Buổi chiều mùa thu, cơn mưa nhỏ ngoài cửa xe cứ tầm tã không dứt, nước mưa chồng chất trên mặt kính tạo thành một đường dài uốn lượn khiến tầm nhìn trở nên mông lung.
Khương Thời Niệm ngồi tựa vào cửa xe, thái dương tỳ vào cửa sổ, nửa rũ mắt thất thần nhìn chằm chằm những vết hằn gập ghềnh do nước mưa để lại, mãi cho đến khi chiếc di động mà cô nắm chặt trong tay đột nhiên rung lên, cô mới giống như bừng tỉnh lại, xoay màn hình xuống theo bản năng, nhịp thở lặng lẽ trở nên dồn dập hơn.
Thương Thụy ở bên cạnh nâng mắt từ máy tính bảng lên, hưởng thụ mà đánh giá ngũ quan xinh đẹp yêu kiều mà bất kỳ lúc nào đều có thể hớp hồn người khác của cô, duỗi tay đặt lên mu bàn tay cô rồi nắm chặt, trêu đùa: “Chẳng phải chỉ là có tin nhắn đến hay sao, hồi hộp gì thế? Nếu không phải quá hiểu tính cách của em thì thấy em có phản ứng thế này, anh còn phải lo lắng có phải là em có bí mật gì giấu anh không đấy.”
Khóe môi Khương Thời Niệm hơi mím, quay mặt nhìn anh ta: “Anh nói bậy gì thế?”
“Em cũng biết là anh nói bậy à?” Ở trước mặt tài xế, Thương Thụy không tiếc thể hiện sự ngọt ngào dành cho vị hôn thê, nghiêng người đến hôn cô, bày ra tư thế thân mật. “Thế thì chẳng lẽ là chứng sợ hãi trước khi đính hôn à? Gần đây em cứ thất thần mãi đấy”
Anh ta bắt lấy tay Khương Thời Niệm, xoay chiếc di động úp xuống của cô sang, Khương Thời Niệm cứng đờ người theo bản năng, trạng thái kháng cự cực độ duy trì trong một chớp mắt thì đã kịp thời dỡ xuống. Màn hình sáng lên, ở giữa hiện lên một tin nhắn do ekip của đài truyền hình Bắc Thành gửi đến.
Sau khi Khương Thời Niệm thấy rõ thì không nhịn được mà nhắm mắt, thở ra một hơi, trong lòng lại càng ngột ngạt và khó chịu hơn nữa, ở nơi không người nhìn thấy, thần kinh cô không ngừng nhảy thình thịch.
May mắn thay… Không phải là người nọ.
Người mà cô sợ nhất.
Thương Thụy nhác thấy sắp đến nơi bèn ôm lấy Khương Thời Niệm muốn hôn môi, cô nghiêng nghiêng đầu tránh đi theo bản năng, Thương Thụy cũng không để bụng, lười biếng nói: “Em cũng không phải là không quen biết tài xế, sắp đính hôn rồi mà em còn dễ thẹn thùng như thế để làm gì? Hôn một cái thì đã sao? Dù thế nào đi nữa anh cũng phải sửa lại cái tật xấu này của em. Kéo em ra trước mặt công chúng thân thiết một lúc là em quen ngay.”
Khương Thời Niệm cau mày, chờ đến sau khi xuống xe mới trịnh trọng nói với anh ta: “Thương Thụy, chúng ta liên hôn, đã quyết định trước kết hôn phải tuân thủ ước pháp tam chương. Tôi phối hợp với anh, anh cũng không cần khiến tôi quá khó xử.”
Thương Thụy ôm lấy cô đi về phía đại sảnh, mặt tràn đầy kiêu căng đáp: “Liên hôn thì liên hôn, anh trăm cay ngàn đắng theo đuổi em ngần ấy năm, vất vả lắm em mới gật đầu, đừng cứ hở một chút là vì áp lực gia đình hay là vì anh đã cứu em, chuyện em sắp sửa trở thành vị hôn thê của anh chính là sự thật, quan hệ của chúng ta danh chính ngôn thuận, chẳng lẽ anh không nên đòi lãi nhiều hơn một chút à? Hôn môi thì có là gì, chuyện càng quá đáng hơn nữa chúng ta cũng phải làm.”
Trong giới hào môn của Bắc Thành, bất kể là địa vị hay tài lực thì nhà họ Thương cũng đều trên cơ nhà họ Khương, Khương Thời Niệm được ba mẹ nuôi ân cần dạy bảo rất nhiều lần rằng phải nghe theo Thương Thụy, bao dung tính tình sống trong nhung lụa của anh ta. Vì để báo đáp nhà họ Khương, cũng báo đáp Thương Thụy vì đã cứu cô về chuyện của Tưởng Huân, cô cố gắng làm được.
Chỉ là không ngờ tới, cô vừa mới xác nhận yêu đương anh ta đã lập tức đưa ra yêu cầu đính hôn, càng nhanh càng tốt. Đương nhiên là nhà họ Khương cầu còn không được, trực tiếp hùa theo định ngày lành thay cô, giờ cách ngày diễn ra nghi thức đính hôn còn chưa đến một tháng.
Cô đã đồng ý rồi. Cô thiếu nợ cả hai bên, cũng không chán ghét Thương Thụy, thế thì đính hôn sớm hay muộn cũng chẳng khác biệt là mấy, tình cảm sâu hay cạn cũng không quan trọng. Cô cũng chưa bao giờ chờ đợi cái gọi là tình yêu sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm trong cuộc đời này, nó cách cô quá xa, quá không thực tế.
Chỉ cần có thể yên ổn sống qua ngày, có một gia đình bình thường lâu dài là được rồi. Cô sẽ nghiêm túc đối đãi, nhưng… Cho đến nay cô vẫn không quen được với chuyện gần gũi xác thịt với Thương Thụy, nhất là ở những trường hợp công khai.
Hôm nay là một buổi tiệc mừng thọ, phần lớn những thế gia ở Bắc Thành đều đến tham dự. Thấy bóng người ở bãi đỗ xe dần dần nhiều hơn, Khương Thời Niệm không muốn tranh chấp với Thương Thụy vào lúc này. Cô thu lại thần sắc, đi về phía trước, vòng tua rua đính trên làn váy lễ phục đong đưa theo bước chân cô.
Cô bị bắt khoác tay với Thương Thụy, bày ra tư thái yêu đương nồng nhiệt.
Mới vừa bước vào cửa lớn của sảnh chính tiệc mừng thọ, cơ thể cô đã không khống chế được mà căng thẳng, trái tim trong lồng ngực chợt co thắt, tránh cũng không tránh được mà cảm nhận thấy có một ánh mắt lạnh lẽo âm trầm chậm rãi nâng lên từ trên chiếc ghế chủ tọa đang được người người tôn sùng. Ánh mắt đó vừa nặng nề vừa lạnh lẽo, nó xuyên qua đám đông, chuẩn xác mà đè ép về phía cô.
Sự bình tĩnh của Khương Thời Niệm gần như là tan rã ngay lập tức dưới cái liếc mắt đó. Cô hít sâu một hơi, cố gắng hết sức không nhìn đối phương, nhưng cảm giác tồn tại của người nọ mạnh mẽ đến độ không thể xem nhẹ, cho dù đã cố ý tránh né nhưng vô ý vẫn sẽ chạm phải tầm mắt đó.
Ngón tay cô cố không run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen, cà vạt và măng sét cổ tay áo không hề cẩu thả, đôi chân dài thẳng tắp gập lại thành một góc cạnh sắc bén, nhàn tản thờ ơ và kiêu ngạo tao nhã mà lặng lẽ ngồi ở đó, khuôn mặt sắc sảo khiếp người Vô số con cháu nhà quyền thế cung kính quanh quay người nọ nhưng lại không một ai dám tiến gần. Đôi con ngươi đen láy như cái hố đen sâu thẳm đầy âm u, chỉ một cái liếc đã như nhìn thấu cả một con người, lại chỉ một ánh mắt cũng có thể đẩy con người ta vào vực thẳm.
Nhịp tim của Khương Thời Niệm bất chợt rối loạn.
Thế mà anh lại ở đây…
Dù tiệc mừng thọ được tổ chức rất long trọng nhưng vẫn chưa đủ để khiến cho gia chủ trẻ tuổi của nhà họ Thẩm phải hạ mình đến đây. Cô vốn cho rằng tin nhắn kia không phải do anh gửi đến nên hôm nay cô có thể thả lỏng, nhưng hóa ra là người nọ đã đến hiện trường rồi.
Anh không có ý định buông tha cho cô.
Lưng Khương Thời Niệm giống như bị kim chích, không tự giác ôm chặt lấy cánh tay Thương Thụy. Thương Thụy không để ý đến sự căng thẳng khác thường của cô, cố ý đưa cô đến chào hỏi người kia, vừa kính sợ mà vừa khoe khoang mà tỉ mỉ giới thiệu: “Tổng giám đốc Thẩm, đây là bạn gái của tôi, cuối tháng chúng tôi sẽ đính hôn. Ngài đã từng gặp cô ấy, hẳn là vẫn còn nhớ.”
Người đàn ông bình tĩnh nâng mắt nhìn Khương Thời Niệm chăm chú, giống như chỉ thuận miệng nói một câu khách sáo: “Đương nhiên là Khương tiểu thư khiến người ta đã gặp là sẽ khó quên.”
Ánh đèn trong đại sảnh sáng trưng nhưng lại không chiếu rọi được đến đáy mắt của Thẩm Diên Phi. Khương Thời Niệm bị cảm giác nguy hiểm mãnh liệt thấm thẳng vào tận xương cốt, dường như sự sợ hãi đối với anh đã đạt đến đỉnh điểm nào đó. Cô hàm hồ đáp lại một tiếng, không dám nhìn thẳng, cứ thế bám lấy Thương Thụy rời đi.
Ánh mắt đó rơi xuống trên đôi tay nắm chặt lấy nhau kia, u ám khó hiểu.
Khương Thời Niệm bước ra khỏi phạm vi mà Thẩm Diên Phi có thể nhìn được đến mới hoảng hốt mà bình tĩnh lại một chút.
Thương Thụy có vòng xã giao riêng của mình, cô không can thiệp cũng không thích tham dự, một mình yên lặng ngồi trên chiếc ghế sô pha kê ở ven tường uống nước. Một đứa bé con ba bốn tuổi của nhà chủ bữa tiệc mừng thọ chạy đến chơi với cô, chờ cho đứa bé đó đi rồi, cô mới kinh ngạc phát hiện ra sợi tua dài trên làn váy mình đã bị xoắn thành mấy nút chết, nhất thời không tháo ra được.
Tiệc mừng thọ còn chưa chính thức bắt đầu, chiếc váy này coi như là đã bị hủy hoại mất rồi, Khương Thời Niệm không thể nào so đo với một đứa bé nên lập tức đứng lên, gửi cho Thương Thụy một tin nhắn WeChat để báo cho anh ta một tiếng, ngay sau đó chọn một con đường ít người qua lại, đi thẳng đến toilet gần nhất xử lý.
Mọi sự chú ý của Khương Thời Niệm đều tập trung trên sợi tua kia, không rảnh để quan sát xung quanh, chờ cho đến khi đã đặt chân vào phạm vi của toilet rồi, bước chân của cô chợt khựng lại, trong lòng chợt xuất hiện một dự cảm kinh hoàng. Khi vừa ngẩng đầu lên, Khương Thời Niệm đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn thon dài của người đàn ông đứng ở dưới đèn, thần sắc tranh tối tranh sáng.
Cảm giác xâm lược của một kẻ thượng vị giả tuyệt đối không hề thu liễm một chút nào, che trời lấp đất ào tới.
Khương Thời Niệm lùi lại một bước theo bản năng, khô cằn khẽ kêu: “… Tổng giám đốc Thẩm.”
Cô vội vàng cáo lỗi một tiếng, hấp tấp xoay người muốn rời khỏi đây. Cô làm gì có can đảm đứng cùng một chỗ với anh cơ chứ? Cô không quan tâm được váy của mình ra sao, chỉ muốn đổi một chỗ khác không có anh mà thôi.
Thẩm Diên Phi cũng không đuổi theo. Ánh mắt anh bao trùm lên cô, rũ mắt dụi dụi điếu thuốc chưa châm lửa ở giữa ngón tay, thấp giọng cười nhạt: “Khương tiểu thư, trên con đường mà cô đi đến đây vừa rồi đang tổ chức hoạt động làm nóng bầu không khí, giờ nơi đó đã đứng đầy người rồi, cô có chắc là muốn đi ra ngoài như thế không?”
Khương Thời Niệm khựng lại, cảm nhận được bước chân chậm rãi đến gần ở phía sau. Từng tiếng đế giày da gõ xuống mặt đất trên đoạn hành lang yên lặng trống trải đó giống như gõ vào màng tai cô.
Bộ váy lễ phục này của cô lấy tua váy là nguyên tố chủ yếu, những nơi bị thắt nút rất bắt mắt, tất nhiên sẽ trở thành đề tài câu chuyện trong cái giới nhà giàu nổi danh bắt bẻ nhất của toàn Bắc Thành này, mà hôm nay cô đại diện cho nhà họ Khương, cũng đại diện cho cả nhà họ Thương sắp sửa đính hôn, nếu như gây ra chuyện gì để người ta trào phúng, cô chỉ là phụ, thể diện của hai nhà mới là chính.
Cô nghĩ đến phản ứng của ba mẹ nuôi và Thương Thụy, cũng thật sự đã lờ mờ nghe thấy được tiếng người ồn ào truyền đến từ bên ngoài chỗ rẽ. Khương Thời Niệm lại cúi đầu nhìn bộ váy dài cực kỳ bó sát của mình, không thể đứng xoay người lại với Thẩm Diên Phi để tự sửa sang lại được.
Khương Thời Niệm cắn cắn môi, lấy hết can đảm xoay người lại đối mặt với Thẩm Diên Phi một lần nữa, chuẩn bị bước nhanh để vòng qua anh, lập tức bước vào phòng vệ sinh ở phía trước. Nhưng ngay khi đi lướt qua anh, cánh tay đột nhiên bị anh nắm lấy.
Khương Thời Niệm chấn kinh, dù rằng cách một lớp vải hơi mỏng nhưng làn da nơi bị anh túm chặt vẫn run rẩy. Cô giãy giụa theo phản xạ, Thẩm Diên Phi chỉ nắm một cái là buông ra ngay, giống như làm thế chỉ vì khiến cô dừng lại mà thôi.
Không chờ cho cô nói ra mấy câu cùng loại với “Xin tổng giám đốc Thẩm hãy tự trọng”, Thẩm Diên Phi đã đi đến trước mặt cô. Anh liếc nhìn cô một cái thật sâu rồi cúi người xuống, đầu gối không nhanh không chậm gập lại, chân dài căng chặt quần tây, ngón tay vén làn váy rối loạn của cô lên, tự tay sửa sang lại mớ tua rua rối rắm kia tay cô.
Ánh đèn dài ở hành lang trong trẻo chiếu xuống đầu vai của người đàn ông rõ ràng là quyền cao chức trọng nhưng lại cam nguyện cúi đầu.
Đầu Khương Thời Niệm đờ đẫn, hơi thở kẹt trong cổ họng, nghẹn đến phát đau.
Ngón tay người đàn ông rất lạnh, lúc làm thì thi thoảng sẽ chạm một cái cực nhẹ vào cổ chân cô, giống như kim châm mang theo dòng điện lan tới từng ngóc ngách.
Cô không chấp nhận cũng không hiểu được, sự đụng chạm đó dường như chạm đến giới hạn, cảm giác ái muội như có như không đó khiến cô hoảng loạn. Hai chân cô không tự giác mà tránh sang bên cạnh nhưng tua váy vẫn còn đang nằm trong tay người đàn ông, dưới sự lôi kéo, “xoẹt” một tiếng, sợi tua đó bị túm rách, không còn khả năng cứu vớt được nữa.
Khuôn mặt Khương Thời Niệm đỏ lên, giận dỗi mà dứt khoát cúi người xuống, lưu loát xé bỏ hết tất cả những chiếc tua đó. Làn váy đã hoàn toàn trở nên so le không đồng đều, mắt cô hơi cay cay, không hiểu vì sao mà một Thẩm Diên Phi cao quý như thế sẽ chọn cô làm mục tiêu để diễn trò.
Anh biết rõ cô đã có bạn trai, hơn nữa rất nhanh sau đó sẽ đính hôn.
Khương Thời Niệm không muốn yếu thế trước mặt người này, nhưng khi nhìn chiếc váy bị xé rách, nhiệt độ vẫn chồng chất lên cao. Cô khép đôi mắt ửng đỏ lại, bất chấp tất cả muốn đi thẳng ra ngoài.
Thẩm Diên Phi giữ chặt làn váy cô trong lòng bàn tay, ngẩng đầu lên cười như không cười, trong đáy mắt che giấu gợn sóng: “Tôi chuẩn bị lễ phục mới cho cô, với người ngoài, chủ nhân của bữa tiệc mừng thọ này sẽ thanh minh thay cho cô, bảo rằng do trẻ con trong nhà không hiểu chuyện nên mới huých nhầm cô, sẽ nhận lỗi hợp lý với cô, cô sẽ không gặp bất kỳ phiền phức gì, cô có thay không?”
Khương Thời Niệm hoảng hốt hiểu ra. Có lẽ đứa bé bướng bỉnh đó là do chính anh bày mưu đặt kế chỉ vì giờ phút này mà thôi.