Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 117




Hôm nay số lượng người tập trung ở tầng một trước khi khởi hành ngày càng nhiều làm bầu không khí dần trở nên ồn ào, âm thanh nói chuyện huyên náo bao trùm toàn bộ tòa nhà khiến mọi người cảm thấy khó chịu.

Lúc này Khương Thời Niệm mới chú ý đến vết thương trên tay Thẩm Diên Phi do đạn lạc, trên cổ anh cũng có vết đỏ, còn có một vết thương do mũi dao đâm. Nói thật tối hôm qua trên người anh có rất nhiều vết bầm tím lớn nhỏ, mấy ngày nay anh trải qua những chuyện gì cô không dám suy đoán bừa bãi.

Có một hộp thuốc dự phòng trên tầng hai, Khương Thời Niệm kéo Thẩm Diên Phi ngồi bên tường, nắm tay anh cẩn thận lau sạch vết thương do đạn bắn, trước khi cô đến Setia, việc học băng bó đều là những khóa học bắt buộc và cô ấy học rất nhanh.

Đạn lệch thêm chút nữa thì vào tận xương, chỉ một chút nữa thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ như thế nào.

Thẩm Diên Phi vốn không muốn cô lo lắng nhưng được cô chăm sóc tỉ mỉ như vậy anh rất hưởng thụ cảm giác này, duỗi đôi chân dài ra và dựa vào bức tường phía sau để cô xử lý vết thương, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Khi miếng băng gạc chuẩn bị đặt xuống, anh khẽ nhếch môi chậm rãi hỏi: “Bà xã, đau quá, anh phải làm sao đây?”

Thẩm Diên Phi rất ít nhắc tới từ này, có thể tưởng tượng nó đau như thế nào, Khương Thời Niệm lập tức lục tìm các loại thuốc và suy nghĩ xem có loại nào có tác dụng giảm đau không. Cô vô tình liếc mắt nhìn và bắt gặp ánh mắt như cười như không cười của anh, rồi chợt nhận ra anh cố tình làm như vậy để trêu cô.

Khương Thời Niệm cọ cọ ngón tay anh, cụp mắt rồi cúi đầu hôn mu bàn tay anh, sau đó hôn lên má anh vài cái và ngẩng đầu nhàn nhạt hỏi: “Như vậy đã đỡ hơn chưa?”

Thẩm Diên Phi khẽ cau mày quay đầu về phía cô để lộ ra vết thương quanh cổ, sắc mặt âm trầm, trong hoàn cảnh chiến tranh như thế này cộng thêm một đêm nồng nhiệt có cảm giác không tồi.

Anh chậm rãi hỏi: “Em đâm ở chỗ này không để ý sao? Nếu như anh tiến lên một chút nữa thì mũi dao đã giết chết lão công của em đó.”

Khương Thời Niệm đang ngồi một chỗ, cho dù anh có cúi người về phía trước cô cũng không thể chạm tới, nhưng anh rất không phối hợp cũng không chịu đến gần cô mà chỉ nhìn cô chăm chú.

Cô đứng dậy khuỵu gối đối diện với anh rồi leo lên đùi anh, cuối cùng anh cũng thỏa mãn nheo mắt lại, cô cúi người nhéo eo anh, lau sạch và bôi thuốc cho anh. Thuốc này hơi mát cộng với hơi ấm của cô làm nó tan ra và thấm vào da anh.

Vừa xong Thẩm Diên Phi vẫn không buông ra mà đè cô tại chỗ.

Cô hé môi cọ vào vết sẹo cũ trên vành tai phải của anh, nhẹ nhàng hôn một cái, giọng điệu tự nhiên mà nói: “Tiền bối, anh cố ý, chẳng qua là muốn em hôn anh thôi phải không?”

Người đàn ông chỉ nhíu mày không đáp, cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô phả vào người liền bình tĩnh quay đầu nhìn cô nhưng vẫn không trả lời. Một lúc sau, anh bất đắc dĩ nở nụ cười thản nhiên mà nói: “Để anh đổi bên, nghe tai trái được chứ?”

Khương Thời Niệm sững sờ và lấy tay run rẩy che tai phải của anh.

Trước khi anh đến Setia, cô ở gần anh đến mức anh có thể nghe thấy mà không cần đeo máy trợ thính, nhưng bây giờ anh không thể nghe thấy. Trong hơn mười ngày chính tiếng súng và tiếng pháo đã hủy hoại anh như vậy.

Thẩm Diên Phi chỉ đơn giản ôm Khương Thời Niệm sang một hướng khác, để cô dán vào bên trái anh, nhìn chiếc đồng hồ trên tường gần đó và nói với cô bằng một giọng trầm: “Hôm nay Đại sứ quán sơ tán người Hoa ở nước ngoài vẫn an toàn và chờ máy bay cất cánh. Sau đó, chậm nhất là vào buổi tối ở khu vực trung tâm sẽ xảy ra một cuộc xung đột vũ trang lớn hơn, quy mô sẽ vượt xa tất cả những lần trước và nếu chúng ở lại thì sự sống chết sẽ không được đảm bảo, vì vậy chúng ta phải đi.”

Khương Thời Niệm nuốt xuống cổ họng chua xót, xoa xoa xương tai lạnh lẽo, thuận theo dòng suy nghĩ của anh mà nói: “Anh còn chưa đi, còn có phiền phức gì sao? Nhà họ Giang  hiện tại thế nào? Bọn họ sống hay chết, em mặc kệ. Hôm nay là ngày cuối cùng của chúng ta ở Setia, anh đừng nghĩ đến việc mạo hiểm nữa.”

Thẩm Diên Phi mỉm cười, nhìn theo bóng lưng cứng ngắc của cô, dừng một chút rồi thành thật nói với cô: “Mấy chục người nắm quyền của nhà họ Giang đang cố gắng trốn thoát, một số nhỏ đã thiệt mạng và bị thương trong hai vụ đánh bom xe ở rìa Setia  nên hầu hết bọn họ đã đi về phía bắc. Khu vực khai thác được chuẩn bị kỹ lưỡng, họ muốn nhắm vào lối đi khai thác của Mỏ kim cương nhà họ Thẩm để gây ra vụ nổ. Họ tin rằng nó sẽ gây ra thiệt hại trị giá hàng tỷ đô la đô la. Đương nhiên là anh sẽ không để nó xảy ra, họ chỉ cần đợi anh tiến vào bẫy là được.”

Một mình một đao chém giết, dù không có năng lực đối đầu trực tiếp nhưng đây đương nhiên là tổn thất ít nhất mà tỷ lệ thành công cao.

Anh tiến vào khu vực khai thác được chuẩn bị trước, Tưởng gia ở trong bóng tối, súng ống đạn dược đã đầy đủ, chỉ cần là nhằm vào anh thì thân thể máu thịt làm sao có thể chống cự được.

Đến lúc đó người chết đèn tắt, cảnh sát trong nước muốn truy bắt xuyên biên giới sẽ phải đợi thêm một thời gian nữa, nếu có đủ thời gian nhà họ Tưởng dựa vào tài sản còn lại thì họ sẽ được cứu.

Nhưng trước hết là họ Giang có thực sự dám đánh bom hay không.

Rõ ràng, điều họ thực sự muốn là tận dụng vụ nổ nghiêm trọng sắp xảy ra để dụ anh vào cuộc chơi. Vì vậy họ đã do dự hết lần này đến lần khác đẩy lùi vụ nổ và liên tục làm một số việc không đáng kể để cảnh cáo và đe dọa khiến anh thuận theo.

Và việc anh làm càng đơn giản hơn, chỉ cần thuận nước đẩy thuyền và giúp họ kích nổ thành công.

Trong mắt nhà họ Giang những khoản lỗ trị giá hàng tỷ đô la, thậm chí lớn hơn, đối với họ chỉ là một con số mà thôi.

Vì vậy, anh đã sắp xếp cho các công nhân trong khu vực khai thác sơ tán bí mật trước và tất cả đã đến một khu vực an toàn để lại một khu mỏ trống rất lớn.

Tuy nhiên, nhà họ Giang không hiểu rõ về mô hình kinh doanh của mỏ kim cương nhà họ Thẩm cộng với xung đột và hỗn loạn, các công nhân địa phương bị phân tán và không ổn định, họ không có thời gian rảnh để quan sát cẩn thận và chỉ quan tâm về việc nhanh chóng sắp xếp mọi thứ trước khi vụ nổ xảy ra.

Anh xuất hiện một mình vào thời điểm thích hợp nhất và không mang theo vũ khí.

Hầu như tất cả các thành viên của nhà họ Giang đều ở trong mỏ vào thời điểm đó, khi tất cả khẩu súng đang bí mật nhắm vào anh, lực lượng vũ trang địa phương vừa biết tin rằng mỏ kim cương phía bắc sắp phát nổ, tiền từ trên trời rơi xuống sẽ khiến người ta phát điên và những kẻ bước ra từ mỏ viên kim cương sẽ không ai buông tha cho họ.

Phiến quân tràn vào, van an toàn trong tay Giang gia dùng để giết anh đã bị kích nổ bừa bãi

Vụ nổ làm rung chuyển cả Setia, anh may mắn trốn thoát, còn những con chó mất tích của nhà họ Tưởng ngoại trừ một số nhân vật chủ chốt bị bắt trước giao cho cảnh sát địa phương xét xử, số còn lại đều biến mất trong tầm mắt. 

Giang gia trăm tính ngàn tính cũng không tính được rằng anh đối với tiền và kim cương anh không thèm để ý, tệ hơn nữa có thể tùy ý ném ra ngoài, anh chỉ muốn tiêu diệt để báo thù, miễn là Niệm Niệm được an toàn thì sẽ không có rắc rối nào trong tương lai.

Thẩm Diên Phi nói chuyện rất đơn giản, chỉ chọn một số từ nhẹ nhàng và những lời nói không gây khó chịu.

Nhưng Khương Thời Niệm vẫn đổ mồ hôi, quay đầu lại và thở dài, đặt tay lên cổ họng và hỏi một cách hung dữ: “Vậy thì ai là người ngăn cản anh rời đi? Ai không ở trong vụ nổ ngày hôm đó? Tưởng Huân, là hắn?

Ngoại trừ Tưởng Huân, sẽ không còn ai có thể ngăn cản anh bằng mọi giá, biết rằng tình hình ở Setia ngày càng trở nên nguy hiểm, anh sẽ ở lại cho đến cuối cùng.

Thẩm Diên Phi nhéo mặt cô, Niệm Niệm thông minh làm sao giấu được: “Mấy tháng trước hắn mới tỉnh lại, đầu óc rất tỉnh táo, biết có thể bị theo dõi mà còn giả vờ như vậy để không thu hút sự chú ý. Hắn trốn khỏi bệnh viện sau khi liên lạc với nhà họ Giang. Trong vài tháng, hắn đã bí mật trải qua quá trình phục hồi chức năng chuyên sâu và uống thuốc đặc trị. Hắn đã nằm trên giường trong 8 năm, đó không phải là một sự hồi phục tốt nhưng hắn có thể duy trì hành động cơ bản.”

“Hắn không ở cùng nhà họ Giang mà ở một mình và được hai người bên cạnh chăm sóc.” Anh bình tĩnh đến mức nghe không ra tâm tình của mình, ánh mắt cũng trầm lặng, nghiêm nghị nhìn cô: “Sau khi Giang gia bị diệt, hắn đã biến mất, có lẽ đã bỏ cuộc hoặc là chết ở một góc nào đó rồi.”

Câu nói điềm tĩnh của anh không sai xót chỗ nào, không tìm ra kẻ hở, cô đã bị anh dẫn dắt trong vô thức nên cô sẽ tin tất cả những phán đoán và kết luận của anh.

Trực giác của Khương Thời Niệm đã sai nhưng cô không có cơ hội để hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào. Đồng hồ đã điểm một giờ và đội truyền thông chuẩn bị rời đi theo kế hoạch. Trong suốt buổi sáng đội của cô vẫn còn nhiệm vụ quay phim nặng nề và phải hoàn thành trước khi người Hoa được sơ tán vào buổi chiều.

Khương Thời Niệm đứng dậy nắm lấy ngón tay của Thẩm Diên Phi và muốn nói rằng quân đội chính phủ sẽ cử người đến hộ tống anh và anh sẽ ở lại chờ cô.

Nhưng Thẩm Diên Phi nhìn ra ý tứ của cô, không khỏi cọ xát môi nhiều hơn nhướng mày hỏi: “Khương Thời Niệm, anh làm gì khiến em nghĩ rằng anh sẽ để em ra ngoài một mình?”

Những người xung quanh Thẩm Diên Phi tản ra, đeo kính râm, mỗi người lái hai chiếc xe địa hình của quân đội được trang bị đầy đủ vũ khí và che chở cho xe của một số đơn vị phụ của tập đoàn truyền thông. Khung cảnh này rất đẹp và vẻ đẹp thế này nên tồn tại trong một đất nước yên bình nhưng lúc này nó lại vũ khí sắc bén trong chiến tranh và anh sẽ không cho cô thấy một chút nào về nó.

Buổi sáng quay phim diễn ra suôn sẻ, có một vài đoạn nguy hiểm ở giữa nhưng được bảo vệ nghiêm ngặt nên đều được giải quyết ổn thỏa. Thẩm Diên Phi mỗi một bước đều không bao giờ rời khỏi Khương Thời Niệm, bất kể cô đi đến đâu anh đều sẽ theo sát và sử dụng cơ thể của mình như một vỏ bọc để bảo vệ cô khỏi tất cả các nguy hiểm tiềm ẩn xung quanh.

Khương Thời Niệm thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn thấy người đứng đầu nhà họ Thẩm mặc vest và đi giày da ở Trung Quốc, giống như đang đối mặt với phong ba bão táp với một thân hình cao lớn trên tay cầm khẩu súng lạnh ngắt, khi anh ngước lên khí phách hiên ngang như nhưng con sóng dữ. Hai dáng vẻ như xa cách lại hòa vào nhau, tương phản khiến tim cô không ngừng đập rộn ràng và cô không thể rời mắt.

Anh là vực sâu, từ đầu đến giờ dễ dàng mê hoặc chìm đắm không cách nào thoát ra được.

Buổi chiều quay phim kết thúc, ngoại trừ việc sơ tán người Hoa ra thì nhiệm vụ của mỗi đội đã hoàn thành, đoàn xe chạy đua với thời gian lao thẳng đến điểm cất cánh của chuyến bay do đại sứ quán ấn định.

Setia là một khu vực giàu tài nguyên khoáng sản. Có hai sân bay gần đó, cả hai đều đang được sử dụng. Một số máy bay tư nhân từ đại sứ quán đã hạ cánh ở phía đông thành phố. Nhũng Hoa kiều đã đến hiện trường một cách trật tự và chờ đợi để được sơ tán.

Vì việc sơ tán Hoa kiều đại sứ quán đã mở một lối đi tạm thời xung quanh Setia để thuận tiện cho công việc. Nhiều nhân viên cấp cao đã có mặt tại hiện trường. Khi Thẩm Diên Phi xuống xe thì mọi người đồng loạt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tiếp theo là sự vui mừng khôn xiết như sau thảm họa.

Khi bắt đầu đến giờ lên máy bay như kế hoạch, Khương Thời Niệm đã kiểm tra sơ qua số lượng người trong khi quay phim với nhóm nhưng phát hiện ra rằng có rất nhiều người mới được bổ sung. Lúc này người phụ trách truyền thông một nhóm đi tới, thấp giọng nói: “Số người tăng lên, sáng nay hàng chục người mất liên lạc đã được cứu ra khỏi hầm trú ẩn và đã được lấp đầy chỗ trên chuyến bay này.”

Khương Thời Niệm nhận ra ý tứ sâu xa của anh ta: “Người trong đội của chúng tôi không có chỗ trên máy bay phải không?”

Theo kế hoạch ban đầu, sau khi quay phim xong đoàn truyền thông sẽ trực tiếp ngồi trên máy bay sơ tản rời khỏi đất nước, mà không cần phải đi ô tô đến Johannesburg, điều này sẽ làm tăng rủi ro trên đường đi.

Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, số lượng chuyến bay cho đại sứ quán đã được ấn định từ trước, không thể bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào tăng lên, với tư cách là đội chính thức đại diện cho giới truyền thông quốc gia đương nhiên sẽ không tranh giành vị trí với đồng hương.

Người phụ trách gật đầu: “Bay trước đi, chúng ta sẽ cố gắng hết sức, sau đó cam chịu số mệnh.”

Nhân viên đại sứ quán cũng vừa vặn đi tới, bất đắc dĩ giải thích chân tướng, tất cả chỗ trống trên máy bay đều đã được lấp đầy, đoàn truyền thông cần phải chờ đợi để tìm cách khác, sau khi anh ta nói xong, ánh mắt không khỏi có chút ngưng lại. quay sang Thẩm Diên Phi, ngập ngừng nói: “Anh Thẩm, anh...”

Với người này không phải phụ thuộc vào ý trời.

Sắc mặt Thẩm Diên Phi bình tĩnh thu hồi tất cả cảm xúc, anh khẽ gật đầu nắm chặt hai tay Khương Thời Niệm: “Sân bay bên kia có hai chuyến bay, anh đã để một chuyến ra ngoài phòng trường hợp khẩn cấp.”

Người phụ trách sửng sốt sau đó nước mắt giàn giụa cẩn thận hỏi mới biết hai chiếc máy của Bạch Quân đã túc trực sẵn, để nhường chỗ cho việc sơ tán của đại sứ quán chứ không lộ diện, họ dừng lại ở phía nam sân bay, một trong số đó là phương án dự phòng có thể cất bất cứ lúc nào.

Các nhân viên của đại sứ quán tại hiện trường đứng yên tại chỗ, không nói gì với Chủ tịch Thẩm, đây không phải là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh, tuy anh tùy ý gật đầu nhưng anh sẵn sàng cứu mạng và tránh được rất nhiều nguy hiểm không đáng có.

Trong quá trình sơ tán Hoa kiều không xảy ra bất kỳ tai nạn nào, sau khi đội truyền thông hoàn thành công đoạn quay phim và ghi hình cuối cùng, nhiệm vụ của Setia lần này được tuyên bố là hoàn thành xuất sắc, các máy bay của đại sứ quán lần lượt cất cánh sân bay đột nhiên vắng tanh.

Thẩm Diên Phi cất súng đi, những người đi cùng với Bạch Quân và nhóm lính đánh thuê phía sau anh rất sợ hãi. Sau khi nhận được tín hiệu của anh đều lên xe chuẩn bị lên đường, đi qua phố Setia và lái xe đến sân bay phía nam. Chỉ còn trống chiếc xe địa hình đầu tiên đợi anh lên đường.

Đương nhiên Khương Thời Niệm nắm tay anh muốn cùng anh lên xe, nhưng Thẩm Diên Phi không nhúc nhích, ngón tay lướt qua khăn che mặt xuyên qua lớp vải thô sờ sờ gò má của cô: “Tuệ Tuệ, em ngoan ngoãn nói chuyện với truyền thông để các đồng nghiệp trong đoàn cùng đi, từ đây đến sân bay phía Nam có hai tuyến đường, anh có thể bị chăn giữa chừng, bọn em đi tuyến còn lại, rồi đợi anh chúng ta sẽ gặp nhau trước buổi tối.”

Xa hơn, bỗng có tiếng gầm thảm thiết.

Khi bầu trời tối dần, bỏ lỡ giờ cao điểm nhất và nóng nhất vào buổi chiều, cuộc xung đột vũ trang nghiêm trọng hơn dự kiến ​​​​đang nổ ra, việc đi qua khu trung tâm tự nó đã nguy hiểm nhưng anh muốn tách khỏi cô.

“Nhóm truyền thông đi con đường an toàn hơn?” Khương Thời Niệm bình tĩnh không chút kích động: “Vậy tại sao không cùng nhau đi? Chúng ta nhất định phải chia làm hai con đường? Có cái gì quan trọng hơn rời đi sao, anh thà rằng đặt em ở một nơi khác?”

Thẩm Diên Phi im lặng, tháo kính râm xuống cúi đầu hôn lên mi mắt đang run rẩy của cô và nói: “Ngoan, chỉ lần này thôi được không?”

Khương Thời Niệm như bị đóng đinh tại chỗ máu nóng chảy khắp người, trong đôi đồng tử sáng ngời của anh hiện lên một tia kiên định, cô nắm chặt tay kiềm chế sự bùng phát đánh vào chóp mũi và hốc mắt cô. Cô nuốt nước bọt, bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay bình tĩnh hỏi: “Anh muốn làm mồi nhử lần cuối phải không?”

Cuộc sống của Tưởng Huân chính là một mớ hỗn độn, ám ảnh sống sót của hắn là trả thù, hắn không thể rời khỏi Setia và cái chết của hắn là rất nhỏ.

Hắn nhất định vẫn còn ở đó, biết rằng Thẩm Diên Phi sẽ nhân cơ hội sơ tán hôm nay, vì vậy anh phải nắm bắt cơ hội cuối cùng và bỏ tất cả trứng vào một giỏ, vị trí là trên con đường giữa hai sân bay.

Và ý nghĩa của việc Thẩm Diên Phi ở lại hôm nay là để dụ Tưởng Huân xuất hiện và tận mắt chứng kiến ​​​​cái chết của hắn, để anh có thể thực sự cảm thấy thoải mái trong tương lai.

Sau đó, có hai tuyến đường, một tuyến đường mà Thẩm Diên Phi đã chọn sẽ có một quả bom hẹn giờ xuất hiện vào thời điểm không xác định.

Những ngón tay mảnh khảnh của Khương Thời Niệm muốn siết chặt cổ tay của Thẩm Diên Phi, làn gió nóng rát và nhớp nháp của buổi chiều thổi qua làm tung góc áo của cô.

Cô nhìn thẳng vào anh không nói gì nữa, cũng không muốn lãng phí thời gian, nhẹ giọng hỏi: “Đến lúc này, anh còn muốn cùng em lựa chọn một số phận khác sao?”

“Em sẽ đi cùng nhóm truyền thông trên một chiếc xe khác mà anh sẽ bố trí hầu hết an ninh xung quanh em phải không? Nhưng trong tình trạng hỗn loạn như thế này, làm sao anh có thể đảm bảo em đến sân bay an toàn? Còn con đường của anh đầy nguy hiểm nhưng của em là an toàn?”

“Anh dám đuổi em rời đi để em nhìn anh lần thứ hai đùa giỡn với tính mạng sao?”

“Nếu em thực sự đi với người khác, cuộc sống của anh không phải là của anh, anh nghĩ rằng em không biết sao? Khương Thời Niệm ôm ngực, hai tay tê liệt vì xúc động: “Giống như khi em đăng ký với đài truyền hình, em không bốc đồng, em có quyền lựa chọn đứng về phía anh. Em có thể làm anh mất tập trung nhưng em ở đây và em sẽ để anh làm mọi thứ để bảo vệ hai chúng ta, bởi vì anh nên hiểu rằng em không gì không làm được.”

Cô gắn liền với anh không chỉ hôm nay mà cả đời này không thể tách rời.

Khương Thời Niệm bấm chặt lòng bàn tay: “Em chờ đủ rồi, anh chờ em như vậy còn chưa đủ sao? Mười ngày nữa em sẽ phát điên, em làm sao qua được mười năm? Anh còn ở chỗ này bỏ rơi em.” Tại con đường này: “Chồng ơi, em muốn cùng anh đi chung một con đường, cùng nhau đối mặt với khó khắn, thay vì chia tay trước nguy hiểm thì hãy cố gắng vượt qua mà không phải từ biệt vào lúc này.”

“Không phải chỉ có em vĩnh biệt anh. Em không ở bên cạnh anh mà anh có thể vô tình chết trong viên đạn lạc nào đó. Khi đó, anh sẽ vĩnh biệt em. Anh có thể đối mặt sao?”

Đang nói giữa chừng Thẩm Diên Phi đã nhắm chặt hai mắt, anh không đành lòng dùng đôi tay nóng như lửa của mình che đi câu cuối cùng, để khăn che đi đôi môi đang nói không ngừng của cô.

Đi đến cùng một kết thúc.

Cho dù đó là gì anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cô, vì vậy không có gì phải sợ.

Thẩm Diên Phi ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh sân bay nước ngoài, gió ẩm thổi qua đoàn xe của hai bên đã chuẩn bị xuất phát.

Khóe môi cong lên, tầng xiềng xích vô hình trong trái tim cuối cùng cũng bị xé ra từng mảnh, không phải anh đã nếm qua vô số lần cay đắng mà là anh thực sự cảm thấy ngọt ngào, ngọt ngào đến mức cho dù mây mù dày đặc đến đâu cũng hãy xóa bỏ nó.

Thẩm Diên Phi không còn đắn đo nữa, nhẹ nhàng dịu dàng đeo lại chiếc kính râm cho Khương Thời Niệm, sau đó anh đặt hai tay ra, khí chất bất phàm, nghiêm nghị đến mức tự phụ, anh dứt khoát ôm người lên và cố định cô trên vai.

Cô đã không chuẩn bị cho điều này, câu cảm thán của cô bị mắc kẹt ở phía sau lưỡi và mặt cô đỏ bừng lên.

Thẩm Diên Phi sải bước về phía chiếc xe đã mở sẵn cửa chờ anh lên, đồng thời đặt Khương Thời Niệm vào ghế phụ, hạ ghế xuống cho đến khi cửa sổ không thể nhìn thấy mặt anh. Sau đó anh bước lên ghế lái khởi động, bánh xe bị nghẹt, phịch một tiếng nó lăn qua lớp cát vỡ trên mặt đất tăng tốc phi nước đại lái theo hướng đã định trước.

“Khương Niệm Niệm”

Bầu trời màu vàng sẫm, đầy cát trôi và tro nổi, tiếng súng đạn không còn là không thể nghe được nữa, nó đã trở thành tiếng huýt sáo mãi mãi vang lên bên tai.

Thẩm Diên Phi nghiêng đầu, tay lái vững vàng nắm những ngón tay thanh nhã, nhẫn cưới trên ngón áp út sáng lấp lánh.

Khóe mắt cong lên, anh xoa xoa đầu ngón tay mềm mại của cô, kéo cô lại gần, mở khăn che mặt ra rồi hôn cô một cách đắm đuối.

“Từ giờ trở đi, chúng ta có một tờ giấy đăng ký kết hôn và cùng chia sẻ vận mệnh của nhau.”