Khương Thời Niệm biết rõ rằng mình cũng không làm gì, chỉ là thể lực tiêu hao quá mức, sau đó ngủ thiếp đi, tiếp theo thì không còn ý thức nữa. Đợi đến khi cô tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng hôm sau, ánh mặt trời bên ngoài đã tràn đầy từ bao giờ.
Thẩm Diên Phi ngồi trước bàn trà bên cửa sổ, quần áo chỉnh tề, cúc áo đều được cài hết lượt một cách kín đáo, thanh cao quý phái. Hôm nay anh đeo một đôi kính không độ gọng nhỏ, tao nhã và trí thức. Anh dời ánh mắt đang đặt trên màn hình máy tính, nhìn về phía cô, hoàn toàn không phải là cái người mà đêm qua bị kéo xuống khỏi thần đàn (2), cuối cùng lại ẩm ướt đến lôi thôi lếch thếch.
Tối hôm qua ông chủ Thẩm bế cô dậy thay ga trải giường, lại dẫn cô đi tắm rửa, hình như còn đặc biệt dọn dẹp đống đồ vật ở trong phòng, lấy mấy cái hộp nhỏ ở sâu trong tủ đầu giường ra, thu lại hết tất cả rồi đặt ở nơi khác, không để cho cô nhìn thấy nhiều hơn nữa, không biết anh đã giày vò đến mấy giờ.
Hiện tại xem ra, hết thảy dấu vết thất thố đều bị che đi sạch sẽ, gia chủ nhà họ Thẩm vẫn là một tòa núi tuyết thanh cao lạnh lùng như cũ.
Khương Thời Niệm chống người lên, làn da ở chân còn đang tê dại, thế nhưng, rõ ràng là cơn đau trên cổ chân lại đỡ hơn rất nhiều.
Thẩm Diên Phi đẩy máy tính ra, đứng dậy, đi qua ngồi ở mép giường rồi ôm lấy cô. Đúng lúc đó, điện thoại vang lên, anh lướt nhìn số điện thoại, vuốt màn hình nghe máy.
Khương Thời Niệm không nghe rõ đối phương là ai, chỉ nghe thấy Thẩm Diên Phi xác nhận một cách ngắn gọn: "Đều đổi, giường cũng đổi."
Bởi vì có từ nhạy cảm là "giường", nên sau khi anh cúp máy, Khương Thời Niệm không nhịn được, hỏi: "Ai gọi vậy ạ?"
Thẩm Diên Phi bấm vài cái trên màn hình điện thoại, xem xong hơn mười tấm ảnh đối phương gửi tới ngay sau đó rồi mới ngước mắt, chuyên chú nhìn cô, nói: "Khách sạn suối nước nóng bên Đằng Xung, em ở trong núi bị tụt nhiệt độ, lúc ấy nếu phát hiện muộn hơn một chút nữa là cũng sẽ không thể dễ dàng khôi phục được như vậy đâu. Mức độ ngâm mình trong suối nước nóng không được, trước mắt cứ ở tạm bên Đằng Xung cho gần, thử xem sao, đợi đến lúc trở về Bắc Thành rồi chúng ta thường xuyên đi ra ngoài, ngâm mình cho đến khi em khỏe hẳn mới thôi."
Khương Thời Niệm cho rằng không cần phải quá phiền phức như thế, cô cũng không quý giá như vậy, nhưng đối diện với ánh mắt của Thẩm Diên Phi, cô lại nói không nên lời, đầu ngón tay giật giật, vô tình chạm phải bàn tay đang đặt ở bên cạnh của anh bèn vội vã rụt về.
"Đi chơi nhiều ngày như vậy rồi, anh không vội trở về sao?" Cô đổi phương thức hỏi: "Em thấy mỗi ngày anh đều có công việc cần xử lý, còn có vết thương ở tai phải... Có phải là nên quay lại Bắc Thành, tìm bác sĩ đáng tin cậy để khám xem sao hay không?"
Thẩm Diên Phi mỉm cười: "Vợ à, em đang quan tâm anh ư?"
Đôi chân của Khương Thời Niệm giật giật, đầu gối khép chặt lại, nhẹ giọng nói: "Anh là chồng hợp pháp của em, đương nhiên là em phải quan tâm anh rồi."
Mi mắt của Thẩm Diên Phi hơi rũ xuống, tâm tư khó phân biệt, một lát sau mới trả lời cô: "Không cần lo cho tai của anh, đấy là vấn đề từ lâu rồi, cho dù có trở về Bắc Thành đi chăng nữa thì cũng chỉ là như muối bỏ biển, tăng thêm một ít tốc độ khôi phục mà thôi, không có gì quan trọng cả, về phần có vội trở về hay không…"
Anh nghiêm túc nhìn cô: "Có phải là em đã quên mất, rốt cuộc anh tới đây là để làm gì? Vợ à, bây giờ vẫn là tuần trăng mật của chúng ta, em vì công việc mà gạt anh sang một bên nhiều ngày như vậy, bây giờ còn muốn quay người rời đi nữa ư?"
Khương Thời Niệm nghẹt thở.
Đúng vậy...
Một đám người của nhà họ Thẩm còn đang nhìn chằm chằm vào anh từng giây từng phút, đầy tính uy hiếp.
Kết quả thì cô đã làm được gì cho anh? Bị thương, cứu viện, bên cạnh cô dưỡng bệnh một cách khô khan, lên giường cũng phải lùi lại nửa đường để lần sau. Những chuyện này, cho dù bị người nhà họ Thẩm biết được một trong số đó thôi cũng khó tránh khỏi hoài nghi, cũng chỉ là đêm đó ôm hôn trên sân thượng, có thể coi như là một bằng chứng chính diện.
Ông chủ Thẩm ở Bắc thành nói một không hai, kết quả lại cưới một người vợ về nhà, chưa nói tới việc mục đích nên có cũng không đạt được, lại còn không có chỗ nào là bớt lo.
Khương Thời Niệm ngay lập tức giơ tay lên tỏ vẻ nhất định phải đi, nhưng vấn đề là, trước kia cô cũng không biết Thẩm Diên Phi mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, đến mức ở khách sạn cũng cần phải đổi giường.
Thẩm Diên Phi không nhanh không chậm cong khóe môi, chậm rãi giải thích cho cô: "Hai ngày này ở trong trấn, em cần mau chóng quay nốt chương trình, đừng chọc đến anh. Sau khi tới Đằng Xung, anh sẽ chuẩn bị đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, sẽ không xảy ra chuyện giống như tối hôm qua nữa."
"Vậy nên, em đã biết chưa?" Anh tự nhiên hỏi: "Tại sao phải thay đổi đồ dùng với giường."
Khương Thời Niệm chớp mắt.
Anh vân đạm phong khinh (2): "Dù sao cũng là tuần trăng mật của đôi vợ chồng mới cưới, đêm đầu mang ý nghĩa đặc biệt, đương nhiên là phải coi trọng rồi."
...
Vết thương ở chân của Khương Thời Niệm cũng đã gần khôi phục, không ảnh hưởng gì đến những hành động cơ bản cả. Hơn nữa, sau khi thảo luận trong team, nội dung quay chụp bổ sung còn lại cũng không quá tiêu tốn thể lực nên đã tập trung tinh lực, chỉ mất thời gian khoảng hai ngày đã chụp xong.
Khương Thời Niệm vừa tiến vào công việc thì đã toàn tâm toàn ý, không muốn để cho tâm huyết và sự sợ hãi của nhiều người như vậy bị lãng phí vô ích. Cô dốc toàn lực dẫn dắt cả team quay chụp xong toàn bộ nội dung của kỳ đầu tiên.
Huống chi bên trong còn có nguyên nhân liên lụy đến cô, điều mà ông chủ Thẩm muốn, cô cũng không muốn kéo dài quá lâu. Tuy nói đêm trước không thành công là vì vật phẩm cần thiết xảy ra vấn đề, nhưng chính bản thân cô biết rõ, vẫn là do cô đột nhiên sợ hãi, lần sau bất luận như thế nào cũng không thể lặp lại chuyện này được.
Mãi cho đến lúc quay xong, ông chủ Thẩm cũng không nói rõ ràng về hậu quả mà các bên chịu trách nhiệm phải gánh chịu, nó vẫn giống như lưỡi dao sắc bén, lúc nào cũng treo lơ lửng trên đỉnh đầu những người liên quan đến vụ tai nạn kia.
Trước khi đi, Đổng Hàm cầu xin nhìn Khương Thời Niệm vài lần, Khương Thời Niệm vẫy tay với cô ta, không đưa ra bất kỳ lời hứa nào.
Là do Đổng Hàm phạm sai lầm trước, cô không cần phải đi làm thánh mẫu bao dung vô điều kiện, nhưng khi hai người làm bạn với nhau ở dưới thung lũng, Đổng Hàm cũng từng dựa vào người cô để cùng nhau sưởi ấm.
Chuyện này, cô có thể không so đo, nhưng về phần những chuyện mà lúc trước cô ta đã làm với Thẩm Diên Phi thì phải xem quyết định của anh.
Từ Tây Song Bản Nạp đến Đằng Xung, cần phải đến Côn Minh rồi chuyển máy bay. Trên máy bay, Khương Thời Niệm nhìn tầng mây cuồn cuộn bên ngoài, ánh mắt nhìn trộm Thẩm Diên Phi, bị anh ung dung bắt ngay tại trận.
Cô thua cuộc thở dài, quay mặt thẳng thắn nói với anh: "Đổng Hàm bảo em cầu tình giúp cô ta, xin anh đừng đuổi tận giết tuyệt. Lần này em không muốn truy cứu, về phần những chuyện lúc trước thì xem ý anh thế nào thôi."
Đuôi lông mày của Thẩm Diên Phi hơi lên: "Lúc trước?"
Khương Thời Niệm kinh ngạc: "Là chuyện cô ta... đã mạo phạm anh."
Thật ra Thẩm Diên Phi không nhớ rõ người nọ, đến lúc này mới chậm rãi nhớ tới hình ảnh đã từng xảy ra, lạnh lùng nhíu mày: "Anh không rảnh đến mức vì một người như vậy mà cố ý đi phân phó cái gì, còn phong sát một năm thì cô ta không khỏi quá coi trọng mình rồi đi. Chắc là sau chuyện lúc trước, người trong giới đã quen với việc nhìn ánh mắt cũng sẽ không dám dùng cô ta nữa."
"Về phần lần này..." Giọng điệu của anh lãnh đạm, nhưng lại như đóng đinh chặt sắt: "Em có thể tha thứ, nhưng anh thì không dễ dàng cho qua như vậy được."
Sau khi máy bay đến Đằng Xung, ngoài sân bay đã có người chuẩn bị từ trước. Tài xế vô cùng cung kính, quen thuộc lái xe về phía khách sạn nghỉ dưỡng nằm trong khu vực suối nước nóng bao phủ ít được biết đến nhất.
Nói là khách sạn, thật ra là toàn bộ khu biệt thự cao cấp độc lập, toàn bộ khách sạn bao trùm diện tích rộng lớn, ba mươi hai căn biệt thự độc lập có chủ đề phong cách khác nhau không xung đột với nhau. Mỗi biệt thự đều có bể tắm nước nóng riêng tư, cơ bản sẽ không tiếp khách bên ngoài, quanh năm bốn mùa chỉ dành cho những người giàu có chỉ lấy tuyết nơi đỉnh núi như thế này để tu nghỉ dưỡng.
Vào lúc chạng vạng, chiếc xe dừng trước cửa đại sảnh tiếp đãi của tòa nhà với bức tranh chạm trổ "Tùng Sơn Lâm Ẩn", hành lý đương nhiên là sẽ có người phụ trách đưa vào biệt thự. Thẩm Diên Phi đỡ Khương Thời Niệm, đi qua hành lang thanh u phía trước, muốn dẫn cô đi làm quen với hoàn cảnh, đi tham quan qua loa một chút.
Chân của Khương Thời Niệm đã không còn đau nữa, trong lòng tràn đầy tò mò về khách sạn này, bất giác đi nhanh hơn Thẩm Diên Phi hai bước, anh cũng không cố ý đuổi theo, ở phía sau chậm rãi đi theo, ánh mắt dõi theo từng động tác của cô.
Sau khi đi qua hành lang dài là một khu vực công cộng hơn nghìn mét vuông, tất cả các loại chức năng đều có đủ, tất cả các khách lưu trú đều có thể tự hoạt động theo nhu cầu của mình. Lúc này là giờ ăn tối, mỗi một phòng làm bằng tre tách biệt lẫn nhau đều có người tụ tập ăn uống.
Xuyên qua khu phòng riêng này, đi về phía trước chính là rừng trúc, dẫn tới biệt thự mà họ sắp ở lại.
Khương Thời Niệm vốn không có ý định dừng lại, nhưng khi đi qua cửa phòng riêng cuối cùng, cô không tự chủ được mà dừng bước một lúc, chỉ nhìn qua trang trí bên ngoài là biết, gian phòng này có diện tích rất lớn, dung lượng khách nhiều, thanh âm bên trong cũng rất hỗn tạp, hẳn là có nhiều người tụ tập.
Nhưng mà điều kỳ lạ chính là, bên trong vừa truyền ra một giọng nói, làm cho Khương Thời Niệm cảm thấy quen tai.
Người nọ cười sảng khoái, tuổi tác rất lớn nhưng tràn đầy sức sống, thậm chí còn có tiếng đánh bài đầy phấn khích.
Khương Thời Niệm chần chờ trong chốc lát, Thẩm Diên Phi đã đến phía sau cô, khoác tay quanh eo cô, dường như là cùng một lúc, cửa phòng đang khép hờ bị người kéo ra, người nọ vừa đi ra ngoài, vừa quay đầu lại nói với người khác bằng giọng nũng nịu: "Ôi dào, lo lắng cái gì kia chứ, anh trai của tôi..."
Đột nhiên im bặt.
Người nọ quay mặt lại, hai mặt nhìn nhau với Khương Thời Niệm, biểu tình dần dần trở nên kinh hãi, lại chậm rãi dời về phía Thẩm Diên Phi mang ánh mắt âm trầm bên cạnh.
Khương Thời Niệm lướt qua Thẩm Tích đang mặc áo choàng tắm suối nước nóng màu hồng, đầu đội khăn mặt sừng dê, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào ở trước mặt, tiếp tục nhìn vào bên trong.
Một phòng riêng rộng lớn và xa xỉ như vậy, các loại rượu và thức ăn vừa mới được bày ra, lão gia tử có vẻ mặt lạnh lùng từng ở trong bữa tiệc gia đình nhà họ Thẩm, không giận tự uy, đang mặc bộ yukata yokui kẻ sọc, một chân giẫm lên tatami, ngồi đối diện với chú hai lòng dạ lang sói của ông chủ Thẩm, cùng nhau đánh bài giấy.
Lúc ngẩng đầu lên, trên mặt lão gia tử còn đầy xuân quang, cho đến khi nghênh đón ánh mắt u ám của gia chủ trẻ tuổi của nhà họ Thẩm đang đứng ở ngoài cửa mới đột ngột thay đổi sắc mặt.
Khương Thời Niệm khiếp sợ nhìn một đám khuôn mặt quen thuộc này, tuy rằng số người khẳng định là không đầy đủ, nhưng giờ phút này, ngồi ở đây, đều là những kiêu hùng có dã tâm lang sói của dòng chính nhà họ Thẩm trong bữa tiệc gia đình hôm nào.
Giờ đây, tại khách sạn suối nước nóng này, vui vẻ tề tựu với nhau.
Khương Thời Niệm ngẩng mặt lên, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh đang tỏa ra khí tức nghiêm nghị giống như cơn bão tố sắp sửa quét qua, nhỏ giọng hỏi: "Chồng ơi, sói nhà họ Thẩm các anh lúc ở riêng thì đều giống như này hả?"