Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 106




Hai chữ "thực hành" được nói ra từ miệng của anh, không hiểu sao lại đâm trúng trái tim đang lung lay và ẩm ướt của Khương Thời Niệm.

Sống lưng của cô vốn đặt trên vô lăng, có hơi trướng đau, bàn tay của anh theo đó đệm lên, ngăn cách thương tổn, dùng lòng bàn tay mở ra để che chở cho cô cũng đi sâu vào thăm dò cô, những nỗi đau đó liền chuyển đến trong lòng, co rút run rẩy cùng thân thể.

Khương Thời Niệm vô lực, mềm nhũn nằm sấp vươn lên phía trước, ôm lấy cổ của Thẩm Diên Phi mồ hôi ướt đẫm, vỡ giọng hỏi anh: "Anh định đi đâu? Đi bao nhiêu ngày?" 

Ở trước mặt anh, cô đã không còn vẻ trưởng thành và hiểu chuyện gì hết, vô cùng tự nhiên mà muốn tùy hứng, nói: "Có thể đưa em đi hay không, nếu không anh đi rồi thì em sẽ không thể thích nghi được mất." 

Thẩm Diên Phi niết hai gò má tinh tế của cô, ngậm lấy đôi môi sưng đỏ của cô, mút lại, mang theo ý tra tấn rất nhỏ, cố ý làm cho cô không thể chống đỡ được, quân lính tan rã.

Anh bắt nạt cô trong một thời gian dài rồi mới nhắm mắt trả lời: "Đi châu Âu trước. Chuyến đi lần này sẽ phải đi tới rất nhiều quốc gia, ước tính phải mất hơn mười ngày, thời gian quá dài, em không thể đi được." 

"Khoảng thời gian ở giữa sẽ rất bận rộn, có lẽ không thể liên lạc kịp thời được." Anh giữ lấy vai cô rồi di chuyển xuống dưới, nói lại một lần nữa: "Chờ anh trở về."

Khương Thời Niệm cắn lấy cơ bắp căng chặt nơi hốc vai của anh, khẽ run rẩy chất vấn: "... Có phải là anh cho rằng chỉ cần vứt em cho ba mẹ là có thể yên tâm rồi không? Có thể đi xa trong một thời gian dài như vậy không trở lại? Thẩm Diên Phi, anh vốn dĩ không hề nhớ em!" 

Giọng điệu của cô thật ủy khuất, giọng điệu nức nở đã không phân biệt được là vì cái gì, chỉ là từng câu từng câu tố cáo ra, thứ đổi lại là sự xâm phạm như muốn hủy diệt cả lương tâm.

Anh hôn cô đến tan chảy, không trả lời trực tiếp mà tham lam nhìn ngắm biểu tình thất thần của cô trong bóng đêm và ánh đèn mông lung một cách chăm chú, cuối cùng dán vào bên tai cô thấp giọng: "Tuệ Tuệ được làm ra từ nước, chảy thế nào cũng không hết." 

Khương Thời Niệm bị nói tới nỗi xấu hổ và phẫn nộ, trên mặt nổi lên từng tầng từng lớp sóng nhiệt, nhất thời không để ý truy vấn những chuyện khác, giãy dụa giữa cánh tay anh một cách hoàn toàn không có tí lực uy hiếp nào cả, bị anh nhấn trở về, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để mở lời, dỗ dành ôm chặt lấy cô.

Chờ đến sau đó cô không mở được mắt, nằm trước ngực anh muốn ngủ, anh mới mở áo khoác ra, bọc cô lại, cẩn thận nâng người lên ghế lái phụ đã được làm ấm, lái xe trở về khách sạn.

Khi đến bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, Thẩm Diên Phi nhặt điện thoại di động lên, mở ra, trên màn hình điện thoại nhảy ra rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, số điện thoại không có tên kia, sau khi anh nhắn tin được năm phút đồng hồ, giống như là bị khiêu khích và uy hiếp một cách nghiêm trọng, nhắn lại hai tin nhắn nổi giận đùng đùng.

"Nhiễm Nhiễm gặp được anh vào lúc thiếu thốn tình yêu nhất, bị anh dẫn dắt ám chỉ nên mới động tình với anh như bây giờ, em ấy chịu hơn nửa đêm đi tìm anh, nếu như em ấy được sinh ra trong một gia đình bình thường, thuận lợi lớn lên, từ nhỏ đã được tình yêu bao bọc, tính cách hoàn chỉnh thì em ấy có chọn anh hay không còn chưa chắc đâu."

"Em ấy yêu anh là kết quả của việc có điều kiện cụ thể thúc đẩy, đợi sau này em ấy được bù đắp đầy đủ tình cảm ấm áp của gia đình, tự tin dũng cảm, đủ để được yêu rồi thì em ấy sẽ không dễ dàng bị một ít tình cảm mà anh đưa ra đả động, đối với em ấy thì anh cũng sẽ chậm rãi không quan trọng như vậy nữa, chủ tịch Thẩm vẫn là đừng quá tự phụ thì hơn." 

Thẩm Diên Phi rũ mắt xuống, chậm rãi đọc những dòng chữ này hai lần, ấn nút xóa.

Anh mở cửa xuống xe, cầm lấy tấm chăn mỏng được chuẩn bị sẵn sàng cho Khương Thời Niệm ở hàng ghế sau, cẩn thận bọc lại cô, ôm lấy hai cánh tay siết chặt, gạt đầu cô tựa vào vai mình, hơi nghiêng mặt cọ cọ với cô, che lại làn da vẫn chưa hết ửng đỏ của cô.

Lúc vào thang máy, Khương Thời Niệm mơ mơ màng màng tỉnh lại, vội vàng vùi mình vào người Thẩm Diên Phi, miễn cho bị camera giám sát quay được.

Bộ dáng sau khi "làm" xong này, nói không chừng cô còn lưu lại bao nhiêu dấu vết, nếu thật sự bị người ta nhìn thấy thì hỏng bét, cũng chỉ có ông chủ Thẩm bình tĩnh, nhàn nhã, phỏng chừng chính bản thân anh đều bị cô lưu lại một mảnh hỗn độn, còn có thể trấn định ôm cô tùy ý ngăn cản một chút, rất có vẻ thong dong mà kiên cường mạnh mẽ.

Thẩm Diên Phi đứng dưới ánh đèn trần, mi mắt như mực, chậm rãi cười với cô: "Bây giờ mới nhớ tới việc thẹn thùng khó xử, lúc ở trên xe là ai tập trung tinh thần như vậy?" 

Khương Thời Niệm muốn một ngụm cắn nát yết hầu của anh cho rồi.

Đợi đến ngày hôm sau, thời gian dừng chân ở Hàng Châu đã kết thúc, trong đài truyền hình còn có rất nhiều công việc không thể chậm trễ, Thẩm Diên Phi cũng sắp ra nước ngoài, Khương Thời Niệm đã thu dọn hành lý mang theo ở trong khách sạn từ sớm, cùng ông xã lên xe trở về nhà ba mẹ, sau khi đến nơi, cô nắm tay anh, muốn cùng nhau lên lầu vào cửa.

Cô đã suy nghĩ kỹ càng rồi, những lời nên nói đều đã suy nghĩ qua, không cần Thẩm Diên Phi mở miệng thay cô, chính cô sẽ thản nhiên nói rõ ràng tình cảm giữa hai người là hoàn toàn không có khả năng chia tách, cho dù sau này có nhà, có ba mẹ coi trọng, anh vẫn vững vàng đứng thẳng ở vị trí quan trọng nhất trong lòng cô.

Thẩm Diên Phi trở tay giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, nói: "Tuệ Tuệ, đừng vì anh mà xung đột với ba mẹ, chỉ cần nhận nhau, tâm tình của họ rất mong manh, nếu xảy ra cãi vã thì sẽ rất bất lợi cho sức khỏe." 

Nhiều năm như vậy, hai vợ chồng họ thật sự là đã tiêu hao quá nhiều sức khỏe, cho dù Tống Văn Tấn có chống đối anh đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là bất mãn tức giận, không động được tình cảm chân chính, nhưng nếu như cô con gái mà ông tâm tâm niệm niệm vừa mới nhận được nhau, ngay ngày hôm sau đã vì "người ngoài" mà mặt đối mặt cãi nhau với ông thì chỉ sợ là ý nghĩa sẽ hoàn toàn bất đồng.

Nếu thật sự gây ra vấn đề thì người đau lòng tự trách vẫn sẽ là cô.

Thẩm Diên Phi uốn cong xương ngón tay, nhẹ nhàng khều vào lòng bàn tay của Khương Thời Niệm, khóe môi khẽ nhếch lên: "Nhớ tối hôm qua anh nói gì không, sẽ không làm cho em phải khó xử, đừng có gặng hỏi, giáo sư Tống bên kia, anh sẽ trực tiếp đối mặt với ông ấy." 

Khương Thời Niệm nhíu mày nhìn anh thật lâu, thấy mũi vừa bí vừa chua xót, một mình cô lên lầu gõ cửa, thấy Tống Văn Tấn và Du Nam tranh nhau nghênh đón, sắc mặt đều có chút hốc hác vì mất ngủ.

Hốc mắt của cô nóng lên, vẫn không lay chuyển được nội tâm của mình, đứng ở cửa, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay ấm áp của Du Nam, lần đầu tiên rõ ràng gọi ba mẹ: "Con và Thẩm Diên Phi yêu nhau, đời này đều không thể phân chia được, anh ấy không nên bị soi mói, ở trong lòng con, anh ấy..."

Anh làm sao nữa đây?

Cô bỗng nhiên không hình dung ra được, có dùng nhiều từ vựng hơn nữa, những từ hay ý đẹp vô số lần xoay quanh kia, đại biểu cho sự ôn tồn, thanh cao, lẫm liệt và cường đại của một người ở vị trí tối cao, đối với cô mà nói, đều không đủ để miêu tả.

Cô không muốn nói chi tiết như vậy, những tâm sự này cô có thể một mình hưởng thụ, không cần phải lấy ra để cho người ta phán xét, cho dù đối phương là ba mẹ của cô.

Khương Thời Niệm chỉ hít sâu một hơi, ngọt ngào cười rộ, không cần nói nhiều nữa.

Tống Văn Tấn ở một bên sốt ruột, càng nghĩ đến vị gia chủ của nhà họ Thẩm quá mức hiển hách kia, ông lại càng cảm thấy sâu không lường được khó có thể tín nhiệm, ông quay lưng lại không đồng ý thở dài, bị Du Nam âm thầm đưa tay nhéo lại.

Chuyện hôm nay muốn về Bắc Thành, lúc ăn cơm tối hôm qua Khương Thời Niệm đã nói chuyện với ba mẹ, hai vợ chồng đều vô điều kiện ủng hộ và lý giải, cũng làm công tác chuẩn bị suốt cả đêm, muốn đi cùng cô, dù sao thì bên kia cũng có sẵn nhà rồi.

Bản thân Tống Văn Tấn vì nghiên cứu dự án nên vẫn luôn phải chạy đi chạy lại giữa hai nơi, ở đâu cũng được, thời kỳ này, đương nhiên là sẽ vô điều kiện đi theo bước chân của con gái, muốn ở chung với cô nhiều hơn.

Cùng một chuyến bay từ Hàng Châu đến sân bay Bắc Thành, dọc theo đường đi Khương Thời Niệm đều ngồi bên cạnh Thẩm Diên Phi, mười ngón tay siết chặt với nhau.

Sau khi rơi hạ cánh, Thẩm Diên Phi cùng cô đưa ba mẹ về nhà, để cô quen nhà, nhà ở cách Vọng Nguyệt Loan không xa, ở trong một khu dân cư cao cấp, là nơi yên tĩnh giữa chốn ồn ào.

Đài truyền hình bên kia thúc giục rất gấp gáp, Khương Thời Niệm không có cách nào ở lại lâu hơn được nữa, Thẩm Diên Phi đưa cô đến trước cửa tòa nhà đài truyền hình, Khương Thời Niệm nắm chặt anh hỏi: "Có phải ngày mai anh phải đi rồi không? Mấy giờ bay? Bay tới nơi nào trước? Em có thể đến sân bay tiễn anh được không?" 

Thẩm Diên Phi kéo cô lên đùi, hai người dán sát vào nhau, xúc cảm giữa da và da cọ xát nhẹ nhàng, cứ như điện giật mà chui vào tận đáy lòng, làm rung động cả tứ chi bách hài, không muốn tách ra, ở giữa giống như có vô số sợi dây nhỏ được dệt nên, chỉ cần kéo ra xa là sẽ bị đau.

Cô lại ngẩng đầu nhìn anh ở cự ly gần, cũng không biết là vì cái gì, mặc kệ lúc nào va chạm, hai đôi mắt đều tự động dính lấy rồi quấn quýt lấy nhau, hơi hơi dời đi, nhìn sang chỗ khác là lại âm thầm như có trăm nghìn móng vuốt đang khe khẽ gãi gãi trái tim.