Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 50




Lâm Tiếu nheo mắt nhớ lại, đè thấp giọng nói.

“Đại khái là khoảng năm lớp 11, có một lần hai chúng ta nói chuyện với nhau trên sân thượng vào lúc tan học, tớ gọi cậu là Tuệ Tuệ, cậu còn nói, cứ sống như những đóa hoa huệ cũng rất tốt, nó có thể nảy mầm ở bất kỳ nơi nào. Sau đó tớ về trước, xuống lầu lại chạm mặt Thẩm học trưởng, tớ hoảng sợ đến mức châm đều mềm nhũn. Có lẽ anh ấy chỉ đi ngang qua rồi trùng hợp nghe thấy, rồi không chút biểu cảm mà thấp giọng nói một câu –”

Tim Khương Thời Niệm bắt đầu khống chế không được mà bắt đầu co rút lại theo động tác mở miệng của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu nói: “Anh ấy nói, thì ra gọi là Khương Tuệ Tuệ à.”

Hệt như có một sợi lông chim đột nhiên nhét vào lồng ngực Khương Thời Niệm vậy, nghĩ tới cái tên không bị ai biết đến, vậy mà từng xuất hiện trong miệng Thẩm Diên Phi, cô chỉ cảm thấy vừa khó tin vừa ly kỳ.

Nhưng này dĩ nhiên chỉ có duy nhất một lần, có người lại gọi cả tên cả họ của cô như thế.

Cứ như Khương Tuệ Tuệ chỉ là một cái tên đầy đủ mà bình thường, nhưng nó đại diện cho thời thơ ấu không thể bị người khác nhắc đến của cô, cũng đại diện cho sự tồn tại của cô kéo dài cho đến hiện tại. Cô không còn phải kiêng dè ai nữa, không cần phải nói chuyện không ngừng, cũng không bóng dáng của Khương Ngưng nữa, không cần luôn phải tự nhắc chính mình nhớ rằng “Luôn phải nhớ tới con gái ruột của họ”, và nhắc cô rằng cô chính là cô ta.

Mu bàn tay đang truyền dịch của cô khẽ căng chặt.

Từ hôm qua đến giờ, từ lúc vật lộn bên bờ sinh tử đến khi nằm trên cái giường bệnh này, cô có thể nhìn rõ chính mình. Có một cái gì đó đâm vào mảnh vỡ mà cô dùng hết toàn bộ sức lực để trói buộc, kiềm chế nó, khiến cô cảm thấy luống cuống tay chân.



Trong phòng khám dưới lầu, sau rất nhiều lần lặp đi lặp lại xác nhận với bác sĩ khám chính của Khương Thời Niệm rằng nếu cô đã tỉnh lại thì sẽ không còn vấn đề gì nữa, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là có thể khôi phục được, Thẩm Diên Phi mới rảnh rỗi đi xử lý miệng vết thương trên tay mình. Trên người anh có lẽ còn có càng nhiều vết thương to nhỏ khác nữa, nhưng nó cũng không hề quan trọng.

Sau khi anh rời khỏi cũng không quay về phòng bệnh ngay mà là đứng ở trong góc tối giữa chỗ rẽ và thang máy rũ mi cắn điếu thuốc. Chờ đến khi tiếng ồn lớn nhất biến mất khỏi tai, anh mới bẻ điếu thuốc chưa hề được đốt rồi ném nó vào thùng rác, đi vào văn phòng của bác sĩ.

Bác sĩ trung niên nhìn thấy anh thì vội vàng đứng lên chào hỏi khách sáo, cẩn thận hỏi: “Anh dùng thuốc rồi chứ, hôm nay có chút chuyển biến tốt nào chưa?”

Thẩm Diên Phi gật nhẹ đầu: “Cũng được, không nghiêm trọng lắm.”

Bác sĩ sầu lo nói: “Trước kia nếu anh bị vết thương nghiêm trọng như vậy, hẳn anh sẽ rất hiểu biết tình huống của chính mình là tuyệt đối không thể ở những nơi ẩm ướt trong một thời gian dài được, hơn nữa trong núi sâu trời còn đang mưa, vậy mà anh còn hoạt động với cường độ như vậy. Còn có qua hơn mười mấy tiếng, anh không dễ gì mới khôi phục đến trình độ này, sao lại đi mất như thế chứ.”

Thẩm Diên Phi không nhiều lời, lạnh nhạt nói: “So với chuyện theo vào núi thì chuyện này chẳng là gì cả, nó còn thuyên giảm được không?”

Bác sĩ buồn rầu thở dài: “Thẩm tổng, theo như tình huống của anh, trước kia anh đều trị liệu ở Mĩ, cơ bản nó cũng đã khỏi hẳn, chỉ là khi tất yếu mới cần dùng máy trợ thính thôi. Bây giờ loại tình trạng cũng coi như là một loại di chứng, không có biện pháp đặc hiệu gì, chỉ có thể chậm rãi chịu đựng thôi. Huống chi nơi này còn là Tây Song Bản Nạp, bệnh viện này của chúng tôi không thể so với Bắc Thành cùng Hải Thành được, anh vẫn nên chờ trở về rồi xử lý sau đi.”

Thẩm Diên Phi ra khỏi phòng, từ trong túi tiền lấy ra một cái tai nghe nhỏ hình bầu dục màu trắng gạo viền xanh, tùy ý bỏ vào tai phải, đi lên lầu đi đến ngoài phòng bệnh Khương Thời Niệm.

Anh đứng ngoài cửa trầm mặc vài giây, tận lực thu hồi cảm xúc điên cuồng tan vỡ từ tối qua đến giờ vẫn không thể giảm bớt kia đi, treo lên lớp mặt nạ tao nhã mà cô quen thuộc, sẽ không khiến cô trốn tránh hay e ngại, rồi mở cửa phòng bệnh, đi đến bên giường điều chỉnh tốc độ chảy của túi truyền dịch, sau đó mới cúi mắt hỏi cô: “Có người tới đây à?”

“Ừm.” Giọng Khương Thời Niệm dày đặc giọng mũi, ngón tay thăm dò mà đặt lên băng gạc trên tay phải của anh: “Là bạn cũ em quen biết ngày xưa, làm hộ sĩ ở đây, đến đây thăm hỏi em.”

Cô không muốn khiến Thẩm Diên Phi của hiện tại lại phải quan tâm đến loại chuyện nhỏ đối với anh mà nói không đáng kể gì trong quá khứ, ánh mắt cô chuyên chú, lướt qua hư không nhìn về phía anh, bắt được tơ máu còn chưa biến mất sạch sẽ nơi đuôi mắt của anh.

“Thẩm Diên Phi, loại tình huống như ngày hôm qua, một khi gặp loại nguy hiểm có lẽ sẽ chết đi như thế, em rất cảm kích khi anh mạo hiểm đi tìm em, nhưng anh làm thế thật sự không đáng.”

Cô không biết nên biểu đạt thế nào.

Không phải vong ân phụ nghĩa.

Không phải được tiện nghi mà còn khoe mẽ.

Cô là toàn tâm toàn ý mà cho rằng, Thẩm Diên Phi làm ra lựa chọn gì đối với chuyện này đều hợp lý hết, nhưng tuyệt đối không phải như vậy.

Thẩm Diên Phi ngồi xuống bên giường bệnh của cô, cười như không cười nói: “Làm sao, cánh cứng rồi nên không thèm gọi ông xã nữa à?”

Khương Thời Niệm nghẹn họng, nắm chặt ra giường.

Thẩm Diên Phi nâng tay lên, vén tóc mai lộn xộn của cô ra sau tai, nhéo nhéo vành tai phiếm hồng của cô: “Có phải là có một số việc đến bây giờ em cũng chưa hiểu rõ hay không, em là vợ của anh, anh tìm em, che chở em, đều là đạo lý hiển nhiên, em không cần phải nói cảm ơn.”

“Còn có.” Môi anh kéo ra một độ cong, đôi mắt như nhuộm lên một lớp mực đậm đặc, ánh sáng tối tăm ẩn sâu, cứ như chỉ đang nói một câu chuyện hằng ngày hết sức bình thường: “Trên đời này có nhiều vũng bùn như vậy, bất luận là lúc nào, em rơi xuống cái nào thì anh cũng sẽ vớt em lên, không có ngoại lệ.”

Ngón tay Khương Thời Niệm sát bên mu bàn tay anh, rõ ràng không hề nắm lấy nhưng làn da nơi tiếp xúc ấy lại như đang bỏng cháy. Cô vừa động đậy đã như kéo ra được một sợi tơ trong suốt, xé không hết, càng quấn càng nhiều.

Cô quay đầu thở hổn hển mấy ngụm, nuốt xuống nhiệt độ trên lưỡi, hoài nghi nhiệt kế không chính xác, có thể là cô vẫn còn đang sốt nhẹ.

Trong phòng bệnh yên tĩnh không ai quấy rầy, nhưng Thẩm Diên Phi vẫn không dựa vào quá gần.

Khương Thời Niệm không ngăn được suy nghĩ của mình, từng hình ảnh lặp đi lặp lại hiện ra trước mắt cô.

Anh ôm lấy cô từ phía sau, cánh tay hệt như ngọn lửa thiêu đốt, áp sát hôn cô, môi lưỡi triền miên, cũng càng quá khích mà thăm dò thật sâu, anh thực hiện hết tất cả trên người cô. Nhưng hiện tại, cô phải chịu đựng loại cảm xúc này, khi muốn phát tiết hết tất cả mà nói ra, anh ngược lại vẫn lý trí mà duy trì khoảng cách với cô.

Cô phải nói thế nào đây.

Đối với thân thể của anh, nói cô không biết xấu hổ cũng được, ăn xong biết mùi cũng không sai, cô vậy mà không biết bắt đầu từ lúc nào đã dần tham lam độ ấm trên người anh, bàn tay khô ráo lạnh lẽo, đốt ngón tay thon dài, tần suất tim đập, cùng hơi thở nhẹ nhàng phất qua của anh, sự thân mật đầy nhiệt độ và ướt át đó.

Sau khi sống sót khỏi tai nạn, hoặc cũng có thể là vì lỗ hổng trong lòng vẫn cứ luôn trào ra ngoài khiến nhận thức của cô không còn rõ nữa, cô cũng không còn cách nào có thể đối mặt với dòng nước lũ kia. Là nguyên nhân gì cũng được, giờ phút này điều duy nhất cô có thế xác định là, cô cần anh.

Tim đã chìm quá sâu rồi, không quen rung động, cũng không dám rung động.

Cô biết Thẩm Diên Phi không phải là đầm nước sâu của người nuôi cổ (côn trùng độc), chỉ cần một bước đi không tốt là sẽ rơi xuống, càng biết, hai người chênh lệch nhau quá xa, nên đó chỉ là một câu chuyện đối với cô mà nói thì nó vô cùng nực cười của một kẻ không biết tự lượng sức mình, của một con thiêu thân chỉ biết lao đầu vào lửa thôi, không nên nảy sinh ý nghĩ ngu muội như thế.

Nhưng ít nhất, cô vẫn có thể nảy sinh dục vọng với anh.

Chuyện này từ trước đến nay cô vẫn luôn bị ân cần dạy bảo, là loại chuyện vô cùng nhục nhã, nhưng cô vẫn muốn buông hàng rào, vâng theo bản năng của cơ thể mà thử trao cho anh.



Khương Thời Niệm nằm trong bệnh viện ở Tây Song Bản Nạp ba ngày, trong lúc đó người của tổ tiết mục tới không chỉ một lần, tổng đạo diễn mang theo một đoàn người tới để tạ tội, hành vi của Triệu Lẫm khiến mọi người vô cùng ngoài ý muốn nhưng đã cuối cùng cũng đã điều ra rõ ràng, khống chế bắt lại, chờ sau đó xử lý sau.

Trong lòng những người ở đây đều hiểu rõ, lần này Thẩm tổng tuyệt đối sẽ không nương tay, không chỉ với Triệu Lẫm và Đổng Hàm mà cả tổ tiết mục bao gồm Đài Truyền hình Thành phố đều phải gánh vác trách nhiệm. Nhưng hiện tại Thẩm tổng vẫn chưa mở miệng nên cũng chẳng ai dám hé răng, thành thành thật thật chờ trong trấn.

Ba ngày sau Khương Thời Niệm xuất viện, các vấn đề khác của thân thể đều đã sắp khỏi hết, chỉ còn vết bầm tím trên cổ chân thôi.

Bởi vì nơi Vân Nam thường có người bị vết thương ngoài da thế này nên trong rất nhiều bệnh viện đều có thuốc đặc hiệu của chính mình. Mà hiệu quả của nó quả thật cũng rất rõ ràng, khi cô xuất viện thì chân đã có thể đứng được trên đất, chỉ là cơ thể không thể dùng quá nhiều sức được, cần có người nâng.

Khương Thời Niệm còn từng nghiêm túc thương lượng với Thẩm Diên Phi, tiết mục quay đến bây giờ rồi, nếu kêu dừng vậy mọi trả giá và cố gắng trước đó đều sẽ thành công cốc. Khách quý nhiều như vậy, còn xảy ra sự cố nữa, một khi bị cư dân mạng xuyên tạc, chỉ sợ lại dẫn đến gió tanh mưa máu không cần thiết, nói cô ỷ vào việc có hậu trường cứng mà tự tiện quyết định vận mệnh của nhiều người.

Cô muốn điều chỉnh vài phân đoạn, đem những chỗ quá nguy hiểm thay đổi để quay xong tiết mục.

Thẩm Diên Phi không có dị nghị gì, sau khi xuất viện trực tiếp lái xe mang cô về trấn, không này không ở homestay nữa mà đổi thành một căn biệt thự đơn nhỏ. Trước đây người dân sống ở nơi này hẳn tương đối giàu có và sung túc, lại bị anh mua đi chỉ để ở tạm.

Lúc trở về trấn, sắc trời đã có chút tối, Khương Thời Niệm ghé lên cửa kính xe, ngạc nhiên nhìn ngọn đèn tỏa ra ánh sáng rực rỡ trên đường, dòng người đông đúc, dân bản xứ cùng du khách đều mặc trang phục dân tộc hoa lệ, náo nhiệt đến mức không giống bình thường.

Khương Thời Niệm lúc này mới nhớ đến, hôm nay là lễ Ngũ Ngõa đặc biệt của trấn nhỏ bản địa, ý nghĩa được phiên dịch ra của tên lễ hội này, đại khái là “ lễ hội của các cô gái nhỏ”. Bởi vì còn đang trong tháng Giêng nên lễ hội vô cùng được coi trọng, khắp đường phố đều là các cô gái trẻ chưa lấy chồng mặc trang phục lộng lẫy nhảy múa, còn các chàng trai sẽ tặng lễ vật cầu yêu.

Chân Khương Thời Niệm khá bất tiện, không thể ra ngoài dạo chơi được, chỉ có thể đứng trên ban công làm bằng gỗ trên lầu ba, ghé lên lan can nhìn xuống dưới.

Con đường mà cô ở được trang trí phô trương nhất, trong chuỗi đèn đường cùng sắc trời tối đen, có rất nhiều cô gái đang cười đốt pháo hoa, trong tay lóng lánh những que pháo hoa lớn đang cháy.

Khương Thời Niệm thích cái này nhất, chỉ là trước đây chưa từng có cơ hội chạm vào, chỉ có thể hâm mộ mà nhìn của người khác. Cô nhịn không được muốn đỡ lan can đi xuống lầu, muốn nhìn ở khoảng cách gần hơn.

Nhưng còn chưa kịp xoay người, phía sau lưng cô xuất hiện tiếng bước chân giẫm lên sàn gỗ, từng bước một bước gần đến đây, người nọ mang theo độ ấm bỏng cháy, mở rộng vạt áo bao lấy hết tấm lưng của cô.

Cô không tự chủ được mà dựa về phía sau, xương bướm khẽ đặt lên lồng ngực chấn động của người đàn ông.

Thẩm Diên Phi ôm lấy bả vai cô, hai tay vòng ra trước mặt cô.

Khương Thời Niệm theo bản năng cúi đầu nhìn.

Giữa đầu ngón tay mang thương tích của anh cầm một cái bật lửa cũ màu bạc cùng hai que pháo hoa chưa đốt, ngọn lửa màu vàng nhạt bất ngờ bị đốt lên trong gió, chiếu sáng một khoảng trong bóng đêm mông lung.

Anh hơi khép tay che đi ánh lửa đang lóe sáng, khi pháo hoa chỉ vừa tiếp xúc với ngọn lửa đã nhanh chóng nâng tay lên, tia lửa chói mắt chỉ trong thoáng chốc đã tràn ra khắp ban công, cũng toàn bộ ánh vào chỗ sâu trong đôi mắt long lanh của Khương Thời Niệm.

Thẩm Diên Phi thấp giọng nói: “Cô gái nhỏ của nhà chúng ta, ngày lễ vui vẻ nhé.”

Anh đặt que pháo lớn đang cháy vào tay Khương Thời Niệm, cô cũng học những người khác, trúc trắc mà quay một vòng trong không trung, nhìn những tia lửa nhẹ nhàng rơi xuống đất, cô cười ra tiếng, đôi mắt cong cong quay đầu nhìn Thẩm Diên Phi, chỉ một cái liếc mắt đã ngã vào đôi con ngươi đen trầm của anh.

Ánh sáng này, có thể chiếu vào bên trong cô, nhưng với anh thì lại không có chút thay đổi nào cả.

Que pháo hoa trên tay đã cháy hết, vòng sáng cũng dần quay về với bóng tối, chỉ còn tiếng ca hát nhảy múa nhộn nhịp dưới lầu.

Khương Thời Niệm ngước mắt nhìn anh, anh cũng rũ mắt nhìn lại, ngọn gió khẽ luồn qua giữa khoảng cách của hai người, khẽ lau lên khóe môi.

Trái tim ở nơi bí ẩn nhất của cô khẽ rung động, kéo ra dục vọng đã cố gắng chôn giấu. Tầm mắt cô dừng lại trên môi anh, vào khoảnh khắc bị hơi thở mát lạnh của anh tưới lên thì nó càng hệt như miệng cống, không thể đóng lại được.

Khương Thời Niệm nhắm mắt, ngón tay dùng sức đến mức gần như muốn bẻ gãy qua pháo hoa, cô khẽ nuốt một ngụm nước miếng, ở trong gió đêm nói với anh: “Em muốn…”

Anh kiên nhẫn chờ đợi, trong vô hình miêu tả cô thật kỹ.

Cổ họng Khương Thời Niệm không dấu vết mà lăn lộn, cố hết sức lấy dũng khí nhìn thẳng anh: “Em muốn anh hôn em.”

Cô vừa nói xong, khớp hàm cũng hơi chút run lên.

Thẩm Diên Phi lại chầm chậm nói ra yêu cầu: “Cách biểu đạt sai rồi, nói lại một lần nữa.”

Khương Thời Niệm nhanh chóng hiểu được ý anh, hơi thở gấp, ngón tay nắm chặt lan can ban công, tận lực vũng vàng nói: “Thẩm Diên Phi, em muốn cùng anh hôn môi.”

Nơi chân trời có pháo hoa khổng lồ đột nhiên bay lên, nổ bung khắp trời.

Thẩm Diên Phi hình như đang cười, lại hình như không, trong đáy mắt cô đều là những tia lửa vụn vặt, hô hấp cũng dần trở nên kịch liệt hơn.

Anh nói từng chữ một, còn cố ý kéo dài nhịp điệu, khóe môi khẽ chạm lên khóe môi vô, lại dời đi, giọng nói hơi khàn: “Vì sao, muốn cảm ơn anh? Hay là muốn báo đáp anh?”

Lồng ngực Khương Thời Niệm phập phồng, hệt như đang bị một móng vuốt trong suốt nào đó gãi không ngừng. Cô ngửa đầu hô hấp, che đậy ánh nước tràn khắp giữa hai hàng lông mi: “Không phải, chỉ là vì em muốn thôi.”

Hơi thở Thẩm Diên Phi dần tăng thêm, cúi đầu cọ sát với chóp mũi của cô, hỏi: “Muốn nụ hôn như thế nào, như vậy sao?”

Nói xong, anh cúi sát người, cánh môi ma sát cánh môi cô, không nhanh không chậm mà trằn trọc khẽ cắn, nhưng không xâm nhập.

Sau đó anh hơi ngẩng lên, nhìn chằm chằm đôi mắt sương mù của cô không dời, chậm rãi áp đến bên tai cô hỏi: “Hay là như vậy?”

Một câu này vừa kết thúc, anh cứ như đã nhẫn nại lâu lắm rồi vậy, sợi dây tùy thời đều sẽ bị đứt đột nhiên bựt một tiếng bị kéo đứt.

Ngón tay đặt bên người anh bị nắm chặt đến phát đau, giữ chặt rồi nâng gáy cô lên, ngón tay xuyên vào mái tóc dài mềm mại của cô, mút hôn chiếm đoạt đôi môi cô, anh tiến quân thần tốc mà cướp đoạt lấy đầu lưỡi, đòi lấy những gì ngọt ngào ấm áp mà cô đã mở rộng tất cả để cho anh.



Tác giả có lời muốn nói: 

Thẩm Tam Tam sợ vợ chỉ vì xúc động mà muốn báo đáp anh, đã sắp nhịn đến điên rồi, cái miệng cống này đã bị mở ra hoàn toàn, không thể đóng lại được nữa, ngỗng cái vẫn là đã xem nhẹ anh rồi, chậc chậc.