Nói rồi, Khương Thời Niệm cất bức ảnh đi, quay người vòng qua khúc rẽ, đi thẳng tới khu nghỉ ngơi, lúc quay về phòng khách, thì đã gần tới giờ làm việc, lượng người trở nên lớn hơn, đồng nghiệp gặp phải đều lần lượt chào hỏi cô, bất kể tuổi tác lớn nhỏ, đều mỉm cười gọi “Cô Khương”.
Cô cũng thường mỉm cười đáp trả, thỉnh thoảng gặp người có quan hệ tốt, còn nói đùa đôi câu, vào thang máy chen chúc với mọi người, biểu cảm của cô vẫn bình tĩnh, sau khi tới tầng quay phim buổi sáng, cô tạm biệt mọi người rồi đi ra, chậm rãi bước tới cuối hành lang dài, bước vào trong thang bộ căn bản không có ai, cuối cùng cũng cúi đầu xuống, nhìn kỹ bức ảnh chụp tập thể đó.
Ngón tay Khương Thời Niệm vuốt ve Thẩm Diên Phi đứng ở trung tâm, rồi nhìn Lê Nhược Thanh có đặc trưng ngoại hình hoàn toàn khớp với miêu tả của Thẩm Chước ở một bên, trong tai văng vẳng chuỗi manh mối trong lời nói của Kiều Tư Nguyệt.
Cho dù lý trí đang lặp đi lặng lại với cô rằng, cho dù có trùng hợp nhiều hơn nữa, Thẩm Diên Phi bây giờ cũng không thể có gì với Lê Nhược Thanh, nhưng sự thật Lê Nhược Thanh chính là người anh đã từng yêu thời cấp ba, cô lại không thể hoàn toàn phủ định.
Khương Thời Niệm đối diện với bức tường, cẩn thận xoa quanh mắt, chắc chắn sẽ không để lộ ra vẻ kỳ lạ, mới cất bức ảnh lại, rồi đi ra ngoài làm việc.
Đồng Lam vừa thấy cô ở trường quay truyền hình thì lập tức chào đón, cô tựa như có sự nhạy bén tự nhiên, luôn vô tình hay cố ý chú ý tới Lê Nhược Thanh, chép môi than phiền với Khương Thời Niệm: “Chị Niệm Niệm, em vừa gặp phải đồng nghiệp ở bên mảng giải trí, bọn họ đang nói về chuyện Lê Nhược Thanh vừa ly hôn, tại sao lại không thấy mất tinh thần chút nào, tham gia hoạt động ở Hàng Châu, lễ phục còn rất gợi cảm.”
Cô ấy còn lấy điện thoại ra đưa cho Khương Thời Niệm xem ảnh, từng bức ảnh lật qua, lúc thấy một trong số đó, Khương Thời Niệm đột nhiên đè tay cô ấy lại.
Đó là ảnh chụp trang phục riêng trước hoạt động, Lê Nhược Thanh mặc áo khoác dài, đằng sau là khách sạn năm sao của người tổ chức hoạt động lần này, khách quý tham gia đều ở đó.
Tên khách sạn xuất hiện hơn nửa, Khương Thời Niệm nhớ rõ sau khi Thẩm Diên Phi tới Hàng Châu, đã từng nói với cô trong Wechat là cũng đang ở trong khách sạn cùng tên.
Khương Thời Niệm dùng sức cấu ngón tay, vừa hay phông của trường quay truyền hình đã dựng xong, gọi cô có thể xuất hiện trước ống kính, cô thu xếp xong trạng thái đi tới trước máy quay phim, hoàn thành cảnh quay dài tới hai tiếng, đợi sau khi xong, cô đứng dậy, mới cảm thấy hơi choáng váng đầu óc, đoán là cảm cúm hai ngày trước vẫn chưa khỏi hẳn.
Phó trưởng đài đi ngang qua, phát hiện sắc mặt cô không tốt, thấy nhiệm vụ quay khẩn cấp đã hoàn thành, nên để cô về nhà nghỉ ngơi trước, chuyên tâm chuẩn bị chương trình xã hội sắp phải bắt đầu ghi hình, hai vợ chồng nhà sinh vật học sắp được đưa tới, hôm nay đã lên xe.
Khương Thời Niệm gật đầu đồng ý, nhét hết tài liệu liên quan vào trong túi, nhân lúc buổi trưa quay về Vọng Nguyệt Loan, dì biết cô sẽ quay về, nên đã làm đầy một bàn thức ăn, cô ăn không được mấy miếng, thì thực sự không nuốt nổi nữa, sau khi bảo dì cất vào tủ lạnh thì đi về trước, hôm nay không cần chăm sóc cô nữa.
Trong căn biệt thự lớn trống không, Khương Thời Niệm ép mình nhắm mắt ngủ, nằm mơ linh tinh, sau khi rời giường thì ngồi ở trước bàn trang điểm của phòng ngủ chính, lôi tài liệu chương trình từ trong túi ra, nhưng hình ảnh liên quan cũng kẹp ở bên trong, cô không muốn nhìn bức ảnh lâu, bỏ vào ngăn kéo bên cạnh tay, lúc lật xem nhưng tài liệu còn lại chưa đọc xong, phát hiện đồng nghiệp phụ trách in ấn sơ ý, có vài phần bị lặp lại.
Cô lần lượt nhặt ra, cuối cùng lại nhiều thêm một phần, là thỏa thuận ly hôn ở trên cùng của đống tài liệu.
Để xem còn có sự khác biệt nào không, Khương Thời Niệm lại xem lại một lượt từ đầu tới đuôi, trước đó lúc đọc, trái tim vẫn chưa đau tới vậy, bây giờ từng chữ từng chữ nhảy vào trong mắt, trong lồng ngực lại buồn phiền tới mức không thở được.
Tờ đơn này là do người vợ chuẩn bị, hai người vẫn chưa ký tên, chỉ có Giáp Ất của hai bên thay thế, tách mình khỏi cuộc sống của người còn lại, lạnh lùng đoạn tuyệt.
Đọc tới cuối, vẻ mặt Khương Thời Niệm tái nhợt nằm ở trên giường, trong đầu đang âm ỉ phát sốt mơ màng nghĩ xem Thẩm Diên Phi đang làm gì, cô lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho anh, nhưng mãi đến khi tự động ngắt máy cũng không ai nhận máy.
Đang bận thôi.
Cô cắn môi.
Hoặc là người từng yêu trước kia bây giờ đang gặp phải phiền phức, cần anh giúp đỡ, cho dù không liên quan tới tình cảm, xuất phát từ đồng cảm, anh chỉ cần nhấc tay một cái, cũng sẽ đưa tay.
Ánh mắt Khương Thời Niệm liếc qua ống tay áo, lại gọi thêm lần nữa, vẫn không có ai nhấc máy.
Cô tin anh, tin mình được yêu, nhưng lúc tỏ tình cô cũng đã nói, nếu một ngày nào đó trái tim anh thật sự thay đổi, cô cũng sẽ không dây dưa không dứt, cô sợ mất đi, nhưng đã chạy về phía anh từ lâu, đã nghĩ xong kết quả của việc thiêu thân bay vào đống lửa chắc chắn là tan xương nát thịt.
Cô lấy tất cả sự cằn cỗi, vết thương chồng chất để tiếp nhận anh, để rồi đến ngày sụp đổ, cô biết mình đã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Trong tay Khương Thời Niệm còn cầm cái bút ghi chép, không nhịn được khẽ viết lên thỏa thuận ly hôn thừa ra đó, chỗ ký tên trống không ở trang cuối cùng, cô nghiêm túc như lúc mới học viết chữ trong cô nhi viện, viết từng chữ lên phía Giáp, viết ba chữ “Khương Tuệ Tuệ” biểu đạt cho tất cả tình yêu của cô.
Viết xong cô ngẩn ra nhìn rất lâu, đó như là một thói quen xấu của cô khi còn đi học, vào giờ học trong lòng đang nghĩ gì, cũng phải viết vào bản ghi chép.
Đầu bút của cô không vững, tiếp tục viết nguệch ngoạc một câu ở phía dưới tên Khương Tuệ Tuệ, khi viết xong, cô mới sững người, đột nhiên tỉnh táo lại, ngồi thẳng lên, xé tờ giấy này ra rồi vo tròn, ném vào trong thùng rác ở dưới chân bàn.
Khương Thời Niệm nhắm mắt lại, chán ghét lau sạch vết ướt trên mặt, ra lệnh mình đừng nghĩ lung tung nữa, chuyện Thẩm Diên Phi không nên làm, anh chắc chắn sẽ không làm, đã cùng trải qua sinh tử, cô không thể tự hoài nghi tới mức này được.
Chỉ là những nỗi đau đó không dễ kiểm soát, phủ lên trái tim cô từng lớp một, ăn mòn hạnh phúc mà cô cẩn thận nắm giữ, cắn đứt mạch máu và thần kinh.
Cô không muốn rụt rè, nhưng nỗi sợ lại luôn đeo bám như hình với bóng.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Khương Thời Niệm còn tưởng là Thẩm Diên Phi gọi lại, bàn tay cô trơn trượt, cầm hai lần mới nắm chặt được, nhưng trên màn hình lại hiện số của đài.
Khương Thời Niệm nhắm mắt, hắng giọng rồi nghe điện thoại, là phó đài trưởng đích thân gọi tới: “Thời Niệm, tình huống tạm thời có biến đổi, hai vợ chồng không thể tới, bây giờ kết quả thảo luận của cuộc họp khẩn cấp trong đài là, một bỏ chủ đề kỳ này, nhưng những đài khác đã nóng lòng muốn thử từ lâu rồi, chắc chắn sẽ cướp đi, hai la tổ sản xuất phim chúng ta tới Quý Châu, quay thực địa.”
Khương Thời Niệm nhanh chóng quay lại trạng thái làm việc, khàn giọng hỏi: “Tại sao không tới được nữa? Có phải tình trạng của cô ấy không tốt không?”
Phó đài trưởng thở dài: “Đúng vậy, bệnh tình của Lương tiểu thư đột nhiên chuyển biến nặng, không nên đi đường xa, thời gian còn lại đoán chừng cũng không nhiều, cô ấy từ chối tới bệnh viện, muốn dành những ngày tháng cuối cùng với chồng cô ấy tại căn cứ quan sát ở Quý Châu, chồng cô ấy cũng tôn trọng nguyện vọng của cô ấy.”
Khương Thời Niệm lập tức đứng dậy, nhanh chóng thu xếp những tài liệu tán loạn trên mặt bàn, bỏ hết vào trong túi, để những thứ còn dư lại vào trong ngăn bàn trang điểm, hít sâu một hơi nói: “Không được bỏ, tôi có thể tới đó, khi nào khởi hành?”
Phó đài trưởng có chút ngượng ngùng nói: “Bất cứ lúc nào cũng được, đã mua vé máy bay xong rồi, nửa giờ sau bay, xe đã tới trước cửa Vọng Nguyệt Loan đợi cô, tổ sản xuất phim đã tới trước, buổi sáng lúc cô vừa đi không lâu, bọn tôi nhận được tin tức, thì bọn họ đã xuất phát rồi, tôi nghĩ gần đây thân thể cô không được tốt, nên để cho cô nghỉ ngơi một chút...”
Khương Thời Niệm lập tức hiểu ra, thực ra sự việc đã xảy ra từ sáng, trong đài căn bản không định dừng lại, để tổ chương trình bay đi trước, tới chiều mới thông báo cho cô, lo ngại cô là vợ của Thẩm Diên Phi, về tình thì cho cô có đủ thời gian nghỉ ngơi, nhưng trong công việc, chắc chắn cũng đã có phương án để phòng trường hợp cô không đi được.”
Cô hiểu phó đài trưởng, vừa nghe điện thoại, vừa nhanh nhẹn thu dọn hành lý: “Mười phút nữa tôi xuống nhà, sẽ đuổi kịp, có gì cần đặc biệt chuẩn bị không.”
Phó đài trưởng nói: “Bên đó là trong thung lũng, đường xá rất xấu, cô mang theo thuốc say xe, quần áo dày, vì trời sẽ lạnh, hơn nữa sóng rất yếu, có thể sẽ không liên lạc với bên ngoài được, nhưng không cần lo, chúng ta có đồng nghiệp đóng lâu năm ở gần đó, sẽ có người hướng dẫn tới sân bay đón cô, đưa cô đến tập hợp ở đại bộ đội, xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ giúp cô giải quyết.”
Khương Thời Niệm đồng ý, nhét những thứ cần thiết vào trong vali, không kịp sắp xếp quá nhiều, thay áo khoác nhẹ đi giày rồi đi thẳng ra cửa, trên đường từ Vọng Nguyệt Loan tới sân bay, tài xế trong đài đã đưa cho cô một chồng tài liệu nói về tình hình bên kia, cô chuyên tâm đọc, nỗi đau nghẹn ứ trong lòng không cách nào che đậy, cứa vào lồng ngực từng nhát.
Cô dựa lưng vào ghế, nhìn cảnh vật hụt lùi bên ngoài cửa sổ, lật điện thoại lên, bấm mở khung nhắn tin Wechat của Thẩm Diên Phi, liên tục gõ rất nhiều chữ, rồi lại xóa, nghĩ tới trong vài ngày tới, lịch trình gấp gáp, sóng chập chờn, căn bản không thể kết nối thông suốt.
Cuối cùng xe dừng lại trước cửa vào xuất phát trong nước, Khương Thời Niệm nuốt vị chua chát trong miệng xuống, chỉ gửi một dòng đơn giản nhất cho Thẩm Diên Phi.
“Em tới vùng khác ghi hình, làm xong sẽ quay về, không cần tìm em.”
-
Bên ngoài tòa nhà phân cục Lưu trữ nào đó ở Hàng Châu, cửa kính xe một chiều có thể quan sát từ bên trong xe con màu đen, Hứa Nhiên ngồi ở ghế phó lái, quay đầu liếc nhìn Lê Nhược Thanh ngồi ở phía sau, hoạt động của cô ấy đã kết thúc, vẫn chưa tẩy trang, rất xinh đẹp, đã đổi sang thường phục, khoác một cái khăn choàng, có thể thấy chiếc váy bên trong rất vừa vặn.
Lê Nhược Thanh vẫn nhìm chằm chằm vào cổng cục Lưu trữ, không kìm được hỏi: “Hứa Nhiên, không gọi điện hỏi thử sao, anh ta chắc đã vào đó hơn hai tiếng rồi.”
Hứa Nhiên mỉm cười: “Không cần, vào trong phòng Lưu trữ, không được mang theo thiết bị chụp ảnh, điện thoại của Tam Ca đã được giao cho nhân viên làm việc bảo quản rồi, cô không biết à? Vả lại, chỉ cần Tam Ca vừa kết thúc, thì sẽ chủ động gọi cho tôi, tôi sẽ đưa cô đi trước.”
Lê Nhược Thanh nắm chặt tay, ngoại trừ lần gặp vào dạ tiệc từ thiện đó, cô ấy đã cung cấp nhiều tài liệu độc nhất như vậy rồi, vậy mà Thẩm Diên Phi lại chưa từng trực tiếp gặp cô ấy, lần nào cũng là Hứa Nhiên ra mặt, đến việc tới Hàng Châu, vào ở cùng một khách sạn, từ đầu đến cuối anh đều không hề lộ mặt, hôm nay tới cục Lưu trữ, anh tự đi vào trước, còn để Hứa Nhiên ở bên ngoài giám sát cô ấy, phòng ngừa việc cô ấy có bất cứ thông tin giả nào truyền ra.
Hứa Nhiên nhìn sắc mặt của cô, sâu xa nói: “Dù sao thì chúng ta cũng là người cùng hội cùng thuyền, chuyện không nên nghĩ, tôi khuyên cô nên tỉnh táo lại, bất kể là lúc đó hay bây giờ, trong mắt anh ấy đều không thể chứa thêm bất kỳ ai khác, có biết tại sao anh ấy không gặp cô, lần này lại chọn ở cùng khách sạn không?”
Lê Nhược Thanh nhíu mày.
Hứa Nhiên lười biếng giơ ngón tay lên: “Chẳng qua là để diệt sạch những kẻ thích làm chuyện mờ ám trong giới giải trí thôi, gặp mặt, có thể là do vẫn còn giá trị lợi dụng, khách sạn được chọn cho hoạt động lần này, cũng là bởi vì người quá nhiều, để tránh nữ minh tinh một mình xuất hiện, có dây dưa không cần thiết với nơi ở của anh ấy, tin tức này...”
Cậu ta thờ ơ nói: “Chị dâu của tôi sẽ hiểu lầm.”
Móng tay Lê Nhược Thanh bấm chặt vào lòng bàn tay, như bị lột trần ném lên phố lớn, khó chịu tới mức mím chặt môi, cô ấy đúng là đã từng có kế hoạch như vậy, chỉ là không tìm được bất cứ cơ hội nào, cũng không thực sự dám đi dây vào Thẩm Diên Phi, sợ cuối cùng sẽ chết không toàn thây.
“Cho nên tỉnh táo lại đi, biết thân biết phận là được, thù lao nên cho, Tam Ca sẽ không thiếu nợ cô.” Hứa Nhiên thuận miệng nói: “Chắc hẳn cô biết rõ, bất kể là trước kia ở trường học, cô học theo cách ăn mặc của cô ấy, hay là hiện giờ, cô cố ý bày ra dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ như thế nào, Tam Ca cũng sẽ không nhìn thấy.”