Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 75




Hứa Nhiên biết được Khương Thời Niệm đang ở dưới lầu, tuy câu trả lời đó cô chưa nói hết, nhưng cậu ta mơ hồ hiểu ra, ý của cô là hôm nay muốn gặp mặt Tam Ca.

Sau khi trầm mặc một lúc, Hứa Nhiên không do dự nữa, cậu ta ở bên cạnh Thẩm Diên Phi nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên trong lòng cậu ta cảm thấy kích động như vậy.

Cậu ta quyết tâm giấu Tam Ca, đánh bạo tự quyết định một lần, không đi bộ từ cửa chính của Bạch Quân, tránh để quá nhiều người nhìn thấy, đặc biệt lái xe vòng ra ngoài, dừng ở phía sau xe của Khương Thời Niệm.

Khương Thời Niệm đứng bên cửa xe đợi, vì để tránh gây sự chú ý, khẩu trang kính mắt cô đều đeo cả, khăn quàng len cashmere kéo lên, xem như là nón, đơn giản che đầu lại.

Cô nghe thấy tiếng xe đến gần, vô thức xoay người, thông qua kính che phía trước nhìn thấy Hứa Nhiên.

Sợ cậu không nhận ra bản thân, cô lập tức tháo che chắn trên mặt xuống, vừa đúng lúc gió đêm gào thét thổi qua, thổi bay khăn choàng bay phần khăn choàng đang trùm trên đầu của cô xuống.

Hứa Nhiên ngẩn người, nhất thời ngay cả xuống xe cũng quên mất, ánh mắt không tự chủ dừng ở trên người cô.

Cậu ta sớm biết chị dâu đẹp, mặc kệ lúc trước ở nhất trung, hay là sau này đã tốt nghiệp đại học làm người dẫn chương trình, đều là tuyệt sắc vừa nhìn đã khó quên.

Thời trung học là thuần khiết, càng lớn càng đẹp, một đại mỹ nhân hệ xinh đẹp rực rỡ tuyệt trần, nhưng lúc trước gặp mấy lần, cô cũng không có thu hút ánh nhìn như bây giờ.

Sắc trời vừa tối, ánh đèn trút xuống từ cao ốc bốn mươi tầng của Bạch Quân giao thoa với đèn đường sáng chói bao phủ lấy cơ thể cô.

Tóc dài trong khăn choàng của cô đều bị xõa ra ngoài, khuôn mặt hoàn toàn lộ ra.

Khung xương tuyệt vời, làn da trắng như ngọc cùng với môi đỏ mắt đen, khi quay lại trong mắt gợn sóng ướt át, dịu dàng tựa sông, gò má không rõ là bị gió thổi hay là khóc qua mà hơi ửng đỏ, kì lạ là những điều ấy đều không khiến người ta cảm thấy rằng cô yếu ớt, ngược lại càng khiến cho vẻ đẹp lộng lẫy của cô hiện lên vô cùng rõ ràng trong đêm.

Lúc trước khi cô trang điểm mộc mạc, búi tóc mặc sườn xám, cảm giác diễm lệ cũng nhạt đi đôi chút, lộ ra vẻ nhẹ nhàng, ẩn nhẫn.

Bây giờ cô xoã tóc dài ra, thân thể được bọc trong áo khoác dài, dáng đứng thẳng tắp ở trong ánh sáng hỗn loạn, Hứa Nhiên cảm thấy mỹ nhân phong cách Hồng Kông ở trên tờ báo cũ cộng vào cùng, cũng không bằng cảnh tượng nhìn thấy trước mặt này. 

Chị dâu trông khác lúc trước quá rồi.

Mà cũng không cần nói đến lúc trước, chỉ so với khi vài ngày trước chạm mặt nhau ở bệnh viện, cũng đã thấy khác lạ rồi.

Lúc ấy, cô như bị trói buộc bởi một lớp vỏ bọc vô hình, bây giờ lớp vỏ ấy hoàn toàn tan rã, từng mảnh vỡ đều bị cô đạp ở dưới chân.

Hứa Nhiên lấy lại tinh thần, âm thầm tát bản thân một cái, nếu như Tam Ca nhìn thấy cậu ta ngẩn ngơ như vậy với Khương Thời Niệm, không giết chết cậu ta mới là lạ đó.       

“Chị dâu, chị lên xe em, chúng ta đi tầng hầm.”

Khương Thời Niệm đổi lại ngồi xe của Hứa Nhiên, vào trong hầm giữ xe của tòa nhà Bạch Quân, trực tiếp được cậu ta dẫn đến thang máy đang treo bảng tên VIP màu bạc.

Dọc đường họ gặp không quá nhiều người, từng người từng người đều đúng mực, thái độ cung kính, hiểu rõ cái gì nên nhìn cái gì nên nói, nhưng Khương Thời Niệm cảm nhận được rõ ràng, bầu không khí của cả tập đoàn đang vô cùng căng thẳng và áp lực.

Nhìn ra sự nghi hoặc của cô, Hứa Nhiên thở dài, tự giễu nói: “Chị dâu chị không biết gần đây trong công ty áp suất đã thấp đến mức nào đâu, không chỉ bọn họ, em càng thở không nổi, ngày nào đến công ty cũng đều phải miễn cưỡng chống đỡ cái bầu không khí ngột ngạt này.”

Trong lúc họ nói chuyện, thang máy cũng đi một đường từ dưới lên trên, thẳng đến văn phòng của Thẩm Diên Phi ở tầng ba mươi chín.

Trong lòng của Khương Thời Niệm càng ngày càng căng thẳng, người có thể khiến cho không khí của cả tập đoàn như bị mây đen che lấp thế này chẳng ai khác ngoài anh cả.

“Thang máy này có chút chậm.” Hứa Nhiên giả vờ che miệng ho một tiếng, giấu đi sự kích động sâu trong lòng, tìm chủ đề nói: “Đừng để ý.”

Đây là thang máy mà Tam Ca ngày thường chuyên dùng.

Tốc độ của thang máy này đã được chỉnh chậm lại rồi, nếu như nhanh quá, tai phải của anh chịu chèn ép sẽ dễ phát đau.

Khương Thời Niệm chịu đựng nói: “Tôi không gấp.”

Cô nói cô không gấp, Thẩm Diên Phi ở trong điện thoại cũng muốn cô đừng gấp, nhưng trên thực tế cô tràn đầy lo sợ, giống như bị lửa đốt, trong lòng cô như có vô vàn ngọn sóng đang thay nhau vùi dập, đã mấy ngày liên tục như thế rồi, sao cô có thể không vội được cơ chứ.

Khi sắp đến tầng ba mươi chín, Hứa Nhiên lại dặn dò: “Anh ấy bây giờ không ở phòng làm việc, em dẫn chị vào trong đợi, có lẽ rất nhanh anh ấy sẽ có thể quay về, nếu như chị mệt,có thể vào phòng bên trong để nghỉ ngơi.”     

Khương Thời Niệm gật đầu, hai tay ở bên hông dùng sức siết chặt, số tầng trên bảng điện tử hiển thị ngày càng gần, lòng bàn tay của cô bắt đầu ra mồ hôi, cô cố gắng hết mức, hít thở sâu đè nén nhịp tim, khiến cho bản thân trông có vẻ bình tĩnh hơn. 

Cửa thang máy mở ra, trên hành lang, ánh sáng tràn ngập sự lạnh lẽo, mặt bên là mảng lớn thuỷ tinh trang trí màu xám đậm được lắp gần chạm đỉnh, Hứa Nhiên dẫn cô đi về trước.

Hành lang một đường nối thẳng đến phòng làm việc của Thẩm Diên Phi, độ dài tầm ba bốn mươi mét, Khương Thời Niệm bước từng bước một, nghe rõ từng tiếng gót giày của bản thân gõ vào mặt đất mà vang lên.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng bước chân không ngừng tăng nhanh và tiếng thở gấp gáp.

Đáy mắt của Khương Thời Niệm dần dần nóng rực, hết lần này đến lần khác nghĩ lại thái độ trong những ngày gần đây của Thẩm Diên Phi đối với cô dần trở nên lạnh lùng hơn, rất nhiều chi tiết lúc trước không để ý bây giờ đều trở nên rõ ràng.

Khởi đầu cho sự lạnh nhạt của anh, có lẽ là lúc hai người ôm nhau ở trên giường bệnh vào rạng sáng hôm đó, anh nhiều lần hỏi cô trong lòng đang nghĩ điều gì.

Cô kể với anh nỗi tuyệt vọng khi cô ở dưới vách đá, cô nói cô muốn báo thù. Nhưng thực tế, đáp án anh thực sự muốn nghe, không phải là những chuyện đó mà có lẽ là…

Cô nhớ anh.

Nhưng cô không những không nói, còn luôn nhấn mạnh về chuyện sự cố, khiến anh cho rằng, trong lòng cô chỉ có sự sợ hãi và chấn động của sống sót sau tai nạn.

Cổ họng của Khương Thời Niệm trượt lên trượt xuống, cảm giác như có gì đó đang nghẹn lại, ánh đèn trên đỉnh đầu không ngừng đung đưa qua lại trên đôi mi đang run rẩy của cô.

Khoảng cách ngày một rút ngắn.

Còn lại hai mươi mét.

Chóp mũi của Khương Thời Niệm chua xót, muốn khóc lại muốn cười.

Cô quá nhát gan rồi. Cô luôn theo thói quen né tránh việc đối diện trực tiếp với chuyện tình cảm của bản thân, lấy thứ khác để che giấu đi những suy nghĩ thật trong lòng.

Còn mười mét.

Máu dưới lớp da của Khương Thời Niệm như đang dâng trào, vô số dòng nham thạch nóng bỏng đang không ngừng chảy vào tim cô.

Năm mét.

Tiếng gót giày ngày càng dày đặc.

Khương Thời Niệm nín thở, tim đập như sấm, trước mặt cô chính là cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, mắt cô không khống chế được mà loé sáng, bắt đầu từ đêm tuyết khi cô vừa chia tay Thương Thụy, Thẩm Diên Phi đột nhiên xuất hiện, cường thế chiếm giữ toàn bộ cuộc sống của cô.

Cô muốn đổi mười việc muốn có để giữ lấy một lần không muốn này.

Khương Thời Niệm ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hoa đào quyến rũ ươn ướt đầy sự kiên định.

Cô không muốn chia tay, không muốn mất đi, không muốn kết thúc cuộc hôn nhân này.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô, cô thoát khỏi xiềng xích, mất khống chế chủ động thích một người, muốn đi tỏ tình với anh, cho dù anh nói với cô, mọi thứ đều chỉ là cô nghĩ nhiều, cô cũng nhận.

Hứa Nhiên giữ chốt cửa, lần lượt nhập mật khẩu mở khóa, khi cửa nhẹ nhàng mở ra, Khương Thời Niệm kịp thời hỏi: “Anh ấy không ở đấy, tôi trực tiếp vào có tốt không?”

Phòng làm việc của chủ nhân nhà họ Thẩm, cái khác không nói, cơ mật thương nghiệp đoán chừng cũng vô số kể.

Hứa Nhiên cười: “Tam Ca trước đây đã thông báo, bất luận khi nào chị xuất hiện ở tòa nhà này, đều có thể tùy ý ra vào.”

Thông báo này căn bản không phải sau đám cưới mới ban hành, mà là từ ngày anh nắm quyền nhà họ Thẩm, đây chính là mệnh lệnh.

Sau khi Khương Thời Niệm vào, Hứa Nhiên đúng lúc rời đi.

Cô nghe tiếng cửa ở sau lưng đóng lại, nhìn một vòng không gian làm việc của Thẩm Diên Phi, màu sắc lãnh đạm, cung kính trang nghiêm, lộ ra cảm giác lạnh lùng không hợp lẽ.

Ánh mắt của cô dừng ở trên bức bình phong cao lớn kim loại màu xám trắng ở bên trái, theo lời Hứa Nhiên nói, sau bức bình phong là buồng trong phòng nghỉ ngơi của văn phòng.

Khương Thời Niệm hít sâu một hơi, trực tiếp đi qua, muốn nhìn xem có dấu vết mấy ngày nay Thẩm Diên Phi nghỉ ngơi thay thuốc hay không.

Cô vòng ra sau bức bình phong, vừa muốn đi vào trong, thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa vang lên, tiếng nhắc nhở mở khoá vân tay rõ ràng đến điếc tai.

Khương Thời Niệm ngẩn người, ở tại chỗ xoay người lại, biết là Thẩm Diên Phi về rồi, muốn đi ra ngoài, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cô muốn đã suy nghĩ xong lời bản thân muốn nói.

Nhưng mà ngay sau đó, ngoại trừ tiếng bước chân cô thân thuộc nhất vang lên, còn có một đoàn người khác theo vào.

Nghe thấy có người khác, Khương Thời Niệm lập tức dừng lại, theo bản năng trốn ở sau bức bình phong, tiện tay tắt tiếng điện thoại, nắm chặt trong tay.

Bức bình phong này, một nửa khép kín, một nửa có lỗ chạm rỗng, cô đứng ở bên phía khép kín, nhỏ tiếng điều chỉnh lại hơi thở, ánh mắt rơi vào lỗ chạm rỗng ở trước mắt, đại khái có thể nhìn thấy cảnh vật ở bên ngoài,.

Hình dáng cao to đó dần xuất hiện trong tầm mắt của cô, anh không còn mặc áo len sợi rộng rãi như lúc vừa rời khỏi nhà nữa mà như anh của trước đây, trang phục nghiêm chỉnh cẩn thận tỉ mỉ, đeo thêm một cái mắt kính viền vàng nhạt, so với bộ dạng cô đã nhìn quen, ngay lúc này Thẩm Diên Phi mà cô ở trong góc tối nhìn thấy, gần như là hoàn toàn xa lạ.

Khuôn mặt không biểu cảm của anh cô đã thấy qua rất nhiều, nhưng bây giờ, bất kể cô, hay là một đoàn cấp cao của Bạch Quân trong ánh mắt đang lộ vẻ lo lắng đề phòng, đều đang không tự chủ mà khống chế hơi thở, từ khi anh vào cửa, cả một văn phòng phòng làm việc lớn như vậy, không khí đột nhiên bị đè nén đến cực hạn, tùy lúc thay đổi theo vẻ mặt nhàn nhạt của anh. 

Trầm lắng, hung ác, tàn bạo đều ẩn nhẫn che giấu dưới gương mặt lạnh lẽo của anh, vui vẻ tức giận đều không hiển thị ra ngoài, không cần làm bất kỳ hành động dư thừa nào, đã khiến trong đáy lòng người ta phát lạnh, khó có thể nhìn thẳng, không nhịn được mà run lên.

Là Thẩm Diên Phi thật sự mà vòng quyền quý Bắc Thành miêu tả, không hề ôn tồn lễ độ như cô vẫn thường thấy.

Khương Thời Niệm nhìn ngây người, hoàn toàn theo bản năng đóng kín mũi miệng, đợi đến lúc lồng ngực phát đau vì hít thở không thông thì cô mới hoàn hồn lại, nhìn thấy Thẩm Diên Phi nghiêng người đứng yên trên đài làm việc trước mặt cô, ngón tay chạm vào đống tài liệu xếp chồng chất, anh rũ mắt, lật ra một phần, quét qua sau đó đóng lại quăng ở trên bàn, lật thêm một tập, vẫn như cũ quăng ra.

Tiếng động không lớn, nhưng cấp cao đối diện ai nấy sắc mặt cũng trắng bệch không lên tiếng, cho tới khi anh không để ý hỏi: “Nhà họ Tưởng chạy trốn đến đâu rồi.”

Có người lập tức nói: “Một nửa còn ở Hàng Thành, trải qua chuyện này, chuẩn bị dời đi Mỹ, còn một nửa nhánh khác ở Hồng Kông, mấy năm trước di dân qua, cũng xem như có nền móng ở đó, trước đây chúng ta không có sự trùng điệp cũng như  xung đột trong làm ăn với họ, vì thế bọn họ luôn không nằm trong phạm vi được quan tâm.”

Giọng điệu của Thẩm Diên Phi không nghe ra có chút gợn sóng: “Mặc kệ bên nào, đều không thể giữ lại nữa.”

Đoàn người lập tức nghe hiểu, đây chính là muốn diệt cỏ tận gốc nhà họ Tưởng.