Ý Tưởng Ham Muốn

Chương 48




Lâm Trì vừa đi ra khỏi phòng họp liền nhận được tin tức ở trong nước, cảm thấy tức giận không dứt, chỉ là một đạo diễn nho nhỏ mà thôi, Lâm An Bắc lại có thể cùng ông ta lãng phí nhiều thời gian như vậy, bây giờ công ty lâm vào cuộc sóng gió này, nếu như tuôn ra thân phận của Doãn Vị, có thể làm cho nhà họ Lâm trở thành đề tài bàn tán nơi trà dư tửu hậu tốt nhất của cái thành phố này rồi.

“Tin tức thật đúng là nhanh chóng a.” Lúc Doãn Vị ra cửa, Lâm An Bắc kêu người đưa cô đi, mà anh cũng không có đi công ty mà ở nhà ngủ trưa, thì nhận được điện thoại của Lâm Trì gọi tới.

“Một đạo diễn rách nát mà con cũng cần phải lãng phí nhiều thời gian như vậy sao? Còn có thằng nhóc Hàn Địch kia, dã tâm không phải là người bình thường có thể so sánh được, nếu như con không muốn bị chỉnh đến chết thì sớm thu tay lại đi, bằng không bao nhiêu tài sản cha để lại đều bị con chơi đùa mà phá sản hết.”

“Cha, cha biết cơn ghiền khi giày vò người khác không? Bởi vì cái cảm giác ở dưới địa ngục và ở trên đám mây chênh lệch cực lớn, mới có thể làm cho chúng sống không bằng chết, về phần công ty, thời điểm cha trở về nước, cha hãy chờ xem tính toán tổng giá trị tài sản cá nhân đi.”

Đối với Mộ Hoa, Lâm An Bắc cũng đã nghĩ tới việc để cho sự nghiệp của ông ta xuống dốc báo thù cho Doãn Vị, giúp cô hả giận, nhưng đó chưa phải là tàn nhẫn, bởi vì sự nghiệp đổ nát cùng lắm là làm lại từ đầu. Nhưng sự nghiệp từ trên mây rơi xuống địa ngục rồi vòng thêm một lần nữa vào ngục giam, đây tuyệt đối là một quá trình hết sức đặc sắc, lần này Mộ Hoa không thể nào có cơ hội xoay mình!

Ngồi trong gian phòng khu trang trại ở ngoại ô, Mộ Hoa đeo kính đen uống trà, dưới chân đặt một túi hành lý màu đen, nhìn Doãn Vị đứng ở cửa, dung mạo rất giống mẹ của cô ta, không phải xinh đẹp nhất, nhưng lại có phong cách vô cùng cao quý, điềm tĩnh.

“ Tiểu thư Doãn mời ngồi.”

“ Đạo diễn Mộ, tôi tin chắc rằng sau khi cảnh sát phát hiện ông không có ở bệnh viện sẽ nhanh chóng chạy tới, có vẻ như ông chỉ có thời gian khoảng 10 phút để lãng phí với tôi.” Doãn Vị kéo ghế ngồi đối diện với Mộ Hoa, theo sát phía sau, người mà Lâm An Bắc phái đưa người cô đi đứng ngay tại cửa ra vào.

“Cô không thể nào là con gái của tôi.” Trong đôi mắt Mộ Hoa toát ra lửa giận giữ dội, hận không thể lập tức xé nát người phụ nữ này.

Tất cả đều bởi vì người phụ nữ trước mặt này, nếu không phải vì cô ta, mình cũng không bị Lâm An Bắc bức đến tình cảnh như vậy, người của ông ta đã nói toàn bộ, người phụ nữ này thế nhưng lại có liên quan đến người thừa kế nhà họ Lâm, khó trách không chút kiêng kỵ, không đem cảnh cáo của người khác để vào mắt.

“Ông chẳng phải đã ở buổi họp báo nói rất rõ ràng hay sao.”

Từ lâu Doãn Vị đã không còn quan tâm cha của cô là ai, trong lòng cô, cũng chưa từng thừa nhận Mộ Hoa là người thâncủa mình. Kết quả như thế rất tốt, không cần rối rắm với thứ tình thân mỏng manh kia, cũng không cần căm ghét thái độ vứt bỏ vô tình.

“ Nếu đã như vậy, tại sao cô còn dám đến chỗ hẹn, tôi không tin cô không nhìn thấy tin tức truy nã của cảnh sát.”

“ Trên đường tới có nhìn thấy. Hơn nữa, chúng ta không thù không oán, ông không nên làm chuyện không chừa cho mình con đường lui.”

“Cô rất thông minh, tôi sẽ không gây khó dễ cho cô, nghe nói cô và Lâm An Bắc có quan hệ rất thân thiết?” Mộ Hoa tựa như không còn vẻ tức giận như lúc mới tới... Tức giận, vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát biểu tình biến hóa rất nhỏ của Doãn Vị.

Nhìn thấy động tác cô ta hơi cau mày cùng khóe miệng hơi mím lại rất nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, khóe miệng Mộ Hoa lộ ra nụ cười khẽ hài lòng, quả nhiên, mình suy đoán chính xác rồi, người phụ nữ này cùng Lâm An Bắc có j□j.

Doãn Vị đặc biệt ghét tên của Lâm An Bắc từ trong miệng của ông ta nói ra, đặc biệt là sắc mặt ghê tởm tình thế bắt buộc kia, làm cho người ta nhìn trong lòng liền muốn nôn, Doãn Vị sau khi đến liền bắt đầu hối hận tại sao khi mình nghe thấy tin tức kia thì trực tiếp quay đầu đi về, đối với người đàn ông này, vốn không nên có một chút mong đợi nào.

“Mộ. Hoa. Tiên. Sinh.” Doãn Vị nhấn mạnh nói từng câu từng chữ:“Hình như ông vẫn chưa nhận thấy rõ tình cảnh của mình,bây giờ ông có tư cách gì cùng tôi nói điều kiện chứ?”

“Chẳng phải ngay từ lúc đầu đã nói với cô rồi sao, có đồ muốn đứa cho cô, tin tưởng sau khi cô xem xong sẽ suy nghĩ lại đề nghịcủa tôi.”

Mộ Hoa đẩy tới một tập đựng tài liệu, đã bị mở bao bì qua, Doãn Vị khẳng định có liên quan tới cô, mà trên nét mặt ông ta đắc ý hả hê, đã nói rõ tầm quan trọngcủa món đồ bên trong này.

Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người, ngoài hành lang cũng là một khoảng tĩnh mịch.

Doãn Vị nhận lấy xấp tài liệu Mộ Hoa đẩy tới, ánh mắt cũng không rời khỏi tầm mắt của ông ta, lục lọi mở túi giấy ra, cảm giác trơn nhẵn khiến Doãn Vị nhận ra, đặt bên trong nhất định là tấm ảnh, mà dưới nó, là một tờ giấy thật mỏng, dấu vết chữ viết, có thể vạch trần không chỉ là một bí mật, còn tiết lộ nhiều năm vọng tưởng của Doãn Vị.

Doãn Vị nghĩ là những bức hình sẽ có liên quan tới mẹ, cho dù đó là hình ảnh khiêu dâm, cô cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Nhưng sự thật không phải như vậy, Mộ Hoa ngay cả người phụ nữ năm đó ông ta vứt bỏ cũng quên mất, làm sao còn có thể giữ lại đồ của bà.

Trong tấm ảnh Doãn Vị cẩn thận ngồi trong một chiếc xe thể thao bản số lượng có hạn, tài xế không thấy rõ là người nào, ngay cả Doãn Vị cũng chỉ thấy rõ gò má, dù sao rất nhiều tấm hình đều là cô ngồi trong những chiếc xe sang trọng khác nhau, tài xế cũng không ngoại lệ không hề lọt vào ống kính.

Mà những tấm khác, là hình cô ra vào một khu nhà ở hạng sang tại Bắc Kinh.

Tài liệu còn cặn kẽ ghi chép những chuyện trước kia khi cô xuất ngoại, thậm chí bao gồm những tình huống gặp gỡ bạn bè, đêm không về ngủ,..những thứ tạp nham.

Doãn Vị đem tài liệu ném xuống mặt bàn, bình tĩnh nhìn Mộ Hoa, cho đến khi sắc mặt đắc ý hả hê của ông ta từ nghi ngờ chuển sang tức giận, mới khe khẽ mở miệng: “Ý của ông là gì? Tôi cho là bây giờ ông nên hướng về phía tôn phu nhân cầu cứu còn kịp, mà không phải ở nơi này lãng phí thời gian cùng với tôi.”

Cầu cứu Trần Sở? Không phải là Mộ Hoa chưa làm, nhưng điện thoại bị bà ta không lưu tình ngắt máy, thư ký bên người bà ta nói cho ông biết, Trần Sở kêu người gửi tiết kiệm cho ông ta mười triệu, là phí bồi thường mấy năm nay, về sau hai người mỗi người một đường tốt nhất cả đời không qua lại với nhau.

Trần Sở ban đầu vì muốn cho Trần Cẩn Ngôn một thân phận hợp pháp, không muốn để cho cô rơi vào cảnh bị người gièm pha, nhu cầu cấp bách tìm cho con bé một người ba, mà trùng hơp Mộ Hoa ở nước Mĩ quay phim thông qua người khác tiến cử gặp được Trần Sở, sau đó hai người nhanh chóng đạt được hiệp nghị.

Từ khi hai người nhanh chóng kết hôn đến lúc Trần Cẩn Ngôn ra đời, chỉ mất có 5 tháng, mãi cho đến khi con bé ba tuổi, Mộ Hoa luôn ôm may mắn trong lòng lấy cớ vì công việc hai nơi trong và ngoài nước chạy thẳng.

Thật ra thì từ khi bắt đầu ký hiệp nghị kia, sự nghiệp diễn xuất của ông ta cũng đã gần chuyển dời hết sang nước ngoài, trong nước chỉ là mấy bài phát ngôn tổ chức hoạt động. Mục đích quan trọng nhất ông ta trở về nước chính là trấn an Doãn Trĩ, bởi vì bà ta là người chủ trì Đài Truyền Hình, không thể nào lập tức trở mặt chia cắt, bằng không nếu như Doãn Trĩ bất cứ giá nào trả thù, tất cả kế hoạch của ông ta lập tức sẽ đổ bể.

Phụ nữ nảy sinh ác độc thì chuyện gì cũng sẽ làm ra được, về điều này Mộ Hoa vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ.

Ông thừa nhận ban đầu có yêu Doãn Trĩ, nhưng không thể thiếu chí, nhiều năm gian nan để cho ông khát vọng thành công, khát vọng đứng ở phía trên mọi người, kiêu ngạo nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt!

Cho nên khi Doãn Trĩ giới thiệu ông tiến vào phi nhiễm quốc tế, bắt đầu từ ngày đó, ông luôn mong đợi thành công đến, hai người có thể cùng nhau vượt qua hạnh phúc. Nhưng cho dù có thể đến nước Mĩ quay phim rồi, vai diễn cũng chỉ là những tiểu nhân vật không đáng quan tâm đến, người xem căn bản không thể nhớ được là có ông trong đó hay không.

Mà Trần Sở xuất hiện, không thể nghi ngờ mang đến cho thế giới của ông luồng ánh sáng rạng rỡ, để cho ông ta thấy được hi vọng thành công!

Những năm này ông vẫn luôn nỗ lực, không chỉ có ở trên sự nghiệp, cho dù là nhà họ Trần, ông cũng nhận được sự tán thành. Nhưng mặc kệ ông có thành công như thế nào, lấy lòng hai mẹ con họ như thế nào, Trần Cẩn Ngôn chưa từng có gọi ông một tiếng ba, ngay cả Trần Sở, ở trong mắt bà ta ông cũng chỉ là một con cờ tùy thời có thể bỏ qua thôi.

Cho nên ông trở về nước, muốn sáng lập nên sự nghiệp không phụ thuộc vào bết cứ người nào!

Để Trần Sở đồng ý ở buổi liên hoan điện ảnh cuối cùng xuất hiện, có thể nói Mộ Hoa mang hết tất cả tình nghĩa hai mười mấy năm qua, cầu xin bà ta nhìn xem hai mươi mấy năm quen biết của hai người mà giúp ông ta một chút.

Trần Sở quả nhiên đồng ý, mặc dù điều kiện là sau buổi liên hoan điện ảnh kia hiệp nghị của hai người chính thức ngưng hẳn. Nhưng người nào lại nghi ngờ những chuyện đó chứ? Đến lúc đó cũng không phải bà ta nói ngưng hẳn liền ngưng hẳn, người khác chỉ biết đến người xuất hiện buổi liên hoan điện ảnh cuối cùng là bà xã của đạo diễn, là nữ chủ nhà họ Trần.

Ông Mộ Hoa không cần cái hiệp nghị kia, chỉ cần duy nhất hư danh là chồng của bà ta, vậy sẽ mang đến cho sự nghiệp ông ta đỉnh cao!

Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, mọi chuyện liền đi chệch hướng quỹ đạo mà ông ta tính toán?

Đúng, chính là từ khi Doãn Vị bắt đầu xuất hiện, ông bắt đầu dùng thân phận của cô ta để lăng xê, nhìn có vẻ như mọi chuyện phát triển cũng theo dự đoán của ông, nhưng bình tĩnh không gợn sóng, nước xoáy thật lớn đang lặng lẽ đánh tới, mà ông vẫn không nhận ra!

Mộ Hoa không muốn người khác nhìn thấy ông ta thảm hại, cho dù cảnh sát tìm đến ông cũng không sợ, ông ta là công dân nước Mỹ, bọn họ không có chứng cớ chính xác thì không có quyền bắt người.

“Đây không phải là chuyện cô nên quan tâm, như vậy, giao dịch của chúng ta coi như đã đạt thành đi, tiểu thư Doãn?”

“Mục tiên sinh, làm sao ông nghĩ là tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của ông chứ? Tôi không biết ông có chút tài liệu là từ đâu tới, nhưng là ông cảm thấy tôi sẽ chịu ông uy hiếp bằng vài tấm hình và mấy trang giấy này?”

“Tôi tin tưởng cô sẽ, dù sao con dâu nhà họ Lâm cũng không phải là người bình thường có thể làm, mặc dù nhà họ Lâm không nhất định phải môn đăng hộ đối, nhưng ít ra xuất thân cũng phải trong sạch đi, bằng không hình như vậy lưu lạc đến trong tay truyền thông, cho dù cô là bạn gái Lâm An Bắc, cũng sẽ khiến cho thị trường chứng khoán nhà họ Lâm chấn động mạnh, chớ đừng nói chi đến thiếu phu nhân nhà họ Lâm.”

“Tùy ông, nếu như ông còn có cơ hội nói.”

Doãn Vị đứng lên, không quan tâm vẻ giật mình của Mộ Hoa, mở cửa đi ra ngoài.

Ngoài cửa vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh đang chờ nhìn thấy cô ra ngoài, vội vàng đi theo cũng không quay đầu lại, khe cửa chưa khép lại, còn có thể thấy nét mặt không thể tin của Mộ Hoa.

Mộ Hoa chính xác rất giật mình, Doãn Vị có thể buông tha thân phận thiếu phu nhân nhà họ Lâm này sao?

Thời gian cảnh sát đến còn có chưa tới nửa giờ, Mộ Hoa mặc dù ỷ mình có thân phận là công dân nước Mỹ, nhưng là vì để phòng ngừa ngộ nhỡ mới chịu giao dịch cùng Doãn VỊ, bằng không ông nghĩ muốn trở mính cũng không đi trêu chọc cô ta.

“Người phụ nữ kia đưa tài liệu không phải là giả chứ, tại sao Doãn Vị không có phản ứng?”

Mộ Hoa không nhịn được hướng về phía trợ lí bên đầu điện thoại la hét, chuyện chệch hướng mong đợi, nếu như không có thể nắm được cọng rơm cứu mạng Lâm An Bắc nói bảo vệ ông ta, nếu như mọi chuyện bại lộ, ông ta không thể nào nguyên vẹn toàn thân rút khỏi.

“Nói chuyện đi chứ, người phụ nữ kia ở đâu, lập tức sắp xếp, tôi muốn tự mình nói chuyện với bà ta.”

“Mục tiên sinh, nơi này là đồn cảnh sát của thành phố[/size].”

Phía đối diện truyền đến âm thanh xa lạ, còn không đợi Mộ Hoa lên tiếng, ba chữ đồn cảnh sát làm cho ông phản xạ có điều kiện lập tức tắt trò chuyện!