Đôi tay Khương Thời Niệm chống trên lưng ngựa, cúi đầu thở hổn hển, tốc độ của con ngựa không tự chủ mà chậm lại, ngựa bị người cưỡi khống chế dây cương, chậm rãi đi quanh đường đua một cách không kiêu ngạo không nóng nảy.
Thẩm Diên Phi vòng tay qua người cô, ôm cô vào lòng, thỉnh thoảng cúi đầu chạm vào trán cô để cô dần dần bình tĩnh lại, hơi thở vốn đang sắp bình thường của cô lại đột nhiên gấp gáp, cô không kìm nén được cơn giận này nên quay đầu lại nhìn anh: “Thẩm Diên Phi…… anh biết nói tiếng Quảng Đông! Không chỉ biết mỗi câu nói lần trước!”
Thẩm Diên Phi hiếm khi kinh ngạc, không ngờ cô sẽ chú ý chuyện này, anh không khỏi mỉm cười, sau đó nói bằng tiếng Quảng Đông: “Lần trước anh lừa gạt em, anh xin lỗi, cho nên câu anh nói với em lúc trước, là ý định của anh.”
Khương Thời Niệm trái lại á khẩu không trả lời được, vì chuyện này mà cô đã không còn trách cứ anh nữa, chỉ xoa xoa vành tai vẫn luôn nóng tới phát ngứa đến tận bây giờ.
“Anh rất thích em”, hóa ra không phải anh lặp lại một câu Hồng Kông kinh điển cho cô, mà là lúc trước cô chưa kịp suy nghĩ rõ ràng về tình cảm của mình, anh đang tỏ tình với cô ở cách xa hàng nghìn cây số, nhưng cô không lại không dám tin.
Sống lưng vẫn còn đang phát run của cô được bàn tay Thẩm Diên Phi xoa xoa để an ủi, sau đó, sếp Thẩm tiếp tục dạy cô cưỡi ngựa như thể chưa từng làm chuyện tà ác gì, cô lo lắng trong lòng, mặc dù có chút lo lắng phản ứng của anh không biết đã dịu xuống hay chưa, nhưng cơ thể của cô cũng không dám lại gần anh quá mức, cô mạnh mẽ kiềm chế, coi như chuyện gì cũng không xảy ra.
Khương Thời Niệm đã cố gắng hết sức để tập trung vào việc học kỹ thuật môn cưỡi ngựa, nhưng cho đến khi buổi huấn luyện kết thúc và kể cả lúc ghi hình chương trình, nét ửng hồng trên mặt cô vẫn không hề biến mất, điều này được nhìn thấy vô cùng rõ ràng trước ống kính.
Mọi người chỉ cho rằng cô vui vẻ khi được cưỡi ngựa, đạo diễn còn lớn tiếng khen hiệu ứng hình ảnh ghi hình ngoài mong đợi, không ai biết rằng khi Khương Thời Niệm càng được khen ngợi thì hình ảnh và cảm xúc lúc đó càng trở nên sống động, mà ngoài trường quay cách đó không xa, sếp Thẩm vẫn đang cưỡi ngựa, giơ máy ảnh lên chụp ảnh cô, đồng thời nhướng mày cười nhẹ như thể người đứng ngoài cuộc, có thể xem như là anh đang tra tấn trắng trợn người ta.
Mười phút sau khi cảnh quay bắt đầu, các khách mời được chia thành các nhóm để diễn một phân đoạn cưỡi ngựa, mọi người phải cưỡi ngựa vượt qua ba chướng ngại vật đơn giản thì mới được thông qua.
Khương Thời Niệm vừa mới luyện tập, nhưng vẫn chưa quen lắm, cô tự cổ vũ mình, hy vọng cưỡi một lần là được thông qua, đừng quay đi quay lại, huấn luyện viên dẫn con ngựa đen của Thẩm Diên Phi đến cho cô, cô dừng lại, sau đó cẩn thận nhìn kỹ, sau đó mới để ý Thẩm Diên Phi đã thay thế con ngựa màu mận chín đỏ vẫn chưa được thuần hóa trước đó, bây giờ con ngựa này cụp mi rũ mắt cực kỳ ngoan ngoãn.
Khương Thời Niệm leo lên lưng ngựa, trang phục cưỡi ngựa của cô làm giảm đi vẻ đẹp quyến rũ của cô, khiến dáng vẻ cô trông gọn gàng và hiên ngang hơn, cô giữ chặt dây cương, nhớ lại các động tác Thẩm Diên Phi đã dạy cho cô, tập trung tiến về phía trước.
Nhưng khi đối mặt với chướng ngại vật đầu tiên, cô khó tránh khỏi có chút do dự, suýt nữa thì mất nhịp, tim cô đang đập thình thịch, khóe mắt đang hoảng hốt lóe lên một tia sáng, cô nhìn thấy một người đàn ông đang cưỡi ngựa trên đường đua song song khác, chỉ cách cô vài mét, anh đang duy trì tốc độ giống như cô, dứt khoát kéo dây và nhấc ngựa lên, nhảy qua chướng ngại vật trên đường.
Khương Thời Niệm nhìn anh chằm chằm, như thể bị một sợi tơ trong suốt đánh sâu vào tinh thần, cô sao chép lại y nguyên, làm theo động tác của anh, cùng bước với anh, khiến con ngựa đen giơ cao móng guốc, dễ dàng nhảy qua chướng ngại vật, chỗ hàng ghế khách mời lập tức vang lên tiếng hét reo hò.
Cô không nhịn được cười, con ngựa tiếp tục phi nước đại, cô lại nhìn về phía đường đua của Thẩm Diên Phi, nhưng anh không tiến lên nữa, chỉ đặt ngón tay lên trán, tản mạn hành lễ với cô.
Ánh mắt Khương Thời Niệm phản chiếu thân ảnh của anh, mạch của cô đập nhanh hơn, cô gạt bỏ nỗi sợ hãi và lo lắng, cưỡi ngựa phi nước đại, thành công vượt qua hai chướng ngại vật tiếp theo, khi cô nhận được thẻ đỏ chiến thắng, cô đã cởi mũ cưỡi ngựa và giơ nó lên cao, đôi mắt hoa đào cong cong trong trong gió, nụ cười vô cùng xán lạn, cô nghiêng đầu, lại đặt mũ lên ngực, đáp lễ với bóng hình thon dài mờ mờ phía xa.
Tất cả thành viên của nhóm khách mời và đoàn quay phim đều chứng kiến toàn bộ quá trình, ôm nhau cắn sống cắn chết, ngay cả đạo diễn cũng sắp cắn nát khăn tay, âm thầm chỉ đạo người quay phim quay lén tất cả những cảnh quay trân quý này.
Sau khi kết thúc phân đoạn cưỡi ngựa, sau đó còn có hai trò chơi và một cuộc phỏng vấn với người phụ trách trường đua ngựa, Khương Thời Niệm tranh thủ thời gian đi ra ngoài và nói với Thẩm Diên Phi: “Có lẽ chín giờ em mới quay xong, nhưng nhiều lúc cũng có việc ngoài ý muốn, anh chờ muộn nhất là đến chín giờ rưỡi thôi, nếu vẫn còn chưa xong thì anh về khách sạn trước đi, em sẽ trở về chung xe với đoàn quay phim.”
Khi cô và đoàn quay phim check-in ngày hôm qua, với danh nghĩa có sự cố ngoài ý muốn, khách sạn đã đổi cô từ phòng hành chính sang phòng Grand Suite ở tầng trên cùng, cô không ngờ rằng sếp Thẩm muốn đến đây, nhưng bây giờ cô mới biết, anh đã tính trước tất cả mọi chuyện.
Thẩm Diên Phi không tỏ ý kiến gì đối với yêu cầu của cô, anh chỉ khẽ cười, Khương Thời Niệm cho rằng anh sẽ làm theo, vì vậy cô đã chạy trở lại nơi ghi hình.
Kết quả là trong quá trình ghi hình, một người khách mời bị tiết lộ tin tức đen một cách ác ý lên mạng, sự việc trở nên nghiêm trọng, công ty quản lý liên tục gọi điện tới, làm chậm tiến độ ghi hình, lẽ ra có thể hoàn thành nhiệm vụ vào lúc chín giờ, vậy mà vẫn luôn kéo dài tới gần mười giờ rưỡi mới ghi hình xong, may mắn thay, sự cố đã được giải quyết, không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Khương Thời Niệm lấy túi của mình, điều đầu tiên cô làm là kiểm tra thời gian, đã mười giờ hai mươi, Thẩm Diên Phi chắc chắn đã rời đi từ lâu rồi, vì vậy, đôi mắt cô cụp xuống, từ từ đi theo đoàn đến bãi đậu xe.
Cô vốn định hôm nay ghi hình xong sớm, đi dạo chợ đêm Vượng Giác với Thẩm Diên Phi, nhưng bây giờ có vẻ như không thể rồi.
Khi đến gần lối ra của trường đua ngựa, đạo diễn thông báo rằng thời gian xuất phát ngày mai sẽ được lùi lại đến buổi trưa, có thể nghỉ ngơi nhiều hơn vào buổi sáng. Khương Thời Niệm lấy lại tinh thần, bước nhanh hơn một chút. Ngay khi cô bước vào bãi đậu xe thì cô đã nhìn thấy một chiếc xe địa hình màu đen đậu bên cạnh chiếc xe buýt nhỏ của đoàn quay phim, cửa sau đang mở, người đàn ông ngồi bên trong xe, đôi chân dài vắt ngang nhau, đặt laptop ở trên đùi, sườn mặt bị màn đêm che giấu nửa ẩn nửa lộ.
Khương Thời Niệm kinh ngạc, ngón tay nắm chặt lấy chiếc túi, vội vàng chào tạm biệt mọi người, sau đó chạy về phía cửa xe đang mở ra trong gió.
Mọi người trong đoàn đều nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ỷ vào việc cô Khương nhà người ta đang làm việc bên này, ai cũng lấy hết can đảm làm ầm lên trước mặt sếp Thẩm, không hẹn mà cùng đồng loạt ồn ào hoan hô. Khương Thời Niệm bất đắc dĩ, nở một nụ cười trên môi, chỉ để ý lao nhanh về phía xe, người bên trong xe còn nhanh hơn cô, tùy ý đặt laptop sang một bên, vươn tay ra khỏi cửa xe ôm lấy người tới, kéo vào trong xe.
Trước khi cửa xe đóng lại, anh còn hào phóng tận dụng ánh đèn trong bãi đậu xe, ôm bà xã của mình cười nhạt với đoàn quay phim, đổi lại là tiếng hét càng to hơn, tài xế đi xuống kịp thời, nói đã thu xếp các mặt hàng giải trí và mua sắm ở Hồng Kông cho mọi người vui chơi trong đêm nay.
Cửa xe chặn lại âm thanh bên ngoài, Khương Thời Niệm còn chưa ngồi vững vàng đã bị kéo lên đùi, cô lo lắng hỏi: "Sao anh còn chưa đi? Anh đã đợi mấy tiếng rồi."
Nói đến đây, cô không dừng lại được, tiếp tục truy cứu hỏi: "Hơn nữa, không phải dự tính ba đến năm ngày nữa mới đến Hồng Kông sao? Tại sao ngày hôm sau anh đã đến rồi? Chắc chắn anh còn có việc chưa xử lý xong, vậy sẽ chiếm hết thời gian nghỉ ngơi của anh rồi."
Thẩm Diên Phi không trả lời thẳng thắn, mà chỉ hỏi: “Khương Tuệ Tuệ, có nhớ anh không?”
“Dù là ở phòng đấu kiếm hôm nay hay là vừa mới ở trong xe,” Anh lặng lẽ nhìn cô: “Có nhớ anh không?”
Khương Thời Niệm bình tĩnh vài giây, gục đầu xuống, ngoan ngoãn ngồi trên chân anh, nghiêng người ôm lấy eo anh, khuôn mặt cô vùi vào chỗ ấm áp nơi cổ anh, chóp mũi cọ xát vào cằm anh một cách thân mật.
Nghe thấy cô không trả lời, Thẩm Diên Phi cúi đầu, hôn lên mi mắt thoáng lạnh của cô, cười khó lường nói: “Mặc kệ em nhớ hay không nhớ, anh thì nhớ, anh không kìm chế được, em cứ coi anh như là cậu học sinh trung sinh vừa mới bắt đầu hẹn hò đi, một đêm không gặp, có lẽ anh sẽ phải trèo tường gõ cửa sổ nhà em mất.”
Nghe thấy anh chủ động đề cập đến trung học, Khương Thời Niệm vốn định hỏi thêm vài câu, nhưng cô còn chưa kịp nghĩ nên nói câu đầu tiên như thế nào thì xe đã khởi động, Thẩm Diên Phi vuốt mái tóc dài buông xõa của cô: “Anh muốn đưa em đến chợ đêm Vượng Giác để đi dạo, nhưng hôm nay đã muộn rồi, chỉ có thể đuổi kịp tới lúc chợ tan, nhưng... ”
Bàn tay anh di chuyển xuống, xoa xoa phần bụng phẳng lì săn chắc của cô: "Để em ăn no thì không thành vấn đề, em không ăn bữa tối rồi, bây giờ có đói không?"
Những gì Khương Thời Niệm muốn nói nhất thời bị chặn lại nơi đầu lưỡi, cô sợ nếu cô nắm bắt cơ hội để dò hỏi cho ra nhẽ thì có phá hỏng bầu không khí hay không, cô cũng sợ nếu cô hỏi sai câu nào đó, anh sẽ mất hết hứng thú, có lẽ điều cô sợ nhất chính là do cô đã nghĩ quá nhiều, anh không hề thâm tình với cô đến thế.
Trước đây cô không hề biết mình là một người tham lam như vậy, cô thèm muốn tình cảm hiện tại của anh, nhưng cô vẫn không thể nói ra, dựa vào trực giác và linh cảm, cô muốn biết quá khứ của anh.
Mất một giờ lái xe từ trường đua ngựa Sa Điền đến Vượng Giác, Khương Thời Niệm tính toán thời gian, mơ hồ biết rằng chợ đêm đã đóng cửa hoàn toàn vào lúc mười hai giờ, cô và anh vội vã đến đây, chỉ có thể nhìn thấy chợ tàn, mà ngày mai và ngày kia thì đoàn quay phim sẽ đi xa hơn, lịch trình chặt chẽ hơn, không có cơ hội để ra ngoài chơi nữa.
Khương Thời Niệm nghĩ rằng ngồi nghiêng không đủ gần anh, vì vậy cô leo lên đầu gối anh, mặt đối mặt ngồi xuống, anh mở vạt áo ra quấn lấy cô, cô trốn vào trong lòng ngực anh.
Cô ôm lấy anh, vuốt ve miếng băng gạc trên lưng anh dưới lớp quần áo, cả ngày làm việc cô cũng cảm thấy buồn ngủ, cô cảm thấy ý thức có chút mơ hồ, dần dần dựa vào cổ anh chìm vào giấc ngủ, cô định sẽ tỉnh lại khi sắp tới Vượng Giác.
Đến khi Khương Thời Niệm mở mắt ra lần nữa, cô vẫn còn duy trì tư thế ngủ giống như trước đó, bàn tay của người đàn ông lướt qua đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Xe đã dừng lại, cực kỳ yên tĩnh, hình như tài xế không ở trong xe, bên ngoài đường phố cũng im ắng.
Khương Thời Niệm sững sờ vài giây, sau đó đột nhiên rùng mình, đột ngột ngồi thẳng dậy, đỡ vai Thẩm Diên Phi để ổn định, lo lắng tìm điện thoại xem giờ, trước khi mở màn hình, ánh mắt cô đã nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ xe.
Cô ấy đã từng làm cẩm nang, nhận ra các tòa nhà và tấm biển tiêu biểu, cô biết rằng hướng cô ấy nhìn thấy chính là lối vào của chợ đêm Vượng Giác, nhưng khi cô ấy nhìn xung quanh thì đường phố vắng tanh, các quầy hàng đều đã bị dỡ bỏ, các cửa hàng đã đóng cửa, chỉ còn lại vài hàng đèn đường sắp tắt lịm, soi sáng những biển hiệu truyền thống chất cao thấp cả con phố.
Lúc này màn hình cũng sáng lên, cho thấy bây giờ đã là rạng sáng mười hai giờ mười lăm.
Cô ngủ thẳng đến lúc này, xe Thẩm Diên Phi ngừng ở bên ngoài chợ đêm, anh cũng không kêu cô dậy.
Khương Thời Niệm nhìn anh chăm chú và hỏi: “Vì sao không kêu em dậy?”
Thẩm Diên Phi lấy chiếc túi giấy lớn trên ghế bên cạnh, trong đó có bảy hoặc tám loại đồ ăn vặt đặc trưng ở Hồng Kông, tất cả đều được cô ấy vẽ theo thứ tự trong cẩm nang, cô còn đặc biệt đánh dấu rằng chắc chắn phải nếm thử mấy món này ở chợ đêm Vượng Giác, có vẻ xe đã đến nơi từ lâu, anh đã nhờ người vào mua rồi, xét theo độ nóng thì chắc là trước khi đóng cửa không lâu.
Khương Thời Niệm cảm thấy chua xót trong lòng, rõ ràng anh muốn đi chơi với cô, rõ ràng anh hy sinh công việc và thời gian nghỉ ngơi để từ Bắc Thành đến đây, không phải để nhìn cô ngủ trong xe! Sao anh không đòi hỏi gì đi, cô có gì để mà nuông chiều? Nếu đã tới đây, anh phải nhanh đánh thức cô mới đúng chứ?!
Khương Thời Niệm thở dốc một hơi, xuống khỏi đùi Thẩm Diên Phi, tùy ý vén tóc, cầm lấy di động lập tức đẩy cửa xuống xe, nếu đã tới rồi thì cô cũng không thể không nhìn xem được.
Cô gập cổ áo khoác lại, hít một hơi thật sâu trong làn gió đêm mát rượi, xung quanh có rất nhiều cửa hàng, nhưng chỉ có một cửa hàng trang sức thủ công truyền thống ở góc đối diện là còn sáng đèn, những cửa hàng khác đều đã đóng cửa, cô đi thêm một đoạn nữa, mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân chạy chậm về phía bên này, cô ngước lên nhìn thì thấy đó là tài xế.
Tài xế đang cẩn thận cầm trên tay một cốc trà sữa nóng, khi nhìn thấy Khương Thời Niệm thì anh ta cảm thấy kinh ngạc, theo bản năng lấy tay giấu sau lưng.
Khương Thời Niệm bối rối một lát, quay đầu nhìn vị trí xe, từ hàng ghế phía sau hẳn là không nhìn thấy cô đứng ở đây, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cô không khỏi buột miệng hỏi: “……Có phải chợ đêm đã đóng cửa từ lâu rồi hay không?”
Tài xế không còn cách nào khác nên ấp a ấp úng nói: “Khi xe đến thì đã đóng cửa, hai tháng qua rất ít du khách đến đây nên chợ đóng cửa sớm, mười một giờ đã đóng cửa chợ, tổng giám đốc Thẩm kêu người tìm mấy món ăn có hương vị chính tông, cửa hàng tiện lợi 24 giờ, để bọn họ nhanh đưa đến chỗ gần đây, tôi cứ thế tới đó lấy về, giả vờ như mới vừa mua ở chợ đêm.”
...... Vì sao chứ.
Đánh thức cô dậy và nói với cô, hoặc quay về thẳng khách sạn, không được sao.
Hà tất phải mất công như thế này.
Tài xế không dám lắm miệng, giãy giụa một lát, vẫn nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy tổng giám đốc Thẩm không muốn khiến cô oán trách do công việc của mình kết thúc quá muộn nên mới mất đi cơ hội này, lại chiếm dụng thời gian của ngài ấy, cũng không muốn thấy cô hiếm lắm mới tới đây chơi, những món muốn ăn cũng không ăn được, cho nên mới…… để cô oán trách ngài ấy, là do ngài ấy cố ý không đánh thức cô.”
Khương Thời Niệm nhận lấy trà sữa, nhấp vài ngụm để trả thù, vừa nóng vừa thơm, nhưng cổ họng cô lại chua xót đến mức nghẹn lại, cô xách theo ly giấy, không muốn quay lại xe, vì vậy cô đi thẳng vào cửa hàng trang sức bên kia.
Cửa hàng nhỏ của hai vợ chồng già, bán các loại bao lì xì thủ công và thẻ ngọc, cô thấy trên tường treo đầy những lời cầu nguyện, cuối cùng chọn mua một tấm có khắc “Được như ước nguyện”, cầm chặt trên tay.
Bà lão cười nói bằng tiếng Quảng Đông: "Đây là tấm thiệp tình cảm, chúc đối phương có được thứ người ấy muốn. Nếu thứ người ấy muốn là con, nếu con đưa thứ này cho người ấy, chẳng khác nào con đã trao thân mình cho người ấy, đưa người ấy rồi thì con không thể đổi ý."
Khương Thời Niệm nghe có cái hiểu có cái không, nhẹ giọng gật đầu đồng ý.
Cô nắm chặt tấm thẻ bước ra ngoài cửa hàng, Thẩm Diên Phi đã đứng cách cửa mấy mét, ánh trăng đan xen với đèn đường chiếu lên bờ vai thẳng tắp của anh.
Khương Thời Niệm hỏi: “Anh ra ngoài làm gì?”
“Tìm em.”
“Nơi này có rộng lớn nhiêu đâu, em có đi xa hơn nữa thì một lát sau sẽ trở về thôi, không lạc đường đâu mà.”
Thẩm Diên Phi tự giễu cong môi dưới, thấp giọng đáp: “Nhưng anh sợ.”
Khương Thời Niệm khó hiểu: “Sợ cái gì?”
Sếp Thẩm sợ cái gì, từ này sao có thể phù hợp với anh chứ.
Thân hình Thẩm Diên Phi chiếu trên mặt đất tạo thành một cái bóng dài buông thõng, gió đêm thổi tới khiến cả người anh lạnh lẽo: “Lúc em chưa tỉnh dậy, anh sợ em phân cao thấp với mình, em tỉnh rồi, anh sợ em sẽ thất vọng đau lòng, em xuống xe đi ra ngoài, anh sợ em không muốn trở về, càng sợ em thật sự tức giận với anh.”
“Chuyện em giận anh……” Anh cau mày, nhìn thẳng vào cô với đôi mắt đen nhánh như hắc đồng: “Anh chưa từng trải qua, cho nên cảm thấy không sao cả, nhưng khi em đóng sầm cửa lại và bỏ đi, anh mới chắc chắn, anh không thể chịu đựng được.”
Khi Khương Thời Niệm nghe anh cất tiếng, trái tim cô đã co thắt thật chặt, khi anh nói xong lời cuối cùng, cô không thể nào đứng yên tại chỗ, cô lập tức chạy đến bên anh, kiễng chân và ôm anh thật chặt, trán cô vùi vào bên cổ anh, cô nghẹn giọng hỏi: “Thẩm Diên Phi, anh làm gì có chỗ nào giống thích em, có phải anh yêu em rồi hay không?”
Cô cho rằng anh sẽ phủ nhận, ít nhất là nói một cách mập mờ, làm sao anh có thể trả lời chắc chắn được.
Thẩm Diên Phi lại không do dự, cổ họng rung lên, một tiếng "ừ" xen lẫn với âm thanh vụn vỡ trầm khàn tràn ra, bị gió xé nứt, cơn gió quét qua vành tai mẫn cảm của Khương Thời Niệm.
Cô ngơ ngác hỏi lại: “Anh nói cái gì?"
Thẩm Diên Phi đưa tay vuốt ve khuôn mặt phiếm lạnh của cô, nâng chiếc cằm nhọn của cô lên, đáy mắt anh đen nhánh, anh khẽ mỉm cười, nhìn cô chằm chằm hỏi: “Khương Tuệ Tuệ, câu nói anh yêu em, đến bây giờ em vẫn không dám nghe sao?"