Sáng sớm hôm sau trên bàn ăn, Lâm An Chính cố ý ngay trước mặt Duẫn Vị hồi báo nhiệm vụ An Nhiên dặn dò.
"Anh, mẹ nói mẹ giúp anh hẹn Lưu tiểu thư ăn cơm, bảo anh đúng giờ đến nơi hẹn, thời gian và địa điểm đã thông báo cho trợ lý Lưu, anh ta sẽ nhắc nhở anh để cho anh nhất định phải đi."
Lâm An Bắc liếc mắt nhìn Duẫn Vị, cô không phản ứng gì, đầu rủ xuống, một bộ dạng chăm chú uống canh, nhưng khớp xương trở nên trắng bệch lại tiết lộ tâm tình của cô.
Xem ra bà căn bản là không tin chuyện kết hôn của Lâm An Bắc là thật, còn chưa tù bỏ ý định để cho anh đi xem mặt đây mà. Cũng khó trách, trước đây là người đánh chết cũng không kết hôn, đột nhiên nói cho bà biết đã kết hôn rồi nhưng lại luôn luôn che giấu cất kín, cho nên An Nhiên cho rằng đấy là con trai làm trò qua mặt bà.
"Em biết phải làm sao rồi chứ?"
"Em không biết, chuyện cũng không liên quan đến em mà, đừng nghĩ kéo em xuống nước."
"Vậy em đến công ty đi?"
Lâm An Chính từ nhỏ đã không thích kinh doanh buôn bán, cậu ta thậm chí đã từng muốn đi làm giáo viên, chỉ là bây giờ lại bất ngờ đi vào con đường chính trị này.
Lúc đó vẫn còn nhỏ muốn thăm dò cho cậu ta vào khuôn khổ nhưng lại bị cậu ta từ chối. Duẫn Vị từng hỏi cậu ta nguyên nhân, dù sao đây là cơ hội mà người bình thương luôn tha thiết mơ ước. Lâm An Chính trả lời lại gây ngạc nhiên lớn: Tôn sùng ngôi sao đó là đứa trẻ không hiểu chuyện, tôn sùng doanh nhân đó là không trưởng thành, đợi thời điểm cô tôn sùng chính khách, chúc mừng cô cuối cùng đã chín chắn.
Thực ra Duẫn Vị có thể hiểu rõ sự chống đối của cậu ta, trong nhà đã có doanh nhân như ánh sao sáng rực thành công như vậy, một Lâm Trì, một Lâm An Bắc, nếu như cậu ta muốn thành công chắc chắn phải hơn hẳn bọn họ. Mà ở Trung Quốc, có khả năng đại diện cho tiêu chí thành công nhất chính là chính khách.
Cho nên có người nói, người thông minh nhất đều ở chính phủ. Lâm An Chính còn biện minh cho mình, cậu ta ghét nhất chính là ngồi cả ngày trong văn phòng suy tính xem ký được bao nhiêu đơn hàng, kiếm được mấy trăm triệu.
"Ba đã từng đồng ý không cần em đến công ty."
"Phải không?"
Lâm An Chính sợ anh không tin, liều mạng gật đầu, bộ dạng vô cùng đáng yêu. Sau khi ăn xong Lưu Nham tới đón Lâm An Bắc, Lâm An Chính lôi kéo Duẫn Vị cùng cậu ta đi ra ngoài dạo chơi, cậu ta đã nhiều năm không quay lại thành phố A, tất cả đều đã trở nên mơ hồ từ lâu.
Người này cũng kỳ quái, đã không muốn tự mình lái xe đi lại cũng không muốn đón xe, hai người cứ như vậy từ hoa viên xanh ngắt đi thẳng đến khu vực thành phố. Duẫn Vị mệt mỏi không muốn tiến thêm một bước nào về phía trước nữa, ngồi ỳ trên mặt đất không muốn dậy.
"Lâm An Chính, cậu bị bệnh thần kinh, mệt chết chị rồi..."
Lâm An Chính đá đá người trên đất, không phản ứng, chỉ có thể dùng sức kéo người đang ngồi trên mặt đất, kéo thế nào cũng không đứng dậy.
"Mới đi được vài bước, chị mau đứng dậy đi, nhiều người nhìn như vậy."
"Lái xe còn phải mất nửa tiếng đồng hồ, cậu hình dung xem bao nhiêu bước cho chị?"
"Không phải chứ? Chị mau đứng lên đi."
Cuối cùng Lâm An Chính không có biện pháp, hai người đành phải đón xe. Trần Cẩn Ngôn nhận được điện thoại của Duẫn Vị vội vã chạy tới, bởi vì Duẫn Vị đối với thành phố A cũng không quen thuộc cho nên chỉ có thể tìm người duy nhất ở đây giúp đỡ.
"Em sao lại đột nhiên nổi điên muốn đi dạo thành phố A?"
Thời tiết rất oi bức, ngồi nửa tiếng trong quán cà phê Duẫn Vị mới thấy khá lên một chút, Trần Cẩn Ngôn lái xe tới đây cũng xuất ra một thân mồ hôi, bưng ly nước trên bàn liền trút một ngụm lớn.
Duẫn Vị uể oải ôm cái cốc dựa vào hai cánh tay: "Không phải em muốn đi dạo mà..."
Lâm An Chính bình tĩnh nhìn cô gái hùng hùng hổ hổ đi vào, dáng người cao gầy tinh tế, mặt trang điểm tỉ mì, trang phục làm cho gợi hỏa, cả người tản ra sức quyến rũ mê người.
Thở hổn hển một hơi, Trần Cẩn Ngôn mới chú ý tới An Chính bên cạnh, nhíu mày hỏi Duẫn Vị: "Nhóc con này nhà ai?"
Duẫn Vị cười ha ha, nhìn bộ dạng Lâm An Chính bực bội trong lòng không hiểu sao rất không vui.
"Nhóc con nhà em..."
Trần Cẩn Ngôn từ trong túi lấy ra bản đồ vứt trước mặt Duẫn Vị: "Đây là bản đồ của thành phố A, em đánh mất nữa thì gọi điện cho chị, không có thời gian cùng mấy đứa nhóc các em chơi đùa, chị đi trước đây." Lại dốc một ngụm nước lớn, Trần Cẩn Ngôn cầm túi lên hung hăng bước đi.
Người đã đi thật xa, An Chính vẫn còn si ngốc nhìn chằm chằm vào hướng người ta rời đi.
Duẫn Vị lấy tay quơ ở trước mặt cậu ta: "Này, hồi hồn đi."
"Không phải hai người chỉ uống nước bọt của nhau sao, em còn oán hận nhìn chằm chằm người ta như thế là gì?"
Vừa rồi Trần Cẩn Ngôn uống ly nước kia là An Chính mới vừa uống một ngụm đặt xuống, cậu ta còn chưa kịp ngăn lại chị ấy đã dốc vào miệng rồi. Cô gái như thế Lâm An Chính cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc, nhiệt tình như lửa, giống như một cây gai thẳng tắp đâm vào lòng cậu ta.
Lâm An Chính bưng ly nước kia lên uống một ngụm ở vị trí chị còn lưu lại vết son môi. Cậu ta cảm thấy chỉ liếc mắt một cái, cô gái kia đã đi vào tim cậu ta rồi, nhận thức như vậy khiến cho cậu ta càng vui vẻ, cảm thấy như vậy cũng coi như là bọn họ tiếp xúc thân mật đi.
Gần đây Trần Cẩn Ngôn bận bịu, buổi lễ mừng tòa soạn tròn mười năm sắp đến, chị là tổng biên tập mặc dù có Quý Minh Vũ giúp đỡ, chị vẫn bận rộn không còn thời gian dành cho việc khác.
Duẫn Vị nhàm chán nghiên cứu tấm bản đồ trong tay, bản đồ rất chi tiết, những con đường lớn bé trong thành phố A đều được đánh dấu rõ ràng, còn nữa còn cẩn thận đưa ra những vùng đất nghỉ ngơi và lộ trình các tuyến xe của thành phố A.
"Cô ấy là ai?"
Lâm An Chính không đầu không đuôi câu hỏi, Duẫn Vị cũng không để ý đàng hoàng trả lời: "Tổng biên tập tạp chí Người đẹp."
"Rốt cuộc chị muốn đi đâu đây? Nóng muốn chết, nếu không chị theo em đi tìm việc làm đi?"
Lâm An Chính thưởng thức chiếc ly trong tay, tâm tình thật tốt bèn đáp ứng. Đừng nói, có nhân tài tốt nghiệp từ đại học Luân Đôn ra tay là khác ngay, Duẫn Vị thật sự tìm được công việc, không chỉ đúng chuyên ngành mà còn bởi vì công ty mới thành lập cho nên về mặt đãi ngộ cũng không tệ lắm.
Một tuần sau Duẫn Vị sẽ chính thức bắt đầu gia nhập tập đoàn Bác An, thử việc ba tháng, từ việc phụ trách bồi dưỡng thực tập sinh, sau khi đủ tiêu chuẫn sẽ tiến vào bộ phận nhân lực làm việc.
Thực ra đối phương vốn là ra sức mời Lâm An Chính gia nhập nhưng bị cậu ta từ chối, cuối cùng Lâm An Chính lại cố sức đề cử, với lại công ty mới thành lập, đang trong giai đoạn chiêu mộ nhân tài cho nên đối phương đồng ý, cũng ngầm ám chỉ nếu làm tốt sẽ rất nhanh thăng chức.
Duẫn Vị rất quý trọng cơ hội việc làm lần này, hăng hái lôi kéo Lâm An Chính cùng đi mua quần áo phù hợp với đi làm. Quần áo bình thường cô đều rất tùy ý không thể nào thích hợp. Ngày hôm nay tâm tình Lâm An Chính đặc biệt tốt, không những giúp Duẫn Vị tìm được việc làm mà còn cùng cô đi mua quần áo, toàn bộ hành trình không có một câu oán giận.
Lúc trở về hai người đón xe, Duẫn Vị kiểm tra túi quần áo, cúi đầu hỏi Lâm An Chính: "Hôm nay vất vả cho cậu rồi, muốn chị cảm ơn cậu thế nào cứ việc nói."
Khóe miệng Lâm An Chính hiện lên một tia vui vẻ như ý, đã đợi thật lâu chờ cô nói ra những lời này.
"Từ giờ trở đi, em hỏi chị câu gì chỉ trả lời câu ấy là được rồi."
Duẫn Vị nghĩ, mình không có bí mật gì cậu ta không biết, hơn nữa xem ra cũng không phải có vẻ rất khó, vì vậy đồng ý.
"Nói rõ trước, không được liên quan đến chuyện riêng tư."
Lâm An Chính khịt mũi khinh bỉ: "Em đối với chuyện riêng tư của chị không có hứng thú."
"Mới vừa rồi bạn chị tên là gì?"
Nghe cậu ta hỏi như vậy, Duẫn Vị ngẩng đầu, cảnh giác đánh giá em chồng mới của mình: "Cậu muốn làm gì?"
"Không phải muốn báo đáp em sao, cho chị một cơ hội, đừng hỏi nhiều như vậy, hỏi chị cái gì trả lời cái đó là được rồi."
Ngại vì cậu ta là ân nhân lớn của mình, Duẫn Vị cũng không tiện từ chối, hơn nữa chuyện này cũng không phải cái gì ghê gớm lắm.
"Trần Cẩn Ngôn, nhưng chị nói cho cậu biết, người ta đã có bạn trai, hơn nữa chị ấy so với anh trai cậu còn lớn hơn, cậu cũng đừng làm loạn."
"Chưa kết hôn?"
"Sắp rồi, còn cậu thừa lúc còn sớm mà chết cái tâm kia đi."
" "
" "
Duẫn Vị không đem chuyện này để ở trong lòng, dù sao Lâm An Chính nhỏ hơn Trần Cẩn Ngôn năm tuổi, hơn nữa cậu ta còn mới vừa về nước sẽ không đem trọng tâm đặt vào tình cảm.
Lâm An Bắc trở về nghe nói Duẫn Vị tìm được việc làm không tỏ ý kiến gì, cũng không phản đối, ăn cơm tối xong liền lên lầu. Thiết bị tinh lọc khí thải xe hơi chính thức bước vào giai đoạn ra sức mở rộng, nhà xưởng thiết bị máy móc ở Hồng Kông toàn bộ đã đúng hạn. Nhóm thiết bị đầu tiên cũng lần lượt đi vào thị trường, sau ba tháng sẽ chính thức tham gia vào nội địa, kéo theo khối siêu thị ở Trung Quốc.
Một tuần sau đó Lâm An Chính đến tòa thị chính trình diện, trở thành tân thư ký của Thị trưởng cũng là người trẻ tuổi nhất từ trước tới nay cùng bằng cấp cao nhất trong số thư ký Thị trưởng.
Lần đầu tiên Duẫn vị bước vào môi trường doanh nghiệp, rất không thích ứng kịp với nhịp điệu công việc của công ty. Trước đây cô toàn là ngồi chồm hổm ở nhà viết bản thảo, thời gian hoàn toàn do chính cô điều khiển, bỗng chốc đi vào cơ chế sáng 9 giờ chiều 5 giờ, có vẻ thích ứng không tốt.
"Nghe nói người mới tới kia chưa từng quản lý bồi dưỡng thực tập sinh, mà còn tốt nghiệp đại học danh tiếng, tôi thấy trong lúc học đại học toàn là ăn may đi?"
Lúc này một giọng nói lanh lảnh vang lên, nghe có vẻ ỏng ẹo, đó là Trương Thiến phòng tài vụ: "Không phải chứ, không biết dùng thủ đoạn gì vào được công ty."
Sau đó liền nghe thấy hai người ăn ý cười haha bước vào. Duẫn Vị có thể nói từ nhỏ chính là từ trong đống lời đồn đãi lớn lên, mấy lời nói nhảm rảnh rỗi này sao có thể gây tổn thương đến cô. Cô chỉ đặc biệt tò mò, cô không có tiếng tăm gì chỉ là cái đinh ốc nho nhỏ, thường ngày cũng không bao giờ chủ động động chạm đến người khác, tại sao lại thành đề tài buôn chuyện của mấy cô kia.
"Xin lỗi, xin nhường một chút."
Đối với việc chủ nhân câu chuyện bất thình lình xuất hiện, hai người đều có vẻ xấu hổ, dù sao vụng trộm nói xấu sau lưng người ta còn bị bắt tại trận không phải là cái chuyện vẻ vang lắm. Còn đang trang điểm hai người vội vàng thu lại các thứ trong tay đi ra ngoài.
Duẫn Vị thong thả ung dung rửa tay, tâm tình nhìn có vẻ không tệ lắm. Nhà vệ sinh nữ quả nhiên là nơi chủ yếu lưu thông tin tức. Bởi vì quản lý bồi dưỡng thực tập sinh là cần mỗi một ngành một ít chuyên môn. Hôm nay Duẫn Vị mới vừa đến phiên làm thư ký, vừa tan ca, tổng giám đốc Tư Tuấn Tiêu để cho Duẫn Vị chuẩn bị một chút, chờ lát nữa cùng anh ta đi ra ngoài, buổi tối có một bữa tiệc.
Đối với loại người không hề có kinh nghiệm công việc như cô mà nói đây tuyệt đối là cơ hội học tập tuyệt vời, có thể làm cho cô rất nhanh quen thuộc guồng máy công việc trong công ty, còn có thể giao tiếp với đồng nghiệp. Thực ra nghĩ đến quay về muộn như vậy An Bắc sẽ tức giận, cô có chút chần chừ.
Tư Tuấn Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt: "Có chuyện gì?"
"Không có, tôi lập tức chuẩn bị."
Khẽ cắn môi, Duẫn Vị vẫn quyết định đi, cô là người mới phải để cho mình nhanh chóng thích ứng với công việc như vậy. Tửu lượng của Duẫn Vị cũng không tệ, trước uống một chút sau lấp cái dạ dày, như vậy cũng không đến mức quá tổn hại sức khỏe.
"Đối phương là hẹn mười mấy lần mới đồng ý lời mời lần này, cô chốc nữa phải thông minh chút."
Tư Tuấn Tiêu không ngại phiền hà một lần nữa nhắc nhở Duẫn Vị, chỉ sợ cô đổi người mới làm đắc tội với ông chủ lớn của công ty. Thực ra không muốn để cho cô đến, Lâm An Chính vẫn ám chỉ anh, mang Duẫn Vị tới bàn chuyện chắc chắn có thể ký được hợp đồng.
Tư Tuấn Tiêu là bạn học thời đại học của Lâm An Chính, so với Lâm An Chính lớn hơn vài tuổi, không phải là con ông to bà lớn gia đình giàu có gì, anh có được ngày hôm nay đều là dựa vào hai bàn tay mình dốc sức ra ngoài đi làm. Chẳng qua là sau khi tốt nghiệp Lâm An Chính ở lại Anh tiếp tục học chuyên sâu còn anh quay về nước tạo dựng tập đoàn Bác An.
Đang nói chuyện, ánh sáng chói lòa từ cánh cửa đại sảnh bỗng nhiên truyền đến cùng tiếng phanh xe. Một chiếc limousine màu đen hiếm có vững vàng dừng ở cửa, mọi người nghe thấy cũng đều dừng chân nhìn xung quanh. Tài xế xuống xe, đi vòng qua chỗ ngồi phía sau mở cửa, người đàn ông dáng người cao lớn chân dài một mét bước từ trong xe ra, độc tác có vẻ nhanh gọn lưu loát, vừa nhìn biết ngay là người quyết đoán.
Tư Tuấn Tiêu vội vàng nghênh đón: "Hàn tiên sinh, xin hoan nghênh."
Duẫn Vị chìm ngập trong đống người tò mò hướng ra phía ngoài nhìn khắp nơi, tò mò muốn chết xem là ai mặt mũi lớn như vậy, có thể làm cho tổng giám đốc thường ngày vẫn nghiêm túc phải uốn mình theo người ta.
Mới vừa nhô ra cái đầu đã bị người ở trước mặt vỗ một cái: "Đàng hoàng một chút coi"
Duẫn Vị xoa cái gáy mới bị vỗ, lẩm bẩm lùi về, vẫn còn tức giận bất bình biện bạch đôi câu: "Chị Sở, chị đừng có đánh vào đầu em, thực sự rất đau."
"Câm miệng."
Người nọ là thư ký tổng giám đốc, tên là Sở Khuynh Thành, có ý là khuynh quốc khuynh thành, dáng dấp rất đẹp, tính tình lại tuyệt không đẹp chút nào, bộ dạng thường xuyên trông thấy cô là nổi giận. Duẫn Vị rất thích cô ta, có lẽ trên người cô ta có cái bóng của Trần Cẩn Ngôn làm cho Duẫn Vị cảm thấy có một người quen theo ở bên cạnh mình, không đến nỗi không biết làm thế nào.
Tư Tuấn Tiêu cùng người vừa tới đi vào nhà hàng, đằng sau đi theo người tài xế kia, đoàn người dẫn đầu tiến vào phòng, người của Bác An mới theo sau đi vào. Duẫn Vị và Sở Khuynh Thành đi ở phía sau cùng, cúi đầu xen lẫn vào trong đám người, tìm một vị trí khuất ngồi xuống.
Cô thực ra tò mò muốn chết xem người kia dáng dấp ra sao, nhưng ngại Sở Khuynh Thành ngồi bên cạnh, chỉ dám len lén ngẩng đầu liếc một cái. Nhưng là cái nhìn này khiến cô khiếp sợ đến nỗi lập tức cúi đầu giả bộ tàng hình.