Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 102




Tổ chương trình đều gọi một tiếng “cô Du” theo phép lịch sự, chỉ có Khương Thời Niệm để ý đến trên chiếc tủ gần lối ra vào có treo một bức ảnh cả gia đình hạnh phúc được lồng kính. Hai người nam nữ trẻ tuổi bên trên, cả tướng mạo lẫn khí chất đều vô cùng xuất chúng, hai người ôm một cô bé khoảng hai tuổi ở giữa, trên người cô còn mặc một bộ quần áo lông hình con thỏ, cười vô cùng ngọt ngào.

Cô nghĩ cô Du với chồng bà quả nhiên đều là người có dung mạo hơn người, cô còn nghĩ hóa ra cô Du còn có con gái, lúc nhỏ cô bé ấy đã đáng yêu như vậy, lớn lên chắc chắn cũng rất hơn người, chỉ là không biết tại sao trên tư liệu không nhắc đến.

Du Nam nhiệt tình cũng rất ưu nhã, ôn hòa, bà mời mọi người ngồi rồi để Khương Thời Niệm ngồi ở vị trí người chủ trì cuộc phỏng vấn, Khương Thời Niệm nhìn vào ánh mắt bà, ngẩn ra trong vô thức, mũi cũng chua xót, cô cố xua tan cảm giác kỳ lạ này đi, liếc mắt về phía sau mới phát hiện Thẩm Diên Phi cực kỳ khác thường. Anh vậy mà lại không đi theo cô.

Cô không chú ý lung tung nữa, quay về trạng thái làm việc chuyên nghiệp, cô nhẹ nhàng mở đầu giao lưu chi tiết hơn với Du Nam, Du Nam nhìn cô trả lời, lúc sắp kết thúc cô mới hỏi theo bản năng: “Trong tư liệu không có tin tức về con gái cô, xin hỏi cô bé có được thừa hưởng kỹ năng đàn tỳ bà hay nhảy múa của cô không?”

Du Nam cười, nếp nhăn vùng đuôi mắt rất rõ ràng, bàn tay nắm chiếc khăn choàng khẽ run, bà nghiêng đầu ho vài tiếng, sau đó bình tĩnh đáp: “Con gái Nhiễm Nhiễm của tôi từ rất nhỏ đã được nuôi dưỡng bên ngoài, chúng tôi nhiều năm rồi chưa gặp lại nhau, chắc chắn cuộc sống của con bé rất tốt, con bé không cần phải học những cái này, dù cho con bé không học gì cả thì chắc hẳn nó cũng sẽ rất ưu tú.”

Khương Thời Niệm không nghĩ nhiều, cô cũng không hỏi sâu về vấn đề này nữa, cô cảm ơn một tiếng rồi đứng dậy chuẩn bị nói lời từ biệt, Du Nam nhìn cô chăm chú, thấy cô sắp đi, bà buột miệng: “Có muốn đi dạo quanh nhà một chút không, quay lại cảnh sinh hoạt hàng ngày?”

Đương nhiên là tổ chương trình cầu còn không được, Du Nam đi trước dẫn đường, Khương Thời Niệm chậm rãi theo phía sau, cô ngửi mùi hương ôn hòa ấm áp từ người Du Nam tỏa ra, mấy lần cô không nhịn được mà muốn giơ tay khoác lấy tay bà nhưng lại kịp thời tỉnh táo, cô cười, bản thân mình có lẽ là bị điên rồi.

Diện tích căn nhà rất lớn, bên ngoài còn có sân thượng, lúc đến căn phòng cuối cùng, cửa phòng còn đang bị khóa, Khương Thời Niệm vốn dĩ muốn rời đi nhưng Du Nam lại chủ động mở khóa rồi đẩy cửa ra để mọi người nhìn rõ bên trong.

Khương Thời Niệm ngẩn người, đây là căn phòng ngủ lớn được trang trí hết sức tinh tế nhưng phong cách bày trí lại dựa theo sở thích của bé gái nhỏ tuổi. Căn phòng hoàn toàn giống như thế giới trong truyện cổ tích, có điều đồ vật bên trong nhiều quá, chất chồng chất đống đến nỗi không còn chỗ nhét thêm nữa.

Du Nam bước vào trong bà nhặt một con thỏ để đựng tiền xu bằng đất đã khá cũ từ trên bàn lên, sau đó mỉm cười rồi quay đầu lại nói: “Cái này là lúc con gái tôi một tuổi, ba con bé mua cho nó, dạy nó nhét tiền xu vào trong này, con bé thông minh lắm, chẳng mất bao lâu đã nhét đầy rồi.”

Bà yêu thích đến không nỡ rời tay, sau đó bà lại lấy một cái mũ lông nhỏ của trẻ con, nâng niu nhấc lên: “Con gái tôi được một tuổi, tôi đan cái này cho con bé, tiếc là con bé còn chưa đội được mấy lần thì trời đã ấm lên rồi.”

Du Nam tiếp tục đi vào trong, tổ chương trình biết điều, nhìn ra được chỗ này không còn thích hợp để quay nữa nên mọi người đều lặng lẽ lùi ra, chỉ có Khương Thời Niệm còn đứng ngoài cửa, đờ đẫn nhìn vào bên trong.

Trên bệ cửa sổ, trên giá sách, trên tường, đâu đâu cũng là ảnh chụp của bé gái hai tuổi ấy, lớn nhất cũng chỉ khoảng ba tuổi, ngũ quan tinh tế như điêu khắc, còn khoảng thời gian sau này thì không có nữa.

Du Nam ngồi xuống chiếc giường trẻ em màu vàng, ngẩng đầu nhìn cô, cười dịu dàng: “Con gái tôi bây giờ cũng đã lớn rồi, chắc là không còn thích chiếc giường màu này nữa, tôi cũng không biết con bé thích cái gì, cô Khương, xin lỗi đã mạo phạm cô, hôm nay tôi mới thật sự được gặp cô, không hiểu tại sao lại cảm thấy cô rất giống con bé, có thể nhờ cô xem giúp xem chiếc giường này có trẻ con quá không, liệu con bé có ghét bỏ nó không?”

Trái tim Khương Thời Niệm khẽ nhói, hai tay cô nắm chặt, cô nghiêm túc đánh giá chiếc giường và cả người ngồi trên giường nữa, sau đó cô trịnh trọng gật đầu: “Tôi rất thích nó, lúc tôi còn nhỏ chưa bao giờ được ngủ trên một cái giường đẹp như này.”

Du Nam sững người, bà ý thức được rằng có lẽ trạng thái của mình đã vô tình làm cô tổn thương, bà khống chế lại tâm trạng sau đó đứng dậy, phục hồi lại vẻ nhã nhặn: “Cô Khương, tôi tiễn cô ra ngoài.”

Khương Thời Niệm cúi đầu xoay người ra, động tác nhanh hơn Du Nam một chút, giường như cô sợ sự mềm yếu vô cớ của bản thân bị bà nhìn ra. Nhưng cô mới bước được một bước, cánh tay đột nhiên bị Du Nam nắm chặt lấy.

Cô hiếu kỳ quay qua nhìn bà, Du Nam kinh ngạc nhìn phía sau cổ cô, nơi đó là vị trí lúc trước khi xuống xe bị Thẩm Diên Phi hôn đè lên, sau đó do tóc đuôi ngựa buộc cao lên làm lộ ra, cái đó… Hình như bản thân cô cũng chưa bao giờ thấy cái vết bớp màu hồng ấy thì phải?

Từ trước đến nay cô không thấy rõ chỗ nào có dấu vết gì, chẳng qua là vì mấy ngày nay, trong lúc thân mật, Thẩm Diên Phi lúc nào cũng nhìn nó không rời nên cô mới có chút để ý đến, thấy Du Nam đang nhìn nó, cô chân thành nói: “Có lẽ là do lúc nhỏ tôi không cẩn thận nên mới bị thương, có chuyện gì không ạ?”

Du Nam nắm tay cô càng lúc càng chặt, bà đã có thể coi là thất lễ, giọng nói cũng run rẩy: “... Mấy tuổi, bị thương ở đâu? Làm sao lại bị thương?”

Khương Thời Niệm không hiểu nổi, cô mím môi, đành phải giải thích đúng sự thật: “Tôi lớn lên ở cô nhi viện, lúc còn nhỏ rất không cẩn thận, cụ thể là mấy tuổi tôi cũng không nhớ rõ nữa.”

“Cô lớn lên ở cô nhi viện…” Sự tao nhã từ trong xương cốt của Du Nam dần dần sụp đổ, bà không quan tâm đến tin tức trong giới giải trí, cũng rất ít khi xem tivi, không hiểu tình huống cũng như tình hình bên trong của các MC đang nổi tiếng trong đài truyền hình Bắc Thành, chỉ trước khi chấp nhận phỏng vấn bà mới nhìn qua về tư liệu của Khương Thời Niệm, bà căn bản không biết rõ những thứ sớm đã xôn xao trên mạng, bà vẫn cố giữ bình tĩnh, kiềm chế bàn tay đang run rẩy: “Vào cô nhi viện từ năm bao nhiêu tuổi? Là cô nhi viện nào? Tôi…”

Môi Du Nam trắng đến không còn màu máu, bà cố hết sức tìm một cái lý do hợp lý: “Tôi hỏi hộ bạn thôi, bạn tôi bà ấy…”

Khương Thời Niệm không có cảm giác đối phương đang dò thám chuyện riêng tư của mình, bà đã hỏi vậy thì chắc hẳn là có lý do nào đó, cô lắc đầu: “Cô Du, không sao đâu ạ, cô không cần giải thích tỉ mỉ như vậy, những thứ này trên mạng đều đã không còn là bí mật nữa.”

Cô trả lời câu hỏi của bà, không để ý đến hai mắt Du Nam đã đỏ lên.

Du Nam ghim sâu móng tay vào lòng bàn tay, vết thương cũ ở trái tim trong lồng ngực lại đau đớn, bà nhẫn nhịn, không dám thể hiện quá mức kích động. Đã qua nhiều năm như vậy rồi, thất vọng cũng đã thất vọng vô số lần rồi, bao nhiêu hi vọng được đốt lên thì bấy nhiêu hy vọng lụi tàn, hai vợ chồng họ đã luôn an ủi nhau rằng ở một nơi nào đó, con gái họ vẫn đang sống rất tốt mới có thể kiên trì vượt qua trận ốm nặng. Hai người kéo dài hơi tàn ngóng trông từng ngày, ảo tưởng viển vông rằng một ngày nào đó có thể được gặp lại con gái.

Mặc kệ là trên trần thế hay là dưới địa ngục, bà chỉ muốn gặp lại con gái bà một lần thôi.

Hai mươi mấy năm trời, bà với chồng không có một ngày bước ra khỏi nỗi đau đó, ngoại trừ con gái ngoan của bà, bà cũng chẳng cần những đứa trẻ khác. Bà không màng tất cả mà đi tìm kiếm con bé, rong ruổi khắp nơi trên cả nước, hai chân cũng đi qua khắp núi cao sông rộng, cho đến tận khi không đi nổi nữa, bà không chịu đựng được nữa mà đổ bệnh nằm trên giường, dùng phần còn lại của sinh mệnh để chờ đợi trông mong vào một chút khả năng ít ỏi.

Tay Du Nam nâng lên giữa không trung, bà thấp thỏm nhìn Khương Thời Niệm trước mặt giống như chạm vào cô một chút thôi cũng cần có dũng khí hết sức to lớn vậy.

Bà nhắm mắt hít sâu một hơi, giữ cho bàn tay ổn định lại, rồi vỗ lưng Khương Thời Niệm một cách thân mật, bà để cô đi trước, trên thực tế ngón tay lại với lấy túm tóc đuôi ngựa của cô rồi hơi dùng sức vuốt xuống, vài sợi tóc dài như sợ bà không lấy được còn đặc biệt quấn vào trong, sau đó nhẹ nhàng dính trên tay bà, bà căng thẳng nhìn qua những ngọn tóc còn chân nang.

Khương Thời Niệm cùng những người đồng nghiệp trong tổ chương trình rời khỏi nhà Du Nam, lúc quay về trong xe, trong lòng cô có chút khó chịu không nói nên lời, cô ghé sát vào ôm lấy cổ Thẩm Diên Phi, thì thầm nói: “Anh xem đi, em quay về rồi này, có phải là em càng để ý đến anh, càng yêu anh hơn không, sao anh lại không đi lên đó với em.”

Thẩm Diên Phi nhấc chân cô lên, ôm lấy cô: “Nhớ lời em nói đó, sau này ngày nào anh cũng hỏi em một lần.”

Đợi khi Khương Thời Niệm xuống xe, cô lại phải cùng tổ chương trình đi quay ngoại cảnh, Thẩm Diên Phi lấy điện thoại ra, gọi cho Hứa Nhiên - người đã gọi qua cho anh không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, anh dựa vào ghế sau, nhắm mắt lại.

“Anh, cô Du vừa đợi xe rời đi đã lập tức tới trung tâm giám định của thành phố Hàng Châu, vốn dĩ tư liệu đã ít ỏi nên có hơi phiền phức, nhờ có bên phía chúng ta đã sắp xếp ổn thỏa từ trước rồi nên bà mới có thể thuận lợi tiến hành giám định. Chúng ta cũng đã âm thầm dặn dò cần phải đẩy nhanh tốc độ, có lẽ khoảng ba ngày là có thể có kết quả.”

Thẩm Diên Phi cúp máy, bên ngoài trời đã tờ mờ tối, Khương Thời Niệm bước nhanh đến cạnh anh, tối nay công việc của cô không quá nặng nề, người quay phim đang quay cảnh đường phố, cô cúi người xuống bên đường, trêu chọc con cún nhỏ lang thang không có nhà để về.

Con cún nhỏ ngẩng đầu, tựa cằm lên tay cô, hai mắt đen to tròn sáng long lanh, cô cười nói: “Gọi một tiếng chị gái Tiểu Tuệ, chị đây cho em một mái nhà nha.”

Con cún nhỏ lang thang quá lâu rồi, nó không hiểu lời cô, chỉ biết ngoan ngoãn rên ư ử, kích động quẫy đuôi.

Thẩm Diên Phi chậm rãi lại gần, tay đặt lên đầu Khương Thời Niệm, rồi xoa xoa đầy quý trọng.

Tối đó con cún nhỏ được đưa đến trung tâm cứu trợ động vật hoang dã. Các khách mời đã vào vị trí bắt đầu công việc, mọi người đều phối hợp rất ăn ý, tiến độ thực hiện công việc cũng rất nhanh, đợi đến lúc chính thức phỏng vấn Du Nam, cô phát hiện ra hai mắt bà đỏ lên, nhìn qua có vẻ tiều tụy hơn lần gặp mặt trước đó rất nhiều, giống như mấy ngày nay bà không hề nghỉ ngơi vậy.

Chương trình quay chính thức kéo dài hai ngày, sau buổi trưa ngày thứ ba, các khách mời lục tục kéo nhau ra sân bay rời đi, tổ chương trình cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về Bắc Thành, chỉ có Khương Thời Niệm bị Thẩm Diên Phi giữ ở lại thêm hai ngày nữa.

Lịch trình của Khương Thời Niệm ở đài truyền hình không mấy gấp gáp, quay về cũng không có việc gì làm, đương nhiên là cô đồng ý ở lại, chỉ là cô không hiểu tại sao anh còn cố ý đổi địa điểm khách sạn, lúc xuống xe, cô vô thức nhìn thấy cách đó không xa là trung tâm giám định DNA của thành phố Hàng Châu.

Buổi trưa nghỉ ngơi tại khách sạn, cô cũng chẳng có ý muốn ra ngoài. Cô bị người đàn ông trầm mặc không nói một lời đè lên tường điên cuồng chiếm đoạt, anh ôm cô vào phòng dỗ cô ngủ, ngủ được khoảng một tiếng đồng hồ, thì đồng hồ đã điểm ba rưỡi chiều, điện thoại bên gối Khương Thời Niệm đột nhiên reo vang.

Cô vừa ngủ say, chưa nhìn rõ tên người gọi đến đã trực tiếp nhận điện thoại, lúc đầu cô nghe thấy tiếng người ở đầu bên kia hít thở nặng nề, sau đó trực tiếp khóc òa lên, người phụ nữ ấy còn đang nói gì đó mãi cho đến khi bùng nổ rồi suy sụp.

Khương Thời Niệm sững sờ lật điện thoại lại, nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, là cô Du, sau đó cô lại dán điện thoại sát bên tai, cô nghe thấy giọng nói vốn vô cùng dịu dàng ấm áp nay lại nấc lên không thành lời, bà chỉ liên tục gọi cô là Nhiễm Nhiễm.

Nhiễm Nhiễm.

Cô Du nói con gái cô ấy là Nhiễm Nhiễm.

Toàn bộ thế giới của Khương Thời Niệm hỗn loạn, cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Diên Phi bên cạnh mình, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cô giương mắt lên, nước mắt không khống chế được mà tuôn rơi, cô cười hỏi anh: “Cô Du làm sao vậy, tại sao bà lại gọi em là Nhiễm Nhiễm, em cũng có phải… Có phải là Nhiễm Nhiễm của bà đâu.”

Sau đó thời gian giống như đột nhiên bị phá vỡ vậy, tất cả nước lũ tụ hội lại rồi ùn ùn kéo đến, Khương Thời Niệm không biết bản thân đã làm gì, đang nghĩ gì, cô cảm nhận được Thẩm Diên Phi mặc quần áo cho cô thật chỉnh tề, buộc đầu tóc gọn gàng, sau đó kéo chặt lấy tay cô dắt cô ra khỏi khách sạn, đi đến trung tâm giám định DNA mà cô vừa nhìn thấy kia.

Trong đại sảnh, cô Du ưu nhã đầy khí chất đang ngồi sụp xuống đất, trong tay siết chặt một bản báo cáo, khóc đến không đứng thẳng người dậy được. Bên cạnh bà là một người đàn ông trung niên mạnh mẽ mà nho nhã, bộ đồng phục của viện nghiên cứu trên người ông còn còn chưa kịp thay ra, nhìn qua thì thấy ông có vẻ vững vàng đỡ lấy vợ mình. Nhưng đợi đến khi ông ngẩng đầu rồi nhìn vào đôi mắt hoang mang của Khương Thời Niệm, lúc này cô mới nhận ra mặt ông cũng đẫm lệ, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má lạnh băng.

Trước mắt Khương Thời Niệm trắng xóa, bên tai vang lên những âm thanh ù ù, cô e dè không dám bước lên phía trước, từ đầu đến cuối vẫn luôn có người đỡ sau lưng cô nhưng lúc này người ấy lại nhẹ nhàng đẩy cô lên giống như đang đẩy cô đến một thế giới ấm áp hơn, còn mình thì vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

Du Nam loạng choạng đứng dậy, bổ nhào về phía Khương Thời Niệm, liều mạng ôm chặt lấy cô, nghẹn ngào nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện của ngày hôm đó, bà nói bà trộm lấy tóc cô, bản báo cáo giám định nhẹ nhàng rơi xuống đất, dòng chữ xác nhận quan hệ cha con đâm thẳng vào mắt cô.

“Nhiễm Nhiễm của mẹ.”

Mẹ giống như lưu lạc trong mộng cảnh, nhẹ nhàng gọi.

“Con gái của mẹ.”

Khương Thời Niệm cũng như lạc vào mây mù, nước mắt cô cũng rơi xuống tự bao giờ.

Sao lại có thể.

Sao cô lại có thể tìm lại được người thân.

Sao cô lại có thể… lại được gặp lại ba mẹ.

Cô Du với giáo sư Tống, những người xuất sắc đến vậy sao lại có thể là ba mẹ cô. 

Khương Thời Niệm run rẩy, đầu gối cô mềm nhũn, tầm mắt phía trước bị nước mắt che phủ, thậm chí cô còn không nghe được quá nhiều âm thanh, cô chỉ cảm nhận được hai bàn tay lạnh lẽo lại to lớn trái phải đỡ lấy cô, mang cô xuống lầu, đến bên xe đậu ngay bên đường, cửa xe vừa mở, không khí ấm áp bên trong tràn ra, đó là tất cả khát vọng mà cô hằng ao ước từ trước đến nay.

Trước khi lên xe, cô đột nhiên sững lại, đứng nguyên tại chỗ rồi xoay người lại, hoang mang tìm bóng dáng kia.

Phía sau, cô thấy Thẩm Diên Phi đang đứng cách cô một khoảng xa, đôi mắt anh bị gió thổi qua, sâu không thấy đáy. Anh đứng một mình cạnh chiếc xe như thể anh đã biết rằng chiếc xe mà cô muốn ngồi lên không hề có vị trí của anh.

Lúc này Khương Thời Niệm mới vỡ lẽ, cô đã hiểu hết tất cả, cô biết tại sao anh lại sợ, tại sao anh lại đòi hỏi cô theo cách vừa sốt ruột lại vừa trầm mê giống như chỉ một giây sau thôi hai người sẽ phải tách xa nhau vậy.

Bởi vì lần này anh không tranh nổi nữa, anh chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, nhìn người mà anh trăm đắng ngàn cay mới ôm được vào lòng đi đến khung trời càng tươi sáng hơn chứ không phải cứ mãi bị nhốt chặt trong lòng anh.

Anh muốn nắm giữ tất cả, anh muốn độc chiếm cô đến vậy, anh biết rõ sau khi cô nhận lại ba mẹ, phần lớn thời gian và sự chú ý đều sẽ bị phân ra. Anh có thể kéo dài thậm chí giấu kín không nói, nhưng anh không nỡ, anh không nhẫn tâm nhốt cô trong lồng giam của bản thân mình.

Anh sợ hãi biết bao, anh sợ cô sẽ không cần anh nữa.

Vì thế ngày nào anh cũng hỏi, sau khi quay về cô có còn để ý đến anh không, có còn yêu anh không.

Khương Thời Niệm nhẹ nhàng nắm lấy tay ba mẹ, tay cô run rẩy rồi thả lỏng ra.

Cô bước lên phía trước hai bước rồi chạy ngược theo chiều gió, lao thẳng vào lòng Thẩm Diên Phi, cô mất khống chế túm chặt lấy áo anh, nước mắt như mưa: “Là anh, là anh giúp em tìm thấy ba mẹ, anh đã sắp xếp mọi chuyện, có đúng vậy không hả?! Em không thể nào may mắn được đến vậy, em sẽ không thể nào vô duyên vô cớ mà có thể quay về bên cạnh ba mẹ em, Thẩm Diên Phi, anh làm bao nhiêu chuyện sau lưng em như vậy, sao anh không nói gì cả?!”

Thẩm Diên Phi vuốt ve khuôn mặt ướt đẫm của cô, ngẩng đầu nhìn về phía giáo sư Tống đang nhíu chặt chân mày, anh cười: “Có như vậy mới có thể tháo gỡ nút thắt giữa em với ba mẹ, ba mẹ tìm em nhiều năm như vậy, tâm bệnh rất nặng, sức khỏe cũng yếu đi nhiều, so với việc trực tiếp đưa em đến thì làm như này sẽ khiến hai người họ hoàn thành tâm nguyện hơn.”

Khương Thời Niệm khóc rồi hỏi: “Nhưng ai sẽ đến gỡ nút thắt trong lòng anh? Anh đưa em đi rồi, anh nỡ sao?”

Thẩm Diên Phi không trả lời, anh chỉ cúi đầu hôn lên mi mắt cô, giống như ngày đó cô dỗ dành con cún nhỏ không có nhà để về vậy, anh trầm giọng, dịu dàng: “Chúc mừng em gái Tiểu Tuệ của chúng ta từ nay về sau đã có nhà rồi.”