Khương Thời Niệm nhận ra đây là vấn đề riêng tư, không tiện đặt thêm câu hỏi trước ống kính, nhưng còn một việc nữa, cũng không phải là bí mật tuyệt đối gì, xuất phát từ tư tâm, cô nhân cơ hội hỏi: “Ngài Thẩm học đại học ở nước Mỹ sao? Sao anh không học trường trong nước?”
Dừng một chút, Thẩm Diên Phi ngước mắt lên, chậm rãi nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô, hờ hững trả lời: “Tôi đã vượt qua kỳ thi, nhưng vì một chút chuyện ngoài ý muốn khiến tôi nhập học chậm, vì vậy tôi đã thay đổi ý định, quyết định ra nước ngoài để học.”
Khương Thời Niệm đã kịp thời nuốt xuống câu “Chuyện ngoài ý muốn gì vậy?”, nhưng cô đang ngồi bên phải Thẩm Diên Phi, dưới ánh sáng chói lòa, cô tình cờ nhìn thấy một vệt sáng ở thái dương bên phải của Thẩm Diên Phi, vết thương kéo dài đến tận tai phải.
Cùng lúc, cô để ý thấy rằng hôm nay Thẩm Diên Phi đeo một chiếc tai nghe Bluetooth tích hợp rất nhỏ ở tai phải của anh, màu trắng ngà, gần giống với màu da, gần như hoà làm một, rất khó để phát hiện ra.
Khương Thời Niệm sửng sốt vài giây, đến tận bây giờ khi cô đã kết hôn với anh cô đều không hề chú ý đến vết thương này, có thể thấy rằng chuyện này trôi qua đã lâu, nếu không phải ánh đèn quá sáng cô cũng không thể nhìn thấy.
Thẩm Diên Phi thấy cô có chút ngây người, đúng lúc bổ sung thêm chủ đề mới cho cô, cô không hỏi lại anh được và cũng không phải lúc để hỏi.
Sau khi uống xong tách trà thứ hai thì cuộc trò chuyện cũng kết thúc, Khương Thời Niệm đứng dậy cảm ơn Thẩm Diên Phi bằng một nụ cười thương nghiệp hoàn hảo: “Thẩm tổng vất vả rồi, cuộc trò chuyện thực sự rất thú vị, biết anh rất bận rộn, anh có thể rời đi trước, chúng tôi sẽ cắt bản đầu tiên và đưa cho anh xem xét ngay lập tức.”
Trường quay cả trong cả ngoài, ít nhất có chục đôi mắt đang nhìn chằm chằm.
Thẩm Diên Phi vẫn ngồi dựa vào ghế sô pha, những ngón tay thon dài của anh cầm tách trà mà vợ đưa cho, ngước mắt cong môi, tư thế ung dung, nhưng mỗi động tác đều tao nhã quý phái, trông thật thư giãn, không có sự truỵ lạc nào của những người giàu có và quyền lực khác.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, quai hàm sắc bén rõ ràng, cười rất tự nhiên hỏi: “Tôi không vội, ở đây chờ vợ tôi tan làm thì có thuận tiện không?”
Hai má của Khương Thời Niệm nóng bừng.
Những người chú ý ở bên này đều nghe rất rõ ràng, họ không khỏi sửng sốt.
Tối hôm đó nhiều người không tham gia bữa tiệc nên không biết thái độ của Thẩm Diên Phi, bây giờ nhìn thấy tận mắt, vừa cảm thấy kinh ngạc vừa thấy ly kỳ.
Không phải trước đây chưa từng nghe tin đồn về Thẩm Diên Phi, người đứng đầu nhà họ Thẩm trông có vẻ như tính tình ôn hòa, nhưng thực chất lại là người máu lạnh độc ác, chưa bao giờ có người phụ nữ nào bên cạnh anh ta, chứ đừng nói gì đến bạn đời.
Tại sao anh ta lại thiên vị Khương Thời Niệm như vậy?
Kỹ sư ánh sáng và người phụ trách đạo cụ đã tiến lên chỉnh sửa khung cảnh để không làm chói mắt Thẩm tổng, khi người phụ trách đạo cụ đi ngang qua Thẩm Diên Phi, một tấm thẻ được gấp đôi lại rơi ra khỏi túi áo khoác của anh ta, rơi xuống chân Thẩm Diên Phi với một tiếng “bụp”.
Mọi người nín thở.
Đó là tấm thiệp mời đám cưới mà Thương Thuỵ đặc biệt gửi từ buổi sáng, Thẩm Diên Phi có lẽ không biết điều đó, nếu anh nhìn thấy Khương Thời Niệm trở thành người không rõ ràng với người yêu cũ…
Thẩm Diên Phi cúi người nhặt tấm thiệp đen.
Khương Thời Niệm đứng yên tại chỗ, ngay lập tức cô đã chuẩn bị rất nhiều từ ngữ ngắn gọn để giải thích cặn kẽ cho anh nghe mọi chuyện, xin anh đừng nghĩ nhiều, nhưng Thẩm Diên Phi chỉ mở ra và nhìn lướt qua, sau đó từ từ gấp lại, thuận tiện xé luôn thành thành hai nửa.
Địa điểm ghi hình rộng lớn từ trong ra ngoài lặng ngắt như tờ.
Thẩm Diên Phi bình tĩnh dựa lưng vào ghế sô pha, nhẹ giọng hỏi: “Còn có người nào cố ý làm rớt tấm thiệp này ở chỗ tôi, bây giờ mọi người có thể tới đây.”
Khuôn mặt người phụ trách đạo cụ đột nhiên tái nhợt, môi khẽ run.
Mọi người không ai nói lời nào, im lặng như ve sầu mùa đông.
Thẩm Diên Phi thong thả đứng dậy, kéo tay Khương Thời Niệm, ôm chặt vòng eo đang căng thẳng của cô: “Hoặc nếu có ai muốn đem thiệp mời này đến tham gia đám cưới không có cô dâu, tôi và Niệm Niệm cũng không ngại lấy lại thiệp mời từ mọi người, dù sao cô ấy cũng thích yên tĩnh, không thích nhiều người ồn ào, nếu mọi người đổi sang nơi khác thì tốt biết mấy.”
Anh vừa dứt lời, các thành viên tổ chương trình “Tiệc trà sô pha” ngay lập tức tìm tấm thiệp đen kia, vội vàng xé nát, dường như sợ nó bẩn mà ném ngay vào thùng rác bên cạnh, bày tỏ sự nhiệt tình cùng chân thành của bản thân.
Thẩm Diên Phi từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, anh công khai quay đầu lại, kề sát môi vào tai Khương Thời Niệm: “Yên tâm, cứ để anh xử lý chuyện này, mặc kệ bên ngoài có nói gì, em cũng đừng để ý.”
Anh đã biết trước hành động nhỏ của Thương Thuỵ, tấm thiệp mời đó không phải trọng điểm, mấu chốt là anh ta muốn gây sóng gió khiến dư luận tập trung vào Niệm Niệm, khiến cho tập đoàn và nhà họ Thẩm không vừa ý, đồng thời ngăn cản cô kết hôn.
Nhưng những việc này không phải cứ một tay che trời gây áp lực là có thể giải quyết, nếu như bị đè nén quá nhiều, chắc chắn sẽ nổ tung.
Tin tức kết hôn của Thương Thuỵ và Niệm Niệm mặc dù trước đó không chính thức tiết lộ ra bên ngoài, nhưng rất nhiều người đều biết, đây cũng không phải là bí mật, Niệm Niệm bỗng nhiên quay đầu kết hôn với anh, ngày cưới lại trùng nhau, khi tiến đến đám cưới chính thức, bản thân cô sẽ gặp phải rất nhiều chỉ trích.
Anh không thể để Niệm Niệm vì kết hôn với anh mà phải nghe những lời chỉ trích bẩn thỉu này.
…
Sau khi ghi xong chương trình, chỉ còn hai ba ngày nữa là đến kì nghỉ xuân, khi kì nghỉ kết thúc cũng là lúc tổ chức đám cưới.
Thẩm Diên Phi và Khương Thời Niệm cùng nhau đón giao thừa ở Vọng Nguyệt Loan, không về nhà cũ nhà họ Thẩm, tối hôm đó cô chủ động làm sủi cảo nhân tôm, lúc vừa niết xong cái sủi cảo đầu tiên, cô quay đầu lại nói với anh: “Em nấu ăn giỏi lắm đó, khi em còn ở nhà họ Khương…”
Cô ở nhà họ Khương, thường bị yêu cầu phải nấu ăn cho cả nhà, nấu không ngon sẽ bị chán ghét, làm tốt rồi, lại bị xem là không giống tiểu thư nhà giàu, quả thực là không đáng giá từ trong xương tủy.
Xắn tay áo lên, Thẩm Diên Phi đi vài bước đến chỗ cô, anh cúi đầu ôm lấy cô từ phía sau, đặt cô ở giữa anh và bàn bếp.
Khương Thời Niệm sững người.
Ngay lập tức, tay cô bị anh giữ lại, anh nhéo ngón tay cô, cô nhéo vỏ sủi cảo, cứ như vậy quấn vào nhau, mơ hồ gói xong một cái, đặt xuống rồi lại làm cái khác.
Sau khi gói đủ cho hai người, Thẩm Diên Phi nói: “Nhà họ Khương là nhà họ Khương, ở đây là ở đây, sau này em không cần nấu ăn nữa, trong thỏa thuận trước hôn nhân không có thứ gọi là thỏa mãn khẩu vị của anh.”
Khương Thời Niệm rũ mắt xuống, bật cười nhẹ.
Trong suốt năm mới, Khương Thời Niệm dành thời gian chuẩn bị cho đám cưới của mình, Tần Chi gác lại chuyện riêng và cố gắng hết sức giúp đỡ cô, tranh thủ thời gian hạn hẹp làm cho hoàn hảo nhất.
Mùng bảy tết, thấy đám cưới ngày càng đến gần rồi, Tần Chi lo lắng: “Niệm Niệm, cậu đã quyết định tổ chức ở đâu chưa, nếu không có nơi nào thích hợp thì đến nhà tớ được không, nhà tớ sẽ là nhà mẹ đẻ của cậu.”
Khương Thời Niệm nói: “Tớ đã nghĩ đến sẽ làm trong nhà của mình, tất cả số tiền tớ kiếm được trong nhiều năm đều đưa hết cho nhà họ Khương, còn ngôi nhà đó là của tớ.”
Thẩm Diên Phi trên điện thoại di động: “Em rảnh không, đến Trừng Viên D09 xem thử. Nếu em không hài lòng chỗ nào để anh bảo người sửa lại.”
Tần Chi ở bên cạnh phát hiện thấy, kinh ngạc nhảy tới: “Trừng Viên? Đó không phải khu biệt thự nằm chéo đối diện với Vọng Nguyệt Loan sao? Không phải chứ? Thẩm Diên Phi đã chuẩn bị sẵn nhà cho cậu rồi à?”
Buổi chiều, Khương Thời Niệm theo địa chỉ đến Trừng Viên, cửa D09 mở, có người vẫn đang ở bên trong sửa sang lại các chi tiết, vừa thấy cô thì liền chào hỏi, gọi cô là bà chủ.
Khương Thời Niệm đi dạo xung quanh, biệt thự biệt lập ba tầng được trang trí theo phong cách nữ giới hiện đại độc lập, ngay cả phòng thay đồ cũng chật kín, hai tủ quần áo chất đầy các loại sườn xám.
Cô mở cuộc trò chuyện với Thẩm Diên Phi, ấn vài lần cũng không biết nên nói gì, vài giây sau, Wechat của Thẩm Diên Phi hiện lên đầu tiên: “Tiểu thư họ Khương nhà chúng ta, em còn để ý gia đình nhà mẹ của em không?”
Các câu trả lời của Khương Thời Niệm bị nghẹn lại trong cổ, một lúc lâu sau mới nói với anh: “Anh không cần lo lắng.”
Không…
Sau đó anh trả lời lại: “Đáng thật.”
Ngày cưới là ngày mười hai tháng giêng âm lịch, hôm nay là ngày mười một, Khương Thời Niệm nên qua đêm độc thân cuối cùng ở Trừng Viên, sáng hôm sau Thẩm Diên Phi mới có thể dẫn người tới đón, sau đó đến địa điểm tổ chức lễ cưới.
Hơn nữa, công việc trong tập đoàn quá nhiều, Thẩm Diên Phi còn đang bận rộn, có vẻ sẽ có một sự kiện chính thức vào buổi tối, ít nhất sẽ kết thúc vào ban đêm, thật không dễ để sắp xếp thời gian cho đám cưới.
Sau vụ việc lần trước cũng không thấy phía Thương Thụy dám ho he gì nữa, chi nghe nói rằng việc kinh doanh nhà họ Thương bỗng nhiên xảy ra vấn đề lớn, tất cả mọi nơi đều có lỗ hổng, toàn bộ người nhà họ Thương đều đang sứt đầu mẻ trán.
Khương Thời Niệm nghĩ rằng cuối cùng Thương Thuỵ cũng đã bỏ cuộc, thầm thở phào nhẹ nhõm và chuẩn bị nghiêm túc cho hôn lễ ngày mai.
Buổi chiều, bộ phận áo cưới vừa gọi điện nói rằng chi tiết thêu trên váy cuối cùng đã xong, lập tức gửi thẳng đến Trừng Viên để cô thử lại lần cuối.
Khi trời tối, váy cưới được đưa tới, Tần Chi và Đồng Lam đều ở Trừng Viên hỗ trợ, xem Khương Thời Niệm thử váy.
Ngay khi Khương Thời Niệm đeo khăn voan che mặt, điện thoại của Đồng Lam rung lên, cô ấy đi sang một bên bắt máy, kích động mắng một câu, sau đó lại vội nhịn xuống, đẩy cửa đi ra ngoài sân, sợ Khương Thời Niệm nghe thấy.
Nhưng Khương Thời Niệm đã nghe được, cô liếc nhìn Tần Chi, sắc mặt Tần Chi tối sầm lại, trong lòng có dự cảm không lành, cô lấy điện thoại di động ra, rất nhiều nhóm cô đã bật chặn tin nhắn hoặc không thông báo, ngay khi cô ấy mở Wechat nhìn thấy hàng tin nhắn dài chín mươi dấu cộng.
Tần Chi do dự không muốn nhấn vào, Khương Thời Niệm đã cầm lấy và mở ra, những tin tức mới nhất nhảy ra nhanh chóng, rất nhiều trong số đó có ảnh chụp màn hình và liên kết.
Khương Thời Niệm mở cái gần đây nhất, trang này nhảy thẳng đến Weibo, với một tiêu đề sáng sủa chói mắt.
“Người dẫn chương trình nổi tiếng Khương Thời Niệm bị nghi ngờ ngoại tình trước hôn nhân và bỏ rơi chồng sắp cưới để leo lên cành cao.”
Trong lòng Khương Thời Niệm như có khối băng đột nhiên đổ ào xuống, vào đêm trước ngày cưới của cô đã phá hỏng tất cả sự bình yên.
Người tung tin với giọng điệu biết rõ sự tình đã miêu tả sinh động rằng Khương Thời Niệm chỉ là con gái nuôi nhà họ Khương, không phải con nhà danh giá chân chính.
Để ổn định địa vị, cô coi thường gia cảnh của người chồng sắp cưới ban đầu nên đã quay lưng gài bẫy ông lớn trong nhà họ Thẩm tập đoàn Bạch Quân, hơn nữa còn thủ đoạn lợi hại chỉ trong vài ngày đã thuyết phục được ngài Thẩm đồng ý cưới cô.
Người chồng sắp cưới ban đầu, anh Thương, đã cố gắng nhưng không được đáp lại, anh vẫn nhất quyết tổ chức hôn lễ với cô vào thời gian và địa điểm như ban đầu.
Cả hai ngày cưới đều là ngày mai.
Các tài khoản marketing nổi lên như gió, bắt đầu lôi ra nhiều bức ảnh và sơ yếu lý lịch của Khương Thời Niệm, nhưng họ không tìm thấy điểm đen nào, vì vậy họ phải nói về khuôn mặt và dáng người quá lộng lẫy của cô và bịa ra tất cả các tin đồn nhảm nhí, đột nhiên có vô số người trong cuộc ra mặt, kể về việc cô ấy đã bỏ rơi người chồng sắp cưới trong suốt thời gian qua như thế nào, rồi lại leo lên giường của ngài Thẩm để lấy địa vị như thế nào.
Những tin tức dồn dập này phá huỷ hoàn toàn cuộc hôn nhân của cô.
Đã hơn nửa giờ kể từ khi những tin tức này nổ ra.
Khương Thời Niệm ớn lạnh, nắm chặt di động, cô vừa đeo khăn voan che mặt thậm chí còn chưa tháo nó xuống, nhưng cô cũng không kịp để ý, hít một hơi thật sâu, mở tài khoản cá nhân đăng kí ở đài truyền hình, trong khung biên tập đánh từng chữ một.
Cô không đành lòng bị bọn chúng kéo vào vũng lầy một lần nữa.
Cô không muốn quay lại những ngày đen tối đó.
So với những điều này, cô càng không thể để Thẩm Diên Phi vô tội phải chịu liên luỵ, lúc này anh còn đang ở lễ ký hợp đồng.
Cắn răng nghiến lợi, Khương Thời Niệm miêu tả rõ ràng đầu đuôi những chuyện này, cô viết bài trên Weibo dài gần nghìn chữ, bàn tay run run kiểm tra lại, khi cô chuẩn bị đăng nó lên, Đồng Lam từ ngoài cửa đột nhiên xông vào, phấn khích lao tới, ôm lấy cánh tay lạnh giá của cô.
“Chị Niệm Niệm! Yên tâm đi, đừng hoảng hốt, không sao đâu! Chị xem…xem cái này!” Đồng Lam chân tay luống cuống, tất cả những gì cô ấy có thể làm là giơ điện thoại của mình trước mặt Khương Thời Niệm, một đoạn video đã phát xong và đang bắt đầu phát lại.
Trên màn ảnh là lễ ký kết hợp tác nghiêm túc đã kéo dài trong nhiều năm, rất nhiều tài khoản tài chính đang háo hức chú ý đến, nhưng hiện tại, đoạn video ghi lại cảnh quay vội vàng này đã lấp đầy các tài khoản giải trí và các trang tin tức lớn.
Thẩm Diên Phi, người hiếm khi xuất hiện công khai trước giới truyền thông, mặc một bộ vest đen tuyền tại lễ ký kết, khuôn mặt sắc bén lạnh nhạt.
Thời gian cho thấy buổi lễ ký kết đã kết thúc, có rất nhiều phóng viên đuổi theo dè dặt hỏi: “Thẩm tổng, không biết anh đã đọc tin tức trên mạng chưa, nghe nói ngày mai anh sẽ kết hôn với người dẫn chương trình họ Khương, đó có phải tin tức thật không?”
“Hiện đang có tin đồn người dẫn chương trình họ Khương bỏ rơi người chồng sắp cưới của mình là anh Thương, quay đầu lựa chọn kết hôn với anh là vì…”
Thẩm Diên Phi quay đầu lại, đối mặt với máy ảnh, lạnh giọng cắt ngang: “Tôi cần nhắc nhở mọi người, cô ấy tên là Khương Thời Niệm, không phải người dẫn chương trình họ Khương.”
Các phóng viên khác vẫn muốn đặt câu hỏi lập tức đều im lặng.
Đôi mắt đen như mực của Thẩm Diên Phi liếc qua tất cả các thiết bị chụp ảnh, giọng nói anh trầm xuống: “Cách đây không lâu, chẳng phải các đồng nghiệp của các bạn trên các phương tiện truyền thông đã tiết lộ rằng anh Thương đã cùng người khác ra biển trên một chiếc du thuyền sang trọng ở cảng Đàm Môn, có vẻ như tình cảm của anh ấy đã thay đổi? Hot search kéo dài ba ngày, cô Khương chỉ là kịp thời ngăn chặn sự mất mát cho bản thân, chia tay với một người có đời tư không tốt chẳng phải là một lẽ tự nhiên sao?
“Còn tôi”, anh cong môi cười, gằn từng chữ: “Lập kế hoạch theo đuổi cô Khương từ lâu, lúc cô ấy chia tay, tôi ngỏ ý muốn theo đuổi cô ấy và cầu hôn cô ấy, cô ấy vì tốt bụng mà đồng ý với tôi, thì có vấn đề gì?”
Dường như tất cả tiếng ồn tại hiện trường đều đã lắng xuống, chỉ còn lại giọng nói lạnh lùng của Thẩm Diên Phi: “Cô ấy họ Khương, hay bất kì họ nào khác, đối với tôi không có gì khác nhau, tôi cưới Khương Thời Niệm, cũng không cần người khác soi mói.”
Hậu trường đằng sau video vô cùng hoảng loạn, phóng viên sững sờ đến ngây ngốc, đuổi theo bóng dáng đã xoay người dời đi của Thẩm Diên Phi.
Khương Thời Niệm sững sờ xem xong, video lại bắt đầu tua lại, cô dựa lưng vào tường, không nhớ đã xem đi xem lại bao nhiêu lần, mới buông cánh tay vốn đã cứng đơ và đau nhức của mình xuống, nhắm mắt lại.
Làm sao anh ấy có thể…
Công khai giải thích thái quá như vậy.
Anh đặt bản thân mình ở đâu.
Một kế hoạch thực tế đã được “Lên kế hoạch từ lâu” hoàn toàn mang cô ra khỏi vòng xoáy bẩn thỉu này. Cô là Khương Thời Niệm, cô là nạn nhân và không làm gì sai, cô đã chủ động nói chia tay với Thương Thuỵ, nhưng trên thực tế, cô đồng ý kết hôn với Thẩm Diên Phi là có mục đích.
Những lùm xùm gây xôn xao trước dư luận sẽ mang đến cho Thẩm Diên Phi rất nhiều rắc rối.
Anh vậy mà nói với truyền thông một cách bình thường như vậy, tất cả đều không liên quan đến cô, cưới cô về là kế hoạch anh đã vạch ra từ sớm, xoá sạch hoàn toàn mưu đồ của cô.
Khương Thời Niệm hít vài hơi, dường như cô nghe thấy Tần Chi, Đồng Lam và mọi người đang an ủi cô, cổ họng khô khốc, cô có chút nói không nên lời, nắm chặt điện thoại, cô quay người từ từ bước xuống cầu thang, cố gắng tìm một nơi yên tĩnh nhất để gọi cho Thẩm Diên Phi.
Cô nắm tay vịn bước từng bước xuống tầng hầm biệt thự, ở đó không có ai nên tiện nói chuyện.
Tầng hầm chỉ có đèn khẩn cấp kích hoạt bằng giọng nói, ánh sáng mờ mịt, Khương Thời Niệm đi đến chỗ rẽ, cô hoàn toàn không nghe được tiếng vang trên lầu, ngón tay lạnh lẽo của cô ấn xuống màn hình điện thoại, tìm số của Thẩm Diên Phi, run run bấm gọi.
Đang đợi âm thanh đầu tiên vang lên, tiếng chuông điện thoại quen thuộc bỗng nhiên vang lên sau lưng cô, có chút ngột ngạt.
Cổ tay Khương Thời Niệm run lên, trong nháy mắt cô nhớ ra hướng đó dẫn thẳng đến gara dưới tầng hầm, cô không thở nổi, muốn xoay người lại xem, tiếng chuông cùng với tiếng đóng cửa đột nhiên càng trở nên rõ ràng, cách cô ngày càng gần.
Mũi Khương Thời Niệm không kìm được mà đau nhức, nắm chặt tay lại, cô xoay người, lúc này đèn điều khiển bằng giọng nói vừa tắt, chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ ở cầu thang.
Hơi thở của người đàn ông đã gần sát, cầm lấy chiếc điện thoại cô đang cầm trên tay, cúp máy cho cô.
Trong bóng tối, đường nét của anh trở nên không rõ ràng, nhưng giữa môi lại nóng như lửa đốt, anh trầm giọng hỏi cô: “Em muốn nói gì? Không cần gọi, anh ở đây.”
Khương Thời Niệm mím môi, trong khoảnh khắc đó trái tim cô như muốn nổ tung.
Thẩm Diên Phi đưa tay chạm vào tấm khăn voan trắng tịnh đang che mặt mà cô không thèm tháo xuống.
“Không có gì muốn nói với anh sao?” Bóng tối bao trùm, giọng anh trầm trầm: “Nhưng anh có.”
Khương Thời Niệm nghẹn họng, chậm rãi lùi ra sau, dựa lưng vào vách tường cứng rắn, dưỡng khí trong lồng ngực dường như đang cạn kiệt nhanh chóng, hô hấp ngày càng khó khăn, cô buộc phải ngẩng đầu lên.
Thẩm Diên Phi cụp mắt xuống, trong ánh sáng mơ hồ nhìn cô chằm chằm, hàng mi khẽ run dưới lớp khăn voan trắng lộ ra vẻ lo lắng.
Giống như khi anh thì thầm với cô vô số lần trước đây, chà sát miếng vải trắng trên đôi tai đỏ bừng của cô, chậm rãi hỏi: “Cô Khương, có phải là em đã hứa với anh trước ngày cưới em sẽ dạy anh hôn môi như thế nào phải không.”