Khương Thời Niệm hiểu rõ tại sao Thẩm Diên Phi lại đơn độc nhắc đến chuyến đi tàu du lịch ấy, ngoại trừ lần tỏ tình ở khe núi đầy kích động ấy, mỗi lần thân mật anh đều hành động hết sức nghiêm ngặt để tránh cho cô có nguy cơ mang thai, chỉ duy nhất một lần là cái đêm trong chuyến du lịch trên tàu ấy, ý chí chiến đấu của cô sôi sùng sục, to gan lớn mật, cứ nhất quyết muốn làm chủ cuộc vui, nên anh mới dung túng cho cô tự mình làm.
Cho nên từ đầu đến cuối cô đều hiểu rõ trong lòng anh chỉ muốn cùng cô trải qua cuộc sống hai người, không bị làm phiền cũng sẽ không phải chia cắt.
Còn về câu hỏi của anh, cô thực sự không dám nói cô có thể phân biệt rõ ràng, kể cả…của anh và của cô, trạng thái, màu sắc dù cho có tương tự thì trên thực tế sự khác biệt vẫn rất to lớn.
Huống chi đêm hôm đó, trong chuyến du lịch trên thuyền ấy, cô chịu phải kích thích quá lớn, toàn bộ tâm tư và giác quan đều bị Thẩm Diên Phi chiếm lấy. Lúc đổi đúng thật là tự tay cô đã thay nó, khi đó lúc lấy xuống cô chỉ cảm thấy trên tay quá trơn và ướt. Đương nhiên khi ấy cô chỉ cho rằng đó đều là của cô nên vừa căng thẳng, xấu hổ, vội vội vàng vàng ném bỏ nó đi luôn giống như đang cầm thứ gì khiến mình bị phỏng tay vậy, căn bản còn chưa nhìn kỹ.
Cô lại càng không ngờ tới là dưới tình huống quá mức kịch liệt thì cái thứ đồ kia sẽ có một phần nhỏ ơi là nhỏ khả năng bị làm rách.
Ai cũng không lường trước được phần trúng thưởng ngoài ý muốn đến gần như không có khả năng trúng được ấy, lại trùng hợp xảy ra một lần duy nhất, lúc mà anh không tự mình xử lý.
Nếu như thực sự là như vậy, dù cho bên trong chỉ bị dính lại một chút ít thôi cũng đủ rồi…
Khương Thời Niệm tính lại ngày tháng trở ngược về trước, thời gian vừa vặn, lại thêm mấy ngày nay cơ thể cô cũng không thoải mái, rất uể oải cũng rất dễ mệt mỏi. Mấy lần ngủ mãi không muốn tỉnh dậy, đầu váng mắt hoa, kỳ kinh nguyệt lại còn chậm trễ chưa đến. Sự thực đã bày ra trước mắt hết sức rõ ràng rồi.
Cô hoang mang nhìn về phía Thẩm Diên Phi, trong phút chốc, trái tim cô bị cảm giác kinh ngạc, bơ vơ, căng thẳng chiếm lấy. Cô mê mang nắm lấy ngón tay anh, cảm nhận được nhiệt độ lạnh đến bất thường trên người anh, giống như sau khi vấn đề trọng đại đột ngột xảy ra này nổi lên trên mặt nước, nhiệt độ cả người anh đều tụt xuống nhanh chóng.
Đúng vậy…
Chắc hẳn là anh không yêu thích trẻ con, từ trước đến nay thái độ của anh vẫn luôn hết sức rõ ràng, cô cũng hiểu rất rõ điều đó.
Bây giờ, có lẽ sản phẩm của sự ngoài ý muốn kia đang bén rễ nảy mầm trong lòng cô. Còn đối với anh mà nói, anh vẫn chưa có một chút chuẩn bị nào. Cơn sóng điên cuồng đột nhiên ập đến này không chỉ bao trùm lấy cô mà nó còn khiến anh cảm thấy khó chịu hơn. Liệu đây có được coi là sự đả kích với anh không nhỉ?
Ban ngày anh vẫn còn cùng vợ ngọt ngào đi hẹn hò, tối đến thì nắm tay nhau cùng đi xem phim, vậy mà chỉ mười mấy phút sau cảnh tượng ấy có lẽ sẽ biến thành một nhà ba người rồi.
Khương Thời Niệm cúi đầu hai tay chậm rãi đan vào nhau, cô muốn bò từ chân Thẩm Diên Phi xuống, muốn để cả hai bình tĩnh lại trước đã. Cô vừa mới cử động, muốn dời xuống, tách khỏi người anh thì cánh tay cô bị anh túm lại rồi nắm thật chặt, anh kéo cô lại rồi ôm cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn.
“Tuệ Tuệ đừng sợ.” Thẩm Diên Phi xoa nhẹ đầu cô, hôn lung tung lên tai cô, hô hấp cũng tản mát, giọng nói anh trầm khàn: “Không sao, đến bệnh viện xác nhận lại trước đã, có anh ở đây rồi, đừng hoảng.”
Trời đã tối đen từ lâu, không kịp chọn bệnh viện để đến kiểm tra, xe trực tiếp lái đến một bệnh viện hạng ba. Lúc bấy giờ đã đến giờ trực ban buổi tối, người đến khám bệnh rất ít nên không cần phải xếp hàng. Bác sĩ căn cứ vào tình hình thực tế để yêu cầu làm mấy hạng mục xét nghiệm đơn giản, cần phải lấy máu, đợi đến có kết quả khẩn cấp rồi mới bắt đầu suy xét xem bước tiếp theo có cần phải đến kiểm tra chứng chóng mặt hay không.
Thẩm Diên Phi lặng lẽ đỡ Khương Thời Niệm đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng khám bệnh. Trong lúc đi đến nơi làm xét nghiệm máu, Khương Thời Niệm không nhịn được cảm giác hoang mang, lo sợ đang càng lúc càng bành trướng trong lòng mình. Cô khẽ kéo cánh tay anh, tìm chủ đề để nói chuyện: “Chồng ơi, đi như này có phải chậm quá rồi không”
Thực sự là chậm đến đáng sợ luôn rồi, di chuyển từng bước từng bước một qua đó giống như sợ chỉ cần nhanh thêm một chút thôi thì cô cũng sẽ không còn an toàn nữa.
Thẩm Diên Phi ôm cô chặt hơn một chút, anh còn chưa kịp nói gì thì trước mặt truyền đến âm thanh của tiếng bước chân gấp gáp, một đôi tình nhân trẻ vội vàng chạy qua, cậu thanh niên vì để đuổi kịp bạn gái, suýt chút nữa thì va phải vai Khương Thời Niệm.
Thẩm Diên Phi nghiêng người chắn trước mặt cô theo bản năng ôm cô, lông mi hơi cụp xuống, đôi mắt không khống chế được mà hiện lên sự thù địch. Trong khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt ấy của anh, đến cả cô cũng còn kinh ngạc, huống chi là người khác.
Đã quá lâu rồi không thấy anh không lộ ra ánh mắt ấy.
Đôi vợ chồng trẻ tuổi kia đều đang đeo khẩu trang, chàng trai không thấy được mặt kia bị ánh mắt của Thẩm Diên Phi dọa sợ. Cậu ta liên tục nói xin lỗi, Khương Thời Niệm vội vàng lắc đầu bảo không có vấn đề gì. Đợi hai người đó rời đi cô mới nắm chặt lấy đôi bàn tay đã lạnh lẽo của Thẩm Diên Phi, trong lòng cô như có những bong bóng nước chanh nổi lên, chua đến căng trướng.
Lấy máu xong, còn phải đợi một lúc nữa mới có kết quả, Khương Thời Niệm được Thẩm Diên Phi đỡ ra ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài phòng khám. Anh xoa nhẹ đầu cô: “Ngồi yên đây đợi anh, đừng đi lung tung, anh đi xử lý thủ tục nhập viện, sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Không cần phải nằm viện đâu mà, làm gì nghiêm trọng đến mức ấy, chúng ta đợi có kết quả xét nghiệm xong thì quay về nhà là được rồi.”
Thẩm Diên Phi niết thùy tai cô: “Tuệ Tuệ, lần này nghe lời anh, anh không yên tâm, đợi ngày mai không còn chóng mặt nửa, xác định chắc chắn cơ thể em không có vấn đề nào khác rồi chúng ta mới về nhà.”
Khương Thời Niệm nhìn bóng lưng anh, dây cung của cả hai rõ ràng đều đã căng đến đỉnh điểm nhưng anh vẫn nhẫn nhịn không nói ra. Cô có thể tưởng tượng được tâm trạng của anh lúc này, đến cô bây giờ cũng đang như đứng đống lửa, như ngồi đống than thì chắc chắn rằng anh lại càng sốt ruột hơn cô.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Thẩm Diên Phi không có đây, tim Khương Thời Niệm đập nhanh như phát điên, cô nhìn lại thời gian, chỉ là xét nghiệm máu thôi thì nhanh nhất cũng phải mất đến một tiếng đồng hồ, từng giây từng phút trôi qua chậm đến cùng cực.
Lúc cô sắp không thể ngồi yên được nữa thì nhìn thấy đôi tình nhân vừa rồi đã quay trở lại, trong tay cô gái còn cầm theo một túi to đùng toàn là que thử thai. Lúc này cô mới hiểu rõ, có lẽ hai người họ cũng vừa mới phát hiện ra chuyện bản thân có khả năng đã mang thai, ngoại trừ đi xét nghiệm máu, hai người còn mang que thử thai đến để kiểm tra.
Khương Thời Niệm vội vàng đứng dậy chắn trước mặt hai người họ, nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi có thể bán lại cho tôi một que không?”
Cô mua lại với giá cao hơn, đối phương cũng ngại, cô gái nhét cho cô hai que không cùng nhãn hiệu rồi còn kèm theo lời chúc phúc: “Mỹ nữ mang thai tốt lành!”
Khương Thời Niệm nhìn nhà vệ sinh gần đó, cô đi vào, nghiên cứu giấy hướng dẫn sử dụng trước rồi làm theo từng bước một, cô dùng tất cả hai cái, sau đó bước ra đứng cạnh bồn rửa tay sốt ruột chờ đợi. Thế nhưng chưa cần đợi đến hai phút, trên hai chiếc que thử thai đã được sử dụng kia cùng lúc hiện lên hai vạch đỏ sẫm.
Trong thời khắc ấy, trái tim đang thấp thỏm trôi nổi của Khương Thời Niệm không biết là đã dâng thẳng lên trời hay là mềm nhũn rồi rơi phịch xuống đất.
Khương Thời Niệm nhìn hai vạch đỏ sẫm kia rồi ngây ngẩn cả người, đúng lúc ấy cô nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã, giọng nói anh đã không còn giữ được ổn định nữa. Anh trầm giọng gọi một tiếng “Tuệ Tuệ”, chưa kịp đợi cô trả lời, điện thoại bên cạnh đã vang lên, âm thanh vang vọng trong đêm tối ở bệnh viện làm trái tim người ta tê tái. Ngay khi tiếng chuông điện thoại vừa vang lên, bước chân vội vã ấy đã chạy như phi nước đại qua chỗ cô, sau đó ép sát đầu cô vào lồng ngực anh.
Cổ họng Khương Thời Niệm khô khốc, cô cầm theo que thử thai ra ngoài, vừa bước ra đến cửa nhà vệ sinh đã bị Thẩm Diên Phi ôm lấy, bao chặt trong vòng tay anh. Yết hầu anh khẽ động, anh hai mắt nhắm lại, thở phào một hơi nhẹ nhõm, ấn đường nhíu lại thật chặt sau đó anh áp lòng bàn tay vào trán cô: “Có phải em lại khó chịu ở đâu không?”
Vừa nói anh vừa dẫn cô quay lại chỗ chiếc ghế dài, anh ấn cô ngồi xuống, còn anh đứng mặt đối mặt với cô, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú từng biểu cảm của cô.
Trái tim Khương Thời Niệm điên cuồng đập bình bịch trong lồng ngực, cô đưa hai chiếc que thử thai đã bị nắm trong tay đến phát nóng cho anh xem, sau đó hít sâu một hơi rồi nói: “Lần này chắc là đúng rồi, em mang thai rồi, anh…”
Vừa rồi cô có rất nhiều lời muốn nhanh chóng nói ra hết với anh nhưng bây giờ, lúc anh ở ngay trước mặt, cô lại cứng đờ, mọi lời muốn nói đều tắc nghẹn trong cổ họng…
Anh không muốn có…
Trong tương lai mà anh ngày nhớ đêm mong chỉ có hai người cô và anh, hai người cùng nhau đầu ấp tay gối, bù đắp lại khoảng thời gian ngày trước đã bỏ lỡ.
Sau khi kết hôn, cô đề phòng anh, sợ hãi anh, trải qua khoảng thời gian dài như vậy mới có thể chạm được đến trái tim anh. Anh vì cô mà vào sinh ra tử, chịu đau, chịu khổ không biết bao nhiêu lần, không dễ dàng gì cả hai mới được ở bên nhau. Trong khoảng thời gian trước đó, công việc của cô bận đến mức gần như chẳng có thời gian ở cùng anh, dạo gần đây, cuối cùng công việc ở tổng đài cũng ổn định hơn đôi chút, cô mới có thể quấn chặt lấy anh, cùng anh tận hứng, vậy mà cô lại mang thai ngoài ý muốn.
Khương Thời Niệm hiểu rõ, chẳng ai ngờ đến được sự việc ngoài ý muốn này sẽ xảy ra nhưng cô vẫn tự trách bản thân mình, cô vẫn cảm thấy buồn vì sự bất cẩn của bản thân.
Đúng thật là cô muốn có con với anh nhưng cô lại càng để ý đến anh hơn.
Nếu như có thể lựa chọn, cô sẽ lựa chọn thỏa mãn anh không một chút do dự thế nhưng bây giờ…
Khương Thời Niệm đưa tay xoa bụng mình trong vô thức, cô nhắm mắt lại, ngoảnh mặt qua nói tiếp, trong giọng nói còn mang theo sự nghẹn ngào và yếu ớt: “Em cũng biết anh không thích nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, em không nhẫn tâm…”
Cô hít sâu một hơi, nuốt cảm giác chua xót trong lòng xuống, cô càng muốn nhẫn nhịn, bàn tay nắm lại càng chặt, cô siết quần áo trong tay, sự run rẩy trong giọng nói cũng rõ ràng hơn: “Không nhẫn tâm phá bỏ nó, em có con của anh rồi… Học trưởng, em có con của anh.”
Khương Thời Niệm lẩm bẩm nhắc lại hai lần, lúc cô ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt đào hoa ầng ậng nước ngước nhìn anh: “Em muốn con, em không nỡ, em muốn giữ đứa bé lại…”
Nửa câu sau còn chưa nói xong, Thẩm Diên Phi đột nhiên ôm lấy cô.
Tay anh cũng run nhẹ, anh ôm lấy đầu cô, giữa đêm tối, trong hành lang bệnh viện, cô ngồi đó còn anh thì đứng, cô vừa yếu ớt, vừa bướng bỉnh dán lấy người anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, khóe mắt cũng chua xót. Cô ỷ lại ôm chặt lấy eo anh, âm mũi nặng đến ghê người.
“Cần chứ, đương nhiên là cần rồi.” Thẩm Diên Phi cúi người ôm cô vào lòng, bao bọc kín kẽ đến gió thổi cũng không lọt được vào, ngón tay anh trắng bệch đỡ lấy thân người gầy nhỏ của cô. Anh ngẩn người, bờ môi cọ sát vào vành tai lạnh lẽo của cô: “Em nghĩ cái gì thế, sao lại có thể bỏ con được, Tuệ Tuệ, đều là lỗi của anh, em đừng khóc nữa.”
Thẩm Diên Phi vẫn luôn ôm cô, hai tấm thân dính vào nhau sát đến không có khoảng cách, anh ôm đến khi nhiệt độ cơ thể cô ấm áp trở lại rồi mới lau nước mắt cho cô, tỉ mỉ xoa gò má ướt đẫm của cô, màu đỏ như máu ẩn sâu trong khóe mắt không che giấu nỗi nữa mà hiện ra ngoài.
Anh khụy gối, ngồi xuống trước mặt Khương Thời Niệm, đêm tối ngoài hành lang chỉ bật đèn một bên, ánh sáng mờ mờ kéo chiếc bóng của anh dài ra trên mặt đất, bao trùm lên bóng của cô. Tư thế của anh khiến cô không cần ngẩng đầu lên mà chỉ cần hơi cụp mắt xuống là có thể nhìn được anh.
Thẩm Diên Phi nắm tay cô, anh ngẩng đầu lên rồi nhìn vào mắt cô, không để ý đến sắc mặt bất thường của bản thân: “Những thứ em muốn, thứ em thích có, anh có gì mà không thể thực hiện đây, những gì anh có thể cho em, sao lại nỡ để em phải tiếc nuối chứ, anh không thể tước bỏ những thứ em nên có, anh không thể làm vợ anh đến cả khi đi trên đường cũng phải ngưỡng mộ người khác được.”
“Anh biết em muốn có con, từ trước đến nay anh vẫn luôn biết điều đó.” Anh cong môi cười tự giễu, sâu trong đáy mắt lại càng đỏ hơn, anh xé toạc những điều chôn cất trong trái tim mình: “Nói những lời như muốn cả cuộc đời này của em chỉ có một mình anh đều chỉ là để trêu chọc em, cũng là để dỗ dành bản thân anh thôi. Đều tại anh quá ích kỷ, ỷ vào việc em yêu anh nên mới muốn chờ thêm hai năm nữa, muốn trải qua những ngày tháng chỉ có một mình anh bên cạnh em lâu một chút, để anh có thật nhiều ký ức chỉ của riêng hai ta. Đợi sau này, khi trong mắt em không chỉ còn có một mình anh nữa, anh cũng có thể nghĩ về những ký ức ấy, nghĩ về Tuệ Tuệ lúc trước… Trong lòng chỉ có một mình anh.”
“Nhưng đã là nguyện vọng của Tuệ Tuệ, anh chắc chắn sẽ thực hiện.” Thẩm Diên Phi nhấc tay, vuốt qua hàng lông mi ướt nhẹp của cô: “Tuệ Tuệ nhà ta vốn dĩ làm chuyện gì cũng đều thuận lợi, ông trời cũng không thể nhìn anh tiếp tục kéo dài không có điểm dừng như vậy nữa nên mới cho em một kinh hỉ.”
Khương Thời Niệm không kiềm chế được nữa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, những ngón tay cùng anh đan xen cũng ướt đẫm: “Nào có phải kinh hỉ gì chứ…”
“Là kinh hỉ. Anh với em ở bên nhau là kinh hỉ, những gì chúng ta muốn có đều có cả rồi.” Thẩm Diên Phi xoa lưng cô, kéo cô cúi thấp xuống rồi nghiêng đầu hôn lên đôi môi bị nước mắt thấm ướt: “Con gái lúc nói với chồng tin tức mình mang thai thì nên vui vẻ lẫn kích động, em có thể tức giận với anh, oán giận anh nhưng không thể rơi lệ.”
Anh nắm tay cô, cọ cọ tay cô vào mặt mình rồi cười, nhìn cô chăm chú: “Đánh anh để nguôi giận được không, đừng khóc nữa, khóc sẽ làm cơ thể tổn thương.”
Tim Khương Thời Niệm như bị nhào nặn, eo cô cũng trở nên mềm nhũn, cô ôm lấy cổ Thẩm Diên Phi, cổ áo sạch sẽ của anh bị nước mắt làm cho ướt nhẹp: “Trong mắt em, trong lòng em vốn dĩ chỉ có một mình anh, sau này cũng sẽ như vậy, cả đời này đều sẽ như vậy, người nhà sao có thể gộp lẫn với chồng để nói chứ, không phải em muốn có con, em chỉ muốn cùng anh có một đứa con của cả hai, hai cái này không giống nhau.”
Cô bật khóc rồi lại cười, nhẹ nhàng cắn anh: “Làm gì có ông ba nhà ai nhỏ mọn giống anh không, lại còn sợ cả con mình.”
“Đúng là anh sợ.” Thẩm Diên Phi nắm lấy cái cằm đang hất ngược lên của cô, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, dưới ánh đèn sáng nhàn nhạt trong bệnh viện, anh và cô nhìn nhau: “Tính ra thì anh lại càng sợ em đau, sợ em chịu khổ, sợ em gặp nguy hiểm hơn.”
Đôi mắt anh đỏ đến gần như nhỏ ra máu, anh lặng lẽ nhìn cô rồi nghiến răng thật chặt: “Lúc em khó chịu, làm sao anh có thể chịu thay em.”
Khương Thời Niệm vuốt đuôi mắt anh, cười an ủi: “Không cần anh chịu thay em, em đau lòng lắm, chuyện này đều là do em tình nguyện.”