Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 66




Cô lớn tiếng: “Trước khi tôi vào phòng thay đồ, cô nghĩ cách đánh tráo giày của tôi, định làm tôi mất mặt trước mọi người và bị thương, sau đó buổi tiệc tối đột nhiên mất đi người chủ trì, lâm vào hỗn loạn. Lúc này trong tất cả khách mời có mặt ở đây, chỉ còn mình cô là người dẫn chương trình chuyên nghiệp, chỉ cần lấy được kịch bản là có thể lên sân khấu, thuận lợi thay thế tôi cứu cánh để lập công rồi lấy làm bước đệm trở lại sân khấu? Ngoại trừ cô, ai sẽ được lợi nếu tôi vấp ngã đây?”

Sắc mặt của Kiều Tư Nguyệt cực kỳ khó coi, Diệp Uyển theo thói quen bào chữa cho khuyết điểm của cô ta, tiến lên đẩy cô: “Ai dạy cô ngậm máu phun người như thế?”

Khương Thời Niệm nghiêng người né qua, nhìn bà ta rồi cười: “Đương nhiên không phải là mẹ, mẹ chỉ dạy con nhẫn nhục chịu đựng, tất cả là do con không đáng một đồng. Hôm nay thì mọi chuyện đã bị vạch trần hết rồi, đừng giả vờ nữa. Mà này, chiếc váy trên người con hơi đắt tiền đấy, nhỡ bị hư hỏng, chỉ sợ mẹ đền không nổi.”

Diệp Uyển giận đến phát run, cô bé ngoan ngoãn trong ký ức của bà ta đã hoàn toàn thay đổi. Trong cơn thịnh nộ, bà ta lại nhớ tới cô đã từng không oán không hối hận mà cố gắng đáp ứng tất cả yêu cầu của họ, đi theo bên người bà ta, cẩn thận ngước mặt hỏi có thể gọi bà ta là mẹ hay không.

Khương Cửu Sơn ở bên cạnh cười lạnh: “Thời Niệm, nếu cô muốn tự mãn thì đã đến lúc dừng lại rồi. Không biết chuyện đã bị lan truyền rồi hay sao, cô với ông chủ Thẩm chỉ là hôn nhân hiệp nghị, vẫn là kẻ với hai bàn tay trắng, cô có thể cho ngài ấy cái gì mà đòi giữ ngài ấy lại? Nói đến cùng còn không phải là gái mại dâm, còn mong tưởng có thể chiếm được chân tình của ngài ấy? Cô căn bản không biết Thẩm Diên Phi là người như thế nào.”

Khương Thời Niệm nhìn chằm chằm ông ta, hỏi: “Vậy hãy nói con nghe xem anh ấy là người như thế nào.”

Khương Cửu Sơn tuyệt đối không thừa nhận rằng ông ta đã làm việc rất chăm chỉ mới có được chiếc ghế ngày hôm nay, nhưng giờ ông ta sắp phải cúi đầu trước Khương Thời Niệm, cầu xin ông chủ Thẩm cho một cơ hội bởi vì hiện tại nhà họ Khương đã là nỏ mạnh hết đà, bị dẫm đạp khắp nơi, nguy nan vô cùng.

Nhưng trước khi đến đây, nghe được tin tức về hợp đồng hôn nhân, sự nhẹ nhõm trên khuôn mặt đã thay thế tất cả, ông ta chỉ muốn nhục mạ cô giống như trước kia.

Ông ta híp mắt nói: “Cô cũng không biết Thẩm Diên Phi lòng dạ sâu bao nhiêu, cô hoàn toàn không biết gì cả. Gia chủ nhà họ Thẩm tính tình quyết đoán, tàn nhẫn vô tình, bề ngoài có vẻ ôn nhu tao nhã nhưng trên thực tế để ngồi được lên vị trí kia, ngài ấy ăn người uống huyết cái gì cũng làm qua rồi!”

Khương Thời Niệm gật đầu cười: “Thực vinh hạnh, giờ con đã là vợ hợp pháp của một người như vậy, cho dù chỉ là thỏa thuận, ba cũng không thể đắc tội với con.”

Khương Thời Niệm xoay người rời đi.

Kiều Tư Nguyệt không thể nhịn được nữa mà cao giọng gọi lại ở phía sau: “Em gái, em nói với chúng tôi thì có ích lợi gì? Mọi người ở đây hôm nay đều biết tình hình của em, em chỉ là con đĩ dưới quần mà thôi, chẳng qua may mắn có cái danh phận! Thẩm Diên Phi có thể đơn phương đình chỉ và ly hôn với em bất cứ lúc nào!”

Khương Thời Niệm dừng lại, quay đầu, cuối cùng liếc nhìn đám người này, cụp mi rũ mắt. Cô đã sớm không phải là cô gái ngày trước rồi, cô nở nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt xinh đẹp của mình: “Đúng vậy, do em xinh quá đấy, chị có ghen tỵ cũng chẳng làm gì được đâu.”

Sau khi đi ra khỏi khu A cũng là lúc buổi trình diễn thảm đỏ diễn ra, Khương Thời Niệm cùng đối tác dẫn chương trình đi đến khu vực phỏng vấn cạnh thảm đỏ, người dẫn chương trình ngập ngừng nói: “Niệm Niệm, ông chủ Thẩm đối với cô…”

Cô nói rõ ràng: “Anh ấy đối xử với tôi rất tốt.”

Nam chủ trì tỏ vẻ đồng cảm với cô, cho rằng cô chỉ đang cố che giấu sự xấu hổ của mình thôi.

Ở đây trên khu vực thảm đỏ, dù là người nổi tiếng cỡ nào thì cũng chỉ là những vai nhỏ, khi các ông lớn trong giới kinh doanh bắt đầu dẫn bạn gái hay người nhà lên sân khấu, bầu không khí bắt đầu căng thẳng.

Trong một cuộc phỏng vấn ngắn thường lệ, Khương Thời Niệm đã hỏi một trong những người vợ của ông trùm giàu có: "Tối nay có món đồ đấu giá nào khiến cô cảm thấy thú vị không?"

Người phụ nữ cười đầy ẩn ý: "Có đàn tỳ bà cũng tốt. Chồng tôi nhất định sẽ lấy cho tôi vui. Còn những viên ngọc quý khác thì tùy tâm trạng. Không biết kế hoạch tối nay của cô Khương là gì? Cô chỉ đơn giản tới đây để phỏng vấn thôi à?”

Hiện trường bầu không khí căng thẳng, ai cũng có thể nhận ra trong lời nói đang mỉa mai Khương Thời Niệm rằng cô chỉ tới đây làm việc chứ không hề có tư cách được tham dự một buổi tiệc lớn như thế này.

Đôi mắt màu trà của Khương Thời Niệm lặng lẽ ngấn nước, cười nói: “Không còn cách nào khác cả, nếu không có người chủ trì thì  e rằng toàn bộ tiệc tối sẽ tạm thời đình chỉ, vậy đàn tỳ bà và trang sức của cô sẽ như thế nào?”

Đối phương vẫn đàng hoàng trước ống kính, nhưng khi vừa quay người rời khỏi khu vực thảm đỏ đã bắt đầu gọi điện phàn nàn với vẻ mặt lạnh lùng.

Mọi người có mặt hôm nay đều biết rằng ông chủ Thẩm đi công tác nên không ở Bắc Thành, đêm nay anh vốn sẽ không đến. Tin tức bị truyền ra mà anh vẫn để mặc Khương Thời Niệm có nghĩa là anh không quan tâm việc đó.

Nếu tối nay cô làm sai điều gì, chắc chắn ông chủ Thẩm cũng sẽ phủi sạch với cô.

Bọn họ nóng lòng muốn xác nhận xem có phải thật hay không, nếu là thật thì cũng có thể hiểu rõ khẩu vị của người cầm đầu nhà họ Thẩm một chút rồi nghĩ biện pháp thử đưa tặng người cho anh.

Khương Thời Niệm đứng trên thảm đỏ phỏng vấn một hồi, nghe đủ các loại dò xét trắng trợn. Cô không khiêm tốn cũng không hống hách, có chừng mực mà đáp lời từng người một, trong lòng tính toán tương lai phải đối phó nhiều ít tình địch rồi.

Cho đến khi kết thúc quá trình thảm đỏ, người quan trọng nhất vẫn chưa xuất hiện, những người có mặt càng thêm chắc chắn tin đồn là thật, Thẩm Diên Phi thật sự không tới.

Khương Thời Niệm chỉ biết rằng ông chủ Thẩm vẫn còn một số công việc chưa hoàn thành ở Hồng Kông nên hôm nay anh sẽ quay lại công ty để xử lý, nhưng cô không chắc chắn khi nào anh sẽ đến hoặc liệu anh có đến hay không.

Huống chi một buổi phỏng vấn thảm đỏ nho nhỏ này cũng không xứng đáng để ông chủ Thẩm phải tới tham dự.

Sau khi thảm đỏ kết thúc, buổi đấu giá quan trọng tối nay bắt đầu. Chiếc váy của Khương Thời Niệm tỏa sáng lung linh, cô bước lên sân khấu đứng ở vị trí người dẫn chương trình, vật phẩm đầu tiên được cẩn thận đẩy lên chính là đàn tỳ bà.

Khương Thời Niệm đưa mắt nhìn theo, lơ đãng buồn bã, như thường lệ giới thiệu xuất thân cao quý của cây tỳ bà.

Bữa tiệc bên dưới giá cao ngất trời, chỗ ngồi được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, kim tự tháp thượng tầng quyền quý của toàn Bắc Thành đều tụ tập trong đây, chỉ còn trống một ghế trung tâm nhất vẫn không có ai ngồi.

Một số người xì xào bàn tán, nhưng nhiều ánh mắt lại tập trung vào sân khấu hơn, thấy Khương Thời Niệm chỉ là người dẫn chương trình trực tiếp, không liên quan gì đến trò chơi nhà giàu này cả.

Người điều khiển cuộc đấu giá công bố giá khởi điểm của cây đàn tỳ bà trị giá hàng trăm vạn đô la. Trong bữa tiệc, mọi người lập tức giơ cao tấm bảng của họ, sau ba hoặc năm vòng, nó đã lên tới gần tám con số. Cuộc đấu giá này không quá cầu kỳ, mà giống như một cuộc thi quyền lực và nguồn lực tài chính hơn.

Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một loại nhạc cụ, giá ngàn vạn cũng đã rất đắt đỏ rồi. Ông xã của bà vợ vừa nãy buồn bã ủ rũ, nhưng cũng không chịu thua mà tăng thêm ngàn vạn nữa.

Người bán đấu giá lần đầu tiên đập chiếc búa xuống.

Khương Thời Niệm lại liếc nhìn đàn tỳ bà, kìm nén những mảnh ký ức vụn vặt đã vỡ tan từ lâu, giá cao ngất trời như vậy cách cô quá xa.

Người điều khiển cuộc đấu giá lặp lại giá cả một lần nữa, khi anh ta sắp hạ búa xuống, trong sảnh tiệc sang trọng kiểu La Mã cổ đại khổng lồ, nơi đầy những chức sắc cao cấp, một giọng nói bình tĩnh như băng mỏng đập vào tường vang lên: "3000 vạn."

Hiện trường đột nhiên im lặng như tờ, người bán đấu giá cầm chiếc búa lơ lửng  trên không trung. Sau vài giây phản ứng ngắn ngủi, vẻ mặt mọi người đều mơ hồ mất khống chế, theo âm thanh quay đầu lại, có người trực tiếp đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình.

Người đàn ông đứng ở lối vào, phía sau anh là một cánh cửa chạm khắc cao giống như ngôi đền, tòa nhà tráng lệ chỉ trở thành nền cho anh.

Anh mặc một bộ lễ phục màu đen, chân dài vai rộng, nhưng không quá trang nghiêm, bộ lễ phục được khoác hờ hững trên cánh tay, áo vest vừa vặn theo đường cong cơ thể, áo sơ mi lụa trắng được may vừa phải. Các đường nét trên khuôn mặt anh bị ánh đèn trên đầu bao phủ, sau đó chỉ trong nháy mắt, trở nên bình tĩnh và dịu dàng hẳn.

Người bán đấu giá cuối cùng cũng tỉnh táo lại và nuốt nước bọt để xác nhận giá.

Chiếc búa được đập xuống một lần nữa, người bán đấu giá hỏi có ai muốn tăng giá nữa không, nhưng không ai có thể đưa ra được mức giá ngất ngưởng này.

Nếu anh thực sự muốn một chiếc đàn tỳ bà, hai ngàn vạn tuyệt không thành vấn đề, anh lại không chút để ý, thản nhiên nói con số khó tin với chất giọng trầm lạnh kia.

Người bán đấu giá dứt khoát đập búa xuống, nhìn về phía Khương Thời Niệm, cổ họng của Khương Thời Niệm nghẹn đến mức thở không thông. Cô hiểu ám chỉ của đối phương rằng đã tới lúc cô phải thực hiện một chuyến phỏng vấn ngắn theo thông lệ với người mua.

Tầm mắt của Khương Thời Niệm dừng lại dưới đài, nhìn anh chậm rãi đi đến chiếc ghế trống ở giữa. Bên cạnh đã có không ngừng một người kinh sợ mà đứng lên, vẻ mặt kiêu ngạo trước đó của anh ta đã hoàn toàn bị xóa sạch, anh ta cúi xuống mời anh ngồi xuống, trắng bệch và sợ hãi.

Từ xa, Khương Thời Niệm bắt gặp ánh mắt của anh.

Trước đó anh từng bảo cô phải giữ… khuôn mặt bình tĩnh và lạnh lùng.

Cô không biết mục đích của anh nhưng cô phải phối hợp.

Khương Thời Niệm đã tốn rất nhiều công sức, kịp thời điều chỉnh biểu cảm của mình, nở nụ cười chuyên nghiệp, chỉ để lại sự thờ ơ lạnh lùng trên khuôn mặt, giơ micrô lên và lạnh lùng hỏi: “Ông chủ Thẩm thích nhạc cụ sao? Tại sao anh lại trả nhiều tiền như vậy?”

Thẩm Diên Phi ngồi trên ghế chính, nhận được vô số sự chú ý.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi lông mày cao quý chậm rãi giãn ra một cách bất đắc dĩ, giọng điệu tươi cười: “Sau khi cây đàn xuất hiện, vợ tôi đã liếc nhìn nó hai lần. Tôi đoán cô ấy thích nó nên tôi mua về chỉ muốn làm cô ấy cười. Chuyến công tác này dài quá, mong cô ấy không giận tôi.”

Khắp hiện trường đều ồ lên.

Không ai dám ồn ào trước mặt Thẩm Diên Phi, nhưng khi anh chính miệng nói ra những lời này trước mặt mọi người, anh không khác gì ném xuống thuốc nổ, thậm chí ảnh hưởng còn lớn hơn so với câu “Tôi đã lên kế hoạch từ lâu” lúc trước.

Ai cũng biết Thẩm Diên Phi là người thế nào, cũng biết phong cách hành xử của anh. Anh sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai, dù có cưới một cô gái rồi nuông chiều cô ấy đến đâu đi chăng nữa, anh cũng sẽ là người kiểm soát mọi thứ, không bao giờ hạ thấp sự cao quý của mình để an ủi, thậm chí tìm cách lấy lòng đối phương.

Trái tim của Khương Thời Niệm nhảy nhót dữ dội.

Anh thực sự...

Đây có phải là kế hoạch của anh không?  

Hạ thấp vị trí của mình và nâng cô lên cao, người trị vì nhà họ Thẩm, người mà ai cũng muốn tâng bốc lại sẵn lòng bước xuống khỏi ngôi vị và nguyện ý trở thành một ông chồng như bao người khác khom lưng uốn gối trước mặt vợ mình.

Thẩm Diên Phi không để ý tiếng nói chuyện xung quanh, tùy ý khoanh ngón tay thon dài trước mặt cô, chỉ chuyên chú nhìn cô hỏi: “Cô Khương, em có chịu tha thứ cho anh không?”

Trái tim Khương Thời Niệm loạn cào cào, móng tay bấm vào da thịt, nhìn thấy ý tứ trong mắt anh, biết mình không thể làm gián đoạn nhịp điệu của anh, cô điều chỉnh nhịp thở của mình, nói: "Anh đang đùa em đấy à?"

Nụ cười trên môi Thẩm Diên Phi càng rõ hơn, sắc bén như lưỡi dao vô hình.

Biết rõ đây mới là gặp dịp thì chơi, nhưng lại một lần đối mặt sự lạnh nhạt kháng cự của cô, những năm tháng không bao giờ kết thúc trong quá khứ lại hiện về trong anh, bóp nghẹt thần kinh của anh và phát ra một nỗi đau âm ỉ.

Trên mặt Thẩm Diên Phi không biểu lộ bất cứ điều gì, khẽ giơ tay để cuộc đấu giá tiếp tục, tiếp theo, chỉ cần là những viên ngọc và châu báu được đẩy lên sân khấu phù hợp để đeo cho Khương Thời Niệm, giọng nói lạnh lùng và chậm rãi của Thẩm Diên Phi đều không chút do dự trực tiếp gọi đến giá trên trời.

Những viên ngọc quý mà các ông trùm giàu có quyền lực và vợ của họ từng chắc chắn sẽ lấy được lần lượt bị người khác mua ngay trước mắt, sau khi bị ông chủ Thẩm mua về, chúng được gửi nguyên vẹn cho người dẫn chương trình Khương trên sân khấu, yêu cầu cô xem qua sản phẩm.

Ông chủ Thẩm ưu nhã ngẩng đầu nhìn cô, khuỷu tay chống lên tay vịn của ghế ngồi, sau khi lấy được chiếc mặt dây chuyền kim cương hồng ngọc quan trọng nhất trị giá năm ngàn vạn, anh vội vàng hỏi cô: "Cô Khương, em không tặng cho anh nụ cười nào như món quà khen ngợi à?"

Khương Thời Niệm thấy anh tiêu tiền như nước vì mình, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, nhưng cô vẫn cao ngạo: “Ông chủ Thẩm, chiêu này của anh vô dụng thôi."

Từ ngữ đơn giản.

Vô cùng phối hợp.

Lại rất chuẩn xác làm trái tim anh thấy đau nhói.

Thẩm Diên Phi mặt không thay đổi, trong mắt không thể hiện ra cảm xúc, độ cong khóe môi vẫn không thay đổi. Kết thúc buổi đấu giá, khi người dẫn chương trình vén váy bước xuống sân khấu, anh từ từ đứng thẳng dậy, móc ra mặt dây chuyền hồng ngọc rồi bước tới, mặt đối mặt với cô.

Khương Thời Niệm gần như choáng váng, cố gắng giữ vẻ mặt thờ ơ, định tránh ra bên cạnh anh.

Nhưng mà Thẩm Diên Phi đứng trước mọi ánh mắt tập trung, nắm chặt cổ tay cô, nhìn cô một lúc rồi ngẫu nhiên quấn chiếc vòng được đính hàng chục triệu viên hồng ngọc quanh tay cầm micro của cô như một phụ kiện không đáng giá tiền.

Sau đó, anh chậm rãi khom người lại trước mặt cô, dùng đôi tay không nên dính bụi, vuốt thẳng nếp váy xộc xệch của cô, dùng đầu ngón tay lau đi một ít bụi bẩn trên mu bàn chân cô.

Ở Bắc Thành, dưới mắt mọi người, giống như thần phật trên mây, cúi đầu vì tình.

Hốc mắt Khương Thời Niệm hơi nóng lên, anh thực sự làm vậy chỉ vì làm sáng tỏ hiệp nghị hôn nhân sao? Chỉ đơn thuần vì muốn mai một lời đồn đãi mà giả vờ thể hiện ra cảm tình vợ chồng cho nhà họ Thẩm và tất cả những người bàn tán về cô xem à? Nếu chỉ là như thế thì anh cứ thể hiện tình cảm như vậy là đủ rồi, vốn dĩ không cần làm đến mức này.

Cô không phải kẻ ngốc.

Thẩm Diên Phi rõ ràng đang muốn tạo thế bảo vệ cô.

Cô không phải kẻ yếu thế trong hôn nhân, cô ở trước mặt chồng vẫn có thể hô mưa gọi gió.

Anh sẵn sàng cúi xuống trước công chúng và để cô đứng trên vai mình.

Khương Thời Niệm không thể chịu đựng được nữa, khi Thẩm Diên Phi kéo thẳng váy và đứng thẳng lưng, cô đã dùng tay trái móc vào các khớp ngón tay của anh.

Cô nhìn anh từ khoảng cách rất gần, nhìn sâu vào đôi mắt đen như mực của anh, sương muối trên mặt dần tan đi, giống như từng lớp từng lớp màu sắc quyến rũ nhuộm dần lên trên giấy Tuyên Thành trắng ngần.

Giữa lông mi của cô có một chút ẩm ướt mà chỉ anh mới có thể nhìn thấy, cô cụp mắt nói: "Em không thích anh tiêu tiền nhưng em rất thích anh vuốt phẳng váy cho em."

Nói xong, cô hơi ngẩng mặt lên, mặc kệ có bao nhiêu người đang nhìn, đôi môi đỏ mọng của cô chạm vào đôi môi hơi nhếch lên của Thẩm Diên Phi.

-

Trái tim của Khương Thời Niệm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trước đây cô luôn tuân theo các quy tắc, ngoại trừ trong nhà họ Khương, cô chưa bao giờ thể hiện tình yêu của mình với Thẩm Diên Phi trước mặt người khác. Hôm nay, cô bốc đồng và trực tiếp chơi lớn. Cô không chắc liệu mình có quấy rầy kế hoạch của Thẩm Diên Phi hay không, nhưng lúc đó cô cảm thấy rằng cô nhất định phải làm nó, vì vậy cô đã làm theo trái tim mình mách bảo.

Cô cũng không muốn ông chủ Thẩm hạ thấp mình.

Anh tỏa sáng như trăng, trăng thì nên ở trên cao nhìn xuống mọi người.

Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, Khương Thời Niệm vẫn còn các chương trình tiếp theo, vì vậy cô không thể ở bên Thẩm Diên Phi mãi. Ông chủ Thẩm cũng đã sớm bị bao vây bởi các ông trùm giới kinh doanh, mọi người đều kinh sợ, không biết phải nói lời xin lỗi đã đắc tội tới phu nhân như thế nào.

Khi Khương Thời Niệm hoàn thành tất cả công việc của mình, cô nghĩ rằng sẽ không còn nhiều người ở hậu trường nữa, nhưng khi cô đến thì suýt chút nữa bị dọa chết khiếp.

Trong suốt bữa tối, tất cả những vị chức sắc cấp cao nói xấu cô hoặc thiếu tôn trọng cô, bất kể họ là chồng hay vợ, về cơ bản đều xấu hổ tập trung ở hậu trường, nhìn cô một cách lo lắng và cố gắng nói những lời tốt đẹp tôn vinh cô. 

Khương Thời Niệm không biết phải đối đáp thế nào, cô cũng không có gì để nói với những người này. Vậy nên cô quay người và đi vào phòng hóa trang của mình, khóa cửa lại không chút do dự.

Phòng hóa trang quá mức yên tĩnh, sau khi khóa cửa lại, cô còn chưa kịp quay người, chiếc váy đã lảo đảo nới lỏng, chiếc cuối cùng cô mặc có thiết kế dây đeo trước ngực kiểu phương Tây.

Ngay khi Khương Thời Niệm đang muốn kéo ra để khiến thân thể dễ thở hơn một chút, động tác của cô đột nhiên cứng lại, hơi thở chợt trở nên nóng bỏng.

Tiếng bước chân quen thuộc từ trong bóng tối sau lưng chậm rãi tới gần, hoàn toàn bao trùm lấy cô, chậm rãi cúi người, hơi thở nóng bỏng phả lên cái gáy trắng nõn nhạy cảm của cô khiến cho một tầng ửng đỏ hiện lên.

“Thẩm Diên Phi…”

Người mà cô vẫn đang tìm kiếm hóa ra lại ngồi trong đây để ôm cây đợi thỏ.

Những ngón tay của Thẩm Diên Phi dài đều nhau nên dễ dàng nắm lấy và đè hai cổ tay mảnh khảnh của cô chồng lên nhau rồi ấn chúng lên tấm ván cửa, tay còn lại bình tĩnh ôm lấy eo cô, sau đó nhích lên từng tấc, mò lên chiếc dây đai đang treo lơ lửng trên người cô và quấn quanh trên ngón tay, từ từ kéo nó ra cho cô.

Khương Thời Niệm cắn môi, vô thức ngẩng đầu lên, cổ duỗi ra.

“Bà xã, em nói thích được anh sửa sang lại váy cho mà.” Anh nhẹ giọng nói, hơi thở ấm áp truyền vào tai cô: “Vậy em có thích anh cởi váy ra cho em không?”

Khương Thời Niệm thở gấp gáp, dán vào tấm ván cửa, cô gần như có thể nghe thấy tiếng động ồn ào bên ngoài, rất nhiều người đang nói chuyện, đi lại và kéo đồ dùng.

Và chính anh, lúc này trong một căn phòng thay đồ vô danh, ôm cô một cách nóng bỏng và dè dặt.

Thẩm Diên Phi quay mặt đi, ấn xuống, môi và răng đan vào nhau, rối loạn trong lòng chỉ có thể được xoa dịu từng li từng tí trong sự thân mật tột độ.

Anh chậm rãi hỏi: “Anh khỏi bệnh rồi, công việc cũng xong rồi, cô Khương có nên hồi tâm chuyển ý không? Hay là em thật sự cho rằng anh đã thanh tâm quả dục tới mức ly thân với vợ tận một tuần mà vẫn không nổi lên tình dục khi nhìn vợ cởi quần áo trước mắt."

Khương Thời Niệm chịu đựng âm thanh nho nhỏ không ngừng phát ra giữa hai hàm răng, má cô ửng hồng, ý chí của cô từng bước bị nghiền nát, trong mắt xuất hiện hơi nước.

Tuy nhiên, ai đó đột nhiên gõ vào tấm cửa yên tĩnh từ bên ngoài.

"Chị Niệm Niệm! Chị có ở trong đó không? Em từ bệnh viện về rồi, chân không sao rồi!" Đồng Lam lại gõ cửa với giọng lanh lảnh, một chút một chút chấn động thân thể đang mềm nhũn ra của Khương Thời Niệm: “Em tới đón chị nè, chúng ta đi thôi?”

Đôi môi của Khương Thời Niệm bị chiếm cứ, căn bản nói không nên lời.

Thẩm Diên Phi mút lấy đôi môi mà cô chủ động hôn mình trước mặt người khác, dục vọng sâu trong anh không thể kiềm chế được, anh xé toạc chiếc váy bồng bềnh của cô, nở nụ cười thâm thúy, anh gằn giọng hỏi:

"Cô Khương, trả lời cô ấy đi."

Anh nóng bỏng và hấp dẫn khiến cô mê mẩn.

"Rời đi."

"Hay là muốn anh?"