nhíu chặt, cầm những bức ảnh bất minh trong tay, nhặt tờ đơn đó lên, quay người bước đi, nhưng khi bước qua mặt bên của bàn trang điểm, bước chân loạng choạng đã làm đổ thùng rác, tuy không nặng nhưng tiếng thùng kim loại màu đậm đổ xuống vang lên, nắp rơi xuống, đồ bên trong cũng rơi ra ngoài.

Không có thứ gì khác, chỉ là một tờ giấy in bị vo thành hình tròn.

Mắt Thẩm Diên Phi bất động nhìn chằm chằm, sâu trong lồng ngực dâng lên mùi tanh, anh thở gấp, nhặt tờ giấy lên, trong đêm tối tiếng hít thở khó khăn bức người, ngón tay như bị đông cứng chậm chạp mở ra.

Phía Giáp: Khương Tuệ Tuệ.

Phía dưới là nét chữ nguệch ngoạc rối loạn của cô, tự viết ra một câu.

“Em có thể trả cái tên này lại cho anh.”

Vào khoảnh khắc trông như bình thường, gân cốt cả người Thẩm Diên Phi bị đập nát, sống như như bị một vật nặng vô hình đập xuống, không chịu nổi đau đớn cúi xuống thấp.

Trong bộ lễ phục phẳng phiu từng thấm máu, lấm lem bùn đất vì cô, đã không còn là thân thể bền bỉ đầy vết sẹo đó nữa, chỉ còn lại một thân xác tàn tạ, và một tâm hồn bị nghiền nát bởi vài lời nói của cô.

-

Hứa Nhiên không dám đi, luôn cảm thấy là sắp xảy ra chuyện, bản thân tự lái một chiếc xe, đợi ở bên ngoài biệt thự Vọng Nguyệt Loan, ban đầu cậu ta không nhận được bất cứ tin tức nào, là gián tiếp thông qua những người bên cạnh Thẩm Diên Phi biết được rằng, Thẩm tổng đột nhiên ra lệnh lập tức kiểm tra lại tất cả các giám sát của bà chủ ở trường Nhất trung vào thứ sáu, và những người cô đã từng gặp ở đài truyền hình trong hai ngày này.

Hứa Nhiên căng thẳng, lập tức chủ động chạy tới đài truyền hình.

Điều tra bên này xong, buổi sáng Khương Thời Niệm tới đài, hình ảnh chuyển hướng tới khu nghỉ ngơi ở đại sảnh rất nhanh đã bị tìm được, cộng thêm có rất ít người tận mắt nhìn thấy, Kiều Tư Nguyệt nhanh chóng xuất hiện.

Căn bản Kiều Tư Nguyệt không ngờ rằng mình lại bị bắt nhanh như vậy, tận mắt nhìn chiến trận trước mắt, mới đầu còn cố chấp cứng miệng, nhưng rất nhanh đã bị dọa sợ tới mức khóc nức nở, không dám nói hết sự thật, nhưng nội dung lựa chọn nói ra, đã đủ để hiểu rõ ngọn nguồn.

Hình ảnh mà giám sát Nhất Trung có thể chụp được có hạn, Thẩm tổng tiếp tục ra lệnh điều tra tất cả những người ngoài đi vào hôm đó, không để lọt một ai, lúc tiến hành, đoạn phim của Khương Thời Niệm bị trích ra đầu tiên, bức đầu chính là cô đang mở ô xuống xe.

Thẩm Diên Phi vẫn ở trong Vọng Nguyệt Loan, thỏa thuận ly hôn đã vứt lộn xộn trên mặt đất trong phòng ngủ chính, anh nhìn chằm chằm vào cây dù của cô trong màn hình, ánh mắt chậm rãi rời đi, rơi lên tủ ở cửa phòng khách.

Trong đó là cái ô thầy trả lại, có giống hơn nữa, thì cũng không phải là cùng một cái.

Ô của cô đã cho người khác.

Vẫn còn một người khác tồn tại.

Thẩm Diên Phi nghiến răng, vẻ u ám trong đáy mắt sắp sụp đổ, còn chưa kịp nói đi tìm cái ô đó trong camera, thì điện thoại của anh đột nhiên vang lên, hiện lên số của Thẩm Tích.

Anh không nghe, Wechat của Thẩm Tích lập tức liên tục nhảy ra: “Tam Ca, em ở nhà, anh mau nghe điện thoại của em đi! Tên chó má Thẩm Chước này, con mẹ nó cậu ta đang giấu một cái ô! Hôm nay bị em vô tình phát hiện! Ban đầu em còn tưởng là cậu ta yêu đương rồi, em tra hỏi cả nửa ngày cậu ta mới nói! Anh mau xem có phải là chị dâu không!”

Phía sau là một bức ảnh, một chiếc ô có hoa văn sẫm màu đơn giản được gấp lại, cắt nát trái tim của Thẩm Diên Phi.

Thẩm Diên Phi trầm mặc rời khỏi Vọng Nguyệt Loan, lái xe chạy thẳng tới nhà họ Thẩm, tia sáng rực rỡ của quang cảnh đường phố vụt qua đôi mắt tro tàn đỏ ửng của anh, một tay cầm vô lăng, trên khớp xương tái nhợt là vết máu ứ loang lổ, tay còn lại vẫn tiếp tục gọi cho Khương Thời Niệm, cô đã tới từ lâu, lúc xuống máy bay, cũng không lập tức mở máy, cắt đứt liên lạc với anh.

Cửa nhà họ Thẩm khép mở quá chậm, suýt nữa bị chiếc Maybach đâm vào, bánh xe nghiền trên nền đất phát ra tiếng vang chói tai kỳ lạ, xuyên qua con đường dài nhanh như chớp, đột ngột dừng lại ở bên ngoài nhà chính, bên trong như đông cứng lại, yên lặng như tờ.

Thẩm Diên Phi không nói lời nào bước vào cửa trước, người nhà họ Thẩm ở nhà cũ không thiếu một ai, vẻ mặt ai nấy cũng kinh sợ đứng ở trong phòng, mặt Thẩm Tích đỏ lên, kéo chặt Thẩm Chước, vừa thấy Thẩm Diên Phi xuất hiện, đã lập tức dắt cậu ta tới, thở hổn hển nói: “Tam Ca! Cậu ta——”

Không đợi Thẩm Tích nói gì, cổ áo Thẩm Chước đã bị năm ngón tay cứng như thép nắm chặt, một tay Thẩm Diên Phi trông như thong thả tùy ý đút trong túi quần, xách Thẩm Chước lên, sống lưng anh thậm chí còn không cong xuống một chút nào.

Thẩm Tế Xuyên và cha của Thẩm Chước cũng có mặt, nhưng cả phòng đều im lặng, không một ai dám lên tiếng.

Thẩm Diên Phi rũ mắt nhìn Thẩm Chước, hỏi: “Nói với cô ấy những gì rồi.”

Giọng điệu của anh không nặng, biểu cảm bình tĩnh, nhưng Thẩm Chước đối mắt với anh, trong nháy mắt chỉ cảm thấy sự can đảm đều tan vỡ, sợ hãi cực độ khiến cậu ta điên cuồng giãy dụa, nước mắt trào ra, kêu to Tam Ca.

Thẩm Diên Phi nhìn chằm chằm vào cậu ta, đột nhiên siết chặt ngón tay, xách cậu ta lên khỏi mặt đất, sự hung ác bức người tràn ngập, u ám lạnh lùng thẩm vấn: “Nói!”