Ý Tưởng Ham Muốn

Chương 12




Người đàn ông quay mặt lại, ngũ quan anh tuấn, mặt mũi hiện ra một chút thâm trầm. Toàn thân âu phục màu đen được cắt may vừa khéo biểu lộ rõ địa vị không tầm thường, chiếc áo vest khá đắt tiền lộ ra khí chất bên trong của anh ta.

Tư Tuấn Tiêu đi thẳng vào vấn đề nói rõ mục đích hợp tác, đồng thời đem văn kiện bộ phận kế hoạch chuẩn bị một ngày một đêm khép lại.

Tư Tuấn Tiêu chăm chú nói, đối phương cũng chỉ tỏ vẻ tôn trọng, cúi đầu nghiêm túc nghe chưa từng mở miệng nói câu nào. Sau lưng một người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi đứng nghiêm, lễ phục màu xám bạc, hai tay đặt phía sau, mắt nhìn thẳng phía trước.

Duẫn Vị kéo vạt áo Sở Khuynh Thành, nhát gan hướng về phía chị ta thăm dò tin tức: "Chị Sở, người đàn ông kia có lai lịch gì mà tổng giám đốc coi trọng như vậy?"

Sở Khuynh Thành liếc cô một cái, chị ta là người đối với những việc hệ trọng của công ty chưa bao giờ có ý tham gia, chị ta vốn không muốn để ý đến cô, nhưng đôi mắt to hấp háy mong đợi của cô nhìn chị ta, chị ta không thể nói lời từ chối cho nên mới tạo thành bộ dạng như bây giờ, ở trước mặt cô không chút kiêng kỵ.

"Anh ta là Hàn Địch của G thị."

Sở Khuynh Thành nhẹ nhàng nói một câu nhưng lại khiến cho Duẫn Vị mồ hôi đầm đìa, thì ra đúng là anh ta.

Hàn Địch năm nay 36 tuổi, là nhân vật hô mưa gọi gió ở cả trong hai giới chính trị và kinh doanh. Mấy năm trước về nước dốc sức phát triển sự nghiệp, dựa vào sự nhạy cảm trời sinh đối với ngành nghề tài chính thu được thành công trước nay chưa từng có.

Đầu tiên dùng hết tiền vốn đầu tư vào nghề phục vụ, thoát khỏi nguy cơ tài chính lại tiếp tục dùng tiền bạc liên tục chiến đấu ở các chiến trường ngoại hối cùng chứng khoán, dần dần nâng cao thực lực của chính mình. Những khoản tiền nhìn thấy và không nhìn thấy đều chảy vào tay anh ta, hai năm trước, anh ta đạt tới thời kỳ đỉnh cao cả về tiền bạc lẫn quyền lực.

Câu chuyện về anh ta đều được các tạp chí kinh tế và tài chính lớn dùng làm điển hình, thỉnh thoảng mời một vài chuyên gia đến phân tích. Chỉ cần nói là Hàn Địch của G thị thì có rất nhiều người trẻ tuổi hâm mộ. Không một ai lại thử đi đấu với một chủ ngân hàng, Tư Tuấn Tiêu cũng không ngoại lệ.

Không biết Hàn Địch nói câu gì, khoảng cách có hơi xa Duẫn Vị không nghe rõ, chỉ thấy môi anh ta khẽ động, Tư Tuấn Tiêu gật đầu có vẻ như là đồng ý.

Sau đó Hàn Địch đứng dậy mang theo tài xế rời khỏi phòng, Duẫn Vị cố gắng đem thân thể dựa vào phía sau Sở Khuynh Thành, nhưng lúc ra đến cửa vẫn bị ánh mắt hàm ý sâu xa của anh ta nhìn thấy, làm cô sợ đến nỗi không dám hít thở mạnh.

Hàn Địch xuất hiện từ đầu tới cuối không đến mười phút vậy mà tràng khí nóng vẫn kéo dài không tản đi. Sở Khuynh Thành lôi Duẫn Vị từ sau lưng đi ra, tràn trề hứng thú đánh giá cô: "Sao vậy, Hàn Địch hình như biết em?"

Duẫn Vị đẩy ra hai tay chị ta đang nắm cánh tay mình, ấp úng giải thích: "Làm sao em có thể quen biết anh ta được chứ."

Sở Khuynh Thành cũng chỉ là tùy tiện đoán một chút, dù sao Duẫn Vị vừa mới về nước, hơn nữa cùng Hàn Địch không giống như người của một thế giới, cũng không truy hỏi kỹ càng thêm nữa.

Nhân vật chính đã đi, mọi người dĩ nhiên cũng nên tan cuộc, Duẫn Vị đang đợi Tư Tuấn Tiêu thông báo ai về nhà nấy nhưng đợi mãi cũng chỉ là sự yên lặng của anh ta. Hơn nữa quản lý phòng kế hoạch và trợ lý tổng giám đốc, cả nhóm năm người cũng đều yên lặng. Không ai dám tiến lên hỏi câu nào xem rốt cuộc hợp tác có thành công hay không, tất cả mọi người không hẹn mà cùng yên lặng.

Đây là lần đầu tiên Duẫn Vị tham dự hoạt động như thế này, hơn nữa cô vẫn còn chưa tìm hiểu tính tình mấy người này, ngoại trừ Sở Khuynh Thành là ngoài ý muốn, mấy người này cô cũng không dám tùy tiện đi trêu chọc, đặc biệt Tư Tuấn Tiêu, tính tình rất nghiêm túc.

Đợi một hồi, Sở Khuynh Thành mở miệng: "Các người đi về nghỉ ngơi trước đi, có gì ngày mai nói."

Mọi người như được ân xá nối đuôi nhau ra khỏi phòng. Duẫn Vị cầm lấy túi xách đi tới đại sảnh khách sạn mới dám thẳng lưng kêu một tiếng, vừa rồi thực sự là hù chết cô, không ngờ bộ dạng Tư Tuấn Tiêu không nói lời nào lại kinh khủng như vậy, e rằng cả công ty cũng chỉ có Sở Khuynh Thành dám làm như vậy.

Lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ, trên điện thoại không có một cuộc gọi nhỡ nào, xem ra Lâm An Bắc đối với cô rất yên tâm, hoặc là có lẽ không quan tâm. Anh không quan tâm cô, cô liền thỉnh thoảng chủ động xuất hiện trước mặt anh để tăng thêm một chút cảm giác tồn tại.

Duẫn Vĩ lấy ra chiếc điện thoại mới vừa ném vào trong túi, bắt đầu nghiêm túc bấm số điện thoại bàn ở nhà. Điện thoại vừa mới reo lên vài tiếng là đã được nhận, Duẫn Vị còn cho là anh không ở nhà nhưng bây giờ điện thoại được nhận, trái lại cô không biết nên nói cái gì.

"Vâng, là em."

"Anh biết."

Duẫn Vị dứt dứt tóc, dùng sức kéo căng một chút, cắn môi không biết nên làm gì tiếp theo, ngắt máy thì lại không nỡ.

"Bây giờ anh đang ở đâu vậy?"

Bên kia yên lặng một lát, giọng nói của Lâm An Bắc mới lại vang lên: "Em đang gọi số điện thoại ở nhà."

"À."

Duẫn Vị nhắm hai mắt, vẻ mặt vẻ hối hận, thực ngu ngốc, hỏi cái gì không hỏi lại đi hỏi cái đấy.

Dường như không phát hiện sự ngượng ngùng của cô, Lâm An Bắc chủ động hỏi: "Sao vẫn chưa quay về?"

"À, tăng ca, em lập tức quay trở về."

Duẫn Vị cúp điện thoại đi ra đại sảnh nguy nga lộng lẫy, bên ngoài vẫn là thế giới sầm uất đông nghịt, cuộc sống về đêm ở cái thành phố lớn này vừa mới bắt đầu, mà lúc này nỗi nhớ nhà của cô dường như cũng vừa đến.

Vừa mới đi tới cửa hiên đã bị tiếng phanh xe đinh tai của chiếc xe Bingley đen bóng ngăn cản dừng ở trước mặt mình. Duẫn Vị giơ tay xoa xoa cái trán, xem ra vẫn không thoát được. Hàn Địch, thật đúng là người đàn ông âm hồn không tan mà.

Duẫn Vị tự giác mở cửa xe ngồi vào, chiếc xe Bingley màu đen thoáng cái liền biến mất vào trong bóng đêm.

Ngày hôm nay Lâm An Bắc đúng giờ tan ca, tất cả công chuyện của tập đoàn đều vận hành bình thường, anh thay mặt chủ tịch đi làm cuối cùng cũng hết giờ, lòng tràn đầy vui mừng về nhà, không ngờ lại đối mặt với cả căn phòng lạnh băng. Đây giống với mấy năm qua như đúc, Lâm An Bắc bật cười, người thật đúng là không thể cưng chiều, mới không có cô ở nhà một chút đã trở nên không quen rồi!

Bác Trần từ bên nhà lớn sang đây đưa cơm: "Cậu hai nói tối nay không có ai nấu cơm đã bảo bác Ngô nấu món thịt kho tàu cậu thích ăn nhất qua đây."

Lâm An Chính mới vừa nhậm chức theo thị trưởng sang họp ở tỉnh bên cạnh, chắc là Duẫn Vị bảo cậu ta làm như vậy. Vừa rồi tâm tình Lâm An Bắc vẫn còn phiền muộn theo bữa cơm này quét sạch hết. Anh nhìn đồng hồ, hơn tám giờ đã nói đang về nhà, giờ gần mười một giờ mà vẫn chưa thấy đến nhà, anh nhớ từ tập đoàn Bác An về đây cũng không quá nửa tiếng đi xe.

Gọi điện thoại thì không bắt máy, mặc dù Lâm An Bắc biểu hiện không quan tâm nhưng trong lòng vẫn lo lắng, không nỡ làm cô tổn thương.

"Lưu Nham, điều tra xem tối nay cô ấy đi đâu."

"Vâng."

Mười một giờ rưỡi, rốt cuộc Duẫn Vị cũng trở về. Rón rén lấy chìa khóa mở cửa, không mở đèn mà lần mò đi tới hướng nhà tắm dưới lầu, nhưng còn chưa đi được hai bước đèn phòng khách chợt sáng lên, ánh mắt Lâm An Bắc chuyên chú, sắc mặt lạnh lùng nhìn cô, trong tay còn nắm điều khiển ti vi.

Duẫn Vị có chút chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ có thể cúi đầu đứng tại chỗ. Lâm An Bắc vốn là chờ câu giải thích của cô, cho dù là thanh minh anh cũng chờ nghe, nhưng cô vẫn chỉ đứng ở đó, bộ dạng giống khó mà giải thích, lộ ra vẻ không một chút quan tâm.

Sự yên lặng ở giữa hai người lan ra. Duẫn Vị vốn đã chuẩn bị tinh thần nghe anh chất vấn, nhưng Lâm An Bắc lại không nói câu nào, đứng dậy lướt qua sô pha, đi qua người cô lên lầu. Khi anh từ bên cạnh sắp biến mất, Duẫn Vị túm lại cánh tay phải của anh, đầu vẫn cúi xuống không có ý định giải thích.

Lâm An Bắc đợi một hồi, cô từ đầu tới cuối vẫn không mở miệng, vung cánh tay của cô ra, mở cửa đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau chợt nghe thấy tiếng động cơ xe thể thao từ bên ngoài truyền đến.

Duẫn Vị như quả bóng xì hơi, mệt mỏi nhấc chân đi tới ghế sô pha ngồi xuống. Trên mặt bàn thủy tinh sang trọng còn rải rác vài tấm ảnh, là tối nay cô lúc ở trong xe Hàn Địch bị chụp, mặc dù toàn bộ chỉ có bóng dáng của cô nhưng cũng đủ để kẻ khác tưởng tượng.

Duẫn Vị lật tấm ảnh trong tay được chụp rõ ràng cười nhạt, hóa ra đã sớm định tội của cô rồi cho nên mới không chất vấn. Đây chính là tình trạng hiện nay của bọn họ, bề ngoài hài hòa nhưng lại không qua nổi một chút sóng gió, chút tin tưởng vô cùng nhỏ bé kia cũng theo Hàn Địch tan tành.

Phần tình cảm này bây giờ là hi vọng duy nhất của cô, Duẫn Vị không muốn vì vậy mà mất đi, cầm lên điện thoại di động bắt đầu ấn dãy số đã thuộc lòng trong đầu, nhưng chỉ truyền tới từng hồi trả lời lạnh nhạt: "Số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy..."

Mãi đến khi điện thoại hết pin Duẫn Vị mới chán nản buông xuống. Cô không biết, Hàn Địch xuất hiện, rốt cuộc là kiếp này cô còn mắc nợ cái gì, chỉ là cô đã sớm không còn cách nào quay đầu lại.

Buổi sáng hôm sau, bởi vì một đêm không ngủ, sáng sớm Duẫn Vị đã ra cửa, thời điểm đến tập đoàn Trì Vũ vẫn chưa tới 8 giờ, cô đem xe đỗ cách đó rất xa muốn chờ Lâm An Bắc đến đi làm.

Bởi vì mắt nhìn chăm chú vào phía trước, cộng thêm một đêm không ngủ, tinh thần không tốt, cảm giác mắt đều sưng lên, chỉ chốc lát sau liền gục trên tay lái ngủ mất.

Cô bị tiếng động gõ trên cửa đánh thức, xoa xoa ánh mắt không quá mức minh mẫn của mình, hạ thấp kính xe, một đồng chí mặc đồng phục cảnh sát giao thông đứng ở trước xe cô. Đời này cô sợ nhất là tiếp xúc với cảnh sát, lúc này bị dọa không nhẹ, giọng nói có chút run rẩy: "Đồng chí cảnh sát, có việc gì sao?"

"Xin chào, ở đây không thể đỗ xe, xin mời lấy ra bằng lái xe của cô."

Nhìn bộ dạng cảnh sát giải quyết công việc, Duẫn Vị lập tức nhanh nhẹn lấy ra bằng lái đem hai tay đưa đến.

Cảnh sát giao thông lật đi lật lại nhìn mấy lần, rồi so người với ảnh chụp trên bằng lái mới nghiêm túc nói: "Duẫn tiểu thư, bằng lái của cô không phải ở trong nước, phiền cô đi tới đồn cảnh sát một chuyến."

"Hả? Thật thất lễ, đồng chí cảnh sát, tôi thật không biết bằng lái này không được dùng ở trong nước, có thể bỏ qua một lần được không?"

Lúc Duẫn Vị lấy được bằng lái lại chưa từng lái qua, bình thường không quan tâm mấy tin tức về mặt này, vốn không biết bằng lái ở Mỹ không thể sử dụng ở trong nước. Không những không đợi được Lâm An Bắc mà còn bị cảnh sát mời về đồn.

Bởi vì bằng lái ở Mỹ không được thừa nhận ở Trung Quốc, nếu Duẫn Vị muốn lái xe ở trong nước nhất định phải xin bằng lái xe trong nước, hoặc là lúc nhập cảnh xin bằng lái tạm thời.

Cô ở đồn cảnh sát làm biên bản, xe cũng bị giam giữ tạm thời, bao giờ có bằng lái mới được lấy. Hôm nay đi ra ngoài, cô ở trong nhà để xe của Lâm An Bắc tùy tiện mở một chiếc xe thể thao, chính cô cũng không hiểu những chiếc xe này nổi tiếng với mức giá thế nào trên thị trường, dù sao nhìn cũng rất đẹp, đến đồn cảnh sát nhìn kiểu lái xe của cô, viên cảnh sát lắc đầu nói cô chà đạp chiếc xe tốt như vậy.

Duẫn Vị ở đồn cảnh sát gọi điện thoại cho Lâm An Bắc, vốn là muốn để cho Trần Cẩn Ngôn giúp cô nhưng chị ấy nói chị ấy là người đã có chồng rồi cúp điện thoại, hơn nữa công ty còn chưa xin nghỉ.

Gọi nhiều lần, điện thoại mới được nhận, là Lưu Nham nhận, dù sao Duẫn Vị cảm thấy Lưu Nham không thích cô lắm, trò chuyện lạnh lùng, có cảm giác xa xôi.

"Trợ lý Lưu, tổng giám đốc Lâm có ở đấy không?"

Lưu Nham nhìn người bên cạnh vẫn vùi đầu vào công việc, giống như cuộc điện thoại này cũng không quan tâm, nhưng thực ra bút trong tay đã dừng lại từ lâu.

"À, tổng giám đốc Lâm đang họp, phu nhân có việc gì cần tôi chuyển lời giúp không?"

Phu nhân? Duẫn Vị đặc biệt không quen với chức vị này, hơn nữa viên cảnh sát trước mặt vẫn đang trờ câu trả lời của cô, cô có chút lúng túng cười gượng, hạ thấp giọng: "Vậy có thể bảo anh ấy xong việc đến đồn cảnh sát một chuyến được không?"

"Đồn cảnh sát?"

Lưu Nham còn chưa kịp hỏi xong, điện thoại đã bị Lâm An Bắc nhận lấy, anh ta đành phải thức thời lui ra ngoài, còn tốt bụng đóng cửa lại.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Anh họp xong rồi à?"

Anh vốn không phải họp chỉ là tạm thời không muốn nghe cô nói, Lưu Nham vừa rồi nói dối, giờ cũng chỉ có thể theo đến cùng: "Mới vừa kết thúc, em gặp rắc rối à?"

"Vâng, anh có tới đồn cảnh sát được không?"

Rất nhanh thì Lâm An Bắc chạy tới đồn cảnh sát, đưa cho anh biên bản bổ sung, nộp tiền phạt, lấy xe để cho tài xế lái quay về. Chiếc xe ngày hôm nay cô đi chính là chiếc Lamborghini màu xanh nhạt anh mới mua, chính anh còn chưa từng lái qua, ánh mắt cô cũng thực sự là tốt.

"Em không biết xe kia, bởi vì nó ở phía ngoài cùng nên mới đi nó."

Hai người quyết định không đề cập đến chuyện tối hôm qua, Lâm An Bắc đưa cô đến công ty.

Lúc xuống xe anh cũng xuống xe theo, Duẫn Vị khó hiểu nhìn anh: "Em đến rồi, anh quay về đi làm đi."

Lâm An Bắc không để ý tới cô bước vào trong thang máy, cô vội vàng đuổi theo.