Dường như kể từ sau khi tỉnh lại anh lạnh nhạt một cách khó hiểu, không còn mất kiểm soát với cô nữa.
Hơn nữa anh vẫn luôn chưa từng nhắc một lời nào về sự cố lần này như thể chưa từng xảy ra vậy, vẫn dỗ dành cô như bình thường, vẫn xử lý công việc của công ty như bình thường, đến việc cô muốn mượn cơ hội để hỏi về tình hình nội bộ có liên quan đến nhà họ Tưởng cũng không tìm được cơ hội thích hợp.
Bởi vì gân cốt bị thương không nghiêm trọng, về cơ bản không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường nên ba ngày sau Thẩm Diên Phi đã được xuất viện rồi.
Đương nhiên Khương Thời Niệm phản đối nhưng anh cẩn thận an ủi cô, giải thích mạch lạc rõ ràng cho cô về lý do tại sao không cần phải tiếp tục nằm viện nữa, ông chủ Thẩm đã quyết định làm gì thì chắc chắn có bản lĩnh khiến người khác không thể cãi lại, tất cả những nguyên nhân không phù hợp đều được hợp lý hóa dưới nguyện vọng của anh.
Khương Thời Niệm tìm bác sĩ xác nhận tình hình vết thương của anh có thể về nhà nghỉ ngơi mới miễn cưỡng gật đầu, tuy nhiên ông chủ Thẩm chỉ ở Vọng Nguyệt Loan với cô ngày đầu xuất viện để an ủi, đến ngày thứ hai anh đã thay quần dài với áo len rộng màu đen, không đến nỗi bó sát vào vết thương sau lưng nên anh điềm nhiên như không mặc áo khoác rồi ra ngoài.
Đi đến cửa anh cúi người ôm eo Khương Thời Niệm, hôn lên gò má cô, dùng đầu ngón tay sần sùi có những vết thương mỏng manh vuốt ve đôi mắt đỏ hoe của cô: “Công ty thật sự có chuyện gấp nên không thể tiếp tục nghỉ ngơi đực nữa, anh bảo đảm sẽ không ảnh hưởng đến việc dưỡng thương, bà xã yên tâm đi nhé.”
Trong lòng Khương Thời Niệm dâng lên một cảm xúc mặn chát, biết rằng không từ chối được cũng không ngăn cản được, còn vì sự kìm nén và khống chế của anh nên trong lòng có một chút tức giận, lúc anh đang định đi ra ngoài, không khỏi nói ra mấy lời trái ngược với lòng mình, còn nói bằng giọng mũi: “Đương nhiên là em sẽ không quản, anh có tự do của anh, anh không đau là được, em cũng có việc cần phải đến đài truyền hình.”
Thẩm Diên Phi cong khóe môi, mi mắt cụp xuống một lúc rồi lại nhướng lên, cô nhìn không ra vẻ mặt của anh, anh ôm cô rất lâu không buông sau đó mới xoay người ra khỏi nhà.
Sau khi Khương Thời Niệm nghe thấy tiếng xe biến mất, cô đưa tay lên bịt mũi, kìm nén lại sự chua chát không thể giải thích được, gọi điện cho Hứa Nhiên, dặn đi dặn lại cậu ta thời gian thay thuốc và nghỉ ngơi của Thẩm Diên Phi để anh ở công ty nhất định phải được chăm sóc thật tốt, lúc này cô mới miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc sắp tràn ra.
Khương Thời Niệm trở lại đài truyền hình, ép mình phải tập trung sự chú ý, lúc chạng vạng, trước khi tan làm, kết thúc một buổi ghi hình, ngay khi mọi người vừa thả lỏng nghỉ ngơi thì ai đó đã rút điện thoại di động ra lướt rồi kinh ngạc hét lên: “Mẹ kiếp, thật hay giả vậy, Khương Cửu Sơn của bất động sản Hoa Dung... đã chính thức bị lập án điều tra?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Khương Thời Niệm, cô vô cùng ngạc nhiên mở điện thoại ra kiểm tra, quả nhiên thấy nó đã ở trên những tin tức quan trọng, chi tiết cụ thể không được tiết lộ chỉ nói đó là một vấn đề kinh tế quan trọng, toàn bộ doanh nghiệp của nhà họ Khương đều phải đóng cửa để tiếp nhận điều tra.
Sau ba ngày, Khương Thời Niệm tận mắt chứng kiến công ty truyền thông vốn dĩ cực kỳ hưng thịnh như mặt trời ban trưa ở trong giới của Thương Thụy, sau một khoảng thời gian thất bại thì trong một tối đã sụp đổ.
Việc kinh doanh cảng biển của nhà họ Thương vốn ở vị trí chiếm ưu thế trong ngành cũng rơi vào tình trạng đóng băng, mất đi dáng vẻ nghênh ngang kiêu ngạo năm xưa, bây giờ họ thảm hại đến mức phải đi cầu cứu khắp nơi trong ngành.
Khi cô tan làm, thậm chí Thương Tuyền đã đợi sẵn ở trước cửa, nước mắt đầy mặt cầu xin cô, khác hoàn toàn với dáng vẻ thiên kim tiểu thư trước kia khi đến bệnh viện châm chọc khiêu khích cô, xin cô nói với Thẩm tổng tha cho họ một lần, cả nhà họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Không cần Khương Thời Niệm mở lời tài xế phụ trách đưa đón cô mỗi ngày đã mời cô lên xe, trực tiếp gọi bảo vệ đến đưa cô ta đến đồn cảnh sát.
Thương Tuyền tự biết mình bất lực, đầu tóc rối bời, trước khi bị kéo đi còn gào khóc với cô: “Thẩm Diên Phi quá tàn nhẫn, người làm việc tuyệt tình như thế cô tưởng rằng cô với anh sẽ có kết quả tốt sao? Người như anh mà thật sự biết yêu người khác thì mới lạ!”
Khương Thời Niệm tiến lên trước một bước kéo vạt áo của Thương Tuyền, kéo cô ta lên phía trước, trong gió chiều với sắc trời dần tối, ánh mắt sáng rực nhìn cô ta: “Anh ấy không biết yêu, vậy người nhà họ Thương các người biết sao? Người không coi ai ra gì như các người, cưới vợ mà còn phải vượt qua thử thách trong nhà, một gia đình bình thường phải có thai trước mới được đi đăng ký kết hôn đúng không? Tôi với anh ấy có kết quả tốt hay không, không cần người nhà họ Thương vốn đã định là không có kết quả tốt mấy người tới nói.”
Thương Tuyền bị đưa đi, Khương Thời Niệm quay đầu nghe điện thoại của Tần Chi: “Niệm Niệm, tên khốn Từ Thanh Việt bị điều đi Zambia rồi chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn không thể quay về, tớ cũng nghe nói về chuyện của nhà họ Khương với nhà họ Thương rồi, có phải là do ông chủ Thẩm đang tính nợ không? Không phải anh ấy mới xuất viện sao!”
Khương Thời Niệm đặt bàn tay lạnh như băng lên trán, không biết phải trả lời cô ấy như thế nào.
Cô gọi điện cho Thẩm Diên Phi nhưng không liên lạc được, sau một hồi âm báo máy bận thì cô tự động chuyển sang gọi điện cho Hứa Nhiên, Hứa Nhiên vô cùng nhiệt tình đến mức cô không nghe ra chút tình hình nội bộ nào: “Chị dâu, anh đang họp, hơn nửa ngày rồi vẫn chưa kết thúc đâu nên tạm thời không nghe điện thoại được, lát nữa sẽ gọi lại cho chị.”
“Hứa Nhiên.” Cổ họng Khương Thời Niệm như tắc nghẹn, cố gắng bình tĩnh hết sức nói: “Anh ấy bận đến nỗi mấy ngày này đều ở lại công ty sao?”
“Không có mà.” Giọng điệu Hứa Nhiên mờ mịt: “Anh ở tập đoàn nghỉ ngơi cũng khá tốt chỉ là bình thường đến đêm muộn mới kết thúc, đều là đến khuya mới về, mới sáng sớm tinh mơ lại đi, chị dâu có phải là chị căn bản không cảm nhận được hay không?”
Móng tay Khương Thời Niệm cắm sâu vào trong lòng bàn tay, cô nhớ lại mấy đêm trước, nửa đêm cô mơ mơ hồ hồ thật sự cảm nhận được hơi thở của anh, cô còn tưởng là do cô nhớ anh quá nên mới mơ thấy, thì ra là anh thật sự quay về.
“Vết thương của anh…”
Hứa Nhiên lập tức nói: “Vết thương không sao, anh ấy rất chú ý, sợ chị lo lắng nên hồi phục rất tốt, ngày nào em cũng theo dõi mà.”
Khương Thời Niệm ngồi trên xe, tài xế lái xe về Vọng Nguyệt Loan, cô áp trán vào cửa sổ xe lạnh lẽo, cô không hỏi gì mà chỉ nhắc lại: “Những thứ trên bản tin đều là do anh ấy làm?”
Hứa Nhiên cười chế giễu: “Chị dâu, đây mới là bắt đầu thôi, đều là những người làm chị không vui, thu dọn sạch sẽ mấy thứ rác rưởi bên ngoài trước tiếp theo sẽ đến những kẻ hại chị gặp nguy hiểm, chị cứ chờ đi.”
Huyệt thái dương của Khương Thời Niệm đau nhức, Thẩm Diên Phi là vì điều này nên mới xuất viện sớm hơn để đến công ty hay sao, anh không thể ở bên cạnh cô là bởi vì những chuyện này, anh không muốn trực tiếp vạch trần trước mặt cô.
Qua miệng của người khác, qua lời đồn đại rộng rãi trong giới, một Thẩm Diên Phi khác khi trút bỏ đi vẻ ngoài tao nhã dịu dàng là dáng vẻ tàn nhẫn tuyệt tình, mỉm cười mà ép người ta vào con đường chết, là gia chủ nhà họ Thẩm không cần làm ầm ĩ cũng đã đuổi cùng giết tận người khác, anh không muốn để cô nhìn thấy.
Khương Thời Niệm không chịu đựng được nữa lên tiếng, bảo tài xế đổi hướng lái xe đến tòa nhà văn phòng của tập đoàn Bạch Quân.
Đây là lần đầu tiên cô đến đây, ba tòa nhà thép khổng lồ được xây dựng lên giữa trung tâm Bắc Thành, chúng nối liền với nhau bao quanh khu trung tâm, tấm kính lớn trên tòa nhà phát ra ánh sáng lạnh lẽo không hợp tình hợp lý trong đêm, cô nhìn lên tòa nhà được xây dựng gần bốn mươi tầng, cách cửa sổ xe nên không nhìn thấy đỉnh.
Bên ngoài nhìn vào đèn bật rất sáng, thậm chí Khương Thời Niệm còn không nhận ra đâu là phòng làm việc của Thẩm Diên Phi, cô với lấy điện thoại, tiếng điện thoại reo lên.
Khương Thời Niệm vội vàng nghe máy, Thẩm Diên Phi đang nghe giọng nói mong manh hơi khàn thông qua ống nghe: “Cục cưng, anh vừa họp xong, buổi tối hôm nay anh còn có việc nên không về nhà được, em ngủ sớm đi nhé.”
Cổ họng Khương Thời Niệm chua xót, muốn tố cáo anh, muốn hỏi anh thậm chí là muốn cãi nhau với anh, tại sao từ sau khi anh tỉnh lại ở bệnh viện lại xa lánh cô, anh dường như chăm sóc cho cô rất tỉ mỉ chu đáo, từ nhà cho đến đài truyền hình, không có điều khiến cô phải bận tâm nhưng con người anh lại rất lý trí có chừng mực.
Thậm chí bắt đầu từ ngày đó đến hôm nay đã trôi qua nhiều ngày như thế, anh với cô chưa từng có một nụ hôn sâu.
Tất cả thân mật đều mang theo dấu vết của sự kiềm chế.
Câu hỏi của Khương Thời Niệm nghẹn lại ở cổ họng, cô đang xoắn xuýt không biết phải mở lời thế nào thì Thẩm Diên Phi đã nhỏ giọng nói: “Tuệ Tuệ, em đừng lo lắng, để bản thân bình tĩnh lại đã.”
Ánh mắt Khương Thời Niệm vẫn dán chặt vào tòa nhà cao chót vót ở phía trước, nghe anh nói xong cô sững sờ ngạc nhiên.
Không phải anh đang bình tĩnh.
Là anh… bảo cô bình tĩnh lại.
Anh nhìn thấu mọi chuyện, anh nắm rõ suy nghĩ của cô trong lòng bàn tay, từ trước tới giờ anh đều biết sau lần biến cố sinh tử này cô muốn làm gì cho anh.
Tiếng chuông lại lần nữa vang lên, Khương Thời Niệm sững người còn tưởng là Thẩm Diên Phi nên vội vàng mở ra, nhưng âm thanh truyền đến bên tai là giọng nói của Tần Chi: “Niệm Niệm, tớ nói cho cậu nghe, ông chủ Thẩm quả thật là…”
Cô hít sâu một hơi: “Cậu có biết hay không, bây giờ tất cả những người có quyền lực trong giới ở cả cái Bắc Thành này đang gặp nguy hiểm đến mức độ nào, lần này Thẩm Diên Phi thật sự tức giận rồi, cho dù trước đây có đồn thổi thế nào thì bình thường phần lớn các gia tộc đều không trực tiếp đối mặt, lần này thật sự tận mắt nhìn từng người từng người một sụp đổ, đều đã hoảng sợ đến mức các nhà đang mở cuộc họp hội đồng quản trị xuyên đêm rồi, chỉ sợ có chỗ nào chạm đến điểm yếu của anh ấy thì sẽ bị cuộc thanh trừng này ảnh hưởng đến.”
“Hơn nữa cậu có biết nhà họ Tưởng không?” Tần Chi hỏi: “Trước đây ở Bắc Thành không phân cao thấp với nhà họ Thẩm, sau đó đột nhiên rút về Hàng Thành, lần này nhà đó gây ra động tĩnh là lớn nhất…”
Miệng lưỡi Khương Thời Niệm rất khô, rất nhiều lời đều nghe không lọt tai.
Tần Chi nghe ra trạng thái của cô không đúng thì dừng chủ đề này lại, sau đó hạ giọng xuống nhẹ nhàng hỏi: “Niệm Niệm, cậu vẫn ổn chứ.”
Khương Thời Niệm khàn giọng nói: “Không ổn.”
Tần Chi im lặng một lúc sau đó chầm chậm hỏi: “Có phải cậu thật sự động lòng rồi không, là bởi vì… anh ấy liều mạng bảo vệ cho cậu sao?”
Hốc mắt Khương Thời Niệm sưng lên: “Cậu cũng nghĩ thế sao?”
“Phải chịu thôi, dù sao thì lúc trước cậu cũng sợ anh ta như thế, thấy anh ta là muốn trốn, yêu cầu của anh ấy đưa ra với cậu đều là tiến sát từng bước, dường như cậu đều chấp nhận mọi chuyện một cách bị động, nếu như rung động…” Tần Chi thở dài: “Thì khả năng lớn nhất là bởi vì lần gặp tai nạn đầy nguy hiểm này.”
“Không phải.”
Khương Thời Niệm dứt khoát cắt ngang.
“Thật sự không phải.”
Cô che đi đôi mắt nóng bừng, quá nhiều lời bị chặn lại ở cuống lưỡi, cô chưa bao giờ bị ép buộc, chưa bao giờ chịu sự miễn cưỡng, làm gì có chuyện Thẩm Diên Phi cần một thứ phải cưỡng ép mới có được chứ, anh từng bước từng bước đưa cô từ vết nứt trên tảng băng đi về phía biển lửa, cho đến giờ phút này đều là do cô cam tâm tình nguyện nhảy vào đống lửa.
Tình cảm cũng như vậy, anh cũng không cần trộn lẫn bất kỳ thứ tạp chất gì, bốc đồng cảm kích, thêm dầu vào lửa lớn, nhưng anh lại cứ xa lánh khiến cô tự xé mình ra đến một mảnh cũng không còn, không thể có một chút biến chất nào.
Nhưng anh nhìn thấu tất cả, khống chế lòng người, lại không đành lòng để cô liều mạng đè nén, che giấu mà rụt rè trốn tránh đi sự nhiệt tình.
Không phải là cô đổi ai cũng được mà là không có nơi để đi, bất kỳ ai có tiền tài địa vị bảo cô lên xe cô đều sẽ lên, cô không phải là tùy tiện chịu sự lôi kéo của người khác mà chỉ đi vào vòng bao vây của anh.
Sợ anh là trăng trên trời, sợ anh là tuyết trên núi còn cô thì không có gì cả, không đủ tư cách để cùng anh đi đến nhân gian.
Thậm chí vào khoảnh khắc ngay trước mắt cô cũng không dám chắc chắn rằng Thẩm Diên Phi có yêu cô hay không.
Nhưng tất cả đều không quan trọng nữa, cô sẵn sàng dùng dũng khí của phần đời còn lại để làm Khương Tuệ Tuệ một lần nữa, cho dù sau này không có kết quả tốt, sớm muộn cô cũng sẽ bị thương rồi mất đi thì cô cũng muốn lao vào đống lửa đó để chạm vào trái tim của anh.
Khương Thời Niệm nước mắt giàn giụa, cô cẩn thận lau đi, cúp điện thoại với Tần Chi rồi lại gọi điện cho Hứa Nhiên một lần nữa, trước khi cậu ta mở miệng tìm lí do thoái thác cô đã hỏi trước: “Buổi tối Thẩm Diên Phi thật sự có việc sao?”
Hứa Nhiên đơ người một giây sau đó đang muốn lập tức mở lời thì đã bị Khương Thời Niệm ngăn lại: “Cậu im lặng là tôi biết đáp án rồi, không cần lừa tôi nữa cũng không cần thông báo cho anh ấy, Hứa Nhiên cậu có muốn anh ấy phải vất vả như thế không? Nếu như cậu không muốn thì hãy nghĩ cách đưa tôi lên lầu, đừng để người khác phát hiện ra, kể cả anh ấy.”
“Chị dâu, chị muốn làm gì thế?”
Khương Thời Niệm dừng lại mở cửa xuống xe.
“Tôi muốn…”
Cô muốn.
Có được người đó.