Đêm hội thất tịch chính thức bắt đầu lúc 8:00 tối và kéo dài đến 11:00 tối, tổng cộng có bốn người dẫn chương trình, hai nam hai nữ, là bạn dẫn cùng nhau, sau nhiều lần diễn tập, bọn họ đã quen thuộc với quy trình, vì vậy khi đến ngày thất tịch, buổi diễn tập cũng không quá căng thẳng, chỉ cần trước 7 giờ tối người dẫn chương trình phải trang điểm xong, làm mọi công tác chuẩn bị lên sân khấu thì sẽ không thành vấn đề.
Kể từ khi Khương Thời Niệm nhận được món quà Lễ thất tịch độc đáo này, trái tim cô vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cô gọi cho Thẩm Diên Phi ngay lập tức, nhưng anh lại đang khóa máy, cô hơi ngẩng ra, gần sáng cô đã nhận được tin nhắn của anh, nói là hôm nay lịch trình của anh hơi bận, có thể sẽ không liên lạc được với anh, nhưng anh đã hứa với cô sẽ hoàn thành công việc trước khi chương trình của cô bắt đầu.
Khi đó cô vừa ngủ dậy, còn chưa tỉnh táo hẳn, còn tưởng rằng anh thật sự rất bận, cũng không nghĩ nhiều, nhưng đến bây giờ... rõ ràng những lời nói vô cùng quen thuộc này, chính là lúc anh đang bí mật làm điều gì đó, những lời này chỉ dùng để lừa cô thôi, lẽ ra cô phải phát hiện sớm hơn chứ.
Cho dù anh có bận cách mấy cũng không dễ dàng tắt điện thoại.
Chỉ khi nào lên máy bay thì anh mới tắt máy.
Cô sắp không áp chế được linh cảm mãnh liệt này nữa.
Với lịch trình công việc dày đặc ở Los Angeles như vậy, chắc hẳn anh đã giảm bớt lịch trình, quay về sớm để tham gia ngày lễ này cùng cô, lại không muốn cho cô biết trước tránh cho cô mất tập trung vào công việc.
Đến lúc đó……
Khương Thời Niệm có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Cả đêm cô bận rộn với đêm hội không thể phân tâm để chú ý bất kỳ chuyện gì, cô cũng không biết anh đến hậu trường từ khi nào, đợi khi công việc của cô kết thúc, trong đám đông hỗn loạn cô bất ngờ nhìn thấy anh, anh bôn ba ngày đêm không biết đã đứng ở đây đợi cô trong bao lâu rồi, chỉ vì để cô nhìn thấy anh trước khi chương trình kết thúc mười mấy phút.
Đây không phải là quyết định nhất lời của anh, nhất định là trước khi anh rời khỏi đây, anh đã quyết định sẽ không bỏ lỡ ngày lễ thất tịch này.
Khương Thời Niệm không liên lạc được với Thẩm Diên Phi, liền quay sang tìm Hứa Nhiên, không biết cô đã dụ dỗ hay uy hiếp thế nào mà Hứa Nhiên lại chịu thua với người chị dâu này, nói ra hết mọi chuyện, đồng thời thành thật khai báo số hiệu chuyến bay mà tam ca sẽ đi về.
Các đốt ngón tay cầm điện thoại của Khương Thời Niệm siết chặt.
Quả nhiên là như vậy!
Anh thực sự đã trở về!
Cô lập tức đi kiểm tra, đó là chuyến bay thẳng từ Los Angeles đến Bắc Thành, hạ cánh lúc năm giờ chiều.
Từ nơi tổ chức chương trình lái xe đến sân bay mất gần cả tiếng đồng hồ, cô phải tranh thủ thời gian để vừa đi đón anh, vừa tranh thủ trở về chỗ tổ chức chương trình để trang điểm lên sân khấu.
4h50 phút chuyến bay thẳng từ Los Angeles đến Bắc Thành đã hạ cánh xuống sân bay sớm hơn vài phút, người đàn ông ngồi bên cửa sổ ở khoang hạng nhất khẽ nhắm mắt, kiềm chế cảm xúc của mình.
Trong suốt chuyến bay kéo dài gần mười ba tiếng đồng hồ, ngoại trừ trợ lý đi cùng, không ai dám quấy rầy anh, các tiếp viên hàng không phục vụ khoang hạng nhất chỉ biết nín thở đứng nhìn từ xa, kích động đến mặt đỏ tía tai.
Ở vài hàng ghế phía sau, là hai phóng viên truyền thông nổi tiếng trong nước, bọn họ đã bỏ ra số tiền khổng lồ để mua vé ở khoang hạng nhất, suốt chuyến đi hai người họ cảm giác như đang ngồi trên gai, cứ đâm vào mông không ngừng, bọn họ không ngừng vươn đầu ra nhìn về phía trước, cho dù có ngu ngốc cách mấy cũng không dám đi chiêu chọc Thẩm Diên Phi.
Bọn họ là phóng viên về tài chính, bọn họ đặc biệt đến đây để chứng kiến lễ ký kết của Bạch Quân, khi ở Los Angeles, bọn họ may mắn được phỏng vấn ngắn với Thẩm tổng, nhưng chỉ trò chuyện được vài câu, nhưng chỉ toàn nói chuyện công việc, bọn họ vẫn chưa thỏa mãn, vẫn muốn tìm thêm cơ hội để phỏng vấn thêm về cuộc sống riêng tư của Thẩm tổng.
Dù sao thì cuộc hôn nhân cổ tích giữa ông chủ Thẩm và cô Khương, đã là đề tài nóng kể từ khi bọn họ kết hôn đến nay, vẫn luôn giữ được độ nóng, người nào phỏng vấn được thì người đó hot.
Vốn dĩ sắc mặt của hai người họ hơi khó xem, nhưng cho đến nửa tiếng trước khi máy bay chuẩn bị hạ cánh, bọn họ thấy Thẩm tổng từ chỗ ngồi đứng dậy, cầm hai túi giấy đi vào phòng thay đồ phía trước.
Lẽ ra, đối với một chuyến bay đường dài, việc thay quần áo trước khi xuống máy bay là điều rất bình thường, nhưng khi sau khi Thẩm tổng bước ra, thay đổi từ đầu đến chân giống như một người khác vậy.
Hai người bọn họ chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.
Thẩm tổng vốn là mặc lễ phục, sang trọng tao nhã, không thể với tới, khí thế bức người, khi tiếp cận anh nhất định phải chuẩn bị tinh thần, nhưng lúc này… anh thay lại thấy bộ một quần áo rất đơn giản chỉ là quần đen áo sơ mi trắng, nhưng khác hẳn với khí chất thường ngày.
Quần tây không được chỉnh tề mấy, gấu áo cũng không bỏ vào quần mà buông thõng xuống, cổ áo không cài khuy, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay thon thả, khuy cài, đồng hồ đều được tháo ra, tất cả trang sức trên người đều được tháo ra, ngoại trừ chiếc nhẫn cưới và…trên tay anh đang đeo một dây chun buộc tóc của nữ hay dùng?
Cả thần sắc của anh cũng thay đổi, mất đi sự uy nghiêm và sắc bén, mà lại thể hiện ra một loại khí chất trẻ trung và lạnh lùng của thiếu niên.
Quả thật, địa vị của Thẩm tổng rất cao, nắm quyền lực lớn trong tay, bình thường không ai sẽ nghĩ rằng anh chỉ mới hai mươi sáu mười bảy tuổi, bây giờ như thế này, lại giống như một soái ca trong trường đại học.
Hai người phóng viên ngẩng người, đợi đến khi máy bay hạ cánh, cabin mở ra, lúc Thẩm tổng đi ngang qua, bọn họ mới vội vàng đuổi theo, dựa vào danh tính của Thẩm tổng mà đi theo đường dành cho khách VIP, vừa đi theo vừa mở máy thu âm ra phỏng vấn.
"Thẩm tổng, theo tôi được biết, lịch trình của ngài ở Los Angeles là năm ngày, sao ngài rút ngắn thành ba ngày, vả lại không hề nghĩ ngơi mà lại gấp rút bay về nước?"
Bước chân của Thẩm Diên Phi không nhanh không chậm, nhưng chân anh dài, anh bước một bước hơn người khác nửa bước, nghe lời này tựa hồ như anh hơi mỉm cười, nghiêng đầu cụp mắt xuống, hỏi người phóng viên thở hổn hển hỏi: "Tôi gấp trở về để cùng bà xã đón Lễ thất tịch, anh không có bạn gái sao?"
Người phóng viên sững sờ, bị công kích ngay tại chỗ, lại bị trẹo chân, một ngụm máu trào lên cổ họng, suýt chút nữa đã không đi theo anh kịp.
Vừa nói, anh cũng đã đến gần đại sảnh vài trợ lý đi cùng đã lấy được hành lý, tổng cộng có sáu bảy chiếc vali lớn, được sắp xếp đồng nhất lại với nhau, cảnh tượng cũng khá hoành tráng.
Phóng viên nuốt nước miếng, tiếp tục hỏi: "Bình thường ngài đi công tác đều mang theo nhiều vali như vậy sao?"
Thẩm Diên Phi rút ngắn khoảng cách, liếc nhìn những chiếc vali đó và kiên nhẫn trả lời: "Đây là quà thất tịch tặng cho bà xã tôi, thời gian có hạn, vì vậy tôi chỉ có thể mang những thứ này."
Phóng viên hít sâu một hơi: "Vậy màn trình diễn bật đèn toàn thành phố, còn có đèn bên sông Hộ thành?!"
"Cái đó để cô ấy xem." Thẩm tổng bình tĩnh nói, một tay tùy tiện đút vào túi quần, tay kia ấn vào màn hình điện thoại, ngón tay chỉ vào bụng của Khương Thời Niệm trên màn hình điện thoại: "Những thứ này là để cô ấy mặc chơi thôi."
Bước chân anh không dừng, và bởi vì anh sắp rời khỏi sân bay, nên trong vô thức bước chân anh có phần nhanh hơn.
Hai phóng viên còn độc thân này liên tiếp bị nội thương, nhưng vẫn kiên trì đuổi theo ông chủ Thẩm, thấy anh sắp ra ngoài liền chạy đua với thời gian mà hỏi: "Có phải anh cố tình thay bộ quần áo này trước khi xuống máy bay? Nó rất khác so với phong cách trước đây của ngài, đây là để làm gì?"
Thẩm Diên Phi không trả lời, ngón tay sắp để xuống đột nhiên cứng đờ, anh đứng tại chỗ chăm chú nhìn phía trước, trong giây lát ánh mắt kiên định kia dường như có một đốm lửa nhỏ, đang dần nóng lên
Hai phóng viên sửng sốt, liền nhìn theo ánh mắt của anh.
Ở cửa lối ra VIP, người qua lại không nhiều, nên bóng dáng đó càng nổi bật.
Người phụ nữ trẻ tuổi đó không trang điểm, giống như một đóa bạch lan đang nở rộ, váy dài ôm lấy eo thon, dưới ánh đèn của sân bay, xinh đẹp đến mức khiến cho người khác không thể rời mắt.
Khi Khương Thời Niệm bắt gặp ánh mắt của Thẩm Diên Phi, cô thậm chí còn cho rằng mình đã nhìn nhầm, cô đã sững sờ trong vài giây, nhìn chằm chằm vào bóng dáng như một sinh viên đại học đó, đầu óc cô như muốn nổ tung giống như đang xuyên không vậy, vì thế bước chân chậm lại vài bước mới hoàn toàn phản ứng lại.
Hai mắt cô nóng lên, cũng không nhìn kỹ bên cạnh anh là những ai, cô cho rằng bọn họ là trợ lý đặc biệt đã quen với sự thân mật của vợ chồng cô, nên cô đã gia tăng tốc chạy về phía anh để ôm anh vào lòng.
Thẩm Diên Phi sải bước đi tới đón cô, ngay lúc cô nhào vào trong lòng anh, anh ôm chặt lấy lưng cô, dùng sức ôm cô, nửa đỡ nửa ôm, ngón chân cô bị nhấc lên khỏi mặt đất, hai tay ôm lấy cổ anh, cơ thể cô áp sát vào cơ thể anh để lấp đầy khoảng trống của mấy ngày nay.
Khương Thời Niệm khẽ thở dài, nhắm mắt lại nhỏ giọng gọi anh: "Học trưởng, anh đã đem Thẩm Diên Phi hồi đại học về đây rồi, vậy ông xã hai mươi sáu tuổi của em đang ở đâu hả."
"Sao em lại tham lam như vậy chứ." Thẩm Diên Phi, cúi xuống hôn lên trán cô, nâng má cô lên, cố kiềm chế để không hôn lên môi cô: "Ở đây, đều ở đây, Tuệ Tuệ muốn học trưởng hay ông xã hai mươi sáu tuổi thì anh đều sẽ cho chỗ ấy."
Anh chạm vào đuôi mắt cô, rồi lại đè cô vào hốc cổ của mình, không muốn để người xung quanh nhìn thấy.
Một con người khác trong lòng hai phóng viên đã giậm chân và đấm ngực điên cuồng, chỉ hận là máy quay không có ở đây.
Thẩm Diên Phi ôm lấy vợ, quay đầu về phía phóng viên, hơi nhướng mày và bình tĩnh trả lời câu hỏi trước đó.
"Tại sao tôi lại ăn mặc như thế này? Bây giờ câu trả lời đã đủ rõ ràng chưa?"
"Bởi vì bà xã tôi thích nhìn tôi như vậy, tôi muốn chiều lòng cô ấy."
-
Khi Khương Thời Niệm nhận ra rằng hai người đó không phải là trợ lý đặc biệt của văn phòng giám đốc, mà là phóng viên, muốn dè dặt thì cũng đã muộn, vì vậy cô nghĩ thông suốt rồi, ai nhìn không quan trọng, rồi mỉm cười ôm ông chủ Thẩm thật chặt.
Thẩm Diên Phi biết cô đang vội, không thể chậm trễ, liền khoác tay dắt cô vào trong xe, vách ngăn giữa xe Maybach được nâng lên tạo không gian nhỏ riêng tư, Khương Thời Niệm ngồi bên cạnh vừa định nói chuyện với anh, thì bị anh nắm lấy tay kéo cô ngồi lên đùi anh.
Cô ngồi không vững, anh cầm sau gáy kéo cô lại gần hơn, cô vừa mở miệng nhưng chưa kịp nói ra được lời nào thì anh đã xông thẳng vào, đầu lưỡi ấm nóng tùy ý khuấy đảo và phát ra tiếng nước đang xoay tròn, sức lực trong người cô dần tan biến, tất cả lời muốn nói dồn hết vào trong lồng ngực đang phập phồng của cô, ngón tay ôm lấy cằm anh, dán chặt người mình lên người anh mà hôn trả lại anh một cách đê mê.
Khắp cơ thể của Khương Thời Niệm đều nóng lên, nụ hôn rất gấp gáp, nhưng tay anh đã luồn vào áo cô nên cô không thể không phản ứng, cô chỉ cọ sát nhẹ nhàng với anh, không thể quá hung hăng, chẳng mấy chốc, mồ hôi túa ra từ thái dương cô được những ngón tay của anh lau đi.
Anh dừng lại trong chốc lát, đôi mắt đen láy nhìn đôi môi ẩm ướt của cô vài giây, rồi lại phủ lên môi cô, hôn càng sâu.
"Không được... Lát nữa em phải lên sân khấu, môi không thể sưng lên được," Khương Thời Niệm đỏ mặt đẩy vai anh: "Đợi đến tối khi về nhà đã."
Thẩm Diên Phi dùng đầu ngón tay xoa xoa môi của cô, cố gắng kiềm chế dục vọng, hỏi cô: "Em có nhớ anh không?"
Rõ ràng thời gian hai người xa nhau cũng không tính là quá lâu, tính luôn thời gian đi và về cũng chưa đến một tuần, nhưng đối với anh mà nói, trái tim anh lúc nào cũng bị buộc trên người cô, không một khắc nào được bình yên.
Anh mở mắt rồi nhắm mắt, ngày cũng như đêm, bất kể đang làm gì, hay bận rộn bao nhiêu công việc, anh đều nhớ đến cô, nhớ cô một cách bất lực, nơi sâu thẳm không thể chạm tới ở trong lòng ngực cứ đau lên, giống như những năm trước, không cách nào phản kháng nổi.
Bây giờ anh còn tệ hơn lúc trước.
Đã có được rồi, lại càng tham lam muốn có được nhiều hơn trước.
Khương Thời Niệm gật đầu.
Thẩm Diên Phi vẫn chưa hài lòng, véo nhẹ má cô và cười như không cười: "Em nhớ bao nhiêu?"
Khương Thời Niệm muốn trêu đùa anh, hỏi anh một cách đùa giỡn, nghịch ngợm cọ xát vào giữa ngón tay của anh, và cố tình kéo dài giọng nói của mình: "Thì như vậy đó không bận thì mới nhớ."
Cô vừa dứt lời thì chuông điện thoại reo, cô quay đầu nhìn lại thì thấy là cuộc gọi từ tổ đạo diễn của chương trình, cô không thể lơ là được.
Cô dựa vào lòng anh, hắng giọng rồi vươn tay muốn bắt máy, tổ đạo diễn hỏi cô bao giờ về, cô nhìn lộ trình rồi nói đảm bảo trong vòng 20 phút sẽ đến, sẽ không đến trễ.
Sau khi cúp máy, Khương Thời Niệm đột nhiên nghĩ tới điều gì, có chút bất an mà mím môi, ngồi thẳng người, hỏi Thẩm Diên Phi: "Ông xã, anh vừa mới trở về, có đi đến công ty không?”
"Không đi nữa." Thẩm Diên Phi nhìn vào mắt cô: "Anh sẽ đi cùng em đến chương trình, tối nay sẽ ở lại với em."
Khương Thời Niệm khẽ nuốt nước bọt: "Vậy chín giờ đèn sông..."
"Khi đó em đã lên sân khấu, có thời gian anh sẽ qua đó, đích thân anh sẽ thả."
Cô khó chịu nhíu mày: "Em không nhìn thấy."
Anh bĩu môi: "Đèn sông sẽ không tắt đi ngay, đợi em xong việc rồi, anh sẽ dắt em đến xem, nhưng lúc thả đèn anh phải ở đó, nếu anh có cầu nguyện thì em chính là điều ước của anh."
Khương Thời Niệm vẫn còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Thẩm Diên Phi cắt ngang anh nhéo chiếc cằm nhỏ của cô, hơi híp mắt: "Tuệ Tuệ, hỏi tới hỏi lui, có phải em không muốn anh đi cùng không?"
Khương Thời Niệm kinh ngạc.
Không ngờ nhãn lực của ông chủ Thẩm sao lại sâu sắc như vậy, chỉ vài ba câu nói đã bị anh nhìn thấu rồi…
Sau một lúc không biết nói gì, sống lưng của cô lành lạnh vì ánh mắt đen láy của anh đang nhìn chằm chằm vào mình, nên cô chỉ đành chịu thôi mà nói thật: "Sợ anh ở hậu trường đợi lâu thôi, còn nữa…trước khi anh đi, vốn dĩ là người dẫn chương trình là nam với nam một tổ, nữ với nữ một tổ, nhưng sau vài lần diễn tập, đạo diễn thấy hiệu ứng không được tốt lắm, bối cảnh cũng không được tốt lắm, nên đã đổi thành nam với nữ một tổ."
"Không phải lúc trước anh đã nói rồi, cho dù bạn dẫn là nam, anh cũng sẽ không ghen sao." Giọng cô nhỏ dần xuống: "Cho nên em không muốn anh ở lại hiện trường quá lâu, em không muốn anh thấy."
Thẩm Diên Phi bình tĩnh xoa xoa gò má: "Không muốn cho anh thấy cái gì chứ, nhìn em ăn mặc xinh đẹp đứng cạnh người khác, rồi lên mạng search bình luận nói rằng hai người rất đẹp đôi sao?"
Khương Thời Niệm tức đến nỗi muốn cắn anh.
Anh ôm cô vào lòng, rồi hôn cô một cái, cười gằn một tiếng, khiến cho tim cô đập nhanh một cái, giọng điệu nửa thật nửa giả: "Chỉ là nghề nghiệp yêu cầu thôi, không có gì, anh sẽ không ghen, bà xã đừng đuổi anh đi, được không em."
Tim của Khương Thời Niệm như muốn tan ra, cô còn có thể nói gì chứ, chỉ là cô hơi chột dạ, bởi vì cô chỉ nói thật phân nửa, còn phân nửa còn lại…có thể giấu thì giấu, đến lúc đó khi chương trình diễn ra được phân nửa thì có lẽ anh đã ở trên đường đi đến bên sông hộ thành có lẽ sẽ không phát hiện ra đâu.
Đến giờ xe cũng vừa đến tòa nhà của đài chính, Khương Thời Niệm quay trở lại phòng thu, thì các người dẫn chương trình khác cũng đang bắt đầu trang điểm, bắt đầu từ giây phút này, cô không còn thời gian để ý đến những chuyện khác nữa, chỉ có thể lấy tư cách người dẫn chương trình mà nhập tâm vào chương trình.
Điều mà Khương Thời Niệm yên tâm nhất chính là, hôm nay cô có phòng nghỉ ngơi riêng, Thẩm Diên Phi ở trong đó sẽ không bị làm phiền, anh đã bay hơn mười mấy tiếng đồng hồ để trở về đây, nhân lúc cô không ở đây anh có thể chợp mắt một lúc.
Trước khi lên sân khấu, cô đưa lại chiếc túi xách trong đó có điện thoại và một số đồ dùng cá nhân cho ông xã, trước khi đi còn rất lưu luyến, cô nắm ngón tay anh và nói: "Nếu như anh đợi lâu quá, thì trong điện thoại em có một trò chơi…"
Thẩm Diên Phi cười cười, ngón tay của anh gõ gõ vào giữa hai lông mày cô: "Có chuyện này có lẽ em vẫn chưa biết, hàng ghế dành cho khách mời ở phía trước có một chỗ cho anh, nếu như anh đợi không được, thì có thể đến hiện trường nhìn em."