Ý thức của Khương Thời Niệm bỗng nhiên bị phân tán, sôi sùng sục lên trong không gian vô tận, pháo hoa nổ tung ầm ầm, cô hoang mang mở to đôi mắt chất chứa ánh sáng, một mảnh mơ hồ, điều duy nhất in dấu rõ ràng trong tầm mắt cô, chỉ có đôi mắt đen như mực đang gần như trong gang tấc của Thẩm Diên Phi.
Âm nhạc tại hội trường hôn lễ, tiếng la hét hỗn loạn và hào hứng của khách khứa đều im bặt, thính giác của cô dường như bị chặn lại, nhưng nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực cô giống như tiếng trống vậy. Xuyên qua mọi trở ngại, hòa quyện vào hơi thở của anh, nhấn chìm mọi người.
Đôi môi bị anh mạnh mẽ chiếm lấy, đầu lưỡi nóng bỏng tiến vào, tiến quân thần tốc mà chiếm đoạt, nhưng cũng vô cùng dịu dàng, lúc mới bắt đầu anh chỉ có một ít bỡ ngỡ, thậm chí cô không có thời gian phản ứng, anh hoàn toàn vượt khỏi ranh giới lướt qua, mang theo vẻ tình ý vượt ngoài tầm kiểm soát, nắm giữ quyền chủ động.
Các giác quan bị chiếm đoạt.
Vẻ bình tĩnh đang dần sụp đổ.
Trong khoang miệng và lưỡi có quá nhiều dây thần kinh mẫn cảm, đều chấn động mà kêu gào.
Đau tê dại, mềm yếu, nóng bỏng kéo đến không có giới hạn bao trùm lấy cô.
Tay chân của Khương Thời Niệm đang dẫn mất lực, phản ứng đầu tiên trong tiềm thức của cô là giãy giụa, chỉ cử động một chút, lý trí còn sót lại kịp thời nhắc nhở cô.
Đây là hội trường hôn lễ có vô số người đang nhìn chăm chú, cô là người vợ mới cưới, yêu sâu sắc Thẩm Diên Phi, đối với nụ hôn kiểu Pháp của chồng, đương nhiên cô phải tiếp nhận và đắm chìm vào, không thể lại phạm sai lầm ở bữa tiệc rượu gia đình này được, không thể làm xáo trộn sắp xếp của anh được.
Anh làm như vậy với cô, tất nhiên là có lý do không thể không làm.
Cô cần phải phối hợp với anh.
Nụ hôn ngày càng sâu, trong mưa to gió lớn lại chứa sự dịu dàng, đẩy người ta đến vách đá xa lạ.
Khương Thời Niệm bình tỉnh rút lui, đôi má và vành tai của cô đều ửng hồng cả lên, cháy thành một mảnh.
Sau khi có được lời giải thích cho nụ hôn kiểu Pháp của Thẩm Diên Phi, dường như cô đã tìm được lý do để thuyết phục bản thân, một lớp phòng ngự tâm lý nào đó vô tình bị vỡ ra một khe nứt.
Cô nhắc nhở mình, cô là vợ của Thẩm Diên Phi, bây giờ cần phải tập trung tinh thần tiến vào vai diễn.
Có vẻ cái cớ ngay thẳng này lại bí mật kéo cô xuống vực sâu.
Toàn bộ bản năng chống cự của Khương Thời Niệm, đều đang từng chút từng chút tan vỡ, và dần dần tan thành tro bụi dưới nụ hôn của Thẩm Diên Phi.
Thẩm Diên Phi khẽ nhếch môi, cùng cô quấn quýt, khàn giọng thì thầm: “Bà xã, nhiều người nhìn như vậy, lúc đang hôn môi, em nên ôm anh chứ.”
Âm cuối vừa dứt, không cho Khương Thời Niệm cơ hội vặn lại, anh lại tiếp tục hôn môi cô.
Sống lưng thẳng tắp của Khương Thời Niệm run lên, có một khoảnh khắc cô không phân biệt được, rốt cuộc là cô bị mê hoặc tận hưởng cảm giác khi hôn môi với Thẩm Diên Phi, hay là lý trí thật sự nghe theo lời anh.
Cô chậm rãi nâng bàn tay đang cầm hoa cưới lên, ngập ngừng quấn quanh cổ Thẩm Diên Phi.
Động tác của Thẩm Diên Phi ngừng lại một chút, sau đó lập tức ôm eo cô, ôm chặt trong vòng tay.
Một loạt quá trình đám cưới phía sau, Khương Thời Niệm đều có phần ngẩn ngơ, sắc da đỏ ửng mãi không thể phai đi, trên nền vải trắng như tuyết, khuôn mặt sáng sủa của cô càng thêm sinh động hơn.
Cô nhiều lần đè nén trái tim đập nhanh, đợi cho đến khi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mới mang theo âm mũi, nhỏ giọng hỏi Thẩm Diên Phi đang đứng đối diện với cô: “Tôi... có phải son môi của tôi trôi hết rồi không?”
Hôm nay cô là cô dâu của nhà họ Thẩm, hội trường nhiều người chụp ảnh ghi hình như vậy, nếu như cô bị hôn đến mức làm lộn xộn lớp trang điểm, hình tượng truyền ra ngoài thì không biết bị bàn tán như thế nào đây.
Hơi thở của Thẩm Diên Phi rõ ràng rất nóng, nhưng vẻ mặt hỗn loạn đã được hoàn toàn che giấu đi: “Yên tâm, không bị trôi.”
Khương Thời Niệm ngẩn ra một chút, lập tức nhận ra, không phải anh đang trình bày kết quả với cô, mà là nói cho cô anh đã tính toán từ sớm rồi, không phải nhất thời nảy ra toan tính, ít nhất là trước khi cô trang điểm và chọn son môi, anh đã muốn làm như vậy rồi.
Anh tự có quyết định, từ trước đến giờ cô không thể nhìn thấu anh.
“... Vậy sao anh không nói sớm cho tôi biết.” Khương Thời Niệm cụp mắt xuống, giọng nói có hơi khàn: “Để em chuẩn bị trước.”
Thẩm Diên Phi cười nhẹ, lấy chiếc nhẫn kim cương bắt mắt từ trong hộp trang sức ra, trịnh trọng đeo vào ngón áp út mảnh khảnh của cô, sau đó nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, cảm nhận sự đau đớn nhỏ nhặt khi viên kim cương chạm vào da thịt, thong thả ung dung nói: “Nếu như tôi nói cho em, sợ rằng em sẽ không dám đến trước mặt tôi nữa.”
Nói xong anh nâng bàn tay trái lên, môi cong lên còn mang theo một chút ẩm ướt: “Bà Thẩm, làm phiền em, đeo dấu ấn người đàn ông đã có gia đình vào tay tôi.”
Khương Thời Niệm đeo chiếc nhẫn cưới nam đơn giản vào ngón áp út của anh, lúc anh vô tình lật tay lại kéo cô, cô thoáng nhìn thấy, mặt phía trong ngón áp út ở bàn tay trái của anh, ở vị trí đeo nhẫn, hình như có một hình xăm nhỏ, bây giờ bị chiếc nhẫn chặn lại một nửa, không thấy được toàn bộ.
Cô sống với anh nhiều ngày như vậy, hình như anh vẫn luôn cố tình tránh né, trước khi đeo nhẫn cưới, chưa bao giờ để cô thấy qua.
Vợ chồng mới cưới đeo nhẫn cưới cho nhau là nghi lễ cuối cùng, Khương Thời Niệm cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiến nhẫn kim cương nặng trịch có giá cao ngất trời, lúc này, trên toà nhà cao tầng lất phất rơi xuống những bông tuyết.
Tuyết quấn quanh bóng dáng hai người.
Khương Thời Niệm không nhịn được hỏi: “Sao lại sắp xếp cả tuyết rơi thế?”
Thông thường đều là những thứ tương tự như cánh hoa, hoặc là lông vũ thiếp vàng trên con đường hoa trước đó.
Giọng nói cô nhẹ nhàng, Thẩm Diên Phi càng nhẹ nhàng hơn, đôi mắt là vẻ sương mù sâu kín, dường như trêu chọc nói: “Có thể là do lúc em mời tôi kết hôn trên đường, vừa hay có tuyết rơi, cũng có thể vì, tuyết rơi khắp người, giống như là muốn cùng nhau già đi, hàm ý không tệ.”
Khương Thời Niệm không ngờ Thẩm Diên Phi sẽ quan tâm đến mấy chuyện như hàm ý này.
Hơn nữa, cô và anh chỉ là một cuộc hôn nhân đã được thỏa thuận, có thể một ngày nào đó sẽ chia tay, bất cứ lúc nào cũng có thể mỗi người một ngã sống một cuộc đời khác nhau, ông chủ Thẩm vì đạt hiệu quả mà làm y như thật, thật sự là chuyện gì cũng suy xét đến.
Sau đó còn có quá trình kính rượu, Khương Thời Niệm muốn quay lại phòng thay đồ để đổi lễ phục trước, cô không để Thẩm Diên Phi đưa đi, trên môi vẫn còn cảm giác đốt cháy nóng bỏng và ẩm ướt, cô có phần lơ đãng, cũng có phần khó mà đối mặt với anh, khi sắp đi qua cửa chính đại sảnh, cô mới thấp thoáng nghe thấy âm thanh ầm ĩ chói tai bên ngoài.
Tần Chi ở bên cạnh nhanh chóng kéo cô rời đi, không muốn để những thứ bực mình này ảnh hưởng đến tâm trạng cô.
Trong lòng Khương Thời Niệm rõ ràng, hỏi cô ấy: “Nhà họ Khương đến đây à?”
Tần Chi giận không chỗ phát tiết, biết không giấu được, suy nghĩ một chút vẫn là nói cho cô biết.
“Chứ còn gì nữa! Còn có tên chó Thương Thuỵ, trước khi bắt đầu hôn lễ anh ta đã tới rồi, ở ngoài đó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào giấy kết hôn của cậu với Thẩm tổng, biểu cảm như khủng bố ấy, sau đó khi anh ta xem livestream cảnh đám cưới trên màn hình lớn, đôi mắt anh ta có phần điên cuồng rồi, đáng sợ lắm, vậy mà trước đây tớ còn cảm thấy anh ta đẹp trai nữa chứ.”
Tần Chi vô cùng bận rộn, một bên vì cảnh hôn môi mà điên cuồng gào thét, một bên còn phải trông chừng cái người có thể gây rắc rối ngoài kia.
“Kiều Tư Nguyệt mặc váy cưới đuổi tới đây, làm ầm lên rất nhục mặt, lại bị thái độ của Thương Thuỵ kích động, bông hoa trắng nhỏ yếu đuối không thể chịu đựng được nữa, bệnh tâm thần lại tái phát, tớ thấy biểu cảm ba mẹ nhà họ Khương, dường như cũng bị sự trái ngược của Kiều Tư Nguyệt mà làm cho hoảng sợ.”
Lúc nói chuyện, Tần Chi và mấy người khác cùng bảo vệ Khương Thời Niệm đến gần phòng thay đồ, có hai nhân viên lễ tân đi nhanh qua, không hề nhìn thấy bọn họ, đang nói thì thà thì thầm: “Cô mới thấy rồi phải không? Thương tổng muốn xông vào đây, tay cũng bị trầy xước mấy miếng, toàn là máu.”
“Tôi thấy trên mạng nói trước đây anh ta ngoại tình, sao thấy cô Khương người ta kết hôn, thì anh ta lại giả bộ thâm tình mà làm ầm ĩ cả hội trường chứ.” Một người khác bĩu môi: “Còn kêu la gì mà cô Khương hoàn toàn bị ép buộc, tôi nghe mà cười muốn chết, chỉ là anh ta cứ làm ầm ĩ như vậy, lát nữa để nhiều người nghe được thì không tốt, đây lại là hôn lễ của nhà họ Thẩm...”
Khương Thời Niệm hít một hơi thật sâu, cố không để ý đến, nhưng cảm giác khó chịu đó càng ngày càng nặng nề, kích thích sức chịu đựng của cô.
Thương Thuỵ và nhà họ Khương lấy đâu ra tự tin, dựa vào đâu đến hôn lễ của cô và Thẩm Diên Phi gây ồn ào chứ.
Vừa rồi ở cạnh cửa, cô đã nghe thấy hết, khó đảm bảo những vị khách khác không hề hay biết.
Hôm qua cô đưa tin tức lên mạng, đã rất có lỗi với Thẩm Diên Phi rồi, hôm nay bọn họ lại đến đây gây sự, là vì thái độ của cô chưa đủ rõ ràng sao?
Khương Thời Niệm mím môi lại, dừng bước chân, quay gót, đi thẳng ra phía bên ngoài.
Cô biết đường, cũng có thể đi về phía trước mà không cần phải đi qua sảnh chính để bị phát hiện.
Sắc mặt Tần Chi thay đổi, muốn kéo cô, Khương Thời Niệm quay đầu lại nói với cô ấy: “Cậu giúp tớ nói với Thẩm tổng, việc kính rượu tớ sẽ đến muộn một tí, sẽ không mất quá năm phút đâu.”
Tuy cô nhìn phía sau, nhưng bước chân không hề dừng lại, sau khi dặn dò Tần Chi xong, cô nâng váy lên muốn tăng tốc, lại không ngờ cơ thể lắc lư một cái, va vào một lồng ngực quen thuộc.
Nhưng bắt đầu từ khi nào, cô đối với nhiệt độ cơ thể và thân hình của anh, thậm chí cả tần suất tim đập, lại có thể nhận ra trong nháy mắt.
Thẩm Diên Phi ôm lấy cô, cụp mắt hỏi: “Muộn năm phút, Thẩm tổng?”
Khương Thời Niệm hít một hơi thật sâu, hối hận vì bản thân vừa rồi không để ý xung quanh, không biết Thẩm Diên Phi xuất hiện từ khi nào, lời cô nói đều bị anh nghe hết rồi.
Cô khẽ cắn răng, nhìn bên cạnh có nhiều người như vậy, tình hình không cho phép cô có bất kỳ sự xa lạ nào với Thẩm Diên Phi, cô rầu rĩ cúi đầu, gọi cái xưng hô khó mà mở miệng kia, định dỗ dành anh cho qua: “...Ông xã, em ra phía trước gặp đám người đó một chút thôi, nói bọn họ đi.”
Hai từ này thành công lấy lòng anh, đôi mắt Thẩm Diên Phi tối sầm lại, hơi nhếch khóe miệng lên: “Nếu đã là chồng em, thì có thể để em đi một mình sao?”
Anh ôm Khương Thời Niệm, cúi người chỉnh sửa chiếc váy rườm rà của cô.
Tần Chi đứng bên cạnh nhìn mà muốn bay tại chỗ.
Anh chính là người đứng đầu nhà họ Thẩm, trước đây nhìn ai đó nhiều thêm một cái giống như hạ thấp giá trị bản thân vậy, giờ thì hay rồi, vô cùng tự nhiên mà cúi xuống chỉnh váy cho vợ.
Lối đi không dài, chỉ cần rẽ vào chỗ ngoặt là sẽ đến sảnh trước, một đám người đang chặn Thương Duệ ở ngoài cửa đại sảnh hôn lễ, Thương Thuỵ nhếch nhác đến nỗi tay đầy máu, Kiều Tư Nguyệt đứng khóc bên cạnh khiến mắt cũng đỏ cả lên.
Thương Thuỵ hoàn toàn thất thố, chẳng hề có vẻ kiêu hãnh như bình thường của cậu chủ nhà họ Thương nữa, khàn giọng tức giận nói: “Thẩm Diên Phi có tự tin như vậy, thì tại sao không để Niệm Niệm đến đây gặp tôi! Loại hành vi cưỡng hôn trong buổi hôn lễ thì tính là cái gì chứ?! Tôi thấy cô ấy cứng nhắc cả lên! Cô ấy bị ép buộc! Mấy người đi tìm Thẩm Diên Phi cho tôi, để anh ta thả Niệm Niệm ra...”
Khương Thời Niệm một câu cũng không nghe nổi nữa, lạnh giọng ngắt lời anh ta: “Thương Thuỵ, anh còn chưa xong sao?”
Thương Thuỵ sửng sốt, chậm rãi quay người lại, thấy Khương Thời Niệm bước ra từ lối đi ẩn ở mặt hông, sải bước về phía cô, sự kinh ngạc và run rẩy trong giọng nói đã không thể kiềm chế nữa, vội vàng muốn chứng minh sự thân mật của anh ta với cô.
“Khương Thời Niệm, em có thể gạt người khác, chứ không gạt được anh, có phải anh ta ép buộc em không? Em vốn dĩ không hề muốn! Em với anh ta kết hôn giả! Phản ứng của em lúc hôn môi, anh so với bất kì người nào đều...”
Khương Thời Niệm thấy buồn nôn không thể tả.
Cô nhạy cảm để ý Thẩm Diên Phi ở bên cạnh đã không còn dáng vẻ như vừa nãy nữa, lạnh đến nỗi da cô cũng trở nên lạnh cóng.
Cô không hề do dự, bước một bước nhỏ lên trước, đến gần Thương Thuỵ, trước khi Thẩm Diên Phi có phản ứng, dứt khoát giơ tay lên, lần thứ hai tát Thương Thuỵ, để anh ta im miệng, nuốt những lời phía sau xuống.
Thương Thuỵ nghiêng đầu đứng ngơ ngác giữa những tiếng vỗ tay.
Khương Thời Niệm còn chưa hạ tay xuống, cô đã bị Thẩm Diên Phi nắm lấy, anh không thể kìm nén sức lực của mình, siết chặt các đốt ngón tay, nắm tay cô thật chặt.
Mắt Thương Thuỵ ứ đỏ, vài giây sau mới ngẩng đầu lên, nhìn Khương Thời Niệm.
Khương Thời Niệm không tránh không né nhìn vào mắt anh ta, sau đó nhìn thoáng qua hai bàn tay nắm chặt vào nhau của cô với Thẩm Diên Phi, kìm nén lại tâm trạng, lông mi khẽ run, nhỏ giọng nói: “...Ông xã, anh cúi đầu xuống chút.”
Nói xong cô không đợi Thẩm Diên Phi có động tác rõ ràng, đã nắm lấy vạt áo âu phục của anh, kiễng chân lên, lấy lại quyết tâm cho phép anh hôn kiểu Pháp trong hôn lễ lúc trước, lại lần nữa tiến vào vai vợ của anh, nhắm mắt lại, hôn nhẹ lên môi anh.
Sau khi cẩn thận nghiền hai lần, Khương Thời Niệm bắt đầu cảm thấy thiếu oxi, chân cũng run nhẹ lên.
Cô giả vờ bình tĩnh mà đứng thẳng lên, lại nhìn Thương Thuỵ mặt đang tái mét, thản nhiên hỏi: “Bây giờ thấy rõ rồi chứ? Thương Thuỵ, tôi đã kết hôn, là vợ của Thẩm Diên Phi, anh đừng lại xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Khoé mắt Thương Thuỵ như muốn nứt ra, đột nhiên ướt đẫm nước mắt, anh ta giơ tay chạm vào Khương Thời Niệm, Thẩm Diên Phi ngăn cô lại phía sau, nắm lấy áo quần Thương Thuỵ, tiến lên hai bước, hầu như là cố kiềm chế toàn bộ sức lực mà kéo anh ta, ném vào mấy người đang chờ lệnh phía sau.
Thẩm Diên Phi nhìn xuống Thương Thuỵ, ở phía mà Khương Thời Niệm không thấy, đôi mắt âm u lạnh lẽo.
Anh coi thường ra lệnh: “Anh Thương cố ý đến quấy nhiễu hôn lễ của tôi, làm phiền vợ của tôi. Bảo người bây giờ báo cảnh sát đi, mời anh ta đến trại tạm giam cho tỉnh táo lại, phát liên tiếp video hôn lễ hôm nay lên màn hình lớn ở công ty nhà họ Thương, để người nhà họ Thương giúp anh ta hiểu rõ, rốt cuộc Khương Thời Niệm là vợ của ai.”