Nhịp tim của Khương Thời Niệm tăng thẳng đến một trăm tám, không ngờ cô vậy mà dám thả bay bản thân làm chuyện thế này trên máy bay, nhưng mãi đến khúc cuối cũng không thành công được. Lòng bàn tay cô nóng rực lại hơi ẩm ướt nhưng vẫn chưa đủ, vừa lên xuống vài cái đã bị anh đè lại, nhẹ nhàng rồi lại chậm chạp xoa chỗ bị thương trên vai cô, sợ cô bị mệt.
Ai ngờ kết quả lại làm ra một đống hỗn loạn, xử lý không được, Khương Thời Niệm áy náy cúi đầu nhìn thấy, vành tai càng bốc cháy dữ dội hơn, khẽ liếm kẽ môi khô ráo. Cô không nên trêu chọc như thế, trông thấy chút nữa người khác sẽ xuống máy bay, anh lại phải khó chịu như vậy.
Hơi thở Thẩm Diên Phi thật nặng nề, dù không áp ngọn lửa ấy xuống cũng phải cố đè nén lại. Anh kéo cô qua, cắn lên đôi môi muốn nói lại thôi của cô, ngăn lại tất cả lời nói, chỉ đoạt lấy một nụ hôn không biết chừng mực là gì. Sau đó tay anh sửa sang lại bản thân một cách qua loa, nhịn xuống dục vọng hoang dã của hành vi phóng túng này.
Lần này hành trình của chuyến bay Charter bay một mình, không giống với một chuyến khác của Đại sứ quán, bọn họ đổi máy bay ở một quốc gia khác, hạ cánh xuống Bắc Thành. Người của Bạch Quân còn phải xử lý rất nhiều những chuyện tiếp sau đó của nhà họ Tưởng, phải về nước kết nối với phía chính phủ trước.
Nhưng Thẩm Diên Phi và Khương Thời Niệm vẫn bay về Johannesburg trước, sau khi ở lại một lúc thì mới về nước. Dù sao ở Johannesburg còn có rất nhiều người đang nóng lòng chờ đợi, không thể khiến họ hụt hẫng được.
Vào lúc máy bay hạ cánh, tín hiệu bị mất nhiều ngày nay cuối cùng cũng khôi phục. Khương Thời Niệm nghe thấy điện thoại của mình và Thẩm Diên Phi bắt đầu vang lên liên tiếp. Cô như đột nhiên nhớ ra chuyện nguy cấp gì đó, sắc mặt bỗng căng chặt, quả thực lòng cũng dần nóng như bị lửa đốt vậy.
Khi Thẩm Diên Phi rũ mi mắt muốn nhìn điện thoại, cô tìm được cơ hội, tận lực tự nhiên như không mà đoạt lại, tay mắt đặc biệt lanh lẹ, sau đó kéo cánh tay anh làm nũng một cái: “Trước tiên khoan nhìn đã, chuẩn bị xuống máy bay rồi, em không thích anh phân tâm khi ở bên cạnh em.”
Thẩm Diên Phi cũng không tranh cãi, khẽ nâng đuôi mày, liếc mắt một cái đã nhìn thấu được cô.
Ngoài miệng Khương Thời Niệm nói đường hoàng như thế, trên thực tế thừa dịp anh đứng dậy không để ý, cô né tránh ở một góc nhanh chóng mở Weixin của anh ra, tìm được khung trò chuyện của mình, nhanh chóng xóa mất tin nhắn mới nhất mình vừa gửi đi trong đó cứ như đang trong phút giây sinh tử vậy.
Nếu anh nhìn thấy nội dung tin nhắn đó thì cô chắc chắn sẽ xong luôn.
Mười lăm phút sau, Thẩm Diên Phi cầm theo túi hành lý nhỏ Khương Thời Niệm mang đến, nắm tay cô dắt ra khỏi lối ra sân bay.
Rất nhiều bóng người nhốn nháo xuất hiện trong tầm mắt, vô số khuôn mặt quen thuộc, đứng phía trước là khuôn mặt chen chúc của Tống Văn Tấn và Du Nam, tóc mai hai người đều đã bạc, không ai có tâm tình xử lý cả. Vẻ mặt của bọn họ vừa gấp gáp vừa tiều tụy, lõm vào trong cả rồi. Khi vừa nhìn thấy Khương Thời Niệm, Du Nam đã xông lại đây, ôm cổ cô mà khóc, không phải cố ý nhưng vẫn mang cô rời khỏi khuỷu tay Thẩm Diên Phi.
Lại trống rỗng.
Lại bị tách ra rồi.
Thẩm Diên Phi không quấy rầy, buông cánh tay im lặng đứng bên cạnh, tay xoa xoa tóc Khương Thời Niệm, nhìn cô tập trung tinh thần cho tình thân.
Mi mắt anh nửa mở, trong nhất thời không còn tâm tư nhìn đi nơi khác, cho nên một bóng dáng phẳng phiu khác đang trải qua cơn giày vò, rối rắm như muốn mạng già như thế nào anh cũng không để ý. Mãi đến khi người nọ dường như đột nhiên đưa ra được quyết định, phụng phịu đi đến trước mặt anh, anh mới cho người đó một ánh nhìn.
Ông chủ Thẩm nắm quyền cả Bạch Quân rất ít khi kinh ngạc đến sững sờ.
Nhưng bây giờ lại chính là thời khắc đó.
Tống Văn Tấn dùng tư thế cứng đờ nhất, trong đám người ồn ào nhốn nháo nhanh chóng ôm nhẹ anh một cái, vỗ vỗ tấm lưng cứng ngắc của anh, rất nhanh sau đó lại cảm thấy quá khó nhìn mà buông ra, khuôn mặt bị kéo căng đến càng lúc càng nặng nề, gượng gạo nói: “Trở về là tốt rồi, không sao là tốt rồi, còn biết trong nhà có người đang chờ cơ đấy.”
Khương Thời Niệm bất ngờ nhìn bố mình một cái, biểu tình trên mặt dần trở nên xúc động, nước mắt soạt một cái trào ra. Cô ôm lấy cả ba lẫn mẹ, lại nhớ đến Thẩm Diên Phi bên cạnh, cô nhanh chóng nắm chặt tay anh.
Dừng lại hồi phục và nghỉ ngơi ở Johannesburg một đêm, Khương Thời Niệm căn bản không hề ngủ, càng không có cách nào chuyên tâm bên cạnh ông xã được hết. Cô ở cùng với bố mẹ trong phòng họ, vừa bị dụ dỗ vừa bị dọa bắt nói hết những chuyện đã trải qua mấy năm nay, gặp phải bao nhiêu nguy hiểm.
Thẩm Diên Phi ngồi bên cạnh không nói xen vào, cũng rất ít khi mở miệng, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm biểu cảm ấp úng sinh động của cô.
Sau đó Du Nam nghe được chỗ mấu chốt, gấp đến độ vỗ lưng Khương Thời Niệm vài cái. Thẩm Diên Phi lập tức đứng dậy, bàn tay đặt lên vai cô, thấp giọng nói: “Cô Du, gần chỗ này của em ấy có thương tích, cô đừng đụng đến.”
Du Nam vừa nghe thấy thế, đôi mắt liền đỏ lên, cứ nghĩ Thẩm tổng đã mở miệng vậy rồi thì chắc chắn con gái mình đã bị thương rất nặng, lại còn gạt bà mà không nói đến nữa chứ. Trong lúc trò chuyện, Du Nam khẽ kéo áo sau cổ Khương Thời Niệm xuống, xốc một góc băng gạc lên, ngay sau đó bà với Tống Văn Tấn cùng giật mình.
Không phải không nghiêm trọng.
Đương nhiên họ cũng rất đau lòng.
Nhưng mà quả thật…
Là một vết thương rất nhỏ.
Du Nam còn muốn hỏi thêm, lại nhìn thấy Thẩm Diên Phi cúi đầu nhăn mày, sắc mặt nặng nề, lạnh lùng nghiêm nghị. Anh thật sự coi vết thương này là một chuyện rất nghiêm trọng, che chở vô cùng cẩn thận, sợ cô đau dù chỉ một chút.
Vợ chồng hai người không hẹn mà cùng im lặng, Du Nam nhìn cái bóng dưới ngọn đèn của hai người như muốn hòa làm một, hốc mắt bỗng chua xót, bà quay đầu đi vui mừng cười. Tống Văn Tấn cũng khó khi không lên tiếng, không còn cách nào chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.
Cách một ngày, trong chuyến bay trở về nước, vừa hạ cánh, lần này người đón tiếp họ càng nhiều càng hỗn loạn hơn.
Bản thân Khương Thời Niệm trở về muộn hơn các thành viên khác trong nhóm truyền thông một ngày nên thời gian cũng càng gấp hơn, phải trình lên báo cáo nhiệm vụ ngay lập tức. Thẩm Diên Phi trước sau gì cũng đã đi gần hai mươi ngày rồi, bên tập đoàn càng có nhiều công việc quấn thân hơn. Hứa Nhiên ở sân bay khóc đến nấc cụt còn không quên báo cáo công việc khẩn cấp.
Phó đài trưởng đến đón xin lỗi Thẩm tổng một tiếng rồi trực tiếp đưa Khương Thời Niệm về đài, nhìn chằm chằm cho đến khi cô viết xong báo cáo. Một tờ công văn này tuy chỉ là đưa cho Tổng đài, nhưng lại liên quan mật thiết đến sự phát triển sau này.
Khương Thời Niệm tốn cả ngày mới viết xong báo cáo, đợi ba ngày mới thu được kết quả phê duyệt của Tổng đài bên kia, cho cả hành trình cùng thành tích của cô được tám mươi điểm, nhưng chỉ cho điểm mà thôi, còn cái khác thì lại không hề nói rõ.
Khương Thời Niệm ôm điểm, có chút tức giận, cô đã dùng hết toàn lực, chỉ sợ vì mình mà đoàn đội bị rớt xếp hạng khiến người khác lên án.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng điểm này cao nhất đội, trong cả đoàn, trừ những phóng viên cũ có kinh nghiệm ra thì trong đám người mới cô là người vững vàng ngồi ở hạng nhất.
Cô Khương cầm con điểm tự nhận là không quá cao này, lòng tràn đầy mất mát, cô bèn đi đến tòa nhà làm việc của Bạch Quân tìm an ủi, cũng không hề nói trước cho Thẩm Diên Phi. Trải qua nhiều chuyện không thoải mái như thế, nửa ngày không thấy anh, cô đã nhớ đến mức thấy khó chịu rồi.
Hứa Nhiên xuống dưới đón cô, vừa nhìn thấy mặt cô hai tay đã tạo thành hình chữ thập, vẻ mặt như vừa sống sót sau tai nạn mà nói: “Chị dâu tới thật đúng lúc, bầu không khí xung quanh Tam ca đang lạnh lẽo lắm. Mấy ngày nay có hai thành viên ban giám đốc làm việc không tốt, tuy Tam ca không trách móc nặng nề ra mặt nhưng anh ấy vẫn bị chậm trễ không ít thời gian.”
Chậm trễ không ít thời gian chạy qua thăm cô.
Thẩm Diên Phi không ở trong văn phòng, anh đang ngồi trong phòng họp lớn trên tầng cao nhất, không có bất kỳ ai khác, trước mặt anh đặt một cái laptop, số liệu đang chuyển động. Khương Thời Niệm đứng cạnh cửa, nín thở nhìn bên trong, trông thấy sườn mặt đẹp trai lạnh lùng, sắc mặt cứng đờ của người đàn ông, không gian to như vậy mà bầu không khí cũng lạnh lẽo đi vì anh.
Cô lặng lẽ lách vào trong cửa, khẽ đến gần từ phía sau, sau khi dựa vào lưng Thẩm Diên Phi, trong nháy mắt khi anh nhíu mày ngẩng đầu, cô bỗng nhiên xoay người hạ xuống, hôn lên mặt anh.
Động tác của Thẩm Diên Phi khẽ dừng lại, anh nhìn lướt qua camera trên laptop, độ cong khóe môi vẫn thẳng băng, anh vẫn đang trong trạng thái lạnh đến run người kia.
Khương Thời Niệm cong mắt, không tin được mà hôn anh thêm cái nữa.
Thẩm Diên Phi dựa về phía sau, thân thể thon dài thả lỏng trong bất giác. Anh ngước mặt, vẻ mặt không chút thay đổi, tầng băng lạnh đó vẫn còn đọng lại, mắt đen hơi cong lên, ý tứ hàm xúc nhìn cô.
Khương Thời Niệm nhìn ra sự khiêu khích cùng dụ dỗ trong mắt anh, cái này mà còn có thể nhịn à.
Cô cười cúi người, hôn bờ môi mỏng của ông chủ Thẩm, trông thấy anh cuối cùng cũng không chịu được nữa, khóe môi cô khẽ cong lên. Băng tuyết chợt hòa tan, nhiệt độ tăng lên từng nấc một, ý lạnh toàn thân hoàn toàn tan biến.
Dáng vẻ dũng mãnh thô bạo trong khói thuốc súng ở Setia đã tan biến, anh trở về dáng vẻ tao nhã của người bề trên, là bộ vest nghiêm nghị, kiêu căng, trang nhã lại đoan chính của ông chủ nhà họ Thẩm. Nhưng trên đời này chỉ có mình cô biết anh đã thỏa thích chiếm đoạt như mãnh thú như thế nào sâu trong căn lều giữa nơi lửa đạn bay tán loạn.
Tất cả dáng vẻ của Thẩm Diên Phi đều sẽ có người ghi khắc thay anh, sẽ không bao giờ tan biến theo thời gian mà không một ai biết nữa.
Thẩm Diên Phi nắm lấy tay Khương Thời Niệm, kéo xuống hôn một cái, rồi lại hôn nhẹ lòng bàn tay của cô. Sau đó ngón tay anh cầm lên cái míc đã tắt trên bàn, bật chốt mở, lạnh nhạt ra lệnh: “Vợ tôi đến rồi, tôi phải ở bên cạnh cô ấy, tạm ngưng, tan họp đi.”
Khương Thời Niệm cứng đờ tại chỗ.
… Không phải chứ, đợi chút đã, đang họp à?! Còn là video trực tuyến?! Sao trên màn hình của anh lại không hiện gì hết!
Lần trước mặc váy học sinh còn chưa đủ hay gì, còn khiến cô bị lần hai nữa chứ!
Hứa Nhiên có phải nên bị trừ tiền không! Tam ca của cậu ta có mở họp hay không mà cậu ta cũng không biết nữa!
Thẩm Diên Phi thấp giọng cười, anh đóng laptop lại, ôm cô tới, kéo cô đến chỗ đối diện lồng ngực mình rồi đặt cô lên mép bàn phòng họp, quấn lấy cái lưỡi lạnh trơn của cô xong mới vừa lòng thở dài một hơi: “Sao lại đột nhiên đến đây?”
Thân thể Khương Thời Niệm mềm nhũn, cô thả lỏng tâm tình hơn, mặc kệ không muốn nghĩ nhiều nữa, chóp mũi cùng đôi mắt cô đều vương một tầng đỏ nhạt, buồn bực nói: “Báo cáo em làm được tám mươi điểm, hình như rất kém cỏi thì phải.”
Thẩm Diên Phi vuốt tóc con của cô ra sau tai, ngón tay mân mê vành tai non mềm của cô. Anh khẽ cắn một cái, cúi đầu dụi vào gáy cô, xương mũi cao thẳng ma sát, ngửi lấy mùi hương ngọt nhẹ mà ấm áp của cô, trầm thấp trịnh trọng nói: “Ở chỗ anh, Tuệ Tuệ mãi mãi luôn là một trăm điểm, trăm nghìn cay đắng của lúc này, là anh cho em sự kiêu ngạo.”
“Buổi chiều có thể bỏ ra chút thời gian không?” Anh hỏi: “Có chuyện cần bà Thẩm tự mình đi theo giúp anh.”
Khương Thời Niệm rảnh, nhưng không ngờ ông chủ Thẩm lại muốn làm chuyện khoa trương như thế.
Anh lái Maybach đến dưới lầu nơi Tống Văn Tấn và Du Nam ở ở Bắc Thành, theo sau còn có ba chiếc xe SUV, cùng một chiếc xe vận tải nhỏ.
Cô trơ mắt nhìn đoàn người cung kính mang từng món đồ được chất đầy trong xe lên lầu.
Ban đầu Tống Văn Tấn còn rất lạnh lùng bình tĩnh, đến nửa đường vậy mà lại có chút sụp đổ. Ông đứng trên ban công căm giận hút thuốc, đến đoạn sau, có vẻ ông đã nhẫn nại đến cực hạn, nằm bò trên cửa sổ muốn gầm lên nhưng lại đụng phải cặp mắt kia của Thẩm Diên Phi nên lại nhịn về.
“Không còn chỗ để nữa…” Khương Thời Niệm nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, kéo cổ tay áo sạch sẽ của anh: “Chồng ơi, trong nhà quá tải rồi.”
Mặt Thẩm Diên Phi không chút thay đổi: “Sẽ không đâu, dựa theo diện tích trống đã được tính toán thì có thể để vừa được.”
Vì thế buổi chiều cùng ngày, căn nhà của giáo sư Tống và cô Du đã bị ba chiếc xe sính lễ của ngài Thẩm nhét đến tràn đầy, còn thu được một danh mục quà tặng giấy đỏ chữ thiếp vàng do tự tay anh viết, liệt kê từng món một, một đống món rõ ràng có giá trên trời mà người thường khó lòng tưởng tượng ra nổi.
Cơ bắp trên mặt Tống Văn Tấn run rẩy, ông không rõ tại sao trước đây chính mình lại muốn bắt một nhà tư bản không có nhân tính đến làm con rể mình, bây giờ thì tốt rồi, nhà ông không còn chỗ đặt chân luôn.
“Quả thật không còn chỗ trống.” Ngón tay thon dài của Thẩm Diên Phi bình tĩnh đẩy mấy phần hợp đồng qua: “Vậy đổi cho ba một phòng ở khác, đã trang trí xong.”
Tống Văn Tấn muốn đi thở bình oxi luôn rồi.
Ông cảm thấy mình như đang bị vả mặt vậy, rất muốn nói sang chuyện khác, đột nhiên nhớ đến khi đó nghe nói báo cáo chiến địa của con gái bảo bối vậy mà chỉ được tám mươi điểm, ông lập tức trỗi dậy cảm xúc, lòng đầy căm phẫn nói: “Sính lễ thì làm sao, bao nhiêu cũng chỉ là một con số mà thôi, bức tường bên kia không phải còn chỗ trống à, sao anh không lấp nốt luôn đi? Bảo bối nhỏ nhà chúng ta đáng giá như thế, nó vốn là đứa trẻ tốt nhất trên đời này.”
“Đến đây, Nhiễm Nhiễm.” Ông ngoắc tay: “Ba dỗ con.”
Thẩm Diên Phi tao nhã thận trọng, ngồi đến sóng yên biển lặng, giơ tay ôm eo Khương Thời Niệm.
Vừa lúc tiếng chuông cửa vang lên, người trong xe vận tải dưới lầu khoan thai đến muộn, cuối cùng cũng mang món đồ lớn nhất trong đống sính lễ lên, vừa lúc đặt lên vị trí trống duy nhất bên chân tường, hoàn toàn kín kẽ.
Không chỉ Tống Văn Tấn nhìn đến phát ngốc, Khương Thời Niệm cũng sửng sốt.
Một cái… Máy gắp thú bông?!
Tống Văn Tấn tìm về được mặt mũi, cười lạnh nói: “Thẩm tổng coi con gái tôi là đứa trẻ ba tuổi đấy à? Cái này cũng có thể tặng được hả?”
Thẩm Diên Phi không nhanh không chậm đứng lên, ôm Khương Thời Niệm đến trước máy gắp thú bông, để cô đứng trước mình, còn thân thể thon dài như ngọc của anh đứng sau.
Anh hơi cúi người xuống, trắng trợn mở rộng vòng tay bao lấy cả người cô, một tay chống lên bàn điều khiển của máy gắp thú, một tay phủ lên năm ngón tay của cô, cùng cô di chuyển cần điều khiển, chuẩn xác mà thả móc gắp xuống.
Thú bông đầu tiên bị gắp trúng rơi xuống lỗ là một con thỏ nhỏ màu trắng.
Khương Thời Niệm cười cầm lên, bất ngờ đụng phải một đường khóa kéo vô cùng rõ ràng sau lưng thỏ con. Cô theo bản năng mở nó ra, một hộp trang sức bọc nhung cũng theo đó mà lộ ra, mở nắp hộp, bên trong đặt một mặt dây chuyền ngọc bích khoảng mười lăm ca-ra, rực rỡ lung linh dưới ánh đèn, giá trị không thể đong đếm được.
Sắc mặt Tống Văn Tấn ngay lập tức thay đổi, cảm giác như cơn ác mộng ập tới.
Lần gắp thứ hai trúng một con chó đốm, sau lưng nó cất giấu một viên kim cương hồng vô cùng nổi tiếng trong truyền thuyết, từng được lên các mặt báo về châu báu vô số lần. Nó được tinh luyện rồi khảm lên một chiếc nhẫn vô cùng thích hợp với ngón tay nhỏ nhắn của Khương Thời Niệm.
Bên trong máy gắp thú tràn đầy những con thú bông lông nhung, cũng đầy những hộp quà lộng lẫy giá trị liên thành.
Thẩm Diên Phi đặt tay lên ngón tay Khương Thời Niệm, gắp được một con mèo nhỏ màu trắng sữa, bên trong nó là một viên kim cương có kích cỡ hơn năm mươi ca-ra còn nguyên vẹn chưa qua gia công, mới vừa vào hội đấu giá Nam Phi nó đã bị anh mua đi, giờ phút này nó chỉ vừa xuất hiện thì mắt Tống Văn Tấn đã choáng váng, khí huyết dâng trào.
Ông nhanh chóng vẫy tay gọi Du Nam, tiếng kêu vô cùng có lực, bảo bà nhanh đi lấy thuốc trợ tim khẩn cấp cho ông.
Thẩm Diên Phi ôm lấy bảo vật vô giá của mình, cánh tay đặt bên hông Khương Thời Niệm, hôn một cái lên mái tóc dài của cô, ngước mắt cong môi cười: “Hôm nay bảo bối nhỏ tốt nhất trên đời này cứ để con dỗ cho, bố có bằng lòng không?
…
(1) Chuyến bay Charter (Charter Flight): Charter Flight là chuуến baу đột хuất không nằm trong lộ trình của hãng hàng không thông thường. Khi thuê chuуến nàу, bạn thuê toàn bộ máу baу ᴠà có thể хác định địa điểm ᴠà thời gian khởi hành.
Các chuуến baу thuê trọn gói có thể mang lại nhiều lợi ích ѕo ᴠới các chuуến baу thông thường. Nói một cách cơ bản nhất, chuуến theo lịch trình là bán từng ghế cho đến khi máу baу đầу chỗ. Phương thức di chuуển nàу thường được các công tу hàng không thương mại ѕử dụng. Còn ᴠới Charter Flight bạn ѕẽ thuê cả máу baу ᴠà có quуền quуết định thời điểm khởi hành.