Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 91




Động tác Thẩm Diên Phi thon thả, tựa như thưởng thức vuốt ve cần cổ thon dài trắng trẻo của cô, ngón cái hơi lạnh cọ qua mạch máu thần kinh, đặt ở trên động mạch, đập mạnh từng nhịp từng nhịp theo cô.

Anh nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Tuệ Tuệ, hôm qua vì sao lại trốn anh?”

“Em không có…” Khương Thời Niệm chỉ sợ mình không thể gạt được anh, cổ họng câm nín, ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng biện bạch.

Ánh mắt Thẩm Diên Phi giống như lưỡi dao mổ người phác họa cô, sương mù trong mắt lại càng dày đậm hơn: “Em còn chưa biết anh nói chính là chuyện buổi tối tham gia tụ họp cùng đồng nghiệp hay là sau khi say rượu từ chối không cho anh đụng vào, cứ thế dứt khoát phủ nhận như vậy sao?” 

Tim Khương Thời Niệm ở bên cạnh run lên, nghĩ lại, thế mà cô còn uống say từ chối anh, cố che giấu vẻ e sợ: “Bởi vì cái nào cũng không phải, em không cho anh đụng vào là vì sợ bệnh cảm sẽ lây cho anh, tham gia hội họp là do nhiệt tình không thể từ chối. Em và anh còn có cả một đời, không chỉ tối nay.”

Eo bàn tay Thẩm Diên Phi mở ra, chống lên trên cổ họng cô, nghe được câu nói sau cùng của cô, có chút rung động lướt qua trong chớp mắt rồi nhẹ nhàng dồn nén xuống chỗ sâu trong anh. Ánh mắt sâu hun hút không có ánh sáng, tựa như mực đậm cuồn cuộn, giấu trạng thái tâm lý bất thường không tỉnh táo vào bên dưới vẻ ngoài lịch lãm, mỉm cười yếu ớt hỏi: “Hứa dành cả đời cho anh sao?”

Khương Thời Niệm bị sự dịu dàng này khống chế, gật đầu với anh, đón nhận cái ôm của anh, ôm lấy sau gáy anh kéo thấp xuống, nhích người dùng khuỷu tay vòng qua giữ chặt, nuốt cảm giác đau đớn dày đặc trong lòng xuống, dùng giọng mũi “ừ” một tiếng.

Cô cố gắng hết sức điều chỉnh lại bản thân mình, để cho quá khứ của anh chìm xuống đáy biển, coi như chưa từng nghe chưa từng thấy, coi như từ đầu đến cuối anh chỉ thích mỗi mình cô mà thôi. 

Khương Thời Niệm nghĩ thì đơn giản nhưng làm lại khó hơn lên trời. Cô cho rằng mình có một đoạn quá khứ không tốt, trước mắt đã tiến triển đến tình trạng lập tức đính hôn nên càng cần phải xem nhẹ quá khứ của Thẩm Diên Phi, nhưng không phải vậy, ngược lại những chi tiết được miêu tả sinh động này, từng cái một đều trở thành ác mộng khiến cô không dám đi vào giấc ngủ.

Cô sợ mơ thấy bóng dáng thon dài mảnh khảnh đó, băng qua chông gai bão giông, chạy tới một người mà cô vốn không quen biết.

Cô không dồn hết tâm trí vào, ở bên cạnh Thẩm Diên Phi cũng khó tránh khỏi biểu hiện lúc gần lúc xa, không đủ ổn định. Cô cho rằng bản thân mình đã che giấu rất tốt, có thể hoàn toàn bắt chước khoảng thời gian sống chung trước đây, lại cơ bản không biết từ đêm đầu tiên Thẩm Diên Phi đã bị cô đưa lên đỉnh núi, một chân treo lơ lửng trong không trung, bên dưới chính là vực sâu vạn trượng.

Bệnh cảm của Khương Thời Niệm có chiều hướng tốt lên, lại ngựa không dừng vó trở lại đài truyền hình, muốn dùng công việc khiến cho mình lý trí lên, tài liệu về chương trình quan trọng nhất mà giám đốc đài đã nói đó cũng lần lượt được đưa đến trong tay cô.

Nhân vật kỳ này là hai vợ chồng, chồng là nhà sinh vật học, hằng năm nếu không phải ở lại phòng thí nghiệm thì chính là đi dã ngoại đóng giữ ở nơi rừng sâu núi thẫm trong thời gian dài để lấy mẫu. Vợ làm việc ở chợ, tình cảm dành cho nhau vốn rất sâu sắc, nhưng bởi vì thời gian dài ra riêng ít gặp mặt, chồng chỉ biết liên tục gửi tiền về nhà nên người vợ mới đề nghị ly hôn. Thỏa thuận ly hôn rất hùng hồn, viết đến vô cùng tuyệt tình, chủ động ly thân rời khỏi nhà, chờ chồng ký tên.

Tình huống thực tế là người vợ đã mắc bệnh nguy kịch, không muốn sau cùng sinh ly tử biệt. Còn người chồng liều mạng mất ăn mất ngủ cũng chỉ vì một cái hạng mục nghiên cứu trị giá tám trăm vạn, chỉ cần làm ra thành quả là có thể cầm tiền về cứu mạng vợ mình. Kỳ thật ông ấy đã biết từ lâu rồi, bà ấy chuẩn bị bỏ lại một mình ông ấy.

Sau khi chuyện tình truyền ra, hai vợ chồng này đã trở thành chủ đề nóng được tìm kiếm rất nhiều, nhưng đôi bên đều rất kín tiếng, không muốn gặp người, lần này đồng ý tiếp nhận chương trình đặc biệt này là bởi vì thời gian còn lại của người vợ không còn nhiều, muốn lưu lại một đoạn hình ảnh không bị xóa nhòa cho ông ấy.

Đồng Lam xem xong khóc đến mặt mày đầy nước mắt, hỏi Khương Thời Niệm:

“Chị Niệm Niệm, chị nói như vậy có được tính là yêu không? Nếu như chị là người nữ thì có phải sẽ không nói gì với người nam hay không? Nếu như tình cảm của người nam thật sự sâu đậm như vậy thì liệu có nhẫn tâm không quay lại gặp người vợ hay không?”

Khương Thời Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bởi vì quá sâu sắc nên mới chịu đựng được cô đơn.”

Cô chưa từng gặp được tình yêu như thế.

Phải sâu khắc cốt cỡ nào mới khiến cho một người cam nguyện lưu đày chính mình, hết năm này qua năm khác tịch mịch không thấy điểm cuối, đi bảo vệ một người không hề hay biết gì.

Khương Thời Niệm mang tài liệu về nhà, lúc vừa bước vào cửa thì nhận được điện thoại của Thẩm Diên Phi. Trước khi cô bắt máy, vô thức đảo qua ngày trên màn hình. Hôm nay là ngày thứ ba sau khi cô từ trường trung học số một trở về, lại cảm giác như đã trôi qua thật lâu.

Giọng nói của Thẩm Diên Phi không biết tự lúc nào đã vang lên, rũ sạch vẻ lạnh lùng trong quá khứ, ở trong tai nghe trầm khàn cọ vào tai: “Tuệ Tuệ, anh tạm thời phải đi Hàng Châu một chuyến, ba ngày nữa sẽ trở về, em ở nhà chờ anh nhé.”

Thẩm Diên Phi đứng ở dưới lầu Thụy Nguyệt, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nhà hàng xoay tròn quanh tầng năm mươi hai cao nhất một lát.

Lần trước không thể dẫn cô tới đây, lần này anh đã lần nữa đặt trước, định vào buổi tối ba ngày sau sẽ bao trọn tầng lầu kia, đúng tám giờ ở bên ngoài cửa sổ sát mặt đất sẽ có một màn trình diễn ánh sáng bao trùm toàn thành phố, liên tục nửa giờ. Chùm ánh sáng bắn lên trên tầng mây ở trên đỉnh bầu trời, anh muốn cho cô xem bông hoa Tuệ màu xanh biển ở ngón áp út của anh bay vút lên bầu trời đêm Bắc Thành.

Bất luận cô nghĩ cái gì, chán ghét hay là bài xích anh của trường trung học ngày trước.

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng móc ra con người thật của mình năm đó cho cô xem, trong một dịp trang trọng nhất mà cũng cổ điển nhất anh có thể nghĩ ra.

Lời tỏ tình dang dở nhiều năm trước, anh sẽ làm lại vào ngày hôm đó.

Nếu như còn bị cô xa cách lúc nóng lúc lạnh như thế nữa thì anh cũng không biết sẽ lại làm ra chuyện gì.

Xe từ dưới lầu Thụy Nguyệt xuất phát, dùng tốc độ cao đi thẳng đến sân bay. Trên đường đi Hứa Nhiên ngay cả thở mạnh cũng không dám, vô cùng lo sợ, thỉnh thoảng lại liếc qua kính chiếu hậu nhìn lén người ngồi ở hàng ghế phía sau.

Chỉ trong mấy khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu ta lợi dụng góc độ nhìn thấy khóe môi đang kéo căng của Thẩm Diên Phi. Mặt không cảm xúc, mắt nhắm nghiền, cả người lạnh lùng yên tĩnh, đắm chìm vào trong cảm giác tuyệt vọng không lối thoát nào đó tựa như ngâm mình ở trong băng lạnh giá, như con thú bị nhốt đang trút hơi tàn.

Hứa Nhiên nhìn đến đau cả hốc mắt, lấy thêm can đảm hỏi: “Anh, gấp đi Hàng Châu như vậy sao, hai ngày nay anh đều chưa từng nghỉ ngơi cho tốt, bộ sáng mai đi không được sao? Bên phía cô Lê cũng không dám không chờ.”

Thẩm Diên Phi trầm mặc hồi lâu, sau đó mới cầm điện thoại lên gọi, Khương Thời Niệm bắt điện thoại của không nói được mấy câu, chỉ nói hai chữ: “Không được.”

Da đầu Hứa Nhiên căng thẳng lên, sợ để cho bầu không khí nguội lạnh thì Thẩm Diên Phi sẽ càng khó tiếp tục cuộc hội thoại hơn, tiếp tục nửa xúc động nửa cứng rắn tìm đề tài nói tiếp: “Ở tiệc tối từ thiện lần trước, Lê Nhược Thanh chủ động ngăn cản anh, em còn tưởng lại là một kẻ không có mắt, không ngờ cô ấy lại nói trước đây có quan hệ với chị dâu. Nhưng anh à, khi đó anh cũng không có dể ý tới cô ấy, sau đó mới từ chỗ của Khương Cửu Sơn biết được một đoạn thân thế của chị dâu, điều tra sâu hơn mới chuẩn xác tra ra tới trên đầu Lê Nhược Thanh.”

“Cô ấy nói với bên ngoài lớn lên ở Mỹ, còn từng thay tên đổi họ, ai mà biết được cô ấy lại là cô con gái duy nhất của viện trưởng đã chết kia.” Hứa Nhiên lắc đầu: “Nhưng cũng may nhờ có người này, trong tay cất giấu nhật ký và tư liệu ảnh chụp mà viện trưởng đã ghi chép chi tiết trước đó, còn có những manh mối liên quan khác nên mới có thể tìm được một chút dấu vết của cha mẹ thân sinh chị dâu, nếu không thì thật đúng là mò kim đáy dưới đáy biển. Tuy nói cô ấy là vì muốn thoát khỏi người chồng bạo lực nhà họ Tưởng kia nên mới chủ động quy hàng, nhưng cũng coi như đã giúp được việc.”

Hứa Nhiên nhân lúc đèn đỏ ngoái đầu nhìn lại, có vẻ thăm dò nhìn về phía gương mặt Thẩm Diên Phi đang dần dần bị sắc khuya bao phủ, chỉ thoáng liếc thấy một cái cằm sắc nhọn và bàn tay khớp xương gầy trơ trọi, trắng bệch đặt ở trên đầu gối: “Anh, lần này Lê Nhược Thanh nói đã tìm được hồ sơ cũ ở Hàng Châu có liên quan đến năm đó, thân thế của chị dâu chắc là đã có thể nổi lên mặt nước được một chút rồi, anh không cần phải gạt chị ấy nữa, sợ chị ấy biết sớm quá rồi lại mất hy vọng.”

Thẩm Diên Phi không nói tiếng nào, trước mắt sáng nay tách ra ở trước cửa nhà, anh nghiêng người ôm lấy cô, mới đầu cô còn thuận theo hôn, vào lúc môi hợp môi thì chân mày cô bỗng nhíu lại, nhích ra, dáng vẻ thở hổn hển hết sức dựa vào anh.

Bây giờ ngay cả hôn anh cũng là giày vò ư.

Không cầm được hồ sơ chính xác ở Hàng Châu đặt ở trước mặt của cô, anh thật giống như là một tấm thẻ đánh bạc mà cô không cần bị đổi ý vứt bỏ, anh thậm chí còn không dám đưa cô lên trên lầu Thụy Nguyệt ở tầng năm mươi hai, khoét tim ra nói với cô một câu.

Học sinh trung học mà từ trước đến nay ngay cả nhớ lại cô cũng cảm thấy không chịu nổi đó, là mười năm ròng rã bị bó chân trong khung cảnh chật hẹp của anh.

Đêm đó Khương Thời Niệm một mình ngủ ở Vọng Nguyệt Loan, đêm khuya giật mình tỉnh dậy, chạy đến trong tủ treo quần áo tìm chiếc áo sơ mi mà Thẩm Diên Phi thường mặc ôm vào trong ngực rồi mới có thể trùm đầu tiếp tục đi vào giấc ngủ. 

Sáng sớm tinh mơ, cô xách theo tài liệu chương trình đã được chỉnh sửa ổn thỏa đi ra ngoài, trên cùng là đơn thỏa thuận ly hôn vô tình quyết tuyệt của hai người.

Trước tiên cô đi đến đài truyền hình Bắc Thành, xuống xe ở ngoài cửa lớn, đi đến bậc thang, trong khoảnh khắc rảo bước đi qua cánh cửa xoay tròn, trên chiếc ghế sô pha bên phải ở khu tiếp khách, chợt có một người phụ nữ trẻ tuổi đang đeo kính râm và khẩu trang ngồi xuống.

Khương Thời Niệm chỉ liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra là ai, bước chân hơi dừng lại một chút, vốn không định để cho cô ta làm phân tâm, nhưng cô ta lại chậm rì rì ung dung đứng lên, trong tay cầm theo một phong bì, nhẹ nhàng vẫy cô.

Khương Thời Niệm nheo mắt, môi đỏ lạnh lùng mấp máy, đi về phía cô ta.

Kiều Tư Nguyệt đón cô đi từng bước một tới gần, nhìn rõ gương mặt xinh đẹp đến bỏng mắt đó của cô, trong lòng khó mà ổn định được.

Kiều Tư Nguyệt lập tức tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt có ba phần tương tự cô, những lời khác đều tạm thời gác lại không nói, lập tức mở phong bì ra, rút tấm ảnh cũ có niên đại xa xưa ở bên trong ra, đưa tới trước mặt của cô.

Trên tấm ảnh có tiêu đề, là một bức ảnh chụp tập thể lớp ba năm 2011 của trường trung học số một Bắc Thành.

Lớp bốn mươi người, chàng thiếu niên có thân hình cao gầy ở chính giữa hàng sau, ngũ quan như vẽ, nét mặt lạnh lùng đến không hợp lẽ thường.

Mà phía dưới ở tít ngoài rìa bên trái anh là Lê Nhược Thanh thời kỳ thiếu nữ để tóc ngắn quá tai, thẳng ngang cổ, trên người mặc một bộ váy trắng, giống như Thẩm Chước miêu tả, váy không tỳ vết, che lại bắp chân thon dài nhỏ nhắn.