Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 125




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh từ từ nói xong, âm cuối hình như là chữ “Hửm” như có như không, mang theo sự nghiêm nghị, dụ dỗ rồi lại tra hỏi mà hơi nâng giọng lên, bụng ngón cái giơ lên, vuốt ve môi cô.

Tim Khương Thời Niệm đều sắp chua xót đến muốn nổ tung rồi, cô lắc đầu nói với anh: “Học sinh trung học em thích, là Thẩm Diên Phi của trường trung học số một Bắc Thành. Sinh viên em thích, là Thẩm Diên Phi học một mình ở nước Mỹ. Em muốn nhìn, muốn chạm vào, muốn trở về ngày đó chẳng sợ chỉ một giây…”

Cô cúi đầu, thái dương đè nặng lên hõm vai anh, giọng nói khẽ run rẩy: “Muốn yêu anh từ lúc mới bắt đầu ấy.”

Gió trong vườn trường mang theo chút khí nóng ẩm ướt của cuối xuân đầu hạ, nhuộm ướt khóe mắt người. Ở nơi rất xa có một trận bóng rổ, tiếng bóng đập xuống đất, tiếng chạy nhảy và kêu gào, tiếng cười rộn rã của đám nữ sinh, đều như đang kéo hai người lại gần nhau hơn, cũng xé mở lớp màng quá khứ ở một nơi xa xăm nào đó.

Thẩm Diên Phi vuốt mái tóc dài của Khương Thời Niệm, ngón tay khép hờ, cầm đuôi ngựa lỏng lẻo hệt như cô của thời trung học, thấp giọng nở nụ cười: “Thẩm Diên Phi của khi đó, chỉ cần được yêu em là đủ rồi, có thể yêu em, đã là chuyện tốt nhất trên đời này của anh.”

Anh rũ mắt, vừa lúc đạo diễn của tổ chương trình mang theo camera đi qua bên cạnh, đang lấy cảnh vườn trường để biên tập, hắn lo lắng chụp phải ông chủ Thẩm, còn cố ý xoay người, bảo trì khoảng cách.

Không nghĩ tới ông chủ Thẩm đột nhiên chuyển mắt qua, cameraman hơi hoảng hốt, màn ảnh chẳng những không tránh né mà góc độ còn hướng thẳng về phía anh, mang khung cảnh thân mật của hai người cùng quay lại.

Khung cảnh tốt như thế, cameraman dù ko nỡ dừng cỡ nào cũng sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, vội vàng cứu chữa. Hắn đang muốn nhanh chóng dịch màn ảnh đi, lại nhìn thấy Thẩm Diên Phi nâng tay lên, không có chút giận dữ nào mà ngược lại còn lộ ra chút ôn hòa.

Anh vỗ vỗ sau gáy Khương Thời Niệm rồi nói: “Phiền anh đến gần một chút, chụp cho rõ ràng, tin ngoài lề cũng được, thông báo cũng được, cái gì nên phát thì cứ phát ra hết đi, để màn ảnh chính thức thay cô Khương làm sáng tỏ sự thật.”

Đạo diễn đã choáng váng, nhưng vẫn rất hưng phấn, hận không thể thay cameraman cầm máy, chụp mỗi góc của hai người này một lần. Ông chủ Thẩm mở miệng cho phép, nghĩ thôi cũng biết một đoạn này đại diện cho bao nhiêu nhiệt độ.

Mặt Khương Thời Niệm đỏ lên, trên người còn mặc trang phục vận động thoải mái, hệt như nữ sinh bé nhỏ ngọt ngào bên cạnh bạn trai. Thẩm Diên Phi sờ sờ gò má cô, con ngươi đen nhìn về phía màn ảnh, ung dung nhưng vẫn không cho phép phản bác mà nói: “Học sinh cao trung và sinh viên của cô Khương đều không phải bất kỳ người nào khác, đều chính là tôi.”

Anh lại gảy gảy vành tai cô, một hai phải bắt chính miệng cô xác nhận: “Đúng không?”

Khương Thời Niệm nghĩ dù sao cũng là camera của đài nhà mình, không có gì phải e lệ cả, vậy nên cô dứt khoát kiễng chân, nghiêng người chạm môi lên gò má anh một cái, cười rạng rỡ nhìn thẳng phía trước, thẳng thắn nói ra: “Không chỉ có thế, còn thiếu mấy danh hiệu nữa – bạn trai, ông xã, tình yêu cả đời, đều chính là anh ấy.”

Đáy mắt tối đen của Thẩm Diên Phi bị ý cười nhồi đây, cảm nhận được cô đang dựa lên, anh ôm cô vào lòng, ánh mắt lướt qua cảnh tượng vườn trường nhộn nhịp phía trước, nhìn về hướng trường trung học số một Bắc Thành ở nơi xa kia.

Học sinh trung học, sinh viên của cô, sao có thể để một mình cô chua xót trong trong lòng, âm thầm tiếc nuối được chứ. Bản thân anh của khi đó còn thiếu cô một thứ, vẫn luôn chưa trả lại cho cô.

Mà anh của hiện tại thiếu cô một chuyện càng quan trọng hơn.

Vào buổi chiều ba ngày sau, khi Khương Thời Niệm vừa mới quay trong lều quay chụp xong, vừa đi ra khỏi phòng phát sóng thì Đồng Lam đã cầm một tờ bưu kiện tốc hành chạy tới, khua khua rồi đưa cho cô, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên: “Chị Niệm Niệm, cái em vừa lấy này là bưu kiện của chị á. Em xem thử trên khung điền loại bưu kiện nó ghi là thư tín, hơn nữa mấu chốt nhất là –”

“Người gửi là ông chủ Thẩm!” Cô ấy thần bí đè thấp giọng: “Ngài ấy lúc nào cũng có thể nhìn thấy chi, sao lại phải dùng ký gửi?”

Khương Thời Niệm còn bất ngờ hơn cả Đồng Lam, cô nhận lấy bưu kiện đã được dán kín, nhìn thấy tên người ký gửi quả thật là Thẩm Diên Phi, trái tim trong lồng ngực cô đã bắt đầu mất khống chế mà đập loạn lên.

Cô đi vào trong phòng thay quần áo không một bóng người, chờ không kịp mà tìm một vị trí ngồi xuống, là một chỗ sát bên cửa sổ. Ánh sáng nhạt ấm áp sau giờ trưa chiếu vào trong phòng, cô mở tầng đóng gói ngoài cùng ra.

Bên trong chứa hai phong thư chỉnh tề.

Mỗi phong thư đều rất khác nhau, bên trên viết số điện thoại và địa chỉ một cách tỉ mỉ, người nhận bưu kiện vẫn luôn không thay đổi, là cái tên “Khương Tuệ Tuệ do chính tay anh viết lên.

Hệt như hai bức ảnh được đặt sâu trong khung ảnh kia vậy, nó đi qua thời gian xa xăm để đến được đây.

Phong thư thứ nhất, chữ viết bên trên là của thiếu niên, nắn nót mà viết: “Khương Tuệ Tuệ ban một lớp 11 trường trung học số một Bắc Thành nhận” và “Thẩm Diên Phi ban một lớp 12 trường trung học số một Bắc Thành gửi.”.

Phong thư thứ hai nét bút đã thành thục và sắc bén hơn nhiều, từng nét móc, nét phẩy đều ẩn chứa sự trầm tĩnh và sắc sảo: “Khương Tuệ năm nhất hệ MC phát thanh đại học Truyền Thông nhận”.

Mặt sau là một chuỗi địa chỉ tiếng anh thật dài, tỉ mỉ viết tên trường anh học ở nước Mỹ đến tên khu phố, cụ thể viết cả ngành anh học và số nhà ký túc xá.

Cổ tay Khương Thời Niệm không ngừng run rẩy được, hít sâu mấy lần mới chậm rãi mở ra miệng phong thư của thời trung học.

Hai tờ giấy viết thư đều được ấn dấu của trường trung học số một, bị gập lại ba lần, cô nhẹ nhàng mở nó ra, ánh mắt run run di chuyển lên. Vị học trưởng mà cô của cấp ba tuy vẫn luôn trốn tránh nhưng trái tim lại luôn hướng tới đó, từng nét chữ đen trên giấy trắng, xé ra trái tim chấp nhất mà hẹp hòi của thiếu niên cho cô xem.

– “Khương Tuệ Tuệ, sao em có thể đoán ra được, trong lòng anh sẽ lặp đi lặp lại mà gọi em bằng cái tên này. Biết em sợ anh, sẽ không cho phép anh gọi cho nên anh chưa từng đề cập nó trước mặt em. Nhưng anh thích, có lẽ em sẽ không thể lý giải được anh có bao nhiêu thích em.”

– “Trước kia khi không có em, mỗi ngày anh chỉ đơn thuần là tồn tại mà thôi, cứ mở mắt rồi lại nhắm mắt, lặp đi lặp lại mà đi trên một con đường không chút ánh sáng. Rõ ràng cũng biết chính mình đang rơi xuống, nhưng mãi mãi cũng không chạm đất, hay sẽ rơi vào trong một cái hang bị bỏ hoang không ai biết đến, chính anh cũng không thể đoán trước được, cho đến thời khắc sắp đi đến nơi tối tăm nhất thì em đột nhiên đẩy cánh cửa của anh ra.”

– “Đáng tiếng trong cánh cửa đó không phải người đủ tốt để có thể cho em, chỉ có anh với trái tim đầy mờ mịt. Ánh mắt em nhìn anh, đối mặt với anh, căng thẳng cười gọi anh là học trưởng, anh hệt như một con thuyền bị mỏ neo móc chặt, cố định ở một cái cảng, quy định phạm vi hoạt động vậy.”

– “Anh cứ nghĩ cái mỏ neo đó sẽ rút ra, sẽ rời đi thôi nên luôn cố xem nhẹ, không dính dáng gì tới nó, nhưng nó lại đâm thật sâu ở nơi đó, bắt đầu từ khi nó tiến vào, ngày này qua ngày khác, nó càng đâm sâu vào máu thịt anh hơn.”

– “Trên con đường của anh, đèn được em thắp sáng khiến anh càng thấy rõ em hơn, cũng thấy rõ chính bản thân luôn không thể thoát ra, sau đó anh lại phát hiện, ánh sáng đó thật ra không phải là đèn, mà là ánh trăng trên đỉnh đầu.”

– “Chỉ là vầng trăng sáng kia, dù dịu dàng chiếu rọi ai cũng không muốn phân cho anh dù chỉ một tia. Là do anh bị mê hoặc, lén lút bắt em ở trong thế giới cằn cỗi của anh, tự tiện tham luyến ánh sáng trong trẻo mà em chưa từng cho anh, hy vọng xa vời một ngày nào đó em có thể nhìn thấy anh, cười với anh, ngã vào lồng ngực anh.”

– “Anh trong mắt em có phải mặt mày đáng ghét lắm không? Đáng tiếc đến giờ anh vẫn chưa học được phải làm thế nào mới khiến em vui. Khương Tuệ Tuệ, anh không đáng sợ như vậy đâu, không phải mãnh thú hay nước lũ gì cả, em có thể dừng lại trước mặt anh nhiều hơn vài giây thôi được không, để anh nói với em một câu thôi.”

– “Thích em, từ ngày đầu tiên gặp đã thích em.”

“Tuệ Tuệ, cảm ơn sự xuất hiện của em, để hoa linh lan nở sáng sủa đầy trong một góc cằn cỗi của anh. Anh viết thư tình cho em là cách ngu ngốc nhất, anh sẽ mang tất cả mọi thứ của mình cho em, em không cần phải lấy nhiều tình cảm lắm đâu, một chút là đủ rồi, để anh có một cái tương lai, anh trả cho em một đời hoàn chỉnh.”

Ký tên.

Thẩm Diên Phi.

Cái tên đặt ở cuối cùng của anh bị giọt nước rơi xuống thấm ướt, làm nét mực màu xanh đen cũng bị nhòe đi.

Tay Khương Thời Niệm đang cầm giấy viết thư, hô hấp chậm chạp, cô vẫn không nhúc nhích mà ngồi dựa lưng vào khung cửa sổ được chiếu sáng trong ánh mặt trời vô tận, quá một lúc lâu sau mới miễn cưỡng mở ra phong thư thứ hai. Đó là của anh thời đại học, là một anh mà cô vĩnh viễn không thể nào gặp được, cách cô như biển cách núi vậy.

– “Tuệ Tuệ, anh cảm thấy rất may mắn vì bức thư tình trước đó em của năm lớp 11 không nhận được, nếu không dáng vẻ hiện tại của anh sao có thể gặp em được chứ.”

– “Tuy em của lúc đó cũng sẽ không chấp nhận anh, nhưng nếu anh thổ lộ với em, có phải sẽ để lại chút gợn sóng nhỏ trong lòng em không? Nếu anh biến mất hại em đau lòng dù chỉ thoáng chốc thôi, thì đó là lỗi của anh.”

– “Anh bên này mọi chuyện đều ổn cả, chỉ là có chút hối hận, không ở thời trung học lấy việc công làm việc tư mà bắt em chụp chung vài bức với anh, bắt em nhắn vài tin nhắn thoại cho anh, làm cho cuộc sống có thể không còn được gặp em của anh sau này còn được chạm nhẹ vào mỏ neo đâm vào trái tim anh ấy.”

– “Cả đêm anh đều nằm mơ, cả đêm anh đều nhớ em, em có từng dù chỉ trong nháy mắt nhớ tới cái người em không thích nhất thời trung học không? Tên học trưởng kia luôn thích tạo cơ hội để trùng hợp gặp em, kéo tóc em, quấn lấy em khi huấn luyện, em thân thiết với người khác, hắn còn sẽ lạnh mặt mà giận dỗi. Thật ra, cả trái tim của hắn đều là hình dạng của em, nhạy cảm, vì yêu mà đố kỵ, cách ngàn núi vạn sông cũng nhớ em đến phát điên.”

– “Tuệ Tuệ, thật vui vì em không biết anh yêu em.”

– “Nếu có thể gặp lại, hy vọng em nhìn anh, yêu anh, cho anh một gia đình.”

– “Nếu không thể, vậy chỉ hy vọng em chưa từng nhớ đến anh.”

– “Nhưng Tuệ Tuệ của anh vĩnh viễn là trăng sáng trên trời cao, là nàng công chúa nhận được mọi sự ngưỡng mộ, là thiên nga kiêu ngoại, chiếm đầy cả cuộc đời của anh. Chuyện anh kiêu ngạo nhất chính là từng vì em mà vượt lửa băng sông.”

Ba chữ Thẩm Diên Phi ở chỗ ký tên đã dần mơ hồ đến nhìn không rõ, Khương Thời Niệm lau đi lau lại nhưng nó đều bị thấm ướt, càng lau vết mực càng hỗn độn, thành một đống mực mờ mịt.

Cô ngồi bên cửa sổ, ôm hai bức thư tình viết tay của anh, một lúc lâu sau cô như đã hóa thành mảnh vụn hòa vào từng câu, từng chữ.

Khương Thời Niệm lấy di động ra, nước rơi xuống quá nhiều khiến màn hình cũng không còn nhạy nữa. Cô thử rất nhiều lần mới mở được khóa, lúc đang muốn gọi điện thoại ngay cho Thẩm Diên Phi thì một tin nhắn đột nhiên nhảy ra.

“Khương Tuệ Tuệ, anh muốn thổ lộ với em.”

Ngay sau đó là tin thứ hai.

“Mười tám tuổi chỉ vừa qua, nhưng anh có thể giao cho em cả quãng đời còn lại của anh.”

Tin thứ ba.

“Buổi tối bảy giờ hôm nay, anh chờ em ở quảng trường Lộc Minh ngoài cổng trường trung học số một, em có đến không?”

Khương Thời Niệm kinh ngạc nhìn chăm chú một hồi lâu, cái chắn thủy tinh mỏng manh còn sót lại đã bị ba tin nhắn này hoàn toàn đánh nát, khoảng cách năm tháng đan xen giữa cô và Thẩm Diên Phi tất cả đều được nối liền.

Sau buổi trưa của mùa hè năm ấy, anh sắp tham gia kỳ thi đại học nên đánh cược tất cả gửi cho cô ba tin nhắn nhưng đều bị xóa sạch.

Khương Thời Niệm không gọi điện thoại cho Thẩm Diên Phi nữa mà là vô cùng nghiêm túc trả lời anh một câu: “Học trưởng, em sẽ đến, anh chờ em.”

Cô ở lại đài truyền hình, đẩy hết công việc rồi dùng cả một buổi chiều để viết một phong thư trả lời cho anh. Người kia cũng là mối tình đầu của cô, là mối tình đầu mà cô ẩn giấu dưới lớp băng mỏng, đặt trong bụi gai, nhưng vẫn vì nó mà hồi hộp đến đỏ mặt, rung động rồi phát triển tươi tốt.

Khi ngọn đèn đã bắt đầu được bật sáng trên con đường dài, Khương Thời Niệm cũng đang trên đường chạy đến trường trung học số một Bắc Thành. Lúc đầu cô còn có chút bình tĩnh nhưng sau đó lại không tự chủ được mà bắt đầu chạy, chỉ muốn chạy như điên về phía người kia, nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, đi gặp người luôn xuất hiện trong mỗi mảnh vỡ thời gian của cô.

Buổi tối bảy giờ, Khương Thời Niệm đúng giờ đứng ngoài quảng trường Lộc Minh. Lúc này lớp 10 và lớp 11 đều đã tan học về nha, lớp 12 thì đang tự học trong trường, ngã tư đường gần trường học im lặng mà vắng vẻ, ngay cả các cửa hàng đang mở cửa đều vắng như chùa bà đanh. Mà đây chỉ là một quảng trường xưa cũ đã tồn tại nhiều năm nên những người trẻ cũng không muốn đến đây làm gì.

Quảng trường không lớn, lộ ra chút loang lổ của năm tháng, bên trong không có đèn, một mảnh đen kịt

Nhưng Khương Thời Niệm xác định, nhất định Thẩm Diên Phi đã tới rồi, anh cũng sẽ không tới muộn mà là chờ cô ngay trong đó.

Khương Thời Niệm nhấc làn váy lên, bước lên hai bậc thang, chạy về phía trước dọc theo đường nhỏ trung tâm. Ngay khi chân cô vừa bước vào phạm vi quảng trường, ngọn đèn vàng ấm áp hai bên đường ngay lập tức được bật sáng, uốn lượn trải lên hai bên cổ chân của cô, dẫn cô đi thẳng đến con đường có anh.

Cô chạy một bước, những chùm đèn sặc sỡ phía trước cũng sẽ sáng lên, vầng sáng lớn từ bốn phương tám hương bao lấy cô, hệt như cô đang xông vào một khu rừng trong truyện cổ tích, từng bước chân của cô tạo nên toàn bộ màu sắc trong thế giới vô biên này.

Vào giây phút nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông, Khương Thời Niệm nhịn không được mà tăng nhanh tốc độ, mạnh mẽ nhào về phía trước.

Mà vào khoảnh khắc khi ngón tay cô chạm vào anh, bầu trời màu lam thẫm bao la trên đỉnh đầu cô bị vô số những cột sáng xông thẳng lên cao chiếm lấy, anh đã từng hứa với cô rằng sẽ để hoa tuệ của anh nở khắp không trung Bắc Thành.

Nước mắt Khương Thời Niệm trào ra, vòng tay qua cổ ôm chặt Thẩm Diên Phi, hận không thể cắn anh mút anh. Cánh tay anh vòng ôm thắt lưng cô, cốt cuộc cũng đợi được tới học muội bằng lòng nghe lời tỏ tình của anh.

Tầm nhìn của cô bị ánh sáng chiếu đến rực rỡ tráng lệ.

Khương Thời Niệm luyến tiếc nhẹ nhàng mà buông hai bàn tay đang bị Thẩm Diên Phi cầm ra, cô còn muốn ôm lên nhưng ngón tay khớp xương rõ ràng của anh lại chặn cô lại, lùi về sau vài bước.

“Học trưởng…”

Thẩm Diên Phi đứng dưới bóng cây trong màn đêm, bị ánh sáng chiếu rọi toàn thân, khuôn mặt tối tăm cũng được chiếu đến sáng ngời.

Anh nhìn về phía Khương Thời Niệm, lau khô nước mắt trên mặt cô rồi thong thả quỳ một gối xuống, thân hình thon dài theo động tác này mà thấp xuống, quỳ trong cái bóng mảnh khảnh của cô.

Khương Thời Niệm hoảng hốt đến quên cả phản ứng, cứ như vậy mà nhìn anh chăm chú.

Thẩm Diên Phi ngẩng đầu, sự trong trẻo, tĩnh lặng trong đáy mắt dần bị sóng ngầm bao phủ, anh thấp giọng hỏi: “Tuệ Tuệ, anh thích em, em có thể làm bạn gái anh được không?”

Điều duy nhất Khương Thời Niệm biết làm là liều mạng gật đầu.

Anh cười cong mắt, cầm lấy ngón tay đang run rẩy của cô: “Đây là lời tỏ tình mà Thẩm Diên Phi của năm mười tám tuổi nợ em.”

Nói xong, trong ánh mắt chấn động không thể kiềm chế được của Khương Thời Niệm, cái người hệt như đám mây trên trời, như tuyết lạnh mùa đông này nghiêm túc mà quý trọng, quỳ cả đầu gối còn lại, cho đến khi nó chạm xuống mặt đất.

Ngực Khương Thời Niệm căng tràn đến đau đớn, muốn kéo anh lên, muốn cúi xuống ôm lấy anh, nhưng anh vẫn lù lù bất động. Quần dài âu phục bị kéo căng, thân trên kiên cường, hệt như cái chắn có thể thay cô che chở tất cả gió sương vậy.

Anh nắm chặt tay cô, đè lên nhẫn cưới trên ngón áp út của cô, đôi mắt xao động, cong môi cười yếu ớt.

“Tuệ Tuệ, anh yêu em, đã yêu em rất nhiều năm, anh có thể xin em gả cho anh được không, làm vợ của anh, để chúng ta có một gia đình, đến già đến chết, không rời không bỏ.”

Hai mắt Khương Thời Niệm đẫm lệ, tầm mắt mơ hồ nhào vào lồng ngực anh.

Anh nói bên vành tai nóng hổi đỏ hồng của cô: “Đây là Thẩm Diên Phi của năm hai mươi sáu tuổi, nợ em một lời cầu hôn.”

Một gối tỏ tình.

Hai gối cầu hôn.

Trên cõi trần gian bình phàm này, em ở, anh ở, em đi, anh đi cùng em.

Thế giới của anh không có gì tốt đẹp cả, nhờ em xé mở, chiếu sáng nó, nó mới nhìn thấy ánh mặt trời. Cho dù chỉ có thể ngắm nhìn thứ treo cao trên xa xăm kia, nhưng sẽ có một ngày, anh sẽ ôm được em vào lòng. Mà tất cả những gì anh mong ước, cũng chẳng qua chỉ là có thể nói vài lời bên tai em.

Xin cho phép anh…

Dùng cả đời mình.

Đổi lấy sự coi trọng của em.

Chú thích:

(1) Nguyệt môn hay cửa nguyệt môn (tiếng Trungbính âmyuèliàng mén) là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúcTrung Hoa như đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí.

(2) Chè khoai sọ hoa quế: (không biết giải thích sao nên em dán nhẹ tấm hình, không biết được không ;-;)