Thẩm Diên Phi ngăn cô lại, ôn tồn dỗ dành: “Em ở lại với mẹ đi, anh tự đi vào, em đừng lo, anh sẽ ra ngay.”
Khương Thời Niệm đương nhiên là không lo lắng, trên đời này không có chuyện gì ngài Thẩm không giải quyết được, hơn nữa Tống Văn Tấn là một người chân thành chính trực, sẽ không bao giờ làm mất mặt người mà con gái mình yêu.
Thẩm Diên Phi quay đầu nhìn lại, thấy cô như con thú nhỏ lúng túng đứng sát bên Du Nam, hơn nữa cô đã cách bên này rất xa.
Tay phải đút vào trong túi quần, muốn lấy ra chiếc tai nghe bầu dục màu trắng gạo, đeo vào tai phải để nghe rõ ràng những lời đối phương nói, nhưng anh vẫn kìm lại, ấn chặt vào lòng bàn tay.
Anh bước lên sân thượng, đóng chặt cửa kính cách âm, đi đến chiếc ghế trống đối diện chiếc bàn trà, bình thản ngồi xuống, ấm tử sa trên bàn bốc lên khí nóng, cốc trà trước mặt Tống Văn Tấn đã cạn, anh rũ mắt, ngón tay dài nhấc chiếc quai ấm, rót trà cho Tống Văn Tấn.
Tống Văn Tấn theo dõi hành động của Thẩm Diên Phi, sự thoải mái tao nhã của những người thuộc tầng lớp trên được thể hiện một cách sinh động qua từng động tác, khoé mắt ông nhăn lại thật sâu, ông trầm giọng nói: “Vì ngài Thẩm đã đóng cửa, xem ra anh biết tôi định nói gì, với thân phận của ngài Thẩm thật không thích hợp làm những chuyện này, tôi chẳng qua chỉ là một người nghiên cứu học thuật bình thường, không dám nhận sự đối đãi này của gia chủ nhà họ Thẩm.”
Thẩm Diên Phi nói: “Giáo sư Tống, ông là bố ruột của vợ tôi, tôi nên làm như vậy.”
Tống Văn Tấn nghe thấy anh không gọi một tiếng “bố”, lông mày ông giật giật, nuốt xuống những cảm xúc phức tạp trong lòng.
Ông thường đối xử với mọi người bằng vẻ mặt thờ ơ, ông càng ghê tởm hơn khi đối mặt với những nhà tư bản hám lợi bỏ tiền ra can thiệp vào nghiên cứu.
Ông không chạm vào cốc trà, mà dán mắt vào tai phải của Thẩm Diên Phi, nhìn vết sẹo nhạt màu, cứng nhắc nói: “Xem ra ở khoảng cách gần như vậy, giám đốc Thẩm không cần đeo máy trợ thính cũng có thể nghe rõ.”
Thẩm Diên Phi dừng tay lại, một lát sau, anh khẽ nhắm mắt, nở nụ cười khó hiểu.
Anh mở tay, khẽ lật lòng bàn tay, chiếc máy trợ thính đã ăn sâu vào máu thịt rơi ra, ngước mắt nói: “Giáo sư Tống có đường đi của riêng mình, hiểu biết vô cùng rõ ràng, tôi là loại tư bản mà ông không thích giao tiếp nhất, tai phải của tôi từng bị thương, là loại khiếm thính mà ông tránh, nhưng tôi đã kết hôn với Tuệ Tuệ, cả đời này tôi và cô ấy đã là vợ chồng.”
Tống Văn Tấn bị hai chữ “Tuệ Tuệ” đụng phải chỗ đau, nhíu mày nói: “Ngài Thẩm, anh không biết tên đầy đủ của con bé là gì sao, Tuệ Tuệ, cái tên cho sự cực khổ tủi thân của con bé trong trại trẻ mồ côi, có phải là không nên gọi lần lần nữa?! Con gái của tôi trước đây không nơi nương tựa, bị nhà mẹ nuôi bắt nạt, tôi cảm ơn anh khi ấy đã vươn tay ra giúp đỡ, nhưng cuộc hôn nhân của hai người là bắt đầu một cách bình thường sao?”
Vì để bảo vệ cô con gái nhỏ của mình, ông đã nghĩ ra mọi loại khả năng không tốt có thể xảy ra: “Tin tức con bé chia tay người chồng sắp cưới cũ đã đăng đầy trên các trang tin tức, quay đầu liền kết hôn với anh. Ngài Thẩm, nếu anh đã coi tôi là bố con bé, anh hãy nói rằng con bé đã đã tự nguyện lấy anh, và anh cũng không dùng thủ đoạn để lấy nó.”
“Con bé bây giờ là muốn khăng khăng ở một chỗ với anh, là kết quả phát triển một cách tự nhiên, anh không can thiệp vào đó sao?” Tống Văn Tấn không ngần ngại sử dụng những phương pháp tính toán nhất của nhà tư bản, “Con bé trước kia đã chịu khổ quá nhiều, không ai đối tốt với nó, có phải anh bắt nạt nó vì nó thiếu thốn tình yêu thương, chỉ cần đối xử với nó tốt một chút là nó sẽ yêu anh? Con gái của tôi lúc trước thật đáng thương, tôi cũng không biết làm sao, nhưng bây giờ thì khác rồi, con bé về nhà rồi, có tôi và mẹ con bé cùng nhau bảo vệ, cũng không cần người khác chống lưng.”
Khi Tống Văn Tấn nói chuyện với Thẩm Diên Phi, ông từng chút một cảm thấy tức ngực và đau đớn đến nghẹt thở.
Ông vẫn cứ khăng khăng nói: “Ngoài ra, khi Nhiễm Nhiễm rơi khỏi vách đá, mặc dù không được đưa tin rộng rãi, nhưng nếu muốn tra thì tôi vẫn sẽ tra ra, tôi không phải là một người ngu ngốc, giám đốc Thẩm có dám nói, anh không có quan hệ gì với sinh mệnh của một cô gái đang gặp nguy hiểm sao?”
Đột nhiên ông không thể nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Diên Phi, khoé mắt đỏ lên hừ lạnh nói: “Tôi thật sự ghét nhất lũ tư bản, bởi vì lúc trước, chỉ vì tiền, chính loại người này bắt tôi ngày đêm làm dự án, không cho phép tôi về nhà, mẹ con bé không thể một mình chăm sóc nên Nhiễm Nhiễm mới có cơ hội bị cướp đi, tôi hận khiếm thính…”
Tống Văn Tấn tức giận siết chặt tay, người đàn ông ngoài năm mươi run rẩy hồi tưởng lại quá khứ: “Cái tên khốn nạn cùng phòng thí nghiệm với tôi, tôi vẫn luôn đồng cảm với người khiếm thính, thậm chí có lần tôi còn mời hắn về nhà ăn cơm! Vậy mà hắn lại nghĩ tôi cướp dự án của hắn, tạo ra thành quả trước hắn, chỉ vì để ngáng chân tôi mà hắn đã lên làm kỹ sư trưởng, lợi dụng khuôn mặt quen thuộc của mình, ỷ vào Nhiễm Nhiễm không sợ hắn, bế Nhiễm Nhiễm ra khỏi nhà, hắn muốn tôi gục ngã và từ bỏ, hoá ra hắn đến giấu cũng không giấu nổi con gái tôi, sau đó bị bọn buôn người bắt đi.”
Đột nhiên im lặng, một lúc sau, Tống Văn Tấn mới run rẩy mở mắt: “Ngài Thẩm, ngài cao không thể với tới, con gái tôi lúc ấy gả cho anh là do con bé không còn con đường nào để đi, nếu tôi và mẹ nó đã hiểu rõ tình hình, thì sẽ không gật đầu mối hôn sự này, tôi chỉ mong Nhiễm Nhiễm đơn giản bình an, không cần làm bà chủ cao sang quyền quý gì cả.”
Tống Văn Tấn cười lạnh một tiếng, cố ý nói: “Khi anh cưới con bé, anh xem con bé là cô nhi, cũng không chuẩn bị của hồi môn đặc biệt đúng không, tôi thấy nhẫn kim cương cũng không quá lớn, dòng dõi của anh cao quý như vậy, không phải nên bốn mươi năm mươi cara sao? Con bé lấy anh, có gì để đảm bảo không? Một ngày nào đó cậu thay lòng rồi, lúc đó chẳng phải con bé chẳng có gì trong tay sao? Tôi thấy ngài Thẩm đây cũng không để ý quá nhiều đến điều đó.”
Tống Văn Tấn với tư cách là một người bố, ông chỉ muốn hết lòng bảo vệ con gái có thể bị lừa dối tình cảm và xây bức tường cao đẹp đẽ che chắn cho nó: “Ngài Thẩm, con bé bây giờ đã có người chống lưng, không phải là không có anh là không được, con bé có quyền lựa chọn hôn nhân của chính mình, tất nhiên, với tư cách là một người bố, tôi nóng lòng nói ra những điều này không phải là muốn phá vỡ cuộc hôn nhân của con gái, tôi chỉ muốn anh hiểu rõ thái độ của tôi.”
Ông thở dài: “Ít nhất là trước mắt, tôi hy vọng ngài Thẩm hiểu rằng gia đình tôi mới gặp nhau, xin anh cho chúng tôi ít không gian riêng tư, tạm thời đừng làm phiền đến Nhiễm Nhiễm quá nhiều, để con bé có nhiều thời gian bên bố mẹ hơn, được không?”
Những điều nên nói Tống Văn Tấn cũng đã nói xong, hô hấp không thuận, ông không thể nhìn vào mắt Thẩm Diên Phi và định đứng dậy ngay lập tức.
Thẩm Diên Phi vẫn giữ cốc trà đã cạn ở trong tay, các khớp ngón tay trở nên trắng xanh.
Anh đập tách trà xuống bàn, đôi lông mày rậm và ánh mắt lạnh lùng đến mức dường như mọi hơi ấm đều biến mất: “Giáo sư Tống, tôi không thể chọn xuất thân của mình, nhưng công việc của tôi là như vậy, ngay cả khi tôi không thừa kế nhà họ Thẩm, tôi vẫn là cái ông gọi là lũ tư bản khi tôi tự kinh doanh bằng hai bàn tay trắng, bởi vì tôi là nhà tư bản kiểu này, nên tôi mới có thể bảo vệ Tuệ Tuệ, che mưa chắn gió cho cô ấy.”
Anh từ từ đứng dậy và cầm máy trợ thính lên: “Tôi là kẻ khiếm thính tàn tật, mấy năm nay còn trở nên nặng hơn, nặng đến mức còn không dám gặp cô ấy. Bây giờ tôi có thể kết hôn với cô ấy, chứng tỏ cô ấy không bận tâm đến chúng, mà con người tôi lệch lạc, chưa bao giờ nghe người lớn, tôi chỉ nghe một mình cô ấy, quan tâm đến một mình ý kiến của cô ấy.”
“Mười sáu tuổi tôi đã thích cô ấy, đợi cô ấy đến năm hai sáu tuổi, có tính là quan trọng không? Tôi không thể sống thiếu cô ấy, ông nói xem nghe có khoa trương không?” Thẩm Diên Phi mỉm cười: “Tôi hiểu sự bất mãn của ông, nhưng tiếc rằng nhà tư bản mà ông ghét nhất như tôi lại là một người khiếm thính, trừ khi tôi chết, tôi sẽ không rời xa cô ấy, ông vui cũng được, không vui cũng chẳng sao, chừng nào tôi còn sống trên đời này, tôi vẫn sẽ ở bên cô ấy.”
Anh công khai đeo máy trợ thính lên tai phải, giọng nói lại ôn hoà dịu dàng: “Giáo sư Tống, cô ấy là Nhiễm Nhiễm của ông, cô ấy cũng vẫn sẽ là Tuệ Tuệ của tôi.”
Nói xong, Thẩm Diên Phi đi đến cửa kính, nắm lấy tay cầm và kéo nó ra, khuôn mặt Tống Văn Tấn đỏ bừng, bước về phía trước chặn lại, sợ con gái bị dẫn đi, không thể giữ được bình tĩnh nữa, tức giận nói: “Ít nhất là hôm nay, có thể không ảnh hưởng một nhà chúng tôi đoàn tụ không?”
Thẩm Diên Phi liếc nhìn phía trước, Khương Thời Niệm đang đứng cùng Du Nam trong phòng bếp, không biết vô tình hay cố ý, Du Nam để cô ở góc khuất trong tầm mắt, cô nhìn không thấy anh, nhưng anh có thể tham lam mà chăm chú nhìn cô.
Lông mi run rẩy, không nói một lời mở cửa, Khương Thời Niệm nghe được tiếng động, lập tức đi tới, siết chặt cổ tay anh, cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh quá lạnh, lập tức xoa xoa hai lần, cô nhìn bố đang đứng ở phía sau: “...Hai người đang nói gì vậy?”
Tống Văn Tấn rất ít khi nói dối, vẻ mặt mất tự nhiên, Thẩm Diên Phi cúi đầu, môi anh có chút kiềm chế chạm vào giữa lông mày cô, giọng nói khàn khàn trộn lẫn với sỏi đá: “Hỏi tình hình cuộc sống của chúng ta.”
Du Nam đi ra từ phòng bếp, do dự mà dịu dàng hỏi: “Ở lại cùng nhau ăn cơm tối đi?”
Thẩm Diên Phi nhìn vào bàn ăn, cầm áo khoác gió lên, đôi mắt đen nở một nụ cười mỏng manh: “Không được đâu cô Du, tôi phải trở về khách sạn, còn có một hội nghị truyền hình khác.”
Sau khi nghe xong, Du Nam nhanh chóng liếc nhìn Tống Văn Tấn, cau mày tỏ vẻ không đồng ý, cô khó xử nói: “Tối nay Nhiễm Nhiễm sẽ ở đây với tôi, chỉ có thể làm phiền anh…”
Thẩm Diên Phi khẽ gật đầu, bước ra khỏi nhà, Khương Thời Niệm đi theo anh, đan tay vào tay anh, ở hành lang hỏi: “Đàn anh, anh thật sự đang bận hả? Anh cảm thấy ở lại không tiện, nên mới phải đi.”
“Không tiện chỗ nào,” Anh thậm chí còn khẽ mỉm cười, trêu chọc cô bằng tất cả những lời nói uy nghiêm: “Là sợ anh sẽ ngủ trên chiếc giường màu vàng sữa của em sao?”
Lòng đầy chua xót, cô nép vào người Thẩm Diên Phi, dụi dụi vào lồng ngực vạm vỡ của anh: “Vậy anh về khách sạn ăn một bữa thật ngon, họp xong thì nói với em, em ở bên hai người họ, ngày mai chúng ta…ngày mai gặp lại.”
Cô móc tay với anh coi như lời hứa, vừa mới buông ra, đột nhiên lại bị Thẩm Diên Phi giữ lấy, ấn cô vào bức tường ngoài hành lang, nóng lòng hôn xuống, cô “ưm” một tiếng, đưa tay lên cổ anh, mê mẩn đáp lại, nghe thấy tiếng anh đảo lưỡi trước cửa nhà bố mẹ cô.
Khương Thời Niệm bước từng bước yếu ớt vào phòng, bị kéo đến bàn ăn, Du Nam tự tay nấu ăn, nấu một bàn đầy những món ăn mà cô muốn nấu cho con gái ăn trong nhiều năm.
Lâu lắm mới ăn một bữa, dọn dẹp cũng lâu, trời đã khuya, Khương Thời Niệm được Du Nam đưa về phòng, hai mẹ con cùng nhau dọn dẹp ở trong phòng, sau đó cùng nhau nằm lên giường.
Trước khi đi ngủ, Khương Thời Niệm nhận được tin nhắn Wechat của Đồng Lam: “Chị Niệm Niệm, trước khi rời khỏi Hồng Kông, chị đã dặn em trong thời gian này thu thập các tin báo lá cải từ phương tiện truyền thông ở Hong Kong, hôm nay người cung cấp thông tin đã liên lạc với em, em đã tích cóp được rất nhiều rồi, ngày mai em gửi rồi đặt lên bàn trước chờ chị quay lại xem, chị vẫn chưa từ bỏ việc điều tra người đó trong phòng đấu kiếm sao?”
Khương Thời Niệm chỉ đáp lại vài câu, sau đó tập trung bóp vai cho Du Nam, nói chuyện với bà ấy, tinh thần Du Nam không tốt, hôm nay cảm xúc lại quá lớn, rất nhanh bà đã ngủ thiếp đi, nhưng cô lại không nhắm mắt được, cầm điện thoại, lòng tràn đầy suy nghĩ vì sao Thẩm Diên Phi còn chưa họp xong.
Cô trằn trọc, lòng không yên, đợi khi Du Nam đã ngủ say, cô mới chậm rãi ngồi dậy, đi ngang qua cửa sổ phòng, tự dưng cô nhìn ra ngoài, bên đường vắng tanh, chỉ có ánh đèn đường.
Suy nghĩ nhiều quá.
Toàn lo lắng gì đâu không.
Khương Thời Niệm lắc đầu, cụp mắt xuống và cắn môi, cô rời khỏi phòng ngủ với chiếc điện thoại, đi đến ban công cách âm tốt, cô giữ vạt áo, chậm rãi đẩy cửa ra, muốn ra đó gọi điện cho Thẩm Diên Phi, nghe giọng nói của anh, kể cho anh nghe về đêm hôm nay, nhưng khi bước chân chỉ còn cách hàng rào kính vài bước, cô liền đột ngột dừng bước.
Cô nhìn thẳng xuống lầu, hơi thở gần như ngừng lại.
Chiếc xe Thẩm Diên Phi lái vào buổi chiều, dưới ngọn đèn đường hiu quạnh, không thể nhìn rõ khuôn mặt của người ngồi trên ghế lái từ hình ảnh phản chiếu của tấm chắn gió phía trước, chỉ có chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út sáng chói mắt, bất động như kim châm, xuyên qua con mắt bỗng đỏ bừng của cô.
Khương Thời Niệm định mở miệng, nhưng cổ họng cô nghẹn lại.
Sợ cô ở trong phòng phát hiện ra, nên anh mới cố ý dừng ở đây phải không?!
Anh lại sợ rằng sẽ nhìn không thấy cô, nên mới dừng ở bên cạnh?
Những cơn sóng nóng bóng lấp đầy hàng mi.
Tại sao chứ?
Dựa vào cái gì.
Khương Thời Niệm lùi lại hai bước, thái dương giật dữ dội, thần kinh đau nhức, không thèm mặc thêm áo khoác, mở cửa chạy xuống lầu, cánh cửa ban công đóng sầm sau lưng.
Cô không dừng lại một giây nào, giày trên chân như sắp rớt xuống, trong mắt cô không còn gì khác, chỉ có chiếc xe, cùng người đàn ông như điêu khắc ngồi trên xe.
Cô thở gấp, tim đập thình thịch, nhìn thấy người trong xe dường như có cảm giác gì đó, cô từ từ mở to mắt, bóng đêm rực rỡ và đèn đường dường như đã biến mất, tất cả những gì cô thấy là đôi mắt sẫm màu.
Khương Thời Niệm ho sặc sụa, nước trong đôi mắt như sắp trào ra.
Không chấp nhận anh, kiêng nể và có thành kiến với thân phận của anh, để bảo vệ cô, thậm chí để anh giữ khoảng cách, đuổi anh ra khỏi nhà, phải không?
Nhưng đó là vầng trăng cao vời vợi, là ngọn tuyết hùng vĩ, là ngọn hải đăng cao thẳng tắp của cô, cắm sâu trong trái tim nhỏ bé của cô, không biết phải làm thế nào mới có thể xoa dịu được người đã đầy vết thương.
Bởi vì nửa ngày nay cô đã bị phân tâm quá nhiều, không kịp xâu chuỗi lại nhiều dị thường như vậy.
Khương Thời Niệm kéo cửa ghế lái ra, chiếc giày lạch cạch rơi ra, cô leo lên đùi anh, nôn nóng ôm anh thật chặt.
Thẩm Diên Phi ngậm điếu thuốc giữa môi, lửa tắt, cô rút điếu thuốc nhợt nhạt ra, để những đốm đỏ tươi bay đi trong bóng tối, cấp bách hôn lên đôi môi lạnh giá của anh.
Anh vuốt mái tóc dài xoã tung sau gáy cô, một tiếng “Tuệ Tuệ” đã tới kẽ răng, rồi lại nuốt xuống.
Cô không còn bị mắc kẹt trong Nhiễm Nhiễm của anh nữa, nếu cô không muốn làm Tuệ Tuệ của ngày xưa, thì phải làm sao đây?
Anh phải làm gì với bông hoa đã khắc sâu trong da thịt mình.
Thẩm Diên Phi dùng đầu ngón tay mân mê đôi môi mềm mại của cô, thở dốc, nhưng trong cổ họng lại mang theo một nụ cười lười biếng, điên cuồng nhìn cô chăm chú: “Em yêu, em xem kìa, anh đã quỳ lạy ở đại điện, cũng không ai chịu phù hộ cho anh, có phải tất cả các vị thần phật đều mong anh biến mất.”