Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 29




Anh nhìn sâu vào mắt cô, khóe môi hơi nâng lên, giọng nói ôn hòa: “Niệm Niệm, duy nhất chuyện này, nghe theo tôi, ngoan ngoãn chút.”

Sau nửa đêm, Khương Thời Niệm và Thẩm Diên Phi nằm ở trên giường không lớn lắm, cô còn định chuẩn bị sẵn sàng, cũng bất giác ngủ quên mất.

Điện thoại của Thẩm Diên Phi lặng lẽ sáng lên, anh mở mắt, ánh mắt trấn tĩnh, Hứa Nhiên gửi một loạt tin wechat: “Anh, con chó Thương Thụy kia hai ngày nay vẫn luôn ở gần Vọng Nguyệt Loan, không biết anh đã đưa chị dâu về nhà cũ, em thấy anh ta là vẫn chưa chết tâm, còn đang nằm mơ đấy.”

“Sáng nay, anh ta đột nhiên công bố tin kết hôn như bị điên ấy, nói là ngày hai mươi sẽ tổ chức hôn lễ với thiên kim nhà họ Khương, địa điểm vẫn là chỗ trước đó, nghe nói hai ngày sau sẽ chính thức đưa ra thiệp mời.”

“Em đoán, anh chỉ muốn người ta chán ghét biết mình bị xử tử hình ở phía chị dâu rồi, không thể cam lòng, nếu không vãn hồi được, thì quấy rối hôn nhân của chị ấy.”

“Thương Thụy cũng không tin là anh thật sự đã lĩnh chứng với chị dâu, cũng không tin nhà họ Thẩm có thể tiếp nhận anh ta định làm ầm ĩ một trận trước hôn lễ, khiến chị dâu bị chỉ trích đến lúc đó nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ bất mãn, từ chối chị ấy vào cửa, nói không chừng sẽ phá rối thành công.”

Thẩm Diên Phi chỉ trả lời mấy chữ: “Sáng nay, phát thiệp mời ra ngoài theo số lượng lớn nhất.”

Hôn lễ của anh với Niệm Niệm vào ngày hai mươi, đã có sẵn mấy phương án nghĩ đến việc cô không thích nhiều người ồn ào nên định làm một cách yên lặng.

Nhưng bây giờ có người muốn đẩy cô lên đầu ngọn sóng anh đương nhiên phải dấy lên ngọn sóng cao hơn.

Tắt điện thoại, Thẩm Diên Phi nghiêng người nhìn về phía Khương Thời Niệm đang ngủ say.

Cô vốn đang nép ở bên giường, bây giờ lại mơ màng men theo độ ấm nép vào gần anh gò má nhuốm màu máu mỏng.

Thẩm Diên Phi đắp chăn cho cô, ôm cô vào lòng, cúi đầu cẩn thận hôn lên trán cô, ngừng lại rất lâu, cuối cùng anh cũng khó kiềm chế được, tiếp tục hôn mí mắt và mũi cô, đè môi xuống, khiến cô nhột tới mức động đậy.

Khương Thời Niệm mơ màng “Ưm” một tiếng, chậm rãi mềm mại như đã coi anh là gối ôm cũng giống như những sợi gông cùm nào đó âm thầm bị mở ra một góc, cô nhắm mắt, giơ bàn tay ấm áp lên ôm cô.

Thân thể trắng nõn mềm mại đột nhiên kề sát, tiếng “Tam Ca” run rẩy kia cũng đột hiên vang lên bên tai, vô thức khơi dậy những đốm lửa nhớp nháp.

Sức lực trên tay Thẩm Diên Phi hơi mất khống chế, kiềm chế hơi thở, khẽ hôn lên khóe môi đỏ thắm của cô.

Khương Thời Niệm khẽ run.

Nhân lúc cô đang ngủ say, không có ý thức, anh không cần thu liễm khát vọng của mình, sáp lại gần cô khẽ nói: “Hứa là sẽ dạy tôi hôn thế nào trong hôn lễ, đừng chối đấy.”

-

Khương Thời Niệm và Thẩm Diên Phi lại ở nhà họ Thẩm thêm một ngày, sáng ngày thứ ba mới rời đi.

Bữa sáng trước khi đi, những thành viên ở nhà cũ nhà họ Thẩm gần như đến đủ, tuy nói bầu không khí vẫn ngầm cuộn trào, nhưng Khương Thời Niệm đột nhiên cảm thấy, hình như mọi người còn rất vui vẻ?

Cô đương nhiên không biết đợi xe của cô và Thẩm Diên Phi vừa rời đi, nhà họ Thẩm lập tức rơi vào cảm giác nhẹ nhõm như vừa đóng máy một bộ phim nào đó, vui tới mức khác hẳn một trời một vực với tác phong của cả một gia tộc được đồn đãi ở bên ngoài.

Các nhân vật nổi tiếng họ Thẩm trong tin đồn, suýt chút nữa là mở thêm một bữa tiệc ngay tại chỗ, nâng ly chúc mừng vở kịch đầu tiên thành công thuận lợi.

Chỉ có Thẩm Tích khóc thút thít, cúi đầu gửi wechat cho Thẩm Diên Phi: “Anh, anh của em! Lúc nào mới có thể bắt đầu đợt tiếp theo! Em thích đại mĩ nữ, có thể cho em gặp chị dâu nhiều hơn được không a a a a!”

Mấy giây sau nhận được phản hồi của Thẩm Diên Phi hai chữ ngắn gọn xúc tích: “Câm miệng.”

Thẩm Tích lập tức chuyển trọng điểm: “Anh à! Anh không muốn thân thiết với chị dâu hơn sao, chị ấy vừa tới nhà họ Thẩm, cái gì cũng nghe theo anh cả! Chỉ lúc ở nhà họ Thẩm chị ấy mới yêu anh nhất! Thử hỏi anh có ham không!”

Thẩm Diên Phi không trả lời nữa, cất điện thoại, nhìn Khương Thời Niệm ở bên cạnh.

Về nhà họ Thẩm chỉ là bắt đầu, một ngòi nổ mà thôi.

Nên anh đương nhiên không thể.

Chỉ thỏa mãn trong ảo tưởng là được cô yêu.

Khương Thời Niệm đang chuyên tâm xem tin tức trong đài, trước mùa xuân, những công việc vặt vãnh của cô cơ bản đã hoàn thành, nhiệm vụ lớn nhất chỉ còn lại ghi hình đầu tiên của chương trình mới, phỏng vấn khách mời Thẩm Diên Phi, đợi sau mùa xuân, cô xin nghỉ kết hôn, để chính thức tổ chức hôn lễ với đối tượng phỏng vấn của cô.

Chi tiết hôn lễ Thẩm Diên Phi vẫn chưa từng nói với cô, bao gồm cả phụ kiện váy cưới, cô nghĩ rằng thời gian gấp như vậy, chắc chắn sẽ không kịp chuẩn bị đo thân thể, nên có lẽ là mặc áo cưới may sẵn ở tiệm áo cưới.

Maybach rẽ khúc cua ở đoạn đường kế tiếp, không phải lái về phía đài truyền hình.

Lúc này Thẩm Diên Phi nói: “Niệm Niệm, biết công việc trong đài của em không vội, nên đã tôi đã tự ý giúp em xin nghỉ buổi sáng để tôi có thể cùng em đi thử váy cưới.”

Thứ khiến Khương Thời Niệm kinh ngạc hơn chính là anh lại có thời gian: “Anh không cần tới công ty sao?”

“Buổi chiều đi.” Anh ngồi thoải mái, như đang nói một chuyện rất bình thường: “Trước mắt không có gì quan trọng hơn việc đi thử váy cưới với em.”

Ngón tay Khương Thời Niệm cong lại, vào khoảnh khắc chạm mắt anh, cảm thấy choáng ngợp một cách khó tả, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đi ra từ nhà họ Thẩm, luôn cảm thấy có thứ gì đó ở trong, bắt đầu ngầm biến đổi trở nên khác thường, trong lòng cô rất luống cuống, nhưng lại không biết nên áp chế từ chỗ nào.

Xe đi thêm hai mươi phút, rồi dừng lại trước cửa tiệm áo cưới, lần này Khương Thời Niệm thật sự kinh ngạc, Thẩm Diên Phi lại chọn đúng cửa tiệm cô đặt áo cưới với Thương Thụy.

Sau đó cô lập tức an ủi bản thân, chỉ trùng hợp mà thôi, Thẩm Diên Phi sẽ không biết chuyện nhỏ đó của cô, chưa kể thương hiệu áo cưới Nguyên Sang này trong vòng hai năm trở lại đây cực kì hot ở thị trường cao cấp trong nước, hàng loạt lễ phục được rất nhiều minh tinh tuyến một mặc, chọn nơi này cũng rất bình thường.

Cô chỉ hơi lưỡng lự, điều chỉnh tâm trạng xong, xuống xe đi vào với Thẩm Diên Phi.

Tiệm áo cưới tổng cộng có bốn tầng, hôm nay được cửa tiệm đặc biệt tiếp đón, không còn bất cứ vị khách nào khác, một nhóm nhân viên phục vụ nghênh đón ở trước cửa, chủ tiệm đứng ở gần cửa nhất lúc nhìn thấy Khương Thời Niệm thì nụ cười nhiệt tình lật tức động cứng trên mặt.

Cô ta đơ ra vài giây, mới gọi như vừa từ trong mộng tỉnh lại: “...Khương tiểu thư.”

Cả nhóm đều thầm trợn mắt nhìn nhau không dám tin những gì mình thấy trước mắt.

Trước đó bọn họ từng phục vụ cho tổng giám đốc Thương và Khương tiểu thư, lúc đó lần đầu tiên Khương tiểu thư tới, đã nhất kiến chung tình với bộ váy cưới được làm thủ công tinh xảo nhất trong tiệm, có thể nói là hoàn hảo chỉ là tốn rất nhiều thời gian cần phải đợi.

Tổng giám đốc Thương rất không vừa ý, anh ta thích một bộ bó gợi cảm khác hơn, còn cười nói với Khương tiểu thư: “Dáng người đẹp cần gì phải giấu đi chứ, mặc cái này hiệu quả tốt hơn, đừng chọn loại quá phiền phức đấy nữa.”

Khương tiểu thư lại rất kiên quyết, cho dù không thể chọn loại thủ công, cũng phải đổi sang một bộ thông thường, không muốn lộ như vậy.

Sắc mặt tổng giám đốc Thương trầm xuống ngồi ở trên ghế sô pha thở hắt ra, bọn họ mới biết thì ra Khương tiểu thư không được coi trọng thế nào, nhất là cuối cùng, tổng giám đốc Thương không trả tiền để đối đầu, là Khương tiểu thư tự trả tiền cho váy cưới của mình mới quyết định.

Nhóm bọn họ không tránh được việc lại cao đạp thấp, từ đó về sau không để tâm tới Khương Thời Niệm nữa, lúc cô tới lấy số đo, cũng chậm trễ rất nhiều.

Nhưng bây giờ xảy ra chuyện gì vậy...

Không phải hôm nay tổng giám đốc Thẩm của Bạch Quân đưa hôn thê tới thử váy sao?! Bộ tổng giám đốc Thẩm đặt chính là bộ may thủ công tinh xảo Khương tiểu thư nhìn trúng lúc trước, báo chính xác số đo của cô.

Bọn họ đều cho rằng là trùng hợp, kết quả?!

Chủ tiệm hoàn toàn hoang mang, mồ hôi đã sắp rơi xuống, phó tiệm là người duy nhất mới tới, không biết nội tình bên trong, nóng lòng biểu hiện bước lên trước nghênh đón Khương Thời Niệm, nhẹ nhàng nói: “Khương tiểu thư, tôi đã xem qua ghi chép bộ váy cô đặt trong tiệm trước đó đã tới rồi nhưng ngài mãi không tới ——”

Nói được một nửa, bầu không khí đã đè nén tới mức khiến cô ta muốn nghẹt thở, chủ tiệm vội vàng kéo cô ta về phía sau, hít một hơi rồi nói tiếp: “Không sao, cô ấy không biết chuyện, cô đừng để ý, hôm nay đã chuẩn bị cho cô...”

Thẩm Diên Phi bước vào chậm một bước một tay nhét trong túi quần, lạnh nhạt cắt ngang: “Bộ váy cưới trước đó, lấy ra đi.”

Khương Thời Niệm quay đầu, anh mỉm cười trong ánh mặt trời sáng chói buổi sáng, khẽ hỏi: “Niệm Niệm, là em mua, đúng không, có thể bán lại cho tôi không, tôi có thể trả gấp đôi.”

Anh muốn làm gì...

Ngón tay Khương Thời Niệm cuộn chặt, nghiêm túc nói: “Đã là rác rồi, không đáng để anh bỏ tiền mua, tôi tặng anh.”

Ý cười của Thẩm Diên Phi càng sâu hơn đi tới trước mặt cô, anh quá cao cho dù chiều cao của cô đã vượt mức tiêu chuẩn bình thường gót giày cũng không coi là bằng vẫn phải ngẩng đầu nhìn anh.

Anh giơ tay khẽ nâng cằm cô, khẽ lắc lắc, đúng lúc buông ra, thầm nói: “Có qua có lại, hôm nay tôi đã chuẩn bị thứ phù hợp với em hơn, chỉ là hơi vất vả, khoảng bảy tám bộ.”

Khương Thời Niệm không hiểu sao lại nhiều như vậy, lúc đầu tưởng là đều chọn bộ có sẵn, bị đẩy lên lầu rồi mới biết, ngoại trừ bộ váy chính của hôn lễ, còn có áo khỏa* đỏ thẫm ra cửa, lễ phục mời rượu và dạ tiệc, bày la liệt trên các giá treo.

Note: *Nói nôm na “áo khỏa” chính là 1 áo cưới truyền thống đặc trưng của người Hoa. Hay còn gọi là trang phục cho ngày hỷ sự của người Trung Quốc. 

Khương Thời Niệm không ngờ, cô sẽ gặp lại bộ váy cưới thủ công không thuộc về cô đó.

Bây giờ hoàn toàn dựa theo kích thước của cô, ánh sáng rực rỡ đặt ở dưới ánh đèn.

Nửa giờ sau, Khương Thời Niệm mặc váy cưới xong thấp thỏm đi xuống cầu thang xoắn ốc vừa xuất hiện đã sửng sốt, trong đại sảnh dưới lầu, Thẩm Diên Phi quay người nhìn về phía cô, thả lỏng dựa vào ghế sô pha, con ngươi đen quan sát trung tâm đại sảnh.

Bên đó có bốn nhân viên của tiệm áo cưới, trong tay người nào cũng cầm kéo và máy cắt trong tiệm, dần dần tiêu hủy bộ váy cưới của cô với Thương Thụy trước đó đến mức gần như không còn.

Thẩm Diên Phi bình tĩnh nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên.

Khương Thời Niệm như cảm nhận được gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang hướng khác, nhìn cửa sổ sát đất trong tiệm, một bóng người quen thuộc ở dưới bóng cây gần đó, đứng im như pho tượng, thỉnh thoảng có dòng xe chạy qua chặn lại.

Là Thương Thụy.

Thẩm Diên Phi chắc chắn là biết Thương Thụy đang ở đó, anh bình tĩnh tận mắt quan sát, bộ váy trắng đó đại biểu cho hôn ước của cô và Thương Thụy, bị cắt thành từng mảnh vụn.

Khương Thời Niệm hít sâu một hơi, không dừng lại quá lâu, giày dẫm lên bậc thang.

Âm thanh vừa phát ra, Thẩm Diên Phi đã quay đầu.

Khương Thời Niệm không thể nói rõ cảm giác chua cay vào khoảnh khắc chạm mắt, cô chỉ thấy Thẩm Diên Phi đứng dậy từ ghế sô pha, không chớp mắt ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen láy mãi là bóng tối mà cô không thể đoán ra, chỉ là vào hôm nay, có ẩn chứa sự sắc bén không thể thay thế được.

Thẩm Diên Phi nâng tay.

Khương Thời Niệm không tự chủ được bước nhanh hơn, biết rõ Thương Thụy đang đứng ở bên ngoài, cô trực tiếp bước chậm về phía Thẩm Diên Phi.

“Đẹp không?”

Ánh mắt Thẩm Diên Phi vẫn luôn dõi theo cô, có chút buồn cười: “Từ này có phải là hơi thấp không?”

Anh ôm lấy eo cô, đưa cô tới trước gương lớn nhất ở tầng một, bản thân đứng sau lưng cô, nhìn chằm chằm vào bóng dáng phản chiếu trên gương.

Khương Thời Niệm cảm nhận được ánh mắt của anh, tựa như có một loại ảo giác, như bị sự khao khát và nguy hiểm sâu thẳm bao trùm, định kéo lấy cô, rơi vào một nơi vô định không thấy đáy.

Chỉ trong khoảnh khắc, trên người Thẩm Diên Phi đã hồi phục lại sự tự trọng và đứng đắn thường ngày.

Anh nói: “Em cứ việc thử, tôi biết cửa tiệm này trước kia có thái độ không tốt với em, hôm nay em cứ tùy ý đưa ra yêu cầu, đến khi vui vẻ hãy ngừng.”

Khương Thời Niệm cười: “Tôi không tới đây để ra oai——”

Thẩm Diên Phi rũ mắt, khom lưng xuống, hai tay ôm lấy cô từ phía sau lưng.

Anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng chồng lên nhau trong gương như bị mê hoặc, che giấu sự nóng bỏng trong mắt.

“Em có thể ra oai, nếu không thì muốn tôi làm gì.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Thẩm Tam Tam: Vợ ơi, nếu em muốn anh vẫn có thể làm được —- (Âm thanh không thích hợp để nghe)

Tiếp tục gửi bao lì xì hơn 25 từ ~ ~ ~