Khương Thời Niệm như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mộng, nhớ lại rất nhiều khoảnh khắc.
Ngoài cảnh tượng liên quan đến Thương Thụy, lại ngược dòng về xa hơn, giống như mỗi lần cô cùng đồng nghiệp nam quen thân trong đài truyền hình cùng nhau tan làm nói chuyện với nhau, bị Thẩm Diên Phi đến đón cô nhìn thấy, anh không nói nhiều, nhưng ánh mắt cứ sâu thẳm, quay chương trình ở Vân Nam, khách mời trẻ tuổi cười gọi cô “sếp”, anh ấy trong bóng tối giấu kín như bưng mà nhìn cô chằm chằm, tiệc từ thiện buổi tối cô diễn tập với người cộng tác, trong điện thoại anh nghe thấy tiếng của đối phương, cũng để lộ ra vẻ có chút không vui.
Còn có những chi tiết nhỏ nhặt từ trước không chú ý đến, đều đang lờ mờ lộ ra khỏi mặt nước.
Khương Thời Niệm nằm yên trong lòng Thẩm Diên Phi, để cho anh hôn.
Bây giờ nhiệt độ cơ thể của anh quá lạnh, dường như có làm thế nào cũng không ấm lên được, trong lòng cô đầy rẫy sự căng thẳng và hoang mang, bất chợt hỏi: “Đài truyền hình gần đây vừa hay làm một đoạn phỏng vấn ngắn, trong đó có một câu hỏi rất nổi tiếng trên mạng, anh có thể chấp nhận mức độ qua lại giữa người yêu và bạn bè khác giới đến cấp mấy, cấp một là…”
Thẩm Diên Phi trả lời dứt khoát: “Đừng hỏi nữa, không chấp nhận được.”
Khương Thời Niệm mấp máy môi, câu nói này quá tương phản với ông chủ Thẩm nghiêm túc, đứng đắn trong hiện thực, cô nghi ngờ có phải anh ấy cố ý hay không, còn muốn tiếp tục hỏi, Thẩm Diên Phi đã ôm lấy hai má của cô, lắc qua lắc lại: “Còn hỏi nữa? Không mệt phải không? Nếu sức lực dồi dào như vậy, vậy làm thêm một lần nữa, anh chưa thỏa mãn.”
Uy lực của câu nói này đủ đầy, Khương Thời Niệm lập tức tỉnh táo trở lại, cúi đầu nhìn trạng thái của bản thân, vành tai đỏ lên, tay chân luống cuống đi nhặt quần áo rơi rớt, còn chưa kịp nhặt lên, lập tức bị anh ôm lên đi về hướng phòng ngủ, thần kinh của cô căng thẳng, anh lại không có phản ứng gì hỏi: “Chương trình đã bắt đầu nửa tiếng rồi, còn xem tiếp nữa không?”
“... Không xem nữa! Em muốn đi ngủ.”
Khương Thời Niệm cũng không muốn tùy tiện suy đoán, nhưng lời của anh vừa nói ra, lập tức có một cảnh tượng lóe lên trước mắt cô, màn hình lớn trong phòng ngủ đang chiếu chương trình du lịch văn hóa dân gian hết sức bình thường, nhưng đối diện với đó, là chiếc giường vốn tượng trưng cho sự làm việc cật lực cả ngày lẫn đêm của sếp Thẩm, người dẫn chương trình nào đó mang theo vết thương đi làm lại bị dày vò cả người mồ hôi nhễ nhại, cổ họng phát ra âm thanh dâm loạn hoàn toàn đối lập với trong chương trình.
Quá khủng khiếp.
Cô thà rằng hôm cố chịu đựng không hỏi nhiều, cũng không dám lấy loại chuyện này đi khiêu chiến với Thẩm Diên Phi đang trong trạng thái khác thường.
Quay trở lại giường, Khương Thời Niệm nhanh chóng phản ứng mà lập tức quấn chăn cho bản thân, ghém chặt viền chăn, lúc đang ghém lại phần sau lưng, cô lại trở nên chậm chạp, rũ mắt hít một hơi, đợi Thẩm Diên Phi tiến vào, nhiệt độ cơ thể của cả hai gần giống nhau, tay của cô mới nhẹ nhàng buông lỏng, để chăn rơi xuống, ôm lấy tấm thân lạnh giá của anh.
Màn hình vẫn đang dừng lại ở khoảnh khắc hai người đang ôm hôn nhau trên căn gác nhỏ, bị điều khiển từ xa tắt mất tiếng, cảnh đêm mờ ảo, sự ngọt ngào và ấm áp đánh tan bầu không khí uy nghiêm của Thẩm thị.
Khương Thời Niệm trở người, giữ lấy vũ trụ bé nhỏ này trong tấm chăn, thân trần như nhộng ôm chặt lấy Thẩm Diên Phi, rút vào trong lòng anh.
Anh ngưng trệ một lúc, sau đó đột nhiên dùng sức kéo cô đến, muốn ép vào trong máu thịt xương tủy, cuối cùng cổ họng như có như không phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn: “Không tránh nữa?”
Khương Thời Niệm lắc đầu, lúc nãy rõ ràng biết rằng anh sẽ không miễn cưỡng, cô còn cố làm ra vẻ che giấu, thay vì sợ hãi bởi những lời đe dọa của anh, chi bằng nói là anh ấy đang làm nũng.
Cô chỉ đối xử như vậy với anh, chỉ đối diện với anh, cô mới là Khương Tuệ Tuệ tự do buông thả, tràn đầy nhiệt huyết, thân mật khắng khít, vứt bỏ sự ngại ngùng và dè dặt xấu hổ của bản thân xông lên phía trước, cam tâm tình nguyện lên núi xuống biển cùng anh phiêu bạt, không thể đặt trên người một ai khác, chỉ có anh.
Thẩm Diên Phi mân mê dái tai của cô, trong bóng tối âm thanh trầm thấp chậm rãi yêu cầu: “Đừng sợ anh.”
Hôm nay anh để lộ ra quá nhiều bản tính xấu xa, cô run lên.
Khương Thời Niệm hí mắt, ngẩng đầu dùng sống mũi cọ vào cằm của anh, trong công viên động vật Bắc Thành có một con hươu sao nhỏ khi còn nhỏ bị đánh đập ngược đãi, ban đầu phòng bị tự kỷ, cứ luôn vùi đầu vào một góc, từ chối kháng cự bất cứ loại tình cảm nào, mãi đến khi nó lưu luyến người nào đó, không tự giác được mà có những hành động sến súa nho nhỏ này với anh.
Quá khứ của cô thật giả lẫn lộn, số lần sợ anh đã quá nhiều rồi, sau này sẽ không sợ nữa.
“Làm nũng cũng không dễ qua ải thế đâu.” Âm thanh của Thẩm Diên Phi vẫn thâm trầm lạnh lùng như cũ, tay lại dần dần trở nên nóng lên, vuốt ve đường nét xinh đẹp của cô: “Phần của hôm nay, có dỗ hay không?”
Khương Thời Niệm tiếp tục cọ, cọ đến nỗi bản thân trần đầy mềm mại, đến lúc này cô hoàn toàn xác nhận, đối với những chuyện phiền phức cũ mà cô mang đến cho anh, anh cũng không ghét bỏ, chỉ là để tâm quá mức, không phải để tâm vì những chuyện đã trải qua, mà là để tâm đến cô.
Cô muốn khóc cho thỏa một phen, nhưng lại cố nén cười, giọng điệu nhẹ nhàng cố ý hỏi anh: “Tuệ Tuệ bị thương, chuyện khác, anh nói xem phải dỗ thế nào?”
“Nói thích anh lại lần nữa.”
Khương Thời Niệm hơi ngẩn ra, trong vài giây này, nước mắt thật sự rơi xuống, cô mượn bóng tối trong phòng, trên mặt vẫn đang cười, giữ chặt gáy của anh dán lên đó, trịnh trọng trả lời anh, nhiều hơn một chữ: “Em chỉ thích anh.”
Ngày “Đi du lịch” phát sóng tập đầu tiên, lượng click của chương trình và lượng thảo luận trên các nền tảng trực tuyến leo lên cao, vượt qua các chương trình chiếu cùng thời điểm, leo lên top mấy bảng xếp hạng, bản thân chương trình này là một chương trình có tính xã hội, gương mặt minh tinh và độ chọc cười giải trí đều không thể so sánh với các chương trình chỉ chọc cười bình thường, nhưng không ngờ, chương trình lại như một dòng suối trong veo được nhiều người ngoài giới giải trí chính thức đón nhận.
Cộng thêm nhiệt độ cao trên người Khương Thời Niệm gần đây, thời gian ghi hình, lại có tin tức không hợp với khách mời truyền ra ngoài, cùng với tin tức xảy ra sự cố, càng như thêm dầu vào lửa đẩy nhiệt độ lên cao.
Ngày hôm sau Khương Thời Niệm trở lại đài truyền hình, lúc cùng cả tổ xem lại bản phát lại mới chú ý đến, lượt click của phần giới thiệu của nửa tập sau lại cao lên một tầm cao mới, không ngừng hỏi đạo diễn bên cạnh: “Giới thiệu có cảnh gì kích thích sao?”
“Đủ kích thích.” Đạo diễn sờ mặt một cái, trong lòng hồi hộp lo âu, tối hôm qua anh ấy đột nhiên nhận được tin tức của Khương Thời Niệm, nói hậu trường liên quan có một cảnh sai phải nhanh chóng xóa bỏ, anh ấy bấm vào xem nội dung, suýt chút nữa thì nhảy lầu ngay trong đêm đi tìm Thẩm tổng tạ tội, lúc này tim vẫn còn đập thình thịch: “Cô tự xem đi.”
Tiến trình được chuyển sang phần giới thiệu cuối chương trình, ấn vào cảnh quay quan trọng đầu tiên, Khương Thời Niệm xem đến ngẩn tò te.
Là Thẩm Diên Phi đứng trong bóng tối nơi cảng nhỏ hoa lệ rực rỡ, tự mình tết một vòng hoa huệ tây đội lên đầu của cô.
Khương Thời Niệm quay ngoắt đầu, nhìn đạo diễn chăm chú, đạo diễn chắp tay mười ngón “bộp” một cái: “Tôi thề với trời, tôi thật sự đã hỏi qua ý kiến của Thẩm tổng, anh ấy gật đầu cho phép, tôi mới dám cắt.”
Cô nén bực, cúi đầu nhắn Wechat cho sếp Thẩm, đối phương không nhanh không chậm trả lời: “Cô Khương, anh vốn là một trong những du khách được em phỏng vấn, có thể gặp gỡ mọi người, chưa kể em có phải nên khen anh là biết lo trước tính sau không?” Nếu đến cả chuyện này mà chương trình còn không có, anh lấy gì để chứng minh được dấu vết ân ái lưu lại của anh và em trên mạng, sau này lại có tập mới phát hành, ít ra trong phần giới thiệu liên quan sau này có một phần thuộc về anh.”
Đối với chuyện này, Khương Thời Niệm thật sự đuối lý, mím môi đỡ lấy trán, vô thức cong môi, hỏi anh: “Vậy học trưởng, liên quan đến cảnh lớn giới thiệu về lễ hội Ngũ Ngõa ở đầu chương trình, anh có muốn đăng Weibo làm sáng tỏ một chút, cảnh hai người ôm hôn trong căn gác nhỏ rốt cuộc là ai.”
Sau một lúc, sếp Thẩm tuy bận nhưng vẫn thong dong: “Đợi lần sau em chọc đến anh, anh sẽ suy nghĩ, tiện thể nói rõ chi tiết với bên ngoài, buổi tối hôm đó, là lần đầu tiên trong đời cô Khương đòi hôn anh.”
Mặt Khương Thời Niệm chợt nóng lên, nhanh chóng úp điện thoại xuống, tránh để người bên cạnh nhìn thấy, lập tức lại bắt đầu rung lên, cô cẩn thận lật điện thoại lại, nhìn thấy anh nhắn: “Ngày mai xuất phát chú ý an toàn, ở Hồng Kông đợi anh.”
Khương Thời Niệm muốn giải thích, hành trình ghi hình của tổ chương trình tập hai rất dày đặc, ngoài hai ngày đầu ra, về cơ bản đều sắp xếp kín kẽ, không có cơ hội ở bên anh, nếu anh ấy đi, chỉ lãng phí thời gian, nhưng chữ gõ xong rồi… lại xóa đi.
Cô rũ mắt, muốn thử tiếp nhận sự ích kỷ của bản thân trong chuyện tình cảm, ghi hình một tuần, cô sẽ rất nhớ anh, nếu anh có thể dành ra thời gian rảnh đến, gặp mặt mấy lần cũng là điều mà cô mong còn không được.
Sáng ngày thứ hai, cả tổ chương trình “Đi du lịch” tập kết, xuất phát từ sân bay quốc tế Bắc Thành, bay đến Hồng Kông, buổi chiều đến nơi.
Trước khi đăng ký Khương Thời Niệm mới phát hiện, kinh phí tiêu chuẩn của đài truyền hình bao gồm giá vé hạng phổ thông, toàn bộ đều đã đổi thành vé hạng thương gia, nghĩ thôi cũng biết là ai ở phía sau nhúng tay vào, đám người trong nhóm đã ngoan ngoãn từ sớm, khóc lóc gào thét thắp hương trước cổng tòa nhà hành chính Bạch Quân, bọn họ có tài cán gì, có thể hòa hợp với trái tim và tâm hồn của sếp Thẩm hết lần này đến lần khác.
Khương Thời Niệm biết Thẩm Diên Phi mấy ngày nay nhiều việc, mới sáng sớm đã mở họp duyệt phương án thu mua, cô cũng không làm phiền anh, cứ nghĩ anh sẽ không dành ra được thời gian, đã nói sẽ đến Hồng Kông, lại không xác định là ngày nào, giờ nào đến, khiến cô lúc nào cũng lo lắng, trái tim bị nắm lấy.
Đợi máy bay tiếp đất, xe bảo mẫu đến khách sạn mà tổ chương trình dừng chân, Khương Thời Niệm mới ổn định trở lại, nghĩ đến cường độ công việc của anh, nhanh nhất cũng phải ba ngày sau, có nghĩ sớm cũng vô dụng.
Trước khi vào khách sạn, điện thoại của cô kêu một tiếng bíp ngắn, mở lên là Wechat của Tần Chi: “Cưng ơi, sao cậu lại làm một bộ đồng phục mùa hè của trường Nhất Trung thế? Còn muốn gấp rút gửi đến Hồng Kông cho cậu nữa? Có chuyện gì thế?”
Khương Thời Niệm mới nhớ ra chiều hôm qua có một chuyện cô tranh thủ từng phút từng giây để làm, quên mất nói với Tần Chi: “Chính là… nhớ lại chuyện xưa, tớ tìm người đặt một bộ có số đo vừa vặn, nhưng gấp đến Hồng Kông không lấy được, nhờ cô ấy gửi qua bên đó, cậu gửi qua đây giúp tớ.”
Tần Chi gửi lại dấu chấm than đầy màn hình: “Fuck Khương Thời Niệm! Cậu một khi đã thông suốt thì chính là vương giả?! Làm ra là muốn cám dỗ sếp Thẩm đúng không! Cái này mạnh hơn nhiều so với bộ váy trắng lần trước!”
Khương Thời Niệm mím môi ho nhẹ một tiếng, che đi một lớp phiếm hồng phủ trên hai má và sống mũi, không phải đơn thuần vì chuyện đó, cô hiểu rõ nếu Thẩm Diên Phi không muốn nói, thì cho dù cô có hỏi thể nào, anh cũng không mở miệng nói ra.
Còn không bằng tự mình tìm cách khác, nghĩ cách đi đường vòng.
Nếu Thẩm Diên Phi thật sự có tình cảm khác đối với cô từ thời cấp ba, vậy bây giờ cô mặc lại đồng phục năm đó gặp nhau ở trường, anh ấy liệu có cảm động phần nào, khiến cô nhìn ra manh mối rõ ràng hơn.
Đồng Lam đang gọi phía trước, nói phòng đã bố trí ổn thỏa rồi, Khương Thời Niệm thu lại tâm trạng, gửi địa chỉ cụ thể qua cho Tần Chi.
Gương mặt khách mời của “Đi du lịch” lần này, rõ ràng cao hơn tập một rất nhiều, đều là những nhân vật thân thuộc rất có nhiệt độ, tính tình và độ phối hợp đều cao hơn lúc trước, Khương Thời Niệm thân là người dẫn chương trình, áp lực cũng theo đó mà giảm đi.
Đài truyền hình sắp xếp tập hai đến Hồng Kông ghi hình, ngoài việc nhìn trúng đèn hoa rực rỡ, chủ yếu vẫn là bảo vệ văn hóa dân gian và di sản văn hóa phi vật thể, so với tập trước, càng muốn có thêm trà thảo dược, rượu thuốc, điểm tâm của quán trà, tượng thần và mạt chược mang không khí căng tràn sức sống của nhân gian, lại phối thêm nhạc của phương nam, đàn cổ, phim Hồng Kông vâng vâng, nội dung nhiều không kể hết.
Cộng thêm việc đêm thứ hai cả đoàn đến Hồng Kông, gần khu thương mại đường Nguyên Lãng có một buổi thả đèn trời quy mô lớn, cảnh tượng hiếm thấy, khó mà tưởng tượng được, đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Ngày đầu tiên của tổ chương trình chủ yếu là làm công tác chuẩn bị, chiều cùng ngày bắt đầu chính thức ghi hình, Khương Thời Niệm một khi bận rộn, thật sự không có thời gian xem điện thoại, buổi tối trở về khách sạn cũng quá muộn, không nói được với Thẩm Diên Phi mấy câu thì ngủ mất, ngày hôm sau lại dồi dào sức sống, cả tổ đều cười: “Cô Khương, trạng thái của cô sao lại tốt đến như vậy! Cười thật ngọt ngào…”
Khương Thời Niệm ngẩn ngơ, theo bản năng mà đi xem bản thân trong máy ghi hình.
Đạo diễn nhịn không được đứng bên cạnh nói: “Tự mình ngó xem, sao có mấy ngày không gặp mà như thay da đổi thịt, một tổ ba minh tinh nữ, chẳng có ai lóa mắt bằng cô.”
Người trong ống kính, cong môi cười xán lạn rực rỡ, khác xa với người con gái ngày xưa luôn kiềm chế mọi thứ, vui vẻ đau buồn đều tự mình chịu đựng, hoa đán của nhà đài luôn nở nụ cười xinh đẹp không tìm được điểm khác lạ nhưng chưa bao giờ xuất phát từ tận đáy lòng.
Chương trình ghi hình đến năm giờ chiều ngày thứ hai, nhìn thấy sắc trời chẳng bao lâu nữa sẽ tối đi, bảy giờ bắt đầu thả đèn trời, đạo diễn lập tức cho cả đoàn tạm thời nghỉ ngơi, tìm một quán trà gần nơi thả đèn trời, mời mọi người uống trà sữa ăn điểm tâm.
Đồng Lam thuận tiện mua một tờ báo lá cải Hồng Kông trong truyền thuyết bên cạnh tiệm trà, tiêu đề phía trên hết sức phô trương, cô kiểm tra rồi nói với Khương Thời Niệm: “Chị Niệm Niệm chị xem, cuộc sống của ngôi sao Hồng Kông thật đặc sắc, nhà giàu cũng thật phức tạp, chị xem trang đầu này, cái gì mà Tưởng phủ kinh thiên động địa, nhà giàu từ Đại Lục đến Hồng Kông vơ vét tiền, sắp bị xóa sổ trong một đêm,
Thần kinh của Khương Thời Niệm bị kích thích, tiến lại xem, tuy là truyền thông cũng là ăn nói không có căn cứ, nhưng nội dung lại thật sự có liên quan đến nhà họ Tưởng, một nhánh con cháu này của nhà họ Tưởng ở Hồng Kông, gần đây lòng người hoang mang, có những người quần là áo lụa phóng khoáng quen rồi không biết ở đâu, tung hoành khắp nơi kiếm chuyện giảm bớt áp lực.
Cô véo mi tâm, ánh mắt tự nhiên lướt xuống, lại nhìn thấy một tiêu đề bên dưới: “Hôn nhân của ảnh hậu tam kim Đại Lục Lê Nhược Thanh có thay đổi, sợ hãi hôn nhân cưới kết hôn ly hôn chớp nhoáng với chồng, được phân chia phí chu cấp cực lớn.”
Đồng Lam cũng vừa hay nhìn thấy dòng này, đôi mắt trợn to, nắm chặt lấy cổ tay của Khương Thời Niệm: “Chị, chị xem, chị xem em đã nói gì! Lê Nhược Thanh kết hôn gần như cùng thời điểm với chị, tìm một thương nhân Hồng Kông giàu có, mới có mấy tháng lập tức muốn ly hôn rồi! Lần trước cô ta ngăn Thẩm tổng, có phải có mục đích không trong sáng với ngài ấy?!
Khương Thời Niệm gấp tờ báo lại, vỗ vào đầu của cô ấy: “Ngoan, nên nghĩ đến những chuyện công việc đáng tin cậy nhiều hơn, chuyện này đâu có liên quan trực tiếp với nhau, hơn nữa thái độ của cô Lê vẫn luôn được đánh giá rất tốt, ly hôn có lẽ cũng là chuyện bất đắc dĩ.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã rớt lại phía sau cả đội, đạo diễn dẫn mọi người vào quán trà, Khương Thời Niệm ngẩng đầu quan sát màu trời, hơi nghiêng đầu nhìn, chú ý đến trên tầng ba của hai ngôi nhà bên cạnh quán trà, có treo tấm biển “phòng đấu kiếm” cực lớn.
Bước chân của cô bất giác dừng lại, trong lòng bị ba chữ làm náo loạn, nói với Đồng Lam: “Em đi uống trà ăn điểm tâm với mọi người, chị không đói, đến phòng đấu kiếm bên đó xem xem có đề tài gì có thể quay được không, nói với đạo diễn giúp chị, chị sẽ xuống tập hợp với mọi người đúng giờ.”
Khương Thời Niệm dỗ Đồng Lam đi rồi, một mình lên lầu tiến vào phòng đấu kiếm, đấu kiếm rất được xem trọng ở Hồng Kông, độ chuyên môn cao, hệ thống đào tạo hoàn chỉnh, lấy được rất nhiều giải thưởng ở các giải đấu trên thế giới, trên thị trường cũng có rất nhiều phòng luyện kiếm mang tính chất giải trí, hợp quy chuẩn cũng không thiếu.
Lớp mười năm đó, cô vừa nhập học ở Nhất Trung, các hội nhóm trong trường học nhiệt tình tuyển thành viên mới, tác phong của trường Nhất Trung rất thoải mái, đồng thời cũng không phải học đến chết, chủ trương phát triển rất nhiều mặt, Khương Thời Niệm bị lớp trưởng đùn đẩy, cũng lấy một tờ đơn.
Đến tay mới biết, bị lừa rồi, đối nghịch với những thứ như mỹ thuật, đàn piano, suy luận kịch bản sát, bộ môn đấu kiếm mạnh lại khó, tiêu tốn cũng không nhỏ, nhưng mỗi lớp đều có quy định số người, bắt buộc phải có một người, cô đến cũng đến rồi, lúc đi nộp biểu báo danh, đụng phải chàng trai Thẩm Diên Phi năm đó.
Anh là hội trưởng, kết quả trong hoạt động chẳng nói một lời, ánh mắt chỉ sẽ thỉnh thoảng quét qua cô một cái, chê cô học chậm, lập tức xách cô ra dạy kèm riêng biệt, miết lấy cổ tay của cô, đứng trước kính dạy cô tung đòn thế nào.
Cô chỉ muốn chạy,
Khương Thời Niệm đến phòng luyện kiếm lầu ba, đưa tiền thay quần áo xong, trong tay cầm mặt nạ bảo hộ và trọng kiếm, trái tim vẫn chìm trong quá khứ, nhìn tấm kính tương tự ở phía đối diện, tư thế giống như bị anh ôm khi đó, anh gầy gò mảnh khảnh, cô lại nhỏ gầy, cô nhớ bản thân mình khi đó, tim đập nhanh đến nỗi sắp bất tỉnh đến nơi.
Khương Thời Niệm thu ánh mắt lại, nhắm mắt một lúc, ngay lúc muốn đeo mặt nạ, bị người nào đó nắm lấy vai từ phía sau.
Cảm giác lạnh lẽo dữ dội của con rắn độc bò lên người không hề báo trước tràn ngập khắp người cô, cảm giác này quen thuộc không sao kể xiết, trong nháy mắt kéo cô về cô nhi viện trước đây, thậm chí còn có cảm giác buồn nôn và sợ hãi giống như bị người khác nhìn chằm chằm vào năm lớp mười một.
Cô theo bản năng xoay người tránh đi, lui ra hai bước, cố nén run rẩy, quay đầu nhíu mày nhìn qua.