Khương Thời Niệm đang sốt cao, lại đội mưa, phí sức nói xong hai câu cơn đau rát trong cổ họng đã vượt sức người con gái có thể chịu được, cô không thể lên tiếng nói chuyện, cảm xúc kích động khiến từng nơron thần kinh căng chặt; lòng ngực như bị thắt nghẹn, hai bên phần thái dương dần nóng lên, cô choáng váng ngẩng đầu, muốn nhìn thật kỹ Thẩm Diên Phi, muốn xác nhận anh còn tồn tại hay không.
Thiếu niên toàn thân ướt đẫm, rũ mắt nhìn cô, đôi con ngươi vừa sâu vừa sắc, có quá nhiều rung động không cách nào cảm hết được, những giọt mưa thi nhau chảy xuống má cô. Trong nháy mắt cô như rơi ảo giác, cận cảnh chứng kiến anh thịt nát xương tan, mặc cho không gian và thời gian luân chuyển cô chỉ có thể bất lực ngồi đó, lặng lẽ rơi nước mắt.
Biết anh là giả, là suy tưởng của cô, Khương Thời Niệm càng không chút cố kỵ, cô muốn nắm thật chặt mỗi giây phút được gặp mặt anh, một giây cũng không thể lãng phí.
Cô nhón chân, ngửa mặt hôn lên đôi môi mỏng hơi mím của anh. Dưới cơn mưa lạnh nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh càng chân thật, để cô tự mình ảo tưởng một lần nữa có thể có được. Bất chợt cô bị một lực kéo sát lại, chưa kịp chạm môi trước mắt đã tối sầm, chút sức lực còn lại đều bị cô dùng hết rồi.
Ngay một khắc trước khi tầm nhìn trở nên mơ hồ, cô nhìn thấy Thẩm Diên Phi cúi người ôm lấy cô, tay của thiếu niên thon dài có lực nhưng cô vẫn cảm nhận đôi tay ôm lấy cô đang run rẩy.
Khương Thời Niệm không chắc mình đã ngủ hay là đang hôn mê, cô càng sợ mình sẽ phải tỉnh lại sau ảo giác, cô ở núi tuyết sắp phải chết rồi, không thể cam lòng, không muốn chấp nhận số mệnh, tiềm thức ở trong nội tâm đang dốc sức giãy giụa, ép buộc bản thân nhanh chóng tỉnh lại, không được để tinh thần trầm xuống.
Một khi rời khỏi, trên thế gian không còn Thẩm Diên Phi và Khương Thời Niệm nữa, cô sẽ vĩnh viễn không bắt được anh rồi.
Đừng đi…
Đừng đi.
Em không sợ anh, không trốn anh, không tổn thương trái tim của anh, không thể cho anh một mình bị thương chảy máu, nhìn em và người khác ở bên nhau.
Em đến để yêu anh.
Chỉ yêu anh.
Đợi Khương Thời Niệm mở to đôi mắt đã sưng húp vì khóc lần nữa, còn không đợi xem rõ tình trạng của mình, đã mơ mơ màng màng gấp gáp ngồi dậy, những tiếng nói bên cạnh tất cả cùng nhau vang lên, rất nhiều cái tay đưa qua, cưỡng ép ấn cô về lại.
Khương Thời Niệm ngã về giường lại, đầu óc tỉnh táo không ít, tầm nhìn cũng dần dần sáng lên, so với cảm giác lơ lửng trong mưa lớn, cảnh tượng bây giờ nhìn thấy ở trước mắt và cảm giác trên cơ thể, quả thực giống nhau với ở thế giới hiện thực, cô nhìn phòng bệnh trắng xoá, ở mép giường vây quanh bảy tám bạn học nữ vẻ mặt lo lắng, tuy thời gian cách rất lâu rồi, cô vẫn lập tức nhớ ra, là các thành viên của xã đoàn đấu kiếm.
Nhưng Thẩm Diên Phi… ở đâu?
Trái tim của Khương Thời Niệm bất chợt co rút, trong vô số hình ảnh vậy mà lại không có anh! Cô có thể chết bất cứ lúc nào, trong thời gian đếm ngược chỉ muốn ở cùng với anh, cô cũng không biết sức lực từ đâu có, đẩy cản trở ở trước mặt liền xuống giường, tay đang truyền dịch bị kéo, đầu kim chịu không nổi sức kéo, dưới băng dán tách khỏi mạch máu, thuốc và máu cùng nhau chảy ra.
Cô đoán bây giờ bản thân như một kẻ điên, cũng không sao cả, cũng không cảm nhận được đau, cứ đỏ mắt kéo nữ sinh gần nhất, khàn giọng hỏi: “Thẩm Diên Phi đi đâu rồi, anh ấy có ở đây không, rời khỏi bệnh viện rồi đúng không? Về lớp học hay là về xã đoàn? Mình đi tìm anh ấy!”
Nữ sinh bị bộ dạng phản ứng thái quá của cô dọa cho sợ không nhẹ, nhanh chóng an ủi: “Thời Niệm, cậu đừng khóc, đàn anh Thẩm mới đi còn chưa tới nửa tiếng, có lẽ về tòa nhà dạy học rồi, anh ấy luôn ở phòng bệnh, bác sĩ nói cậu hạ sốt không sao rồi, rất nhanh sẽ tỉnh lại, anh ấy mới kêu bọn mình đến với cậu.”
Sắc trời đã tối rồi, sắp tới thời gian tự học buổi tối, năm nay Thẩm Diên Phi lớp mười hai, Nhất Trung có quy định ép buộc tự học buổi tối, còn về phần lớp mười một và lớp mười bọn cô có thể tự lựa chọn, có học hay không tùy ý muốn.
Nữ sinh vừa nói vừa phát hiện ra khác thường: “Không đúng, cậu không phải sợ anh ấy nhất sao? Bình thường cũng không nói chuyện mấy với anh ấy, nhìn cũng rất ít nhìn, càng sẽ không trực tiếp gọi tên anh ấy, vì thế anh ấy mới sợ cậu vừa tỉnh dậy nhìn thấy anh ấy, sẽ chấp nhận không được, hôm nay sao…”
Một đám con gái hết hoảng loạn một chút, có hai người chạy đi tìm y tá ghim kim lại, những người khác thấy tinh thần của Khương Thời Niệm cũng xem như tốt, nhịn không được hóng hớt mãnh liệt, líu la líu rít hỏi.
“Đúng đấy! Thời Niệm sốt cao một trận, hình như thay đổi tính cách, lại có thể vừa tỉnh dậy đã tìm đàn anh Thẩm, không dám tưởng tượng —- Hơn nữa, đàn anh Thẩm lạnh lùng khó gần như vậy, anh ấy lại dầm mưa lớn như thế đưa Thời Niệm đến bệnh viện, còn căng thẳng coi chừng, quá bất thường rồi!”
“Hai người—Rốt cuộc là chuyện gì! Có phải có bí mật!”
“Thời Niệm cậu đừng gấp, nếu không cậu gọi điện thoại cho anh ấy thử xem, À nói đến điện thoại mình mới nhớ, bất kể xã đoàn hay là hội học sinh, chủ tịch cũng không quan tâm ai, điện thoại cũng không mấy nghe, chúng ta có việc thường đều nhắn tin cho anh ấy, anh ấy quả thực tiếc chữ như vàng, căn bản không dám làm ồn anh ấy, hình như chỉ có Thời Niệm nhắn hoặc là gọi, mới nhìn thấy qua anh ấy lập tức nghe máy lập tức trả lời!”
Trong lỗ tai của Khương Thời Niệm nghẹn tới buồn bực, rất nhiều lời nghe không rõ, chỉ nghe được vài chữ quan trọng.
Cô theo bản năng sờ sờ túi áo, thật sự tìm được điện thoại khi học cấp ba sử dụng qua, ngón tay dường như tự mình biết động đậy, không cần suy nghĩ, đã thuần thục bấm ra số điện thoại của Thẩm Diên Phi, trong khoảnh khắc gọi đi, dưới gối của cô truyền ra rung động.
Cô ngẩn người, vén gối lên, bên dưới đè một cái điện thoại màu đen không xa lạ, trên màn hình đang hiển thị người gọi đến —
“Đồ khóc nhè."
Là điện thoại của Thẩm Diên Phi để quên ở đây.
Tên liên lạc anh đặt cho cô…
Tên là đồ khóc nhè.
Cô… Đâu có thích khóc như vậy.
Tay của Khương Thời Niệm run rẩy cầm điện thoại, hình như nắm được minh chứng Thẩm Diên Phi đang ở thế giới này, cũng dời sông lấp bể buồn lòng chua xót, thì ra có nhiều tiểu tiết như vậy, mà năm đó cô chưa từng phát hiện.
Cô đè chặt màn hình vào trong lòng mình, khoé mắt nóng chịu không được, cô cũng không quan tâm nữa, chuyện liên quan đến anh, cô quả thực rất thích khóc, vậy thì lại làm sao, cô cứ làm đồ khóc nhè.
Khương Thời Niệm không nói nhiều với mọi người, chỉ để lại một câu “mình đi tìm anh ấy”. Cô mất đi không biết bao nhiêu cát quý giá còn lại trong đồng hồ cát, không chịu nổi chậm trễ, cô tuỳ tiện mang giày, cầm hai cái điện thoại, từ chối y tá đến ghim kim lại cho cô, chân mềm nhũn chạy ra khỏi phòng bệnh, một mạch xông ra khỏi bệnh viện.
Bệnh viện cách Nhất Trung hai con đường, cũng xem như gần, thời gian cao điểm không có xe taxi trống, cô không dám đợi lâu, điên cuồng chạy men theo con đường hướng đến cửa trường Nhất Trung đông nghẹt xe, ban đầu trong tiếng ồn ào tha hồ khóc ra tiếng, sau đó lại lau nước mắt cười lớn, cô thở hổn hển chạy vào cửa, bảo vệ trông cửa đứng lên ngẩn người nhìn cô, chưa bao giờ nhìn thấy trạng thái này của bạn học Khương dịu dàng giữ phép tắc nhất.z
Lớp mười một mười hai cùng chung một toà nhà, không cùng tầng lầu, thời gian tự học buổi tối tới rồi, sân trường lớn như vậy trống trải, yên tĩnh đến chỉ có tiếng côn trùng, màn đêm trải qua cơn mưa lớn có màu xanh đậm bình yên, trong gió có người thôi thúc xanh um tan vỡ.
Khương Thời Niệm một hơi đi vào tòa nhà dạy học, trực tiếp muốn đi đến lớp học của lớp mười hai ở tầng bốn tìm Thẩm Diên Phi.
Cô vừa bước lên bậc thang của tầng một, đã bị bóng dáng từ trên đi xuống kinh ngạc ngăn cản: “Khương Thời Niệm? Cậu lúc trước không phải không tự học buổi tối sao, hôm nay sao lại tới rồi? Vừa hay mình muốn tìm cậu, cho —”
Đối phương đưa qua một hộp quà quý trọng giá trị không nhỏ, linh tinh lang tang hỏi: “Mình vừa từ bên ngoài làm hoạt động của hội học sinh về, đặc biệt đưa quà tặng, thế nào, mấy ngày không gặp nhớ mình rồi chứ? Mình hỏi qua chủ nhiệm rồi, chỗ ngồi luân phiên tuần sau thay đổi, hai chúng ta lại có thể ngồi chung rồi.”
Khương Thời Niệm nheo đôi mắt đau xót, nhìn Thương Thuỵ cùng lớp hồi cấp ba với cô ở trên cầu thang, cảm giác buồn nôn dữ dội đâm vào lồng ngực ép lên cổ họng, trong thư Thẩm Diên Phi viết, cấp ba anh từng tỏ tình cô, cô lại hoàn toàn không biết gì, thông tin điện thoại của anh bị ai âm thầm xử lý rồi, có thể tưởng tượng được!
Sự ghét hận của cô đối với Thương Thuỵ, rút gân lột da đối phương cũng không thể suy giảm, dựa vào cái gì trong ảo cảnh cuối cuộc đời, còn phải nhìn thấy loại rác rưởi này!
Cảm xúc quá nặng đột nhiên dâng lên, trái lại nhất thời Khương Thời Niệm không có phản ứng, cô dừng lại mấy giây, chính là chỉ là trong chớp mắt một lúc, Thương Thuỵ đã đến trước mặt cô, bất ngờ đến gần, quan tâm hỏi: “Cậu làm sao vậy? Sắc mặt rất tệ.”
Da đầu của Khương Thời Niệm nổ tung, đưa tay đẩy anh ta, khi tay muốn đè vai, anh ta nhân cơ hội muốn đỡ cánh tay cô, nhưng sau cổ lại đột nhiên bị một cái tay với đốt ngón tay thon dài kéo lại, chủ của cái tay không thu lại, hung hăng hất anh ta sang tường bên cạnh.
Thương Thuỵ đau kêu lên một tiếng, té ở trên cầu thang, hộp quà cũng rớt, anh ta sợ hãi quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đen lạnh lùng của thiếu niên từ trên cao nhìn xuống, nhìn giống như lạnh nhạt quét một cái, khiến đáy lòng người khác phát run.
Khương Thời Niệm hoàn toàn quên mất phải hít thở, nhìn chằm chằm hình bóng từ trên lầu đi xuống kia, trái tim ở trong xương sườn ngưng trệ, vô cùng chậm chạp run rẩy từng nhịp.
“Cút xa chút.” Thẩm Diên Phi còn chưa đầy mười tám tuổi thấp giọng mở miệng, từ trước đến nay anh ở trường rất kiệm lời, người khác cũng đều quen anh lạnh lùng, nào có thấy qua bộ dạng bất ngờ tức giận như vậy: “Đừng đến gần cô ấy quá.”
Thương Thuỵ không phục, càng sợ anh, không dám cãi lại, ôm đồ lên chạy trốn, Khương Thời Niệm trơ mắt nhìn Thẩm Diên Phi mặt không biểu cảm đi xuống, từ bên cạnh cô đi qua, đuôi mắt hẹp dài hơi rũ xuống, mơ hồ có chút đỏ không dễ phát hiện.
Trong hành lang trống trải, trái tim cô đập liên hồi, thời gian và hình bóng của anh đều giống như bị kéo dài vô hạn, khi cả hai sắp bỏ lỡ nhau, cái cằm mạnh mẽ của thiếu niên siết chặt, hình như không thể nhịn được nữa, nghiêng qua nhìn cô chăm chú, kiềm chế hỏi: “Người mà em nói nhớ, là cậu ta sao, trong mưa em ôm anh, là em sốt nên nhận nhầm người rồi, đúng không.”
Trong não của Khương Thời Niệm ầm ầm nổ tung.
Ngón tay của Thẩm Diên Phi ở trong bóng tối thủ sẵn, khớp xương hiện ra tái nhợt, người đó có thể là ai duy nhất không thể là anh, mỗi lần anh với cô gặp nhau, cái nhìn thẳng còn keo kiệt không muốn cho anh, cứ trốn tránh né, ai cũng có thể được hưởng sự dịu dàng và nụ cười yếu ớt, chỉ có anh là trường hợp đặc biệt bị bỏ ra kia.
Anh bị cô sợ hãi, tránh né, hoặc là còn có ghét bỏ, sao lại khóc lóc chủ động ôm anh, nói rất nhớ.
Coi như là những thứ không thiết thực trong giấc mơ, anh cũng không thể mong mỏi thái quá như vậy.
Khương Tuệ Tuệ… xem anh thành người khác rồi.
Cô thích, ỷ lại, nhớ anh.
Anh đố kỵ đập bể trái tim, giẫm hư, cũng không khống chế được biểu hiện tồi tệ lúc nãy ở trước mặt cô, anh chịu không nổi cô thân mật với người đó, muốn làm chuyện ác, muốn dùng bất cứ thủ đoạn nào để phá hỏng, muốn cô… không được đối xử tốt với người khác.
Thẩm Diên Phi nhắm mắt lại, sợ nghe được đáp án của Khương Thời Niệm, anh rất rõ một khi hỏi ra những lời đó, anh ở chỗ cô, càng là tử hình.
Anh cắn răng đi ra bên ngoài, gió đêm đầu thu thổi vào, thổi vạt áo đồng phục của thiếu niên thanh tú bị ướt mưa qua, trên cổ tay thon dài vì cõng cô mà bị khoá kéo của cô vạch rách một đường, đã khô lại, bây giờ bởi vì dùng quá nhiều sức để siết chặt nắm đấm, lại chảy ra đỏ thẫm ướt át.
Khương Thời Niệm loạng choạng đuổi theo.
Thẩm Diên Phi đi đến cửa lầu, eo bị siết chặt lại, bị cánh tay thon dài của thiếu nữ từ phía sau hoảng loạn ôm lấy.
Màn đêm tĩnh mịch trước mắt anh bị hút hết màu sắc, một màu trắng đen.
Khương Thời Niệm dán vào sống lưng của anh, nhắm mắt cảm nhận độ ấm khao khát nhất, nghẹn ngào nói: “Không có người khác, em cũng sẽ không nhận lầm anh, Thẩm Diên Phi… đàn anh, người em ôm là anh, nhớ là anh, có phải anh… không tin?”
Quả thật không có cách nào tin được.
Có lẽ buổi sáng hôm nay, cô với anh còn gặp nhau qua, cô chắc chắn đối với anh thận trọng trốn tránh, từng hành động đều tổn thương anh, buổi chiều tính cách cô thay đổi lớn, dính chặt anh không buông, làm sao giải thích? Đột nhiên nghĩ thông rồi sao? Câu trả lời qua loa như vậy, cô gạt không được anh.
Khương Thời Niệm gấp đến trên trán đổ mồ hôi, cô không có thời gian nói với anh bản thân bây giờ sắp chết, không dễ dàng gì gặp được anh, anh không sẽ không chấp nhận, cô chỉ muốn làm hết sức sát gần anh, thân mật nhất.
Cô không rỗi suy nghĩ quá nhiều, nhẹ giọng mơ hồ nói: “Khi anh cõng em… em sốt cao nằm mơ, mơ thấy bản thân em khi hai mươi ba tuổi, đang đeo nhẫn anh cho em, đi nước ngoài tìm anh về nhà, anh là người quan tâm, thương em nhất, em không sợ anh, em đối với anh…”
Cơ thể của thiếu niên cứng đờ như băng lạnh khiến cô chua xót.
Khương Thời Niệm sợ có một số từ quá nặng, đối với Thẩm Diên Phi bây giờ không dễ bày tỏ, cô không thể không ngừng lại một chút, cân nhắc dùng từ thích hợp với thiếu niên mười bảy mười tám tuổi này.
Nhưng Thẩm Diên Phi lại kéo tay cô ôm ở trước người, xoay đầu lại tập trung nhìn cô, đáy mắt đen nháy đột nhiên có ánh nước thoáng qua.
Khương Thời Niệm kinh ngạc chăm chú nhìn anh, khóe mũi chua xót, lời khác cũng nghĩ không ra rồi, cô ngẩng mặt ghé sát vào gáy của anh, thốt ra: “Đàn anh, em có thể… không có nhiều thời gian, anh muốn làm gì, không cần băn khoăn, đều có thể.”
Cơ thể cao to ngây ngô của thiếu niên run lên nhè nhẹ, anh ngẩng đầu cắm vào hơi thở của thiếu nữ ngọt ngào, trong răng nếm ra mùi máu rất nhạt, anh rất muốn xé toạc cô ra, đè vào vai của cô tì vào lan can cầu thang ở phía sau.
Hô hấp của cả hai quấn lấy nhau, đèn khống chế bằng tiếng tối đi trong nhịp tim đang đập kịch liệt, ánh sáng trăng bên ngoài soi xuống, chiếu vào viền mắt nhuộm đỏ buông bỏ ngông nghênh của thiếu niên kiêu căng.
“Em muốn làm cái gì?”
Anh luôn đè nén, nhẫn nhịn, chôn vùi rất sâu ở trái tim phức tạp, bị vài ba câu của cô thiêu đốt bức tường thành, không còn cách nào nữa đau khổ che giấu.
Cho dù là cô có ý nghĩ nông nổi, nhìn thấu tâm tư không trong sạch của anh, muốn xem anh là một món đồ chơi đùa vui một chút, anh cũng nhận.
“Anh muốn em không sợ anh, không trốn anh, chỉ nhìn anh, chỉ nói chuyện nhiều với anh, chỉ cười với anh.”
“Anh muốn bên cạnh em đừng có người khác, trong mắt em chỉ có anh.”
“Anh muốn có lý do đi tìm em nữa, nhìn em một cái, mới cố ý để quên điện thoại ở phòng bệnh.”
“Anh muốn tên họ Thương cách xa em chút, mới vào hội học sinh đàn áp cậu ta mấy bậc, vì có quyền hạn chế hành vi của cậu ta, dùng cái loại hoạt động làm cái cớ sai cậu ta ra ngoài, bao gồm cả lần này! Anh không thể thấy cậu ta đi qua lại trước mặt em.”
“Anh muốn ở riêng với em, dạy em đấu kiếm, cùng em học tan học, ôn tập cho em, cho anh nắm tay ôm hôn, làm tất cả… những chuyện em sẽ không làm với anh.”
“Khương Tuệ Tuệ… Em chỉ là mơ một giấc mơ.”
Ánh sáng trong mắt anh vỡ tan, nứt thành vô số loang lổ.
“Nhưng em thích anh.”
“Anh muốn em vi phạm nội quy trường, yêu bất chấp —-”
Ngón tay của anh đến gần mặt của cô, cách một đường, không dám đụng vào, nhiệt độ lại tuỳ ý nóng rực, quay nướng cô, hết hy vọng hỏi.
“Anh muốn cùng em ở trong trường học này, làm mọi chuyện mà mấy cặp đôi hay làm, trở thành đề tài bàn tán.”
“Em cũng có thể?”