Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 64




Trong lúc Tần Chi giải thích, lòng Khương Thời Niệm đã gấp gáp xoắn xuýt mấy lần.

Chỉ sợ không phải là “không bao lâu sau” đâu mà là đã bắt đầu có người biết rồi, bao gồm cả hai người phụ nữ ở thang máy vào hôm trước. “Hôn nhân hợp đồng” mà bọn họ nhắc đến quả nhiên nhằm vào cô, những chuyện như thế này lúc nào cũng bị lan tin đồn nhanh nhất trong cái giới thiên kim luôn chú ý tới tình cảm và hôn nhân của các ông chủ lớn.

“Hợp đồng hôn nhân” nếu đặt trong trường hợp hai người có thế lực ngang nhau và môn đăng hộ đối thì có lẽ không sao, nhưng cô và Thẩm Diên Phi chênh lệch quá xa nên tính chất đã thay đổi.

Nhưng phải làm sáng tỏ thế nào đây?

Bảo ông chủ Thẩm tìm thời cơ giải thích công khai, nói tôi và vợ tôi kết hôn vì yêu nhau sâu đậm, không có chuyện hợp đồng gì cả à?

Không được, cũng không phù hợp, nếu như cứ khăng khăng muốn nói thì cũng có vẻ quá cố tình và giấu đầu lòi đuôi, hơn nữa quan trọng nhất là không phù hợp với thân phận và địa vị của ông chủ Thẩm.

Điểm phiền toái của chuyện này nằm ở ngay đây đấy.

Bởi vì không làm to đến mức xốc bàn nên công chúng cũng không hiểu được, nhiều lắm cũng chỉ được coi là bí mật của giới hào môn thôi, không nhất thiết phải gióng trống khua chiêng thanh minh để làm gì cả. Nhưng đổi lại thì tiếng bàn tán sau lưng sẽ ùn ùn không dứt, rất khó dựa vào quyền thế để ngăn chặn hoàn toàn, nhất là khi những người nhà họ Thẩm kia còn đang nhìn chằm chằm mọi lúc mọi nơi.

Khương Thời Niệm biết giới quyền quý của Bắc Thành vẫn luôn còn nghi ngờ về hôn sự giữa cô và Thẩm Diên Phi, bất kể là ai đi chăng nữa cũng cảm thấy ngoại trừ vẻ ngoài ra hai người không hề có điểm nào xứng đôi cả. Bọn họ nghĩ Thẩm Diên Phi mạnh mẽ đi ngược lại với nghị luận của mọi người, gióng trống khua chiêng cưới cô, sau lưng chắc chắn có lý do đặc biệt gì đó.

Chính miệng Thẩm Diên Phi thừa nhận rằng bản thân anh “ủ mưu đã lâu” nhưng trên thực tế, những người tin tưởng cũng không có bao nhiêu. Nói chuyện yêu thật lòng với gia chủ nhà họ Thẩm khó tránh không thực tế cho lắm, Thẩm Diên Phi làm bất kỳ điều gì cũng đều có mục đích cả.

Giờ còn có cả bốn chữ “hợp đồng hôn nhân” mẫn cảm như thế nữa, gần như đã chứng thực được suy đoán của người khác.

Khương Thời Niệm hiểu chỉ e rằng điểm mấu chốt nhất của chuyện này hẳn là nằm ở buổi dạ tiệc từ thiện nơi tập trung nhiều người của giới hào môn kinh doanh ngày mai. Có lẽ cô sẽ không được nhẹ nhàng như thế nữa.

Trong hôn nhân cô là phía yếu thế, cũng là bên được hưởng lợi, nhóm người quyền quý kia đã quen đội trên đạp dưới đương nhiên sẽ chĩa mũi dùi về phía cô, cũng may trong khoảng thời gian ngắn này có lẽ chuyện ấy sẽ không truyền đến tai ông chủ Thẩm.

Giờ cô không thể quấy rầy công việc của anh vì chuyện này được. Anh đến Hồng Kông công tác đã đủ bận rộn rồi, ít nhất cũng phải chờ thêm hai ngày nữa, đợi đến khi anh về rồi hẵng nói.

Khương Thời Niệm càng không muốn đổ lỗi cho Tần Chi. Cô ấy gặp phải chuyện như thế, về phương diện tình cảm cũng là người bị hại.

Khương Thời Niệm tiễn Tần Chi đi trước rồi lại quay về trong đại sảnh tiếp tục hoàn thành nốt những công việc còn lại như bình thường, bầu không khí thay đổi một cách vi diệu đó dường như cũng đã được giải đáp.

Chờ đến khi đã bận rộn ở hiện trường xong thì trời đã tối, Khương Thời Niệm còn phải quay thêm một cuộc phỏng vấn ngắn tại đài truyền hình nữa. Hôm nay nếu muốn kết thúc công việc thì chắc phải đến khuya nên cô không định về nhà mà định sẽ qua đêm tại phòng đơn ở ký túc xá mà đài truyền hình đã phân cho. 

Khương Thời Niệm mặc áo khoác vào, quàng khăn quàng cổ che mặt. Lúc đi ngang qua khu vực dành cho khách mời thì nghe thấy giọng của hai ca sĩ lưu lượng tham gia diễn tập hôm nay truyền từ trong một cánh cửa khép hờ ra. Họ vẫn chưa đi, đang khẽ nói chuyện phiếm, ban đầu là nói về sân khấu khi nãy, ngay sau đó là nói về những tin đồn hot gần đây.

Cô vốn không muốn nghe nhưng đề tài câu chuyện lại là về cô nên không thể không dừng bước.

“Tôi cũng vừa mới nghe nói thôi. Tôi có một người bạn là phú nhị đại siêu giàu, tin tức cũng nhiều, nghe nói hình như là hợp đồng hôn nhân. Nói thế chẳng phải đúng rồi sao? Bối cảnh và tính cách của tổng giám đốc Thẩm như thế, chưa nói đến những cái khác, chỉ nói đến việc trong giới của chúng ta có bao nhiêu người liều mạng muốn nhào về phía anh ta nhường đó nhưng có ai chạm được tới góc áo của anh ta chưa? Hồi đó chẳng phải ai cũng ngầm đoán xem vị thần tiên này rốt cuộc cưới người như thế nào à?”

“Chẳng trách, tin tức trái chiều về cô Khương cũng không ít, trong nhà loạn như thế, bạn trai cũ còn gióng trống khua chiêng, gần đây Thương thiếu gia xảy ra chuyện có phải vì tổng giám đốc Thẩm bất mãn với quá khứ của cô ấy không? Tôi nói chứ chẳng lẽ tổng giám đốc Thẩm cố ý cưới một người không thích hợp vì mục đích kinh doanh riêng gì đấy chứ?”

“Thế thì đúng là cũng có khả năng đấy – thế thì cô Khương cũng chẳng có gì đáng để mà kiêu ngạo cả, chẳng qua cũng chỉ là vợ chồng bằng mặt không bằng lòng mà thôi. Cho dù tổng giám đốc Thẩm có thể hiện với bên ngoài ra sao, trông có vẻ chiều chuộng thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải là vì cô ấy. Chắc là chỉ gặp dịp thì chơi thôi, chờ cho đến khi anh ta đạt được mục đích rồi, thế thì hai người họ chẳng phải sẽ…”

“Chứ sao nữa. Cậu xem, cả buổi dạ tiệc tối mai tổng giám Thẩm cũng không tới, quá bận, lười đến chống lưng cho bà Thẩm đấy.”

Khương Thời Niệm không tiếp tục nghe thêm nữa, đốt ngón tay không nhẹ không nặng gõ cửa một chút. Tiếng nói chuyện bên trong đột nhiên im bặt, cô trực tiếp mở cửa ra, không cần phải xung đột trực diện với những loại tin đồn thế này để mất mặt mũi.

Chỉ là giống như những gì cô đã đoán, việc tin tức lan truyền rộng khắp trong giới trong thời gian ngắn chắc chắn không tránh được.

Khương Thời Niệm rời khỏi sảnh chính của khách sạn, siết chặt áo khoác. Cô không để cho Đồng Lam tiễn, chiếc xe mà Thẩm Diên Phi sắp xếp cho cô ngày nào cũng đi sát sao theo cô, gần như không để cho cô phải đi bộ gì cả. Bây giờ đúng lúc chiếc xe đang dừng dưới hàng hiên trước cửa, cô ra khỏi cửa là có thể lên xe ngày.

Cô về thẳng đài truyền hình thành phố, ký túc xá đơn phân cho cô nằm trong tòa nhà lớn của đài, ở tầng bốn, lên xuống lầu gì cũng rất tiện.

Khương Thời Niệm quay phỏng vấn xong thì đã hơn tám giờ tối. Cô chào tạm biệt đồng nghiệp, lúc ra khỏi phòng phát sóng thì ngoài ý muốn gặp phải giám đốc đài truyền hình vẫn còn chưa tan tầm, trông có vẻ như đang đứng ở đó chờ cô vậy.

Giám đốc hạ giọng hỏi cô: “Thời Niệm, ngày mai tổng giám đốc Thẩm thật sự không thể có mặt được sao?”

Khương Thời Niệm gật đầu đáp: “Bảy ngày sắp tới của anh ấy đã được sắp xếp kín lịch rồi, nhanh nhất cũng phải hai ngày nữa mới về được.”

Giám đốc thở dài một hơi, nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi.

Anh ấy và mấy người trong ekip của đài đã nhiều lần tận mắt chứng kiến tổng giám đốc Thẩm đối đãi với vợ mình ra sao, không gì có thể nghi ngờ được, nhất là ekip đã từng đến Vân Nam kia. Bọn họ đã hoàn toàn xem tổng giám đốc Thẩm xuống núi sâu cứu người kia là thần phật nhưng dù sao hoạt động công khai của tối ngày mai cũng là chốn đông người lắm lời ra tiếng vào, hơn nữa lại còn là bữa tiệc của giới kinh doanh cao cấp, cô lại quá xuất sắc, khó tránh khỏi sẽ phải chịu một vài sự ảnh hưởng của lời đồn.

Rốt cuộc giám đốc đài truyền hình cũng không nói gì mà chỉ nhắc nhở: “Nếu như thế thì Thời Niệm à, em tự chú ý nhiều hơn nhé, đừng vì người ta nói lung tung gì đó mà hoang mang, phải rồi… Ngày mai mấy người Khương Lâu Sơn cũng sẽ có mặt, không biết lấy được ghế từ đâu.”

Khương Thời Niệm quay về ký túc xá ở tầng bốn tháo trang sức rồi sửa sang lại xong xuôi thì đã sắp qua chín rưỡi. Tối nay cô vẫn chưa ăn gì cả, hơn nữa hình như do mặc lễ phục diễn tập nên cô hơi cảm lạnh, cả người choáng váng nặng nề, ủ rũ không có sức lực.

Theo như lịch trình làm việc mấy ngày trước của Thẩm Diên Phi thì chắc lúc này anh vẫn còn chưa xong việc. Cô không muốn chiếm dụng thời gian của anh nên đã gửi một tin nhắn báo rằng hôm nay mình mệt, ngủ sớm ở ký túc xá đài truyền hình.

Anh không trả lời tin nhắn.

Khương Thời Niệm tắt đèn, một mình ngồi tựa vào đầu giường ngẩn người rồi lại chui vào trong chăn che mặt lại, cuộn mình trong bóng tối, ôm gối đầu.

Hợp đồng hôn nhân không phải là giả.

Ông chủ Thẩm cưới cô có mục đích kinh doanh cũng không phải là giả.

Đều là thật thì có cãi như thế nào cũng vô dụng.

Bữa dạ tiệc ngày mai khi cô xuất hiện công khai có lẽ sẽ trở thành tiêu điểm, tuyệt đối không thể rụt rè, phải thể hiện mình rất được yêu thương, nên có sự tự tin mà bà Thẩm nên có để ngăn chặn những lời đồn đó lan rộng hơn, chờ cho đến khi Thẩm Diên Phi quay về lại Bắc Thành.

Chỉ là…

Khương Thời Niệm mịt mờ trợn tròn mắt.

Một người được yêu thương thì rốt cuộc trông như thế nào nhỉ?

Cô lớn từng này rồi mà vẫn chưa được ai thương yêu thật sự bao giờ cả, trước kia đã là quá khứ không thể quay đầu, giờ đây… Những cảnh tượng được yêu thương mà cô có chẳng qua chỉ là ảo giác gặt hái được từ trên người Thẩm Diên Phi.

Bởi vì chưa từng có nên cô không chắc chắn được yêu rốt cuộc có cảm giác như thế nào. Vậy nên cô cứ luôn khiếp đảm lùi bước, nghi ngờ theo bản năng đối với mỗi một lần bảo vệ thân mật, dung túng, dỗ dành và an ủi của anh.

So với việc liệu bản thân mình có rung động hay không, có vượt rào hay không, điều mà cô càng sợ hãi hơn chính là nếu lỡ như bản thân mình không cẩn thận hiểu sai ý, khi khắp người đã tràn đầy vết thương thì sẽ lại biến thành một kẻ ngốc mà ngài Thẩm cao không thể với tới từng hờ hững cười nhạo.

Đồ ngốc, anh là một người cao như trời, anh cúi đầu quan tâm chỉ là sự săn sóc và yêu cầu của một kẻ thượng vị giả đối với người vợ hợp pháp của mình mà thôi. Rõ ràng cô biết rõ anh là vực thẳm quá mê hoặc, sao có thể dễ dàng đến gần anh cho được?

Khương Thời Niệm ôm chặt gối đầu hơn một chút, không hiểu rõ trái tim mình rốt cuộc đang chu du nơi nao. Cô chỉ muốn chìm vào giấc ngủ thật nhanh nhưng trên nền vải bông trắng dần dần có dấu vết ẩm ướt. Cô cúi đầu, lấy tay che mắt lại.

Không nhớ rõ đã qua bao lâu, cô vẫn không cảm thấy buồn ngủ. Khương Thời Niệm bò dậy khỏi giường, muốn đi đến chỗ chiếc bàn kê ở cạnh cửa sổ để lấy ly uống nước.

Rèm cửa không kéo kín, ở giữa còn chừa một khe hở tương đối rộng. Cô bưng ly lên, tùy ý cúi đầu nhìn thoáng qua. Mọi động tác giống như ngưng đọng lại, tính cả những hạt bụi li ti trong không khí của ký túc xá cũng giống như ngừng trôi dạt trong khoảnh khắc này.

Khương Thời Niệm quên cả chớp mắt, ngơ ngẩn nhìn xuống nơi nào đó ở dưới lầu, đó là một nơi mà liếc mắt có thể nhìn thấy được rõ ràng từ chỗ cửa sổ nơi cô đang đứng.

Mười giờ đêm, những bông tuyết li ti rơi xuống, dòng xe cộ đi trên con đường lớn bên ngoài đã ít đi, cả một bãi đậu xe lớn ở dưới lầu của đài truyền hình giờ chỉ còn đúng một chiếc Maybach màu đen đang đậu ở nơi mà cô có thể nhìn thấy.

Người đàn ông đó đứng trong tuyết, khoác trên mình chiếc áo khoác bằng lông dê màu xám dài đến gối, đứng tựa vào cửa xe. Thân hình anh thon dài cao lớn giống như mới rời khỏi một cuộc họp cao tầng nào đó, vest trên người vẫn chưa kịp thay đi, trên vai đọng một lớp sương trắng nhỏ vụn, hiển nhiên không phải vừa mới đến mà là đã đứng một lúc lâu.

Dù là nhìn từ xa xa như thế, sự nội liễm cao quý của anh vẫn bắt mắt như cũ nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như đi nắng về sương, lặn lội đường xa.

Anh không quay đầu nhìn lên trên, có lẽ do đã từng nhìn rất nhiều lần rồi nên cũng không còn ôm hy vọng gì nữa. Người đàn ông đó hơi quay đầu đi, ngậm một điếu thuốc lá giữa môi, ngón tay dài che hờ ánh lửa phiêu diêu, lẳng lặng bậc lửa.

Khương Thời Niệm giống như nghẹt thở, trong lồng ngực giống như có một cơn sóng xa lạ đang dâng trào. Cô chỉ nhìn chăm chú anh như thế không chớp mắt, không thể hiểu được tại sao cái người bị công việc quấn thân ở Hồng Kông xa xôi đó sao lại đột nhiên giáng xuống dưới cửa sổ phòng cô.

Hóa ra anh có hút thuốc sao?

Hóa ra chiếc bật lửa bạc đã cũ kia không chỉ là một món đồ mang tính thưởng thức.

Khương Thời Niệm nghi ngờ dường như mình lại phát sốt, lại dường như có càng nhiều thứ gì đó khó tả khôn xiết đang thúc giục nhiệt độ cơ thể cô tăng cao.

Cô lùi về phía sau, đụng phải ghế tựa một cái, đến khi đứng vững rồi mới chạy đến mép giường cầm di động. Khương Thời Niệm cứ nghĩ rằng Thẩm Diên Phi chắc chắn đã gửi tin nhắn cho cô nhưng cô không nhìn thấy, nhưng khi mở khung thoại trò chuyện lên thì chỉ có một tin nhắn cuối cùng được gửi vào nửa tiếng trước, người gửi là cô, cô nói với anh rằng cô muốn ngủ.

Khương Thời Niệm khô khốc nuốt nước bọt, tiện tay nhặt chiếc áo ngoài treo ở cạnh tường khoác lên người, mở cửa đi vào thang máy, nhưng mấy cái thang máy đều ở tầng mười mấy hoặc hai mấy, đang thong thả chạy xuống. Cô quay đầu bước vào trong cầu thang thoát hiểm, chớp mắt cái đã đi hết vài ba tầng lầu. Khương Thời Niệm chạy ra ngoài sảnh ngoài của tòa nhà chính, nhìn thấy bóng người kia càng lúc càng trở nên rõ ràng.

Ngón tay cô nắm lấy tay vịn của cánh cửa kính lớn, hơi do dự trong một thoáng, không chắc rằng liệu lúc này mình có nên trực tiếp bước ra ngoài đó luôn hay không. Nhưng những bông tuyết li ti, người đàn ông vẫn đang sa sút rũ mi và điếu thuốc như một chấm sáng đỏ bừng giữa môi kia giống như sự dụ dỗ không thể kháng cự được.

Ngón tay Khương Thời Niệm nắm chặt đến mức hơi đau đớn, đẩy cửa ra. Tiếng vang làm người đứng ở trước xe giật mình. Cách một màn tuyết rơi trắng xóa, anh giương mắt nhìn về phía cô.

Cô bước từng bước vững vàng xuống đây nhưng chờ cho đến khi giẫm lên tuyết rồi cô mới đột nhiên nhận ra mình lại quên đổi giày, đi luôn dép lê xuống lầu.

Che giấu đã không còn kịp nữa rồi, cô chỉ có thể đi chậm lại nhưng trong lòng lại gấp gáp thúc giục, muốn mình đi nhanh hơn một chút.

Hai chân Khương Thời Niệm không tự chủ được mà bước nhanh hơn, Thẩm Diên Phi đã đứng thẳng dậy, đi nhanh về phía cô, nhưng anh lại không rút ngắn lại hết khoảng cách mà chừa lại một khoảng ngắn, đứng yên tại chỗ, rút điếu thuốc trắng giữa môi xuống, giang tay ra với cô.

Cảm giác chua xót phức tạp không thể nói thẳng đó lại lần nữa ùa lên, yết hầu của Khương Thời Niệm lăn lộn một chút, đi dép lê chạy về phía anh, được anh ôm chầm vào lòng, dùng chiếc áo khoác cực nóng đó bao lấy.

Khi va chạm, điếu thuốc kẹp hờ giữa ngón tay anh vẽ ra một đường sáng giữa nền tuyết, những vụn sáng đỏ rơi lả tả, bị nghiền dưới đế giày đan xen vào nhau.

Khương Thời Niệm có rất nhiều lời muốn nói, nhiều câu muốn hỏi nhưng lại không thể thốt lên được thành lời. Thẩm Diên Phi vỗ về gáy cô, bảo cô ngẩng đầu lên mặt đối mặt, đáy mắt gợn sóng nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Xin lỗi, anh hút thuốc, có còn hôn em được không?”

Giọng cô rất nghẹn ngào.

Cô muốn nói mình không ngại, muốn nói rằng mùi hương trên người anh thật sự rất thơm, trước kia quá lạnh lùng trong trẻo và xa xôi, giờ khi đã nhiễm vị khói thuốc cực nhạt giống như thuốc dẫn châm ngòi lửa giữa trời tuyết, chỉ cảm thấy làm người ta nóng rực.

Khương Thời Niệm còn chưa kịp mở miệng thì Thẩm Diên Phi đã cúi người xuống, lông mi đen nhánh dính tuyết che hờ trên đôi mắt, khẽ dịu giọng hỏi: “Đừng từ chối có được không? Anh muốn lắm rồi.”

Cô cứng đờ hỏi: “Muốn… Hôn môi, hay là…”

Thẩm Diên Phi chạm vào môi cô, ngực hai người dán chặt vào nhau, trái tim nối liền với dây thanh quản, khiến cô bất chợt cảm thấy rung động.

Anh ôm lấy cô, khớp xương trên ngón tay góc cạnh sắc bén, giọng nói khàn khàn như kẹp cát vụn, có sự trầm khàn sau khi đã trải qua bao lần mài giũa.

“Anh muốn em, có được không?”

(1) Vịt = MB = ngưu lang = trai bao