Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 79




Anh ấn vào một video ngắn trong số đó với tựa đề "Ai đã khiến cho cô Khương mỉm cười ngọt ngào ở phía sau hậu trường", thời lượng vài phút, vừa hay thích hợp.

Khương Thời Niệm chưa từng xem đoạn video hậu trường này, không biết nội dung của nó là gì nên cũng không khỏi bị nó hấp dẫn chú ý, chống người nhìn về phía màn hình.

Ở đầu video, nhìn khí trời và cách ăn mặc thì hẳn là giữa mùa hè, nắng chiều chiếu qua ống kính tạo thành những quầng ánh sáng xinh đẹp. Trong ống kính có rất nhiều người đang cười nói, Khương Thời Niệm nhìn thấy quần áo của mình, nhớ lại lúc ấy hẳn là vào đầu tháng tám năm ngoái khi cô đi quay một cuộc phỏng vấn trên đường phố. Cô nhìn tiến độ thì có thể thấy nội dung chính thức đã hoàn thành nhưng máy quay lại chưa tắt, tiếp tục ghi lại cảnh hậu trường.

Khương Thời Niệm trên màn hình mặc áo sơ mi lụa trắng và váy ngắn màu xanh lục đang đổ chút mồ hôi, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ, hai chân trắng nõn thẳng tắp. Cô đang lấy một chiếc mic khác từ trong ngực ra rồi cầm trong tay, đi về hướng nào đó với mục tiêu rõ ràng, đôi mắt đào hoa cong cong, ánh mắt trong trẻo, ống kính không chịu từ bỏ mà vẫn âm thầm đi theo cô, mãi cho đến khi cô đi tới dưới bóng cây ven đường, sau đó có một bóng dáng lộ ra bên cạnh.

Khi Khương Thời Niệm nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, theo bản năng cắn răng. Cô không để ý đến sự bủn rủn mà vội vàng ngồi dậy, cướp lấy điều khiển từ trong tay Thẩm Diên Phi, cố gắng vững vàng nói: “Xem cái khác đi, đoạn video này chỉ phỏng vấn người qua đường mà thôi, không có gì đẹp cả đâu!”

Cô lấy được điều khiển từ xa thì muốn rời khỏi ngay lập tức nhưng lại bị Thẩm Diên Phi đè lại, trong lúc họ ngắn ngủi dây dưa, ống kính tiếp tục hướng lên trên, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt của Thương Thụy.

Khi đó, anh ta vẫn còn là anh Thương sống trong an nhàn sung sướng, dáng vẻ lười nhác tự phụ, đứng dưới bóng cây lốm đốm cười với cô, giọng nói mơ hồ được micro thu âm trong tay cô ghi lại.

"Bạn Khương này, chồng em muốn gặp em một lần thật đúng là không dễ dàng, còn phải đứng ở chỗ này làm người qua đường được phỏng vấn."

Trên màn hình chỉ chiếu mỗi bóng lưng của Khương Thời Niệm nhưng cô lại ngẩng đầu lên với anh ta, sợi tóc lay động, giọng nói nhẹ nhàng: "Đừng gọi bừa, tôi sắp xong rồi.”

Thương Thụy nhướng mày kéo dài giọng: "Chúng ta đã quang minh chính đại đính hôn rồi, gọi chồng thì có làm sao, da mặt em mỏng quá vậy.”

Anh ta hơi nheo mắt lại, hiện ra vẻ hào phòng mà nhìn chằm chằm người trước mặt rồi bỗng nhiên khom lưng, môi anh ta chạm vào tóc mai của cô, trong ống kính lúc này vì bị rải cơm chó mà phát ra tiếng hô "Cô Khương quay đầu lại đi".

Khương Thời Niệm xoay người, mặt đối diện với ống kính, vành tai bị chạm vào bên kia đỏ ửng lên nhưng tố chất chuyên nghiệp cô rèn luyện bao năm không cho phép cô thất thố trước máy quay, vẫn lộ ra nụ cười tiêu chuẩn như thường.

Video không đến năm phút đồng hồ nhưng đã khiến Khương Thời Niệm ngồi trên giường muốn tắt đi mấy lần mà vẫn không thành công. Cô quả thực sống một giây bằng cả năm, không thể nhìn thẳng, nhiệt độ cơ thể thăng thẳng lên bốn mươi độ, thầm hận rốt cuộc là ai ở phía hậu trường của đài đã không cẩn thận như vậy, tại sao lại có thể đăng lẫn loại video được quy vào phạm vi cá nhân thế này lên đây được!

Cô tin tưởng không phải do người nọ cố ý, hẳn là do số lượng quá nhiều nên không kiểm tra kĩ, dù sao thì toàn đài bây giờ có ai dám làm mấy chuyện thế này ở trước mặt Thẩm Diên Phi đâu chứ.

Khương Thời Niệm nuốt khan, sau khi video kết thúc thì lóe lên ánh sáng trắng khiến cô chói mắt. Cô thấy video lại sắp phát lại từ đầu thì vội vàng nhanh tay lẹ mắt hoàn toàn đoạt lấy điều khiển từ trong tay Thẩm Diên Phi, đổi sang chương trình [Đi du lịch] đã lên sóng, nhanh chóng phát đến buổi tối của lễ hội Saga Dawa, ấn tạm dừng rồi phóng to bức ảnh lên. Màn hình dừng lại trên sân thượng của một tòa nhà nhỏ nào đó, hai bóng người đang nhiệt liệt ôm hôn.

Cô cố vớt vát nốt chuyện này rồi mới thăm dò nhìn sang người bên cạnh, trong lòng bất an khôn xiết. Nhưng cô nghĩ lại, trong lúc cô và Thương Thụy yêu nhau, Thẩm Diên Phi còn chưa thân quen gì cô, là người hiện tại thì sẽ để ý tới người cũ, nhưng kể cả có tận mắt nhìn thấy những cảnh đó thì với tính cách của anh... Chắc cũng sẽ không quá nghiêm túc... Đâu nhỉ?

Trong phòng không bật đèn, chỉ có màn hình TV là đang chiếu sáng, ánh sáng ngắn ngủi rối loạn trong bóng tối che giấu mọi biểu cảm và ngũ quan trên gương mặt con người. Khương Thời Niệm chưa kịp nhìn rõ Thẩm Diên Phi, chỉ hơi thoáng qua mà đã thấy được xương hàm kéo căng đến sắc bén, khóe môi thu lại gần như rét lạnh của anh.

Anh bước xuống giường không nói một lời, ra khỏi phòng ngủ đi đến bên bàn làm việc, kéo ngăn kéo lấy hộp thuốc lá ra rồi nắm chặt trong tay, tay anh siết chặt tạo ra tiếng động kì lạ, hơi thở giữa lồng ngực phập phồng lên xuống dồn dập.

Tâm trạng của Khương Thời Niệm rối loạn, vội khoác quần áo đơn giản, kéo lê dép lê cỡ lớn đi ra ngoài với anh, nhất thời có chút không dám đến gần, cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ nói: "... Là do đồng nghiệp thiếu sót trong công việc, để em gọi điện thoại báo họ gỡ nó xuống ngay lập tức.”

Anh bỗng dưng quay đầu lại, rét lạnh nhìn cô, khoé mắt hằn lên tia máu không dễ phát hiện: "Không có xưng hô gì sao, em gọi anh là gì?”

Khương Thời Niệm khẽ giật mình, chợt hiểu ra như người say rượu tỉnh mộng, hô hấp của cô căng thẳng, cô bước nhanh vài bước đi tới trước mặt Thẩm Diên Phi, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh: "Chồng ơi.”

Không hiểu sao cô lại thấy chóp mũi chua xót, cô ôm lấy eo anh, nghe tiếng tim đập thình thịch của anh: "Chồng ơi, bây giờ em chỉ còn mỗi anh mà thôi.”

Thẩm Diên Phi im lặng đến tĩnh mịch, siết chặt hộp thuốc lá giữa các ngón tay rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt cô, rồi bỗng nhiên anh giữ chặt lấy gáy cô nâng lên cao, sau đó nảy sinh thú tính mà hôn mạnh xuống, tiến thẳng vào. Anh không chạm đến giới hạn theo từng bước một mà đánh mất vẻ độ lượng nên có, không màng đến đúng mực mà xâm chiếm chinh phạt, mãi đến khi các giác quan của cô tê liệt, khóe miệng tràn ra ánh nước, cô phải chống tay lên mép bàn mới có thể không trượt xuống dưới.

Anh cũng đang kiềm chế, nhưng hiệu quả lại rất kém cỏi.

Ánh mắt Khương Thời Niệm hỗn loạn, đáy lòng cô như bị cái gì đánh trúng mà phát ra một tiếng vang thật lớn,

Anh không chỉ đơn giản là để ý.

Anh đang ghen, ghen tị, thậm chí là còn nặng hơn thế. Một đoạn video được chiếu hoàn toàn bất ngờ, việc phải đối mặt với sự thân mật trước kia của cô và Thương Thụy khiến anh không thể tiếp tục nói cười tự nhiên, phá vỡ sự ung dung, vui buồn không hiện của anh.

Chỉ vì… Thích thôi sao?

Từ sau khi cưới cô, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi mà cô lại khiến một người như Thẩm Diên Phi... Xúc động đến mức này sao?

Khương Thời Niệm vòng tay quanh cổ anh, cố hết sức đáp trả trong mơ hồ: "Anh làm như vậy sẽ khiến em tưởng rằng… Anh không chỉ thích em mà thôi.”

Cánh tay cô không nhịn được mà vô lực rơi xuống, khi lướt qua sống lưng nóng bỏng cứng rắn của anh, ngón tay cô vô tình chạm phải một mảng ẩm ướt.

Khương Thời Niệm cứng đờ, lúc này mới rùng mình, nhớ tới mình đã quên mất chuyện gì. Suốt ba, bốn tiếng đồng hồ, vết thương trên lưng anh cứ bày ra trong không khí như vậy! Bây giờ có phải là vì cơ bắp anh căng thẳng quá độ cho nên mới kích thích đến miệng vết thương không?!

Cô lấy lại sức lực, kiên trì đẩy Thẩm Diên Phi ra, nhìn vào đôi mắt đen nửa rũ xuống của anh, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó một cái là sẽ bị kéo vào dìm đến chết đuối, cô khó khăn mở miệng nói với anh: "Thuốc đâu? Bây giờ em sẽ thay thuốc cho anh!”

Anh không nói nên cô đành phải tự mình đi tìm, mãi cho đến khi cổ tay cô bị một bàn tay khác giữ chặt, nhiệt độ nóng đến bỏng người.

Thẩm Diên Phi xách hộp thuốc ở trong ngăn tủ bên tường ra, kéo cô sang ghế sô pha ngồi xuống.

Lúc Khương Thời Niệm ở bệnh viện đã được học được cách xử lý vết thương, cô cẩn thận mở gạc trên lưng anh ra, vừa nhìn đã thấy ghê người. Cô đau đớn hít mạnh một hơi, không đành lòng động tay vào, đau đến mức nào cơ chứ.

Cô không thể không hỏi: "Mấy lần trước em không có ở đây, anh thay thuốc thế nào? Sao anh chịu đau được vậy?”

Khương Thời Niệm không nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Diên Phi, chỉ nghe được giọng nói trầm thấp của anh: "Hút thuốc.”

Cô chạy tới bên bàn tìm được hộp thuốc lá không còn ra hình ra dạng kia, mở ra xem thì thấy bên trong chỉ còn có hai điếu thuốc là nguyên vẹn không bị ảnh hưởng. Cô lại kéo ngăn kéo ra, nhìn thấy bật lửa bạc cũ cũng nằm ở bên trong thì cầm nó lên nắm chặt trong tay, sau đó ngồi xuống trước mặt Thẩm Diên Phi, đặt tẩu thuốc trắng như tuyết vào giữa hai môi nhạt màu của anh.

Khương Thời Niệm lạ lẫm quẹt tay lên bánh xe để bật bật lửa lên, ngọn lửa bừng lên nhảy nhót ở giữa hai người, chiếu sáng gương mặt thâm thúy của anh. Cô nín thở theo bản năng, muốn châm thuốc cho anh.

Thẩm Diên Phi vẫn luôn chăm chú nhìn vào cô thật sâu, ánh mắt là cái lồng nhỏ nhất trên đời, có thể hoàn toàn giam cầm hình bóng một người.

Ngón tay trắng nõn như men sứ dí ngọn lửa tới gần, anh nghiêng đầu tránh đi.

Tay Khương Thời Niệm không khỏi thả lỏng ra, ngọn lửa màu vàng đỏ đột nhiên biến mất, chỉ còn lại hơi thở và mạch đập hỗn loạn đan xen lẫn nhau.

Thẩm Diên Phi ngậm điếu thuốc trên môi, không châm lửa, sự bình tĩnh bị cơn ghen ghét thiêu rụi vẫn không thể chắp vá lại thành hình. Anh nhìn thẳng vào cô, cười nhạt: "Anh không nghiện thuốc lá đến như vậy.”

Anh cúi người về phía Khương Thời Niệm, từng bước ép sát, một đầu khác của tẩu thuốc không thể tránh khỏi mà đụng phải môi cô.

Tựa như một nụ hôn tinh tế, tẩu thuốc hơi lạnh, vuốt ve đôi môi nóng ẩm mềm mại của cô, lực cọ cũng không lớn, lại kích thích khiến thần kinh người ta tê dại.

Khương Thời Niệm nheo mắt lại, đè nén tiếng thở dốc.

Rõ ràng bọn họ đã từng buông thả hôn sâu vô số lần nhưng bây giờ bị điếu thuốc anh đang cắn cọ vào môi như vậy, vậy mà cô vẫn không thể nào ngăn được vẻ nóng bừng trên mặt, cơn rung động trong tim.

Thẩm Diên Phi lấy điếu thuốc xuống rồi bẻ gãy, chờ cô đến hôn, cố nén suy nghĩ tàn ác nặng nề như bị quỷ ám của mình: "Khương Tuệ Tuệ, anh chỉ nghiện em mà thôi.”