Khương Thời Niệm gật đầu đồng ý, cô lưu lại số điện thoại của Thẩm Diên Phi, cô nhìn vài số cuối hơi quen, sau khi nhớ lại cũng hơi hoảng sợ, đợi khi cô ngẩng đầu lên định nói gì đó thì xe đã rời đi rồi.
Cô rất nhạy cảm với mấy con số, có rất nhiều số cô vừa thấy đã không quên được. Nếu cô nhớ không lầm, hình như... Thẩm Diên Phi vẫn còn dùng số điện thoại hồi học cấp ba phải không? Nhiều năm trôi qua như thế rồi, cô cũng đã đổi nhiều số vậy rồi, nhưng anh vẫn giữ.
Khương Thời Niệm đứng trước cổng lớn, nhìn biệt thự Vọng Nguyệt Loan của nhà họ Thẩm một chút, mới đi vào trong, thuận tiện tìm số điện thoại của Thẩm Diên Phi trên vi tính. Thoáng chốc, cô rất thuận lợi tìm được tài khoản của anh, cô nhìn một mảnh trắng xóa trên ảnh chân dung của anh, mà hình như dưới góc phải có một hình vẽ nhỏ, cô vừa định ấn vào xem, thì đột nhiên tin nhắn thoại của Tần Chi nhảy lên trên màn hình.
Khương Thời Niệm nhìn đồng hồ, đoán chắc Tần Chi đã về nước rồi.
Đúng như suy đoán của cô, trong tin nhắn vang lên giọng xì xục xúc động của cô ấy: "Niệm Niệm, tớ xuống máy bay rồi nè. Cậu đang ở đâu, tớ đi tìm cậu! Hôm nay, tớ phải bắt thằng chó Thương Thụy mắng khỏi đầu thai luôn!"
Khương Thời Niệm không giải thích gì trong điện thoại, chỉ hẹn Tần Chi vào tiệm lẩu họ thường xuyên đến ăn.
Mỗi bàn trong tiệm lẩu này giữa khoảng cách rất xa nhau, cho nên thích hợp nói chuyện riêng. Khương Thời Niệm đến trước, vừa chọn vị trí vắng người, Tần Chi đã hấp tấp nhào vào, ôm cô an ủi một lúc, mới bắt đầu tức giận mắng xối xả Thương Thụy, cô ấy còn muốn dẫn cô đi đòi lẽ phải.
Khương Thời Niệm phải ngăn nhiều lần mới nắm tay cô ấy lại, thì thầm: "Tớ chia tay với anh ta rồi."
Lời của cô vừa rồi như một cọng lông kẹt ngay cổ họng của Tần Chi, ép mặt cô ấy đỏ bừng, trợn tròn mắt, hỏi: "... Cậu nói thật không đấy?"
Cô ấy đành bỏ đi xúc động muốn mắng người, thay vào đó là chia sẻ nỗi buồn với Khương Thời Niệm: "Nếu cậu chia tay thật rồi, chẳng khác nào cậu dâng anh ta bằng hai tay tặng cho Kiều Tư Nguyệt đó hả? Niệm Niệm, nhà họ Khương đã đối xử với cậu như thế rồi, cậu còn không nể đạp chó bị thương nữa, lỡ bọn họ đối xử với cậu..."
Khương Thời Niệm đợi cho cô ấy thút thít xong, mới siết chiếc đũa trong tay, ngượng ngùng nói: "Nhưng mà hôm nay, tớ đã đăng ký kết hôn với người khác rồi."
Tần Chi đần ra, sửng sốt chừng hai phút, sau một tiếng quạt bay ngang qua đầu, cô ấy lại vỗ bàn hỏi lại với tông giọng hơi cao trong vô thức, nhưng mà cô ấy không đợi Khương Thời Niệm trả lời, lại đau đớn nói: "Cậu là một đại mỹ nữ tuyệt sắc như thế, sao lại có thể đăng ký kết hôn với người xa lạ bất ngờ như vậy được chứ? Tớ thấy ở Bắc Thành này chỉ có ông chủ Thẩm của tập đoàn Bạch Quân mới xứng với cậu thôi!"
"Ông chủ Thẩm..." Khương Thời Niệm càng xấu hổ, nói: "Đó là Thẩm Diên Phi."
Tần Chi tức muốn khóc, nói: "Chứ còn ai vào đây nữa? Sao thế, không phải cậu rất sợ anh ta à? Trước đây, tớ nói chuyện với cậu về anh ta, cậu chưa bao giờ đáp lại! Sao bây giờ cậu còn..."
Khương Thời Niệm sượng trân, đè giọng thật thấp nói: "Ý tớ nói... Người tớ đăng ký kết hôn là anh ấy đấy."
Cô lập tức che lỗ tai lại, như dự đoán của cô Tần Chi hết lên, may mắn tiếng nhạc và tiếng nói chuyện của khách trong tiệm lẩu đã lấp giọng của cô ấy đi.
Sau khi ăn xong, Tần Chi vẫn còn ngây ngất, hồn vẫn chưa trở lại, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ ngu ngốc. Sau một lúc lâu, cô ấy tiêu hóa xong, mới sợ hãi thì thầm nói với cô: "Thỏa thuận hôn nhân thì sao? Ông chủ Thẩm rất tốt... Rất tốt... Đúng lúc cậu đang tham gia chương trình phỏng vấn mà đang lo lắng không đủ trình độ mời anh ta. Nhưng bây giờ thì ổn rồi... Cậu là nhất đấy Niệm Niệm..."
Khương Thời Niệm nghe Tần Chi nói, mới giật mình nhớ lại chương trình khác mới không có cơ hội hỏi Thẩm Diên Phi.
Mấy chuyện khác trong Đài truyền hình cô có thể tự làm, nhưng chuyện mời Thẩm Diên Phi làm khách quý cô muốn trốn cũng không thoát được nhiệm vụ khẩn cấp này.
Khương Thời Niệm ngồi không yên nữa, có thể Thẩm Diên Phi sẽ lên máy bay, đến lúc đó cô phải đợi mười mấy tiếng, chắc chắn cô đợi không được.
Cô tạm biệt Tần Chi rồi cầm điện thoại đến khu nghỉ ngơi bên cạnh tiệm lẩu. Bây giờ nơi này rất vắng người, cô ổn định tâm lý của mình một lát, mới căng thẳng bấm số điện thoại Thẩm Diên Phi, sau hai tiếng tuốt đợi, máy đã được nhận.
Giọng của Thẩm Diên Phi bị xào trộn với giọng loa phát thanh ở sân bay, một chất giọng như điện truyền vào tai cô.
Đúng là anh sắp bay rồi.
Khương Thời Niệm tằng hắng giọng, vội vàng nói mục đích mình quấy rầy anh, rồi giới thiệu vài câu về chương trình phỏng vấn, lại tâng bốc ông chủ Thẩm lên tận trời, mới hỏi: "Thẩm tổng, anh có đồng ý không?"
Giọng điệu của Thẩm Diên Phi truyền qua loa rất khó đoán: "Hai tiếng trước, em bảo không cần anh, giờ đã thay đổi rồi sao?"
"Chuyện này khác nhau mà..." Khương Thời Niệm giải thích: "Dù không có chuyện kết hôn, em vẫn nghĩ cách mời anh đến tham gia."
Giọng điệu của Thẩm Diên Phi rất từ tốn nói: "Nếu đã thế, anh cũng phải để cho bà Thẩm một chút ưu ái nhỉ?"
Khương Thời Niệm cắn môi, nhạy bén hiểu được ý trong lời của anh.
Ý của Thẩm Diên Phi là, nếu như cô mời anh giúp đỡ phải trả lại anh chút gì đó, chứ không cô dựa vào gì đưa ra yêu cầu với anh. Tuy trước mắt thỏa thuận hôn nhân vẫn còn đó, nhưng cô cũng không thể không biết điều như vậy.
Khương Thời Niệm nghe người bên kia im lặng, cô dựa lưng vào tường, xương bướm ép đến mũi hơi cay, một lúc sau cô chủ động nói: "Thẩm tổng có gì cần trao đổi thì cứ nói, em có thể làm cái gì cho anh."
"Trao đổi?" Hơi thở của anh đột nhiên rõ ràng và lạnh lẽo, quẩn quanh bên vành tai cô: "Vậy trước tiên phiền bà Thẩm sửa cách xưng hô với anh lại đi."
Khương Thời Niệm bất ngờ.
Cô mời anh tham gia chương trình, để anh phá lệ, đó không phải chuyện nhỏ gì.
Thế mà anh chỉ đòi cô sửa xưng hô thôi sao?
Hai chữ Thẩm tổng, hình như cũng không thích hợp để xưng hô giữa vợ chồng.
Đầu ngón tay của Khương Thời Niệm đè lên lòng bàn tay, cách xa vài chục kilomet gọi anh: "Ngài Thẩm hả?"
Thẩm Diên Phi bật cười: "Em thấy sao?"
Khương Thời Niệm không biết sao trái tim của mình đập nhanh như thế, cô hiểu ý câu hỏi của anh, xưng hô này không đúng.
"... Thế... Ông chủ Thẩm?"
Lúc này, đáp lại câu hỏi của cô chỉ có tiếng loa phát thanh ở sân bay và hơi thở phập phồng như có như không của anh.
Khương Thời Niệm đè móng tay tròn càng sâu xuống lòng bàn tay, ương ngạnh nói: "Thẩm... Diên Phi."
Thẩm Diên Phi đang đứng trong thang máy trên sân bay, điện thoại đặt ở bên tai, khi nghe cô căng thẳng thốt từng chữ tên mình.
Cuối cùng, anh đã nghe được ba chữ mình muốn nghe từ miệng cô rồi.
Thẩm Diên Phi vẫn không nói, ánh mắt rơi xuống, ấn vào phần ghi âm trò chuyện.
Khương Thời Niệm hết cách, xoa cái trán ướt đẫm mồ hôi.
Gọi tên cũng không được? Cô cũng không thể gọi anh là ông xã, đột nhiên cô nhớ đến lúc trên xe, Hứa Nhiên cung kính gọi anh là "anh Ba".
Cô nghe thấy đoán Thẩm Diên Phi xếp thứ ba trong thế hệ cùng tuổi ở nhà họ Thẩm, cho nên xưng hô "anh Ba" vừa thân thiết, vừa tôn trọng.
Khóe miệng của Khương Thời Niệm hơi run, cô liếm môi nuốt xuống một ngụm nước bọt, vẫn nghe Thẩm Diên Phi đang kiên nhẫn đợi mình mà không nói gì. Cuối cùng cô quyết định, đè ngón tay căng thẳng lên lỗ tai đang nóng lên vì thẹn thùng và căng thẳng của mình, đôi mi dài như cánh bướm khép lại, nhẹ nhàng gọi: "Anh Ba."
Giọng nói của Khương Thời Niệm được xem là át chủ bài trong đài truyền hình.
Giọng cô uyển chuyển, mềm mại như nước mưa nhỏ giọt xuống mái hiên, lẫn vào tiếng nước vỡ tan.
Giọng như thế còn bị cô cố tình đè xuống thật dịu dàng, mềm mại gọi anh Ba.
Bước chân của Thẩm Diên Phi vừa bước khỏi thang máy, trước mặt anh là đủ những người đi qua lại xung quanh.
Anh khựng lại, khuôn mặt vẫn vô cảm không đoán được, chỉ là xương ngón tay căn chặt, chứng minh trái tim của anh đang nhảy lên.
Không biết điện thoại tắt đi lúc nào, nhưng Thẩm Diên Phi vẫn đứng yên tại chỗ đến khi Hứa Nhiên dẫn theo nhóm đồng nghiệp và cấp cao của tập đoàn Bạch Quân đi đến đây. Hứa Nhiên chạy chậm vài bước, gọi "anh Ba", anh ấy đang muốn nói chuyện chị dâu bên kia đã sắp xếp xong cả rồi.
Đột nhiên Thẩm Diên Phi quay đầu lại, nhìn Hứa Nhiên với ánh mắt tóe lửa.
Giọng của anh khàn đặc khó tả, nói: "Sau này đừng gọi tôi là anh Ba nữa!"
Hứa Nhiên ngạc nhiên đến ngây người, hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Diên Phi cong môi nói: "Vì vợ của tôi thích gọi thế."
Hứa Nhiên nghe thế như sét đánh ngang tai, mà hóa đá tại chỗ.
Đồng nghiệp đi đến sau anh ấy vài bước, nên không nghe lời của Thẩm Diên Phi vừa mới nói, Triệu Lê chịu trách nhiệm cho chuyến đi, cẩn thận hạ giọng nói: "Thẩm tổng, anh đưa hộ chiếu cho tôi, tôi sẽ đi đăng ký."
Thẩm Diên Phi giơ tay lên, rút một cái quyển sổ màu đỏ mới tinh từ trong túi áo ra đưa cho anh ấy.
Triệu Lê nhận lấy, trong tay của anh ấy còn cầm cả một chồng hộ chiếu khác, tất cả đều là của cấp cao của tập đoàn Bạch Quân, anh ấy cũng không xem kỹ, cầm lấy xong lập tức đi trước.
Cho đến khi Triệu Lê đi ra ngoài vài bước mới ngây người, đứng im tại chỗ như bị trúng tà.
Đến khi Hứa Nhiên đi phía sau cũng tông trúng anh ấy, anh ấy mới hoảng sợ xoay người lại, gương mặt trầm ổn, thần bí trước giờ như muốn phát điên, vội vàng bước chân nhanh đi lại.
Bà mẹ nó bà mẹ nó bà mẹ nó bà mẹ nó!
Gương mặt của Triệu Lê đỏ gấc, run rẩy giao lại quyển sổ màu đỏ cho Thẩm tổng, tiếng địa phương cũng bị anh ấy vô thức lôi ra nói: "Thẩm tổng, cái này là gì?"
Thẩm Diên Phi vô cảm cầm lấy, mở bìa ra nhìn một chút, im lặng một hồi mới nói: "À, tại màu sắc giống nên nhầm."
Sau khi anh mở một tờ nội dung ra, chữ viết và ảnh chụp chung chói thẳng vào ánh mắt của mọi người làm họ sốc bay màu.
"... Thẩm tổng?"
Thẩm Diên Phi chỉ định vuốt ve ảnh chụp thôi, anh ngước mắt lướt qua họ hỏi: "Chưa thấy chứng nhận kết hôn bao giờ à?"
Hứa Nhiên xúc động đến mức phải mắng thầm trong lòng.
Mẹ nó, đúng lúc trong đoàn người này đi công tác lần này, toàn là những người trẻ tuổi trong tập đoàn, cả đám toàn chó độc thân, làm gì có người yêu mà kết với chả hôn!
"Thế cũng tốt, tôi thông báo cho mọi người biết luôn."
Thẩm Diên Phi mặc bộ vest và đôi giày da đầy lịch lãm, đứng dưới ánh nắng chói chang ở sân bay.
Ngón tay thon dài của anh cầm quyển sổ màu đỏ, từ tốn cất đi.
"Từ hôm nay, tôi đã kết hôn rồi."