Đối với sự ghét cay ghét đắng của cậu ta, Khương Thời Niệm vừa khó chịu cùng vừa buồn cười, cô chỉ đành dừng lại, đứng đối diện với cậu ta rồi nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, sẽ không có vậy đâu.”
Cô đi vòng quanh khán đài, lại gần chỗ Thẩm Chước, đưa cho cậu ta chiếc ô của mình: “Đừng để bị mắc mưa như thế.”
Thẩm Chước mím môi trừng mắt nhìn cô, cậu ta cố gắng đè nén cảm xúc nhưng đột nhiên không thể kìm lại được nữa: “Chị biết rõ tôi không thích chị, sao còn giả bộ dịu dàng làm gì? Hay là muốn để cho mình mắc mưa bị bệnh cho tam ca tôi đau lòng sao? Chị có cần phải tốn nhiều công sức vậy không? Anh ấy còn không đủ tốt với chị sao?”
Cậu ta không nói ra thì không thể kìm được uất ức, nhưng vừa nói ra thì lại không kiểm soát được tình cảm của thiếu niên: “Tam ca tôi đã vì chị mà phá lệ thành ra dáng vẻ gì rồi! Để tổ chức đám cưới và đi tuần trăng mật với chị mà xáo trộn mọi sắp xếp trong suốt một năm, không ngủ nghỉ biết bao ngày đêm mới sắp xếp được! Vì cứu chị, không phải trượt xuống vách đá thì cũng là nhảy khỏi xe té xuống vực, đến mạng sống của mình cũng chẳng cần! Để đuổi theo chị đến Hồng Kông ghi hình chương trình gì đó, lại phải dồn thời gian cho kịp tiến độ công việc! Vậy mà chị còn chưa thấy hài lòng sao?”
“Tại sao anh ấy lại có thể thích loại người… quỷ qua quỷ quyệt* như chị chứ!” Ỷ vào việc không có Thẩm Diên Phi ở đây chứng kiến, Thẩm Chước trút hết cảm xúc đè nén đã lâu dưới màn mưa, cậu ta thẳng thừng chất vấn: “Chỉ mới có mấy năm, làm sao mà khẩu vị của anh ấy lại thay đổi nhiều như thế chứ! Rõ ràng trước đây anh ấy không phải như thế này! Chị làm cách nào để dụ dỗ anh ấy đối xử với chị như thế hả! Nếu như chị không xuất hiện, biết đâu chừng anh ấy vẫn có thể tiếp tục đợi …”
*Note: 妖里妖气 nghĩa là quỷ qua quỷ quyệt chỉ sự kinh thường.
Khương Thời Niệm cầm ô không nhúc nhích, tiếng hạt mưa rơi xuống ô vang lên tiếng lách tách dù không chói tai nhưng cũng lặng lẽ đánh vỡ đi một số lớp mỏng manh vừa tụ lại, phát ra những tiếng vang rõ ràng đến ồn ào.
Cô đang mặc một chiếc áo gió dài, nước mưa từ mép ô chảy xuống làm viền áo ướt sũng.
Khoảnh khắc nào đó như mất đi khái niệm về thời gian, thời gian như bị kéo dài ra, thế giới như dần đảo lộn, Khương Thời Niệm một lúc lâu mới chớp mắt, mấp máy môi và hỏi: “Trước đây anh ấy không phải thế này sao?”
Thẩm Chước như bị khiêu khích, cậu ta liền kích động chỉ tay về phía chỗ trống không người kia: “Đương nhiên tam ca không phải vậy! Chị thậm chí còn không biết anh ấy thích người như thế nào sao? Trước đây anh ấy …”
Cậu ta ngừng lại, trở nên cảnh giác khó hiểu, lần đầu tiên nhìn sâu vào khuôn mặt của Khương Thời Niệm, thận trọng hỏi thử: “Chị trả lời tôi trước đã, hồi học cấp ba, chị có để tóc ngắn không? Đến chỗ cổ, ngang với cằm.”
Khương Thời Niệm lắc đầu, sau khi đến nhà họ Khương, bởi vì Khương Ngưng để tóc dài nên cô chưa bao giờ cắt tóc ngắn, ở trường đa số đều buộc tóc đuôi ngựa cao.
Vẻ do dự trên mặt Thẩm Chước cuối cùng cũng không còn, cậu ta bị điên rồi mới đi hỏi dạng câu hỏi này, tuy lúc đầu cậu ta không xem rõ nét mặt nhưng cô gái kia cũng là người gọn gàng sạch sẽ, sao có thể đánh đồng với người chị dâu hồng nhan họa thủy ở trước mặt này chứ! Bất kể là từ khí chất, kiểu tóc hay cách cư xử, tất cả đều hoàn toàn khác nhau! Tam ca đã bị khuôn mặt này mê hoặc rồi!
Cậu ta đã nhớ bóng hình đó biết bao nhiêu năm rồi, ngày đêm mong ngóng ngày được gặp lại, biết bản thân mình còn nhỏ không thể được nên chỉ có thể hy vọng tam ca có thể cưới cô ấy về, cuối cùng không đạt được nguyện vọng, lại còn phải nhìn tam ca bất chấp tất cả vì người khác.
Nói đến đây, cảm xúc của Thẩm Chước dâng trào, cậu ta bất chấp chỉ tay về phía đó rồi nói thẳng: “Người anh ấy thích trước đây là người trong sáng và xinh đẹp nhất trường, tóc ngắn. Tôi đi theo tam ca tận mắt nhìn thấy cô ấy ngồi trên bãi cỏ đằng kia với chiếc váy trắng che tới bắp chân, quay đầu lại và mỉm cười với anh ấy.”
“Tam ca của tôi là người có tính cách lạnh lùng, lúc ở nhà mặt lúc nào cũng không cảm xúc, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy …”
“Quan tâm một người đến như thế, ngày nào tan học cũng không về mà ở lại đến cuối cùng chỉ để đi sau cô ấy, im lặng mà đi cùng cô ấy thêm mấy phút trên đường nữa, trời mưa thì có là gì đâu, anh ấy cõng cô ấy chạy dưới mưa lớn, đồng phục học sinh cũng cởi ra để che cho cô, trời vào thu nên anh ấy chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, cả người ướt sũng, sau đó bản thân còn sốt cao.”
“Vì ở lại với cô ấy mà ngay cả việc được đề cử đi nước ngoài học anh ấy cũng không cần, vì cô ấy mà chống đối gia đình, lưng bị ông nội dùng gia pháp đánh bị thương, miệng ứa máu đầu gối cũng không cong, anh ấy thà đoạn tuyệt với gia đình.”
Thẩm Chước lấy tay ướt lau mặt, nhìn chằm chằm vẻ mặt Khương Thời Niệm được ô che khuất tầm mắt, khàn giọng hỏi: “Nếu như không phải họ bỏ lỡ nhau, giờ sao có thể là người khác làm chị dâu tôi được chứ?”
Đồng Lam không đi cùng Khương Thời Niệm, là do cô cố tình để cô ấy ở lại cùng với mọi người trong đoàn ghi hình, thấy thời gian sắp tới mà Khương Thời Niệm còn chưa quay lại, cô ấy không yên tâm nên vừa gọi điện tới vừa đi ra tìm, mới đi được vài bước đã nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh tiến lại trong cơn mưa phùn, không mang ô, tóc và má còn đọng nước.
Đồng Lam hốt hoảng chạy lại, vội vàng tìm quần áo khô cho cô mặc: “Chị Niệm Niệm, ô chị đâu rồi? Sức khỏe chị vốn không tốt mà, sao có thể mắc mưa được!”
Khương Thời Niệm cong môi và nói: “Tình cờ gặp lại giáo viên cũ của chị, cô ấy không mang theo ô nên chị đã đưa ô cho cô ấy rồi, không sao đâu, chỉ đi bộ một đoạn ngắn thôi.”
Đồng Lam thấy biểu cảm của cô bình thường, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt thì cũng không có gì khác thường cả, biết chị Niệm Niệm làm chuyện như vậy nên cũng không nghĩ nhiều nữa, cố gắng lau khô người cho cô rồi thấp giọng thì thầm: “Chị tuyệt đối đừng để bị cảm lạnh nha, nếu như Thẩm tổng mà nhìn thấy thì anh ấy sẽ đau lòng lắm đó ạ.”
Khương Thời Niệm nhận lấy quần áo, chủ động cầm chặt đồ, dùng khăn khô lau khô tóc rồi kiểm tra điện thoại, Thẩm Diên Phi đã trả lời tin nhắn WeChat của cô từ lâu, ngón tay cô lạnh ngắt, phải thử mấy lần mới ấn vô được.
Thẩm Chước ở sân trường khóc rất đau lòng, cô đem ô đưa cho cậu ta, cậu ta không cần nhưng cô vẫn để ở bên cạnh rồi xoay người chậm rãi trở về.
Cô bị ngốc rồi, cô đã bị tình cảm nhiệt tình quá mức của mình làm cho choáng váng, không biết là vô tính hay cố ý, hồi trước lúc cầu hôn cô, chính Thẩm Diên Phi cũng đã nói anh lúc trước anh cũng có người trong lòng rồi, chỉ vì cô gái kia phải kết hôn nên anh mới từ bỏ và chọn cô.
Đây chẳng phải là một trong những lý do mà lúc đó cô đồng ý gả cho anh sao, sao bây giờ cô lại không thể đối mặt nổi.
Hồi cấp ba thực sự anh đã từng thích ai đó nhưng chỉ là người đó không phải cô, cô không có để tóc ngắn, không mỉm cười với anh trong bộ váy trắng, cũng không được anh cõng sau lưng dưới cơn mưa nặng hạt.
Ngay cả đêm đó ở Hồng Kông, khi cô mặc đồng phục học sinh để quyến rũ anh, anh đã nói rất nhiều lời đau lòng, tiền đề cũng là “Nếu em của bây giờ đứng trước mặt anh.”
Đúng vậy, anh chưa từng nói, cô của hồi trước.
Có lẽ điều làm anh phản ứng mạnh như vậy không phải là vì cô mặc đồng phục học sinh mà chính là vì bộ đồng phục đó… Điều đó cho thấy việc cô mặc đồng phục học sinh để quyến rũ anh là việc quá ngốc nghếch và xúc phạm còn nói mấy lời ngốc nghếch như muốn bắt đầu lại một lần ở cấp ba, trong mắt anh liệu không biết có cười nhạo cô không nữa.
Khương Thời Niệm lau khô tóc rồi chỉnh sửa cẩn thận lại, cổ tay của cô rõ ràng đã run lên vài lần nhưng được cô kiểm soát rất tốt, không để bản thân mình mất bình tĩnh trước mặt người khác.
Không sao cả.
Chỉ là người cũ mà thôi.
Cô cũng có mà.
Nhưng anh cũng không được tính là người yêu cũ nữa.
Cô ấy là người mà lúc học cấp ba anh đã trút bỏ hết lòng kiêu hãnh của mình, không chút do dự điên cuồng mà thích, anh chưa từng hôn cô ấy, cũng chưa từng có tiếp xúc thân thể cuồng nhiệt như bây giờ nhưng anh vẫn yêu cô ấy khắc cốt ghi tâm như thế.
Khương Thời Niệm nhìn vào gương, đôi mắt hoa đào bị dính nước mưa vẫn chưa lau khô.
Không sao cả.
Anh đã bước ra khỏi đó được rồi, anh đối xử với cô tốt như thế, còn muốn dẫn cô của hiện tại quay về thời cấp ba để chứng minh rằng trong lòng anh không có ai khác nữa.
Đó chỉ là một phần của quá khứ thôi.
Cô sẽ không ghen vì điều này đâu.
Sẽ không đâu.
Đạo diễn của tổ chương trình đang lớn tiếng kêu gọi: “Khoảng thời gian này thật không dễ dàng gì mới có thể hoàn thành công việc, tối nay tôi có một ngày nghỉ nhỏ, tôi muốn chiêu đãi mọi người một bữa, ai không đi thì người đó không phải thành viên trong đoàn chúng ta nữa! Cô Khương, đặc biệt là em đó nha! Hãy cho anh chút thể diện đi nha! Hai chuyến đi này đều là nhờ có em và Thẩm tổng, vì vậy hôm nay hãy thể hiện một chút mà đi nha – ”
Mọi người đều biết rõ Khương Thời Niệm không thích tham gia các bữa tụ họp, nhưng anh ấy đã chân thành mời cô đến đó.
Vốn nghĩ mình sẽ lại bị từ chối khéo, không ngờ Khương Thời Niệm lại mỉm cười: “Vâng ạ, em sẽ đi cùng mọi người.”
Bữa tiệc tối đó đặt ở nhà hàng lẩu có phòng riêng lớn nhất gần trường Trung học số một. Nghe nói tối nay Khương Thời Niệm phá lệ nên các đồng nghiệp từ các nhóm khác trong đài có quan hệ tốt với cô cũng rủ nhau đến, mấy chục người tụ tập ngồi ngay ngắn, kê khoảng ba đến năm cái bàn, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Đủ các loại bia rượu hoa quả được dọn ra, bên cạnh Khương Thời Niên đặt mấy chai ngon nhất, Đồng Lam định giúp cô lấy đi nhưng cô lại cười cười giữ lại, lấy đồ mở một chai rượu pha vải thiều ra, đưa ngón tay lên chạm môi: “Nghe lời đi, đừng ồn ào, chị nếm thử một chút xem sao.”
Đồng Lam nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trong lòng cảm thấy bất an, không biết còn có khúc mắc nào sâu hơn không lại không biết chuyện gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô uống một ít, Khương Thời Niệm còn mở cho cô ấy một chai hương xoài, khi hai người cụng chai vào nhau, Đồng Lam đã bắt được nhịp, uống một cách vui vẻ.
Đợi đến khi đầu cô ấy hơi choáng váng, cô ấy nhìn thấy Khương Thời Niệm đã ngừng nói chuyện và đang cúi đầu trong góc, đôi mắt cụp xuống, khuôn mặt đỏ bừng không bình thường chút nào.
Lúc Đồng Lam cũng dần tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới đỡ cô, đưa tay sờ làn da của cô thì phát hiện nhiệt độ cơ thể cô cao bất thường, có lẽ là vì buổi chiều mắc mưa, lúc nãy uống rượu nữa nên giờ phát sốt rồi.
Sắc mặt Đồng Lam tái nhợt, đang định gọi người đưa Khương Thời Niệm đến bệnh viện, cô vừa cất lời thì một đám người vây quanh lại, cửa phòng đột nhiên bị ai đó từ phía ngoài đẩy vào.
Người đàn ông mặc âu phục đi giày da hình như đã đợi ở ngoài cửa rất lâu, nghe thấy giọng nói liền không lãng phí một giây nào mà đẩy cửa đi vào luôn với vẻ mặt hơi run, anh sải bước xuyên qua đám đông hỗn loạn, bế Khương Thời Niệm đang ngồi trong góc lên và mặc áo khoác vào cho cô.
Đồng Lam vừa nhìn thấy Thẩm Diên Phi, trong lòng liền trầm xuống, vội vàng giải thích tại sao Khương Thời Niệm mắc mưa, Thẩm Diên Phi không nói lời nào, chỉ khẽ nghiêng đầu tỏ vẻ đã biết rồi ôm người trong lòng đi thẳng ra ngoài leo lên xe, anh không đến bệnh viện mà bảo bác sĩ đợi ở Vọng Nguyệt Loan.
Khương Thời Niệm đang ngủ trong xe, theo bản năng nắm chặt quần áo của Thẩm Diên Phi, đầu rất đau, những giọt nước mắt vốn không muốn rơi nhưng vì đau quá nên vô thức chảy ra, thấm qua từng lớp cổ áo anh.
Sau khi trở lại Vọng Nguyệt Loan, các bác sĩ và y tá phục vụ cho nhà họ Thẩm thời gian dài đã có mặt trước cửa, sau khi kiểm tra cơ bản cho Khương Thời Niệm, họ an ủi: “Ngài Thẩm cứ yên tâm, chỉ là dính mưa nên cảm lạnh thôi, tiêm thuốc hạ sốt xong rồi nghỉ ngơi thật tốt, tỉnh rượu sẽ không sao nữa đâu.”
Sau khi bác sĩ nói xong, anh khéo léo nói tiêm có thể sẽ đau nên thường phải được tiêm vào vùng nhiều mỡ.
Thẩm Diên Phi liếc nhìn nữ bác sĩ, đi lên lầu rồi thay bộ quần áo mặc ở nhà cho Khương Thời Niệm sau đó bế cô xuống và để cô ngồi đối mặt trên đùi anh để bảo vệ cô, rồi kéo dây thắt lưng đàn hồi của chiếc quần ngủ của cô xuống, lộ ra một mảng nhỏ bờ mông trắng nõn.
Kỹ thuật của bác sĩ rất tốt nhưng mũi kim thực sự rất đau, Khương Thời Niệm không nói lời nào, chỉ cắn vào vai Thẩm Diên Phi rồi siết chặt lấy cơ thể, ngay cả khi khóc cũng rất yên lặng.
Thẩm Diên Phi ôm đầu cô giống như dỗ dành một đứa trẻ, vuốt ve cô: “Tuệ Tuệ đừng khóc, sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi, chồng ở đây nè.”
Sau khi mọi người đi về, Vọng Nguyệt Loan, chỉ còn lại sự im lặng, tiếng thở kéo dài và lớn hơn, lấp đầy khoang ngực và khoảng trống trong căn biệt thự.
Mùi rượu trên người Khương Thời Niệm dần nồng lên, chiếm hết chút ý chí còn sót lại, cô cảm thấy đau đớn khắp người, đột nhiên cô dùng hai tay và hai chân thoát khỏi vòng tay của Thẩm Diên Phi, bò đến bên kia ghế sofa, ôm lấy gối ôm rồi vùi mặt vào trong, nước mắt từng giọt chảy xuống cằm.
Biết cô bị ốm và say rượu nhưng Thẩm Diên Phi cũng cảm thấy đau lòng vì sự phản kháng của cô.
Cô từ Hồng Kông trở về, đêm đầu tiên đã đi tụ họp với một nhóm người khác.
Anh nhắn trên wechat về nhà ăn tối vì muốn gặp cô nhưng dường như đều bị cô nhẹ nhàng phớt lờ đi.
Thật không có lương tâm.
Nói nhớ anh, trước khi rời đi còn đuổi theo gõ cửa kính xe để hôn anh nhưng cuối cùng cũng chỉ là lừa anh thôi.
Thẩm Diên Phi kiên trì ôm chặt cô, muốn bế cô lên, Khương Thời Niệm nhìn anh chằm chằm, cố chấp co người lại như một quả bóng, không cho anh chạm vào mình, mãi cho đến khi anh xoay người quay lưng về phía cô, khàn giọng dỗ dành: “Nào, để anh cõng lên lầu.”
Một động tác thôi nhưng nó dường như chọc vào một điểm đau không thể chạm vào của cô.
Khương Thời Niệm lắc đầu sau đó xoay người anh lại, lần này không cự tuyệt nữa mà sà vào vòng tay anh, cho phép anh ôm mình.
Không thể bế.
Anh cũng bế người khác rồi.
Cô không cần.
Thẩm Diên Phi giữ lấy đầu gối của cô, bế cô từ ghế sô pha lên lầu, để hai chân cô khoanh lại sau lưng anh, một tay đỡ mông cô, tay kia ôm chặt vai cô, khẽ lay cô như đang dỗ dành một đứa trẻ, rồi lau nước mắt cho cô, đau lòng hôn lên mái tóc dài rối bù của cô.
Khương Thời Niệm hai tay ôm cổ anh, nồng nặc mùi rượu, hiếm khi mất bình tĩnh nhìn anh: “Không được phép buông... anh đã ôm rồi thì phải ôm mãi mãi.”
“Không buông đâu.” Thẩm Diên Phi ôm cô đang run rẩy trong lòng, hôn lên vành tai nóng bỏng của cô, xoay mặt cô lại, lại ngậm lấy môi và răng ướt át của cô “Cục cưng không ngủ, vậy anh ôm em cả đêm luôn.”
Cô bị cơn sốt và rượu làm mê man nhưng trong lòng vẫn nhớ như in cho dù sau đó sẽ cảm thấy buồn ngủ nhưng khi anh chậm lại một chút, cô cũng không nhịn được mà mở mắt ra cắn anh một cái.
Bên ngoài trời đã tối muộn, Thẩm Diên Phi vẫn ôm chặt lấy cô, bằng lòng ôm cô đi cả đêm.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngỗng nữ* sẽ không hiểu lầm nhiều đâu! (Thẩm Tam Tam sẽ tưởng mình bị bỏ rơi.)
*女鹅: Nó lần đầu tiên xuất hiện trong bộ phim truyền hình "Đông cung" và ngỗng nữ có nghĩa là con gái, thứ nhất là vì nữ chính Tiểu Phong của "Đông cung" chạy rất giống chim cánh cụt, rất dễ thương; thứ hai, hầu hết các fan đều đồng cảm cho nữ chính Tiểu Phong vừa lo lắng, vừa phẫn nộ trước sự việc đã xảy ra nên đã trìu mến gọi Tiểu Phong là Ngỗng nữ, xuất phát từ tình yêu của người hâm mộ mẹ cô.
Tạm thời đừng nóng vội vấn đề sẽ sớm được giải quyết ~ ~
Chương này vẫn lì xì 60 từ ~