Không nhắc tới hôn gián tiếp còn tốt, vừa bị anh trắng trợn nhắc tới như vậy, Khương Thời Niệm ở trên bàn cơm đã sắp thiếu dưỡng khí, hơn nữa sau khi cô lén nhìn phản ứng của người nhà họ Thẩm xung quanh thì cô càng thêm mất tự nhiên.
Cô thể hiện tình cảm vợ chồng theo cách truyền thống, hàm súc và kín đáo, thể hiện qua ngôn ngữ nhiều hơn.
Kết quả đổi lại là ông chủ Thẩm ra tay, chỉ với hai hành động đơn giản mà độ thân mật đã tăng vọt, bình tĩnh chọc thủng phổi những người lớn trong phòng.
Trước khi Khương Thời Niệm đến nhà họ Thẩm, cô đã tìm hiểu đại khái qua về người nhà họ Thẩm thông qua nhiều kênh tin tức khác nhau, biết rằng sức khỏe của Thẩm Tế Xuyên không được tốt. Cô sợ mình lại đi quá mức kích thích, thì chọc giận ông cụ, đến lúc đó Thẩm Diên Phi sẽ phải gánh trách nhiệm.
Cô quay mặt, nhẹ nhàng nói với Thẩm Diên Phi: “Có phải là quá thân mật không…”
Thẩm Diên Phi nhìn cô và anh chỉ cách nhau một hàng lông mi dài, hai má của cô bởi vì vừa rồi bị anh càn rỡ mà ửng hồng, môi mím lại, căng mọng và ẩm ướt.
Anh yên lặng nhìn chằm chằm một lát, sau đó cười nhạt hỏi: “Vậy em có biết bây giờ chúng ta nói chuyện như vậy, ở trong mắt bọn họ là cái gì không?”
Không cần Khương Thời Niệm trả lời, anh từ từ tổng kết: “Không coi ai ra gì, gắn bó keo sơn, có lẽ sắp không đợi được củi khô lửa bốc.”
Khương Thời Niệm quyết đoán lựa chọn ngồi ngay ngắn, không thì thầm với anh nữa.
Thẩm Tích ngồi bên cạnh Khương Thời Niệm tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, chiếc thìa từ tay cô ta rơi xuống, cô ta nhanh chóng trao đổi ánh mắt kinh ngạc với Thẩm Chước.
Cả nhà đều biết, cho tới bây giờ Tam Ca chưa bao giờ đụng vào thịt cua.
Hơn nữa không chỉ là cua, anh cũng không thích những loại hải sản khác, cho dù xử lý gia vị như thế nào, anh cũng không thích vị tanh, nếu thỉnh thoảng có vô ý đụng phải một chút, thì không ăn nữa. Sở dĩ mà món thịt cuốn này vẫn có thể giữ lại ở trong bữa tiệc gia đình, là bởi vì khẩu vị của ông nội.
Nhưng mới vừa rồi... Tam Ca ăn xong mặt không chút thay đổi nào? Hay chị dâu cắn một miếng còn lại?
Trước khi Tam Ca dẫn người về, lúc phân bố nhiệm vụ cho cả nhà, thì cô ta hiểu rằng chị dâu tuyệt đối là tình yêu đích thực, nhưng những gì cô ta có thể tưởng tượng vẫn chấn động bằng phát sóng trực tiếp.
Thẩm Tích không dám ngang nhiên phá vỡ vai diễn, cô ta lấy tay che nửa mặt, giả vờ ho khan, sau đó cố nén nụ cười trên môi, rất nhanh lại khổ sở đè nén xuống, tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Chước.
Tại sao cô ta phải vào vai một nhân vật phản diện như vậy? Cô ta muốn thân mật với chị dâu xinh đẹp của mình!
Thẩm Chước cúi đầu, thiếu niên mười tám tuổi yêu ghét rõ ràng, tức giận đến mức cầm đũa không vững.
Tam ca sao có thể như vậy, trước đây anh đối với mối tình đầu của mình, cẩn thận đến trình độ cùng cô ấy nói một câu cũng phải thăm dò như vậy, bây giờ anh lại thay lòng đổi dạ cưới vợ, cũng bởi vì cô lớn lên xinh đẹp, dụ dỗ người khác, cho nên các loại phá lệ phô trương không cần nguyên tắc?
Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của Thẩm Tích kia, hoàn toàn không hiểu cái gì, mấy năm nay, trong lòng cậu ta chỉ muốn mối tình đầu làm chị dâu, chuyện này của cậu ta trở thành bí mật, cho dù là ai cậu ta cũng không nói qua, ngay cả Tam ca cũng không biết.
Khương Thời Niệm nhận ra bầu không khí trên bàn ăn càng lúc càng kỳ dị, biểu cảm của các chú thím đều không tốt, cũng có chút ngượng ngùng khó tả, ông cụ Thẩm lại càng không cần phải nói, luôn trừng mắt lạnh lùng.
Trong trường hợp này cô vẫn thấp thỏm theo bản năng, cô im lặng ăn đồ ăn Thẩm Diên Phi gắp cho cô.
Cô ăn bao nhiêu, Thẩm Diên Phi gắp thêm bấy nhiêu.
Mãi cho đến khi Khương Thời Niệm ăn không vô nữa, cô mới lặng lẽ chạm vào ống tay áo anh dưới bàn, nhưng lại bị anh trở tay cầm ngón tay.
Khương Thời Niệm vừa đặt đũa xuống, Thẩm Diên Phi dùng khuôn mặt ôn hòa lịch sự mở miệng: “Đồ ăn trong nhà càng ngày càng khó ăn, một bàn ăn như vậy, cũng không tệ bằng miếng thịt cuốn lúc trước.”
Khương Thời Niệm khịt mũi nóng nảy, Thẩm Tế Xuyên dường như không thể chịu đựng được nữa, gõ mạnh tách trà xuống bàn, đứng dậy với vẻ mặt u ám, chống gậy rời khỏi bàn trước một bước.
Đi được vài bước, Thẩm Tế Xuyên lại nghiêng người, nghiêm túc nói: “Diên Phi, cháu đi theo ông, ông có chuyện muốn nói với cháu.”
Thẩm Diên Phi ngồi không nhúc nhích, chỉ thờ ơ nhướng mi.
Nếp nhăn nơi khóe mắt Thẩm Tế Xuyên linh hoạt co giật, đột nhiên ông cả giận nói: “Cháu bảo người đưa con bé về phòng trước. Thời gian nói chuyện, ông còn có thể làm gì con bé không?”
Lúc này Thẩm Diên Phi mới đứng lên, nắm tay Khương Thời Niệm.
Khương Thời Niệm cân nhắc ý nghĩa sâu sắc trong lời nói của ông ấy, đêm nay... là muốn ở lại qua đêm ở nhà họ Thẩm sao?
Trước mặt bao người nhà họ Thẩm, đều ở bên cạnh vây xem, Thẩm Diên Phi kéo Khương Thời Niệm đến trước mặt, ôm cô vào lòng, hơi cúi người tới gần cô, muốn ở bên tai cô giải thích một câu hôm nay sẽ không quay lại Vọng Nguyệt Loan, theo tập tục trong nhà phải ở lại hai đêm.
Trong lòng Khương Thời Niệm còn đang suy nghĩ về diễn biến tiếp theo, không có chuẩn bị đối với việc Thẩm Diên Phi tới gần như vậy, đến khi cô kịp phản ứng, anh đã ở trước mắt, và lần này gần như là mặt đối mặt, trong nháy mắt, đôi môi giống như sắp chạm vào nhau.
Cô hoảng hốt, các dây thần kinh bị kích thích bởi cảm giác xâm lược này, cô né tránh một cách vô thức.
Chỉ một lúc sau, Khương Thời Niệm lập tức tỉnh táo, vội vàng dừng lại.
Nhiều người nhà họ Thẩm nhìn như vậy, sao cô có thể công khai tránh Thẩm Diên Phi? Đây không phải là làm cho anh thêm phiền hay sao! Những sự gần gũi lúc trước, không phải đều phải giảm giá sao?
Hơn nữa từ trước đến nay Thẩm Diên Phi làm việc đều có mức độ, không thể trước mặt người khác hôn cô được, cô sợ cái gì chứ?
Thẩm Diên Phi cũng dừng lại, nhưng chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn, anh cụp mắt xuống, tiếp tục nghiêng người về phía cô, đôi môi mấp máy, thì thầm với cô vài câu thân mật nhưng có chừng mực, sau đó anh bình tĩnh đứng dậy.
Anh giơ tay gọi Thẩm Chước bên cạnh: “Đưa chị dâu em vào sân của anh, đừng để chị ấy sợ.”
Trong lòng Thẩm Chước có bao nhiêu suy tính, nhưng cô ta cũng không có gan biểu hiện trước mặt Tam ca, cô ta hít sâu một hơi, lộ ra khuôn mặt tươi cười mà người tốt bụng duy nhất trong nhà họ Thẩm nên có, dùng giọng nói trong sáng nói: “Chị dâu đi theo em, không cần lo lắng, chúng ta rất nhanh sẽ tới.”
Khương Thời Niệm bí mật quan sát biểu hiện của những người khác, không có bởi vì cô né tránh mà biểu hiện dị thường, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, từng bước từng bước quay đầu theo Thẩm Chước rời khỏi nhà ăn. Khi cô quay đầu lại lần cuối, cô vô tình bắt gặp ánh mắt của Thẩm Diên Phi cũng đang nhìn lại.
Khoảng cách giữa cô và anh đã rất xa, nhà cũ nhà họ Thẩm hoa lệ, hành lang mái nhà đều lắng đọng năm tháng. Lần đối diện vài giây này, giống như đặc biệt nặng nề, ngưng tụ dày đặc khiến cô khó hiểu, cô không khỏi hoảng hốt, một hồi lâu cũng không lấy lại được tinh thần.
“Chị dâu?”
Khi Khương Thời Niệm nghe thấy ai đó gọi mình, cô nhướng mi và gạt đi những ảo tưởng vô lý đó.
Cô nhìn kỹ lại, phát hiện người gọi cô không phải Thẩm Chước, mà là em gái Thẩm Tích đi phía sau, trong xưng hô của cô bé có ác ý cùng châm chọc.
Thẩm Tích lạnh lùng nghiêm mặt, giống như không kiên nhẫn ném cho cô một hộp sữa đóng gói toàn là tiếng Anh, cô ta cũng không nói lời nào nhưng ánh mắt lại khiêu khích.
Khương Thời Niệm đưa tay đón lấy, lúc này cô cảm giác như bắt được bom tàng hình.
Thẩm Tích không phải là em gái tuổi còn nhỏ, tâm tư độc ác nhất kia sao? Bây giờ lại cho cô sữa bò, cho dù không phải bỏ thuốc vào bên trong nhưng cũng tuyệt đối không có ý tốt gì…?
Khương Thời Niệm không muốn gây phiền toái cho Thẩm Diên Phi nữa, cô khách sáo trả lại, cẩn thận nói: “Chị không cần đâu,cám ơn em, Tam ca của em sẽ chuẩn bị cho chị.”
Chờ Khương Thời Niệm đi xa, Thẩm Tích mới cầm lấy hộp sữa mình thích nhất khóc không ra nước mắt.
Cô ta thừa dịp Tam ca không phát hiện, không nhịn được mà đuổi theo muốn gặp chị dâu nhiều hơn, nhưng cũng không thể nói nhiều, sợ người không ổn định.
Có điều trên người chị dâu thơm quá, giọng nói dễ nghe như vậy, không hổ là người dẫn chương trình, nhìn gần ngũ quan đẹp đến hít thở không thông. Cô ta tự hỏi có phải tam ca chỉ là vì ngăn cản cô ta làm loạn cho nên cố ý để cô ta làm nhân vật phản diện hay không?
Khương Thời Niệm đi theo Thẩm Chước vượt qua mấy hành lang, vào sân Thẩm Diên Phi ở, không gian trong sân lớn đến mức nực cười, cỏ cây tao nhã, tòa nhà cũ ba tầng được bảo trì tốt và rất mang nét cổ kính.
Đèn đã được bật từ trước, cửa sân vào bên trong sáng rực cả con đường.
Khương Thời Niệm đang định muốn nói lời cảm ơn, nhưng Thẩm Chước không thể chịu đựng được nữa.
Cậu ta tuổi còn nhỏ, tâm tư không sâu, thấy lúc này Tam ca không có ở đây, cũng không có người ngoài, nụ cười gượng gạo của cậu ta bất giác sụp xuống, biểu cảm trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói: “Gả vào nhà họ Thẩm không dễ dàng, chị dâu vẫn là tự giải quyết cho tốt một chút.”
Thẩm Chước đặc biệt nhấn mạnh xưng hô “chị dâu”, nói xong cậu ta hừ nhẹ một tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Khương Thời Niệm đứng tại chỗ, hiếm khi mà nhướng mày.
Hay thật, trong toàn bộ người nhà họ Thẩm, người em trai duy nhất có vẻ ngoan ngoãn thực ra lại giấu giếm oán hận.
Đây toàn bộ đều là kẻ xấu mà, không ai được tha.
Trong tư liệu cô đã tìm hiểu trước đó đều viết rất rõ ràng, trong huyết mạch của người nhà họ Thẩm luôn mang theo dã tâm, ai được chọn ra ngoài đều được cho là nhân vật trí dũng kiệt xuất, không ai nhường ai, gia nghiệp lớn như vậy, làm sao có thể không tranh không tính toán. Thẩm Diên Phi chắc chắn cũng không dễ dàng trở thành người đứng đầu gia đình.
Bây giờ cô đã tự mình xác minh điều đó, Sự thật rất rõ ràng.
Vừa rồi cô còn may mắn là Thẩm Diên Phi còn có một người em trai tốt, nhưng lần này, cô cũng suy sụp.
Khương Thời Niệm chua xót lắc đầu..
Ông chủ Thẩm thật là...