Thì ra điều Thẩm Diên Phi muốn nói vốn không phải câu này.
Anh cảm nhận được Khương Thời Niệm áp vào lồng ngực anh, dường như cả đêm không hề nhúc nhích, biết cô bịn rịn không dứt được anh.
Khi anh ngước mắt lên, những lời bị kìm nén trong lòng vượt qua cổ họng chạm đến bên miệng là: “Sau này em có thể đừng nghĩ đến chuyện chia tay với anh có được không,” còn có lời càng thẳng thắn hơn: “Có phải chúng ta có thể hủy bỏ hợp đồng hôn nhân không.”
Có phải là có một chút rung động thật sự với anh không.
Có phải hay không có thể cho anh một chút hy vọng xa vời rằng anh sẽ được yêu không.
Nhưng có điều còn rõ ràng hơn những quyến luyến này là từ đầu đến cuối cô vẫn chìm đắm trong sự sợ hãi, căn bản cô chưa từng bước ra khỏi cảnh tượng bị lăn từ trên núi xuống, có thể chính bản thân cô cũng không hề phát giác, khi cô dựa vào anh như thế, cả người cô vẫn không ngừng khẽ run lên, không cần lật người cô lại nhìn cũng biết cô đang cắn môi, cắn mu bàn tay để khống chế nỗi sợ hãi không thể buông xuống kia.
Thẩm Diên Phi hiểu.
Cô không phải sợ bản thân sẽ xảy ra chuyện gì.
Mà cô sợ anh gặp chuyện không may.
Nhưng bây giờ những nỗi sợ này trong lòng cô đang hoàn toàn rối loạn, có lẽ thật sự không liên quan đến tình yêu.
Lúc này anh lại ép hỏi tình cảm của cô chẳng khác nào lấy sống chết ra uy hiếp cô, nhưng đổi lại chỉ là sự kích động đang xen lẫn đủ các loại đau thương thê thảm, chứ không phải là tấm chân tình mà anh đã khao khát bấy lâu nay.
Tạm thời chuyển chủ đề, cố ý nói câu đó khiến cô không nhận lời thì sẽ xấu hổ, không phải để trêu chọc hay là để làm gì, chỉ là muốn kéo cô ra khỏi khe núi tuyệt vọng để cô không tiếp tục chìm đắm trong đó.
Cơ thể Khương Thời Niệm cứng đờ, không ngờ rằng Thẩm Diên Phi tỉnh rồi mà trời còn chưa sáng, cô nín thở nhìn vào khoảng không tối tăm, sau đó hơi nhúc nhích người lần nữa đưa lồng ngực đang bị đè ép của cô trên tay của anh rời đi.
Cô đỏ mặt nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, lo lắng cánh tay anh cũng bị thương nên không tiện, cô chầm chậm kéo chiếc áo len mới thay lên để làm chăn che lại, cô lại tiếp tục kéo lên cao hơn cho đến khi quần áo mềm mại chất thành đống trên tay anh, chỉ cần anh hơi cử động thì đã hoàn toàn bỏ được đi tầng trở ngại, trực tiếp hưởng thụ.
Nhưng Thẩm Diên Phi lại không động đậy, vẫn nhẹ nhàng đè lên như cũ, Khương Thời Niệm hơi cụp mắt xuống mặc kệ quần áo, cứ thế lật người trong vòng tay anh, đối diện với anh nhưng cô không ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, cô vùi đầu vào cổ anh nhỏ giọng hỏi: “Anh… bị thương nặng ở lưng, cho dù em… em thật sự ngồi…”
Cô xấu hổ mở lời nhắc lại, dừng lại một chút rồi mới chầm chậm nói tiếp, giọng nói càng nhỏ hơn: “Thật sự ngồi lên trên, sau lưng anh có vết thương thì cũng không được, hơn nữa anh bị mất nhiều máu, vừa mới tỉnh lại còn chưa hồi phục, không thể làm… cái kia.”
Giọng nói của Thẩm Diên Phi truyền từ trên đầu cô xuống, nghe không rõ anh nói gì cũng không đoán được tâm tư của anh, chỉ nghe thấy anh hỏi: “Chỉ là bởi vì không thể? Thế nếu có thể thì sao?”
“Nếu như có thể…” Dưới giả thiết này dường như Khương Thời Niệm không có chút do dự nào nói: “Anh muốn làm thế nào thì làm thế ấy nhưng ngồi thì không được, sẽ chạm vào vết thương ở lưng của anh, đổi, đổi một cái…”
Cô nói xong còn tưởng Thẩm Diên Phi sẽ bật cười rồi lại cúi đầu hôn cô, có lẽ anh sẽ càng quá khích hơn, vì để phát tiết cảm xúc không ổn định sau ranh giới của sống chết, nếu anh thật sự muốn làm gì cô thì dù không làm đến cùng ít nhất cũng sẽ vuốt ve cô.
Nhưng không có.
Thẩm Diên Phi không làm gì hết, thậm chí cô còn không thể nghe rõ hơi thở của anh, nhịp tim của anh cũng như thể bị đông cứng trong lồng ngực, dần dần biến mất bên tai cô.
Ngay lập tức Khương Thời Niệm dường như lại quay lại trên nóc nhà bên dưới vách núi, tận mắt nhìn thấy Thẩm Diên Phi bất tỉnh ngay trước mặt cô, hơi thở yếu dần, một vết máu lớn đã khô ở sau lưng mà cô vẫn không biết gì hết, còn tưởng vẫn an toàn nằm trong lòng anh, tận hưởng chốn tiên cảnh mà anh đã dùng sức lực cuối cùng dựng lên.
Kí ức đau thương khuấy động kịch liệt trong lòng, cô không chịu được siết chặt lấy eo anh, hơi thở càng nặng nề hơn.
Đột nhiên Thẩm Diên Phi nhỏ giọng hỏi: “Tuệ Tuệ, em đang nghĩ gì thế?”
Khương Thời Niệm càng đến gần anh hơn, không thể kiểm soát được mà ôm lấy anh, cô không suy nghĩ gì cả mà trực tiếp buột miệng nói: “Nghĩ… lúc đó anh nhắm chặt mắt lại, em có gọi thế nào anh cũng không ngẩng đầu nhìn em, cơ thể anh bị… bị máu dính đầy lên đá…”
Khi anh bất tỉnh cô vẫn có thể bình tĩnh, suy nghĩ một cách lý trí nhưng bây giờ đối diện với anh vẫn còn sống sờ sờ, nằm ở trong lòng anh, cô như được trở về nơi ẩn náu duy nhất trên thế giới này của Tuệ Tuệ, khoảnh khắc đột nhiên tan vỡ đó, trong chớp mắt, sự hoảng sợ và nỗi đau như đã biến mất kia đã quay trở lại chèn ép cô, lại một lần nữa cô bị nhấn chìm trong trời đất tối tăm, thầm nghĩ chỉ muốn dùng cả hai tay hai chân để ôm chặt lấy anh.
Thẩm Diên Phi nhắm mắt lại, trái tim treo lơ lửng giữa không trung giống như bị một con dao móc ra khỏi lồng ngực, sau khi máu chảy xong nó lại mất đi trọng lượng mà rơi xuống vách đá, vỡ vụn thành một đống lộn xộn.
Cô là bị cảnh tượng lúc đó dọa sợ nên mới vội vàng muốn trả lại anh, anh cần anh cứ lấy, lấy cơ thể và tình cảm của cô ra để xác nhận anh vẫn bình an, báo đáp cho anh.
Có lẽ có một hai phần động lòng cũng đã trộn lẫn vào bên trong, cô thật sự có thể nhận ra sao?
Là bởi vì anh kỳ vọng quá nhiều, tham vọng quá lớn, làm sao có thể thực hiện.
Thẩm Diên Phi ôm lấy Khương Thời Niệm, xoa nhẹ vuốt ve đầu cô rồi đặt một nụ hôn lên thái dương của cô, liên tục không ngại ngần chạm vào cô.
Động tác của anh có chừng mực, kiềm chế như thể trước đó không có sự quan hệ xác thịt, Khương Thời Niệm không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, chủ động hôn vào yết hầu của anh.
Lúc này anh mới cúi xuống, hôn lên môi cô, nhưng không vào sâu chỉ là chầm chậm cọ xát trên môi cô, đợi cô bình tĩnh trở lại thì buông ra, tiếp tục vô cùng thân mật như thế, ôm cô rất chặt không có một kẽ hở như sợ rằng cô sẽ bị cuốn đi qua khe hở của các ngón tay.
Khương Thời Niệm chưa kịp mở môi ra thì đã chỉ còn lại cái ôm của anh, cô còn tưởng anh bị thương nặng sợ rằng thân mật quá sẽ khó xử lý, vì thế cô cũng kìm nén lại, dùng má cọ vào ngực anh.
Dường như anh đang cố kìm nén, lại hỏi cô một câu: “Trừ những thứ này ra, em còn nghĩ gì thế?”
Nhịp tim Khương Thời Niệm nhất thời đập nhanh, suýt nữa tưởng rằng chuyện lớn mà mình vừa mới trải qua đã bị Thẩm Diên Phi nhìn thấu, nhưng thấy sắc mặt anh bình tĩnh, lông mày cũng không nhíu lại mới nuốt nước miếng xuống nghiêm túc nói: “Em muốn tìm người báo thù.”
Trái tim Thẩm Diên Phi rơi xuống càng sâu hơn, nở nụ cười nhạt nhẽo bên môi, không nói gì nữa, chỉ cúi đầu xuống ôm chặt lấy cô.
Khương Thời Niệm hít thở hỗn loạn bên cổ anh.
Cô vừa mới nghĩ thông còn đang lúng túng không biết phải bày tỏ với anh thế nào, không biết cuối cùng có nên bày tỏ hay không, cũng không có phương hướng, hai người đã là vợ chồng rồi, có lẽ hai người họ chỉ cần có thể sống cho tốt ai cũng không nhắc đến chuyện ly hôn là được rồi?
Nếu như đột nhiên cô chính thức nói với anh rằng: Thẩm Diên Phi em rung động rồi, em đã làm trái lại với lời đã hứa lúc đầu trong hợp đồng hôn nhân, em đã vượt qua ranh giới mà thích anh rồi, thậm chí em còn yêu anh, điều này đối với anh mà nói… là điều mà anh mong muốn sao.
Khương Thời Niệm dám liều mình nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cô trải qua loại thời gian này nên cô không dám tùy tiện, thêm nữa là cô vẫn còn đang nghĩ về vết thương chưa hồi phục của anh nên đã âm thầm đè nén xuống, muốn suy nghĩ cho rõ ràng, đợi sau khi anh xuất viện về nhà mới tìm một cơ hội thích hợp để chuẩn bị tâm lý rồi thẳng thắn chân thành cùng anh nói một lần.
Sau khi trời sáng bác sĩ phụ trách đúng giờ đưa người tới kiểm tra, chắc chắn rằng vết thương của Thẩm Diên Phi không có gì đáng ngại, nhìn thì nguy hiểm nhưng gân cốt không bị tổn thương nghiêm trọng, qua vài ngày là có thể trở lại trạng thái lúc trước, chỉ cần chú ý không được hoạt động quá mạnh để tránh cho vết thương không bị rách ra dẫn đến nhiễm trùng nhiều lần, thì sẽ không có vấn đề gì nữa rồi.
Khương Thời Niệm ghi nhớ từng điều cần phải chú ý một, nghĩ xem phải chăm sóc anh thế nào, thế nhưng Thẩm Diên Phi không cho cô quá nhiều cơ hội, bắt đầu từ buổi chiều hôm ấy các thành viên ban quản trị và người phụ trách các khu lớn của tập đoàn Bạch Quân bắt đầu lần lượt xuất hiện trong phòng bệnh.
Những người này bình thường chỉ nhìn thấy trên những tin tức tài chính, nay đều mặc vest đi giày da cẩn thận dè dặt, khi bước vào đều hơi cúi người trước rồi từng người từng người gọi “bà chủ.”
Lúc đầu Khương Thời Niệm không quen, Thẩm Diên Phi không để ý xem trước mặt có bao nhiêu người đang đứng vẫn kéo cô lại như ngày thường, anh nắm lấy tay cô rồi chậm rãi nắm nhẹ bàn tay cô thì cô mới bình tĩnh lại, trong lòng cô cũng quyết định, không thể chỉ là đơn thuần chăm sóc chồng, còn phải cư xử giống như một người vợ, không thể ỷ lại vào thân phận của chồng cô.
Thật ra Thẩm Diên Phi căn bản không cần người chăm sóc, dường như anh đã quen với việc bị thương rồi nên vốn không hề xem trọng chuyện cả tấm lưng bị thương nặng, Khương Thời Niệm thấy thế thì vừa lo lắng vừa đau lòng, khi anh lại tự nhiên bắt đầu xử lý công việc, cô nắm chặt ngón tay anh bày tỏ sự không hài lòng: “Anh có thể có dáng vẻ nghiêm túc nghỉ ngơi dưỡng bệnh không thế, vết thương không khỏi được thì phải làm sao!”
Thẩm Diên Phi ngước mắt mỉm cười, nhìn chằm chằm vào con ngươi của cô: “Sẽ khỏi mà, chỉ là sẽ để lại sẹo thôi, bà xã chê anh à.”
Khương Thời Niệm bị anh làm tức muốn chết.
Đây không phải lần đầu tiên anh hỏi những câu không thực tế như vậy.
Nói như thể anh thật sự lo lắng về chuyện này vậy.
Khương Thời Niệm lại có chút cay cay sống mũi, ngồi bên cạnh giường bệnh ủ rũ nói: “Đương nhiên là sẽ không, dù cho có như thế nào cũng sẽ không.”
Nói xong cô thấy trong phòng bệnh không có người khác thì chống tay lên giường, nín thở tiến lại gần anh, kìm nén nhịp tim lại, chủ động chạm vào môi anh, trước đây cả hai có nhiều nụ hôn sâu, quấn quýt lấy nhau như vậy, nhưng sau khi cô xác định được tình cảm trong lòng mình, thì kể cả có sự tiếp xúc đơn thuần như thế, lòng bàn tay cô cũng đổ mồ hôi, vô cùng hoảng loạn, lồng ngực tê dại.
Thẩm Diên Phi vuốt ve gò má cô, cụp mắt để ý biểu cảm của cô, nhẫn nại lướt qua, hơi đưa lưỡi ra đã là sự thăm dò quá mức nhất lần này của anh rồi.
Đúng lúc bên ngoài có người gõ cửa, Khương Thời Niệm lập tức buông ra hơi thở gấp một chút, lông mi che mắt lại.
Tại sao anh…