Ý Tưởng Ham Muốn

Chương 13




Thì ra là Lâm An Bắc tới tìm Tư Tuấn Tiêu. Duẫn Vị nhìn anh ra khỏi thang máy, đi thẳng tới phòng làm việc của tổng giám đốc, còn cô thì bị Sở Khuynh Thành chặn lại ở ngoài cửa.

Cô mới đi làm được vài ngày đã đi muộn rồi, bị Sở Khuynh Thành dạy dỗ một trận, từ việc nhỏ nhặt trong cuộc sống đến các đạo lý lớn trong cuộc đời, dù sao chính là muốn nhấn mạnh, đừng đem công việc biến thành trò đùa, hai năm qua tìm việc cũng không dễ dàng gì.

"Tổng giám đốc có khách quý tới, cô mang hai ly cà phê vào đi." Cuối cùng kết thúc "khóa học" hôm nay, nghe Sở Khuynh Thành lên tiếng, Duẫn Vị như được ân xá.

"Vâng."

Duẫn Vị ngoan ngoãn bưng vào, cà phê là cho Tư Tuấn Tiêu, nước ấm là cho Lâm An Bắc.

Mới vừa đặt xuống đã bị Tư Tuấn Tiêu gọi lại: "Duẫn Vị, tổng giám đốc Lâm rất thích uống cà phê."

Anh có bệnh dạy dày, uống cà phê không tốt đối với dạ dày, Duẫn Vị không dám nói cái gì lộ liễu, lén lút liếc mắt trừng Lâm An Bắc, đồng ý nghe theo: "Vâng, tổng giám đốc, tôi lập tức đổi cốc khác."

"Không cần, nước cũng được."

"Vậy cô ra ngoài đi."

Duẫn Vị lui ra ngoài, thuận tay khép cửa.

Lâm An Bắc bưng cốc nước lên uống một ngụm, hóa ra không phải nước lọc mà đã bỏ thêm đường hoa cúc của Sydney, xem ra là cô bí mật bỏ vào: "Nghe nói tập đoàn Bác An dự định hợp tác cùng Hàn Địch của G thị?"

Tư Tuấn Tiêu không chút bất ngờ khi Lâm An Bắc đến, hợp tác với Hàn Địch cũng chỉ thiếu một bước nữa là tới cửa, anh ta đến tương đương với việc bổ sung một bước then chốt này.

"Còn đang trong thời kỳ thương lượng, chẳng biết tổng giám đốc Lâm có hứng thú gia nhập hay không?"

Tư Tuấn Tiêu và Lâm An Chính là bạn tốt, đối với Lâm An Bắc lại không quen thuộc mấy, nhưng theo An Chính nói, cùng anh trai cậu ta làm ăn không cần sử dụng nhiều thủ đoạn như vậy, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề trái lại sẽ thu được hiệu quả không ngờ tới.

"Sắp tới Trì Vũ không có dự định phát triển theo hướng hàng không."

"Tôi biết Trì Vũ không có dự định về mặt này, nhưng tôi cho rằng bản thân tổng giám đốc Lâm có nguyện vọng này, lẽ nào không đúng sao?"

Nếu Lâm An Bắc có thể tra ra được tập đoàn Bác An và Hàn Địch hợp tác, cũng sẽ hiểu rõ được ý đồ của bọn họ, anh ta tin tưởng Lâm An Bắc sẽ có hứng thú.

Tập đoàn Trì Vũ chen chân vào rất nhiều ngành nghề, thậm chí là lũng đoạn thị trường địa ốc và khách sạn, nhưng duy nhất chưa từng đặt chân vào ngành hàng không. Lâm Trì từng có ý định đưa Trì Vũ phát triển về mặt này, dù sao đó là cuộc chiến lợi nhuận với nhà nước, một tập đoàn Trì Vũ cũng chưa đủ để chống lại một quốc gia.

Hai người rất nhanh đạt được nhất trí đối với hợp tác, trước khi ra cửa Tư Tuấn Tiêu đứng dậy đưa tiễn.

"Duẫn Vị, làm phiền cô."

Tư Tuấn Tiêu sửng sốt một chút, lập tức phản ứng kịp.

"Cũng được."

Hai người cùng nhau ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, Lâm An Bắc và Tư Tuấn Tiêu bắt tay tạm biệt, Tư Tuấn Tiêu gọi Duẫn Vị.

"Giúp tôi tiễn tổng giám đốc Lâm."

"Nhưng tôi còn phải..."

"Trước để đó đã."

Duẫn Vị tiễn Lâm An Bắc xuống lầu, anh không cần biết cô ở phía sau có theo kịp hay không cứ sải bước đi nhanh về phía trước. Thấy anh lên xe, Duẫn Vị định quay về lại bị anh gọi lại.

Lâm An Bắc sắp bị tức chết rồi, cô gái này không có một chút ý thức tự giác nào, thỉnh thoảng nếu không nhắc nhở có lẽ cô đã quên mất rồi. Bởi vì đứng ở cạnh xe không chịu lên, nhìn thấy bảo vệ ở quanh đây liền thúc giục anh mau đi.

"Có người đang nhìn, anh đi nhanh đi, em còn quay về làm việc."

"Lên xe."

"Em còn phải làm việc mà?"

"Có muốn anh gọi điện thoại cho tổng giám đốc của em không?"

Duẫn Vị nhìn ra ý đồ của anh vội lên xe, Lâm An Bắc thích nhất là uy hiếp người khác, lúc một mình đối mặt với cô, anh luôn trái ngược với vẻ huyền bí kiêu ngạo thường ngày mà sử dụng đủ loại thủ đoạn hạ lưu, dù sao mọi việc anh muốn đều được như ý.

Công năng của xe thể thao rất tốt, chớp mắt một cái liền biến mất ở chỗ rẽ. Lâm An Bắc quay thẳng về nhà, hôm nay anh phải giải quyết rõ mọi việc tránh cho đêm dài lắm mộng.

Duẫn Vị ngoan ngoãn theo anh vào nhà, Lâm An Bắc ngồi trên ghế sô pha, cầm lấy ảnh chụp tối qua vẫn còn để trên bàn trà.

"Giải thích đi."

"Cái này..."

Thực ra Duẫn Vị cũng không biết giải thích thế nào, Hàn Địch là anh trai Hàn Tiêu, cô và Hàn Tiêu rất thân. Cũng mới chỉ gặp mặt Hàn Địch mấy lần mà thôi, nhưng Hàn Địch rất quan tâm cô. Chỉ là sau này giữa hai người xảy ra một số chuyện không vui, cô cho rằng sẽ không liên lạc nữa, nào biết Hàn Địch lại đến thành phố A.

"Duẫn Vị, cơ hội chỉ có một lần."

Duẫn Vị ngồi vào bên cạnh anh, túm lấy cánh tay anh, sợ anh đợi một lúc tức giận lại đứng dậy đá cửa đi mất.

"Trước đây Hàn Địch bảo em làm bạn gái anh ấy, em không đồng ý."

Lâm An Bắc nhìn chằm chằm cô, không tin chỉ có những thứ này: "Chỉ có như vậy?"

"Anh ta, anh ta từng nhốt em."

Trước đây lúc Hàn Địch trở về Mỹ nhìn thấy Duẫn Vị liền rất quan tâm cô, mà anh ta là anh trai của bạn tốt, cô cũng không để ý chỉ coi anh ta là anh trai.

Sau đó Hàn Địch bày tỏ với cô, cô từ chối, Hàn Địch liền nhốt cô ở trong biệt thự của anh ta, cô làm loạn lên muốn tự sát, anh ta mới thả cô ra. Tiếp đó vì công ty ở trong nước, mà lại còn gặp phải nguy cơ tài chính cho nên Hàn Địch về nước xử lý công chuyện của công ty. Anh ta rất ít khi về Mỹ, cũng từ đó hai người không còn liên lạc, Duẫn Vị nhân cơ hội này lặng lẽ trở về nước.

Thì ra là thế, hơn nữa Lâm An Bắc phát hiện bóng lưng cùng Duẫn Vị đi vào khách sạn kia chắc cũng là Hàn Địch.

"Bên cạnh em còn có những thứ hoa hòe hoa sói nào ngày hôm nay khai báo hết ra đi."

Bây giờ Lâm An Bắc giống như một vị đế vương, cực kỳ có cảm giác vượt trội, ai bảo Duẫn Vị đi sai một bước trước, Duẫn Vị đành phải chịu đựng, sau này sẽ từ từ trả lại hết cho anh.

Muốn nói những thứ hoa hòe hoa sói, hồng nhan tri kỷ bên cạnh này, tổng giám đốc Lâm của chúng ta tuyệt đối đếm ba ngày ba đêm cũng không hết, hơn nữa chuyện người trước ngã xuống người sau tiếp bước còn khối người. Cho nên không biết suy cho cùng là ai không có thái độ tự giác làm chồng.

"Em chỉ biết cái này, em không biết bọn họ ẩn dấu thực quá tốt."

Chuyện này coi như là chấm dứt như vậy, bây giờ Duẫn Vị cũng không có ý định yêu cầu Lâm An Bắc bảo đảm cái gì, nhưng chính cô sẽ giữ gìn cuộc hôn nhân không dễ có này.

Bởi vì hiện nay ban ngày Duẫn Vị phải đi làm, kịch bản cũng chỉ có cuối tuần rảnh rỗi mới viết một chút, hơn nữa cô là người đặc biệt không thích vội vã, lúc nào có cảm hứng viết ra cái gì đó thì mới hài lòng.

Cô rất may mắn gặp một người trước giờ chưa từng thúc giục cô là Trần Cẩn Ngôn, chuyện của cô chị ấy cũng sẽ xử lý rất thỏa đáng cho cô, có thể coi như là người nhà yên tâm giao cho chị, hoàn toàn không cần cô phải lo lắng.

Trần Cẩn Ngôn gọi điện thoại cho cô, kịch bản mới của cô có người cảm thấy hứng thú, nếu như cô bằng lòng sẽ để cho cô đi tiếp xúc một chút.

"Chị xem rồi xử lý đi, trước đây đều là chị nói chuyện, em cũng không hiểu gì, chị quyết định là được rồi."

"Được rồi, chị gặp đối phương trước rồi thông báo lại cho em."

Thực ra bây giờ đối với thể loại phim đạo đức gia đình đạo diễn rất ít khi cảm thấy hứng thú, bởi vì khán giả không mua nó. Cộng thêm những bộ phim Hollywood sản xuất thâm nhập vào, vì vậy những thể loại phim này muốn có một phòng vé tốt thật không dễ dàng, cho nên không có mấy người sẵn lòng làm chuyện tốn sức không được cám ơn này.

Mặt trời tháng mười hai nói về một người thứ ba có con với người khác và câu chuyện của một người đàn ông đã ly hôn, kết cục câu chuyện rất mơ hồ, để lại không gian cho khán giả phán đoán, bọn họ có thể cùng một chỗ hay là xoay người rời đi.

Cô muốn diễn đạt một loại trạng thái tình cảm thực tế, cô lấy nguyên mẫu từ một cô gái đích thân trải qua mà cô biết ở Mỹ, tất nhiên thực tế cuộc sống giữa bọn họ rất hạnh phúc.

Mà kịch bản mới của cô vẫn chưa hoàn thành, nhưng cô mong muốn nhân vật trong kịch bản có một kết thúc tốt đẹp, giống như cuộc sống của cô.

Lâm An Bắc bắt đầu trở nên bề bộn nhiều việc, bình thường đều là Duẫn Vị đã thức dậy mà đèn thư phòng vẫn còn đang sáng, hơn nữa số lần anh đến tập đoàn Bác An cũng dần dần thường xuyên hơn, chỉ trừ lần đầu tiên, cho tới bây giờ đều là đến vội mà đi cũng vội, không nói câu nào với Duẫn Vị, hoàn toàn giống như người xa lạ.

Cuối tuần Duẫn Vị tự mình ăn ở bên ngoài vài thứ đồ tạp nham, dù sao Lâm An Bắc không ở nhà, cô cũng hiếm khi nổi lửa. Về nhà tắm xong liền nằm xuống ngủ, ngủ được hơn hai tiếng lúc thức dậy bên ngoài đã tối hẳn, lấy điện thoại dưới gối lên nhìn, phát hiện có mười mấy cuộc điện thoại gọi nhỡ.

Trong đó có một cuộc là của Lâm An Bắc, nói đã đến Hồng Kông, còn hơn mười mấy cuộc toàn là của một dãy số có 5 số cuối xa lạ. Nhưng Duẫn Vị biết là ai, Hàn Địch đặc biệt yêu thích 5 số này, bất kể là số điện thoại di động hay số biển xe đều là 5 số cuối như vậy. Có nên gọi lại hay không, vấn đề này thật đúng là nan giải.

Suy nghĩ một hồi vẫn là gọi lại: "Xin chào."

Bên kia đã kết nối nhưng lại không có người nói chuyện.

"Là Hàn tiên sinh phải không? Xin hỏi có chuyện gì không?" Duẫn Vị nói không chút tình cảm nào, giống như đối xử với người gọi nhầm số.

"Em đang ở đâu?" Ngay câu đầu tiên Hàn Địch đã lạnh lùng hỏi.

"Ở nhà, em nói rồi em đã kết hôn." Trong lòng Duẫn Vị cười lạnh, chắc không định giam lỏng cô mấy ngày nữa chứ.

"Anh nói rồi anh không quan tâm."

"Hàn tiên sinh, em tin anh có thể tìm được một người tốt hơn em, mà em tự có định nghĩa hạnh phúc của riêng em. Em cảm ơn anh đã từng giúp em nhiều như vậy, nếu như có chỗ nào làm cho anh hiểu lầm xin anh hãy tha thứ cho."

Duẫn Vị không kiên nhẫn trả lời, xoẹt một cái cắt đứt điện thoại, đứng dậy đi ra cửa. Điện thoại của Sở Khuynh Thành bỗng nhiên reo lên, đúng lúc Duẫn Vị đang định tới buổi đấu giá làm cô hoảng sợ suýt chút nữa lăn từ trên cầu thang xuống.

"Alo."

"Duẫn tiểu thư, em thay một bộ quần áo cần mấy tiếng đồng hồ sao?"

"Em lập tức tới ngay."

"Đi thẳng tới khách sạn, buổi đấu giá còn nửa tiếng nữa là bắt đầu."

Dựa theo kế hoạch lúc trước, Tư Tuấn Tiêu mang theo Sở Khuynh Thành và quản lý bộ phận kế hoạch cùng đi đến buổi tiệc đấu giá tối nay. Duẫn Vị là theo tới đây hỗ trợ, cô cũng không biết vì sao Tư Tuấn Tiêu làm gì cũng mang cô theo, mà cũng không phân nhiệm vụ, chỉ gọi cô đến nhìn, trở về nộp một bản báo cáo là được.

Bởi vì biệt thự cách khách sạn Trì Vũ khá gần, hơn nữa cũng không phải trong giờ cao điểm cho nên Duẫn Vị rất nhanh đón xe đi tới địa điểm.

Các phòng tiệc trong Trì Vũ đều được đặt dùng hết cho buổi đấu giá đêm nay, cách giờ đấu giá chính thức bắt đầu còn mười phút, hội trường đã ngồi chật kín người mà vẫn còn có người lục tục đi vào.

Duẫn Vị đứng ở ngoài cửa chờ mấy người Tư Tuấn Tiêu, nhóm bốn người rất nhanh tìm được chỗ ngồi xuống. Duẫn Vị nhìn một vòng xung quanh, đều là những người ăn vận gọn gàng trên người đeo đầy vàng bạc, hơn nữa cô còn nhìn thấy Hàn Địch, vội vàng cúi thấp đầu xuống, không ngờ anh ta cũng tới. Ngồi bên cạnh anh ta là một cô gái tóc búi cao tinh xảo, cúi đầu cùng anh ta trò chuyện cái gì đó.

Giống như là có linh tính, Hàn Địch đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên này, Duẫn Vị vội vàng xoay đầu đi, anh ta giống như không phát hiện ra cái gì, nghiêng người tiếp tục trò chuyện.