Từ sau lần cùng Tô Mặc Trần nói chuyện, Mặc Sĩ lão phu nhân cũng rất nhiều lần tìm Mặc Sĩ Lân Hiên nói chuyện, hơn nữa cùng Mặc Trần nói chuyện cũng không khiến hắn cảm thấy thêm phiền chán, ngược lại có chút nhẹ nhõm hơn. Cho nên, Mặc Sĩ Lân Hiên cũng dần dần chấp nhận, gả cũng gả tới, còn có thể làm sao, huống hồ đến hài tử cũng đã có. Chỉ có điều không biết cha mẹ nếu biết hắn là nam thì sẽ như thế nào.
Sau này Mặc Sĩ Lân Hiên đều là trở về phòng ngủ. Mới đầu Mặc Trần rất không quen, hơn nữa rất sợ hãi, thường thường là cả đêm đều cứng ngắc một tư thế, làm cho Mặc Sĩ Lân Hiên chú ý. Chỉ cần Mặc Sĩ Lân Hiên có một động tác nhẹ, Mặc Trần sẽ càng khẩn trương vạn phần. Mặc Sĩ Lân Hiên sau vài đêm quan sát phát hiện Mặc Trần khẩn trương. Ngày đó, Mặc Sĩ Lân Hiên đúng giờ về phòng, Mặc Trần đã ngủ rồi. Cảm giác được Mặc Sĩ Lân Hiên lên giường, Mặc Trần lại sợ hãi lên, lập tức thanh tỉnh hơn nhiều,thân thể cũng cứng ngắc không dám có lấy một động tác lớn nào, ngay cả hô hấp cũng là cẩn thận từng chút một. Mặc Sĩ Lân Hiên phát hiện trong lòng rất không cao hứng, kết quả là sau khi cho Mặc Trần một nụ hôn sâu trừng phạt, thiếu chút nữa để cho Mặc Trần hít thở không thông, Mặc Trần cũng không dám biểu hiện ra ngoài nữa.
Hồi tưởng từ lúc Mặc Trần gả tới mình đều không cho hắn một sắc mặt tốt, cho nên cũng có thoáng chút tâm tư muốn đền bù. Mặc Sĩ Lân Hiên cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên có suy nghĩ kỳ quái như thế, nhưng vẫn thuận theo ý nguyện của mình. Gần đây Mặc Trần bởi vì mang thai mà có chút không thoải mái, biểu hiện nôn nghén ngày càng rõ ràng, mỗi ngày sáng sớm đều nôn. Hỉ nhi mỗi ngày đều nghĩ biện pháp để cho Mặc Trần thoải mái, vui vẻ một chút, thế nhưng không có hiệu quả. Hôm nay Mặc Sĩ Lân Hiên báo cho Mặc Trần biết ba ngày sau sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi, bá đạo không hề hỏi đến ý nguyện của cậu, nhưng Mặc Trần nghe xong vẫn rất kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng). Đây là lần đầu tiên sau khi gả tới được ra ngoài Mặc Sĩ phủ, không biết nơi này và Giang Nam có chỗ nào không giống nhau. Mặc Trần đối với hoàn cảnh mới cảm thấy mới lạ, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
Trong nháy mắt ba ngày trôi qua, thời gian hẹn đi ra ngoài du ngoạn đã tới. Đêm trước đó, Mặc Trần kích động đến hơn nửa đêm mới ngủ. Sáng sớm Mặc Trần đã rời giường, không ngừng bận rộn chọn lựa quần áo. Bởi vì muốn giấu giếm người ngoài, Mặc Sĩ Lân Hiên để cho Mặc Trần mặc nữ trang, trong tủ quần áo cũng toàn là nữ trang. Thế nhưng lần này Mặc Trần lại muốn mặc nam trang. Thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, Mặc Trần không muốn lại mặc nữ trang. Sáng sớm đã bị Mặc Trần đánh thức, Mặc Sĩ Lân Hiên vẫn một mực quan sát Mặc Trần, thấy cậu lộ ra biểu tình khó xử mới mở miệng: “Ngươi làm sao vậy?”
“A, huynh đã tỉnh…”
Trải qua khoảng thời gian ở chung gần đây, lúc Mặc Sĩ Lân Hiên tâm tình tốt đùa giỡn, Mặc Trần cũng không có như trước sợ hãi Mặc Sĩ Lân Hiên nữa, nói chuyện cũng nhiều hơn.
“Hôm nay ta muốn mặc nam trang đi ra ngoài, có thể không?” Mặc Trần cẩn thận hỏi.
Mặc Sĩ Lân Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần này cho ngươi mặc, lần sau có thể bụng sẽ lộ ra, cho nên lần sau không thể mặc.”
“Thật tốt quá, cảm ơn huynh!” Mặc Trần cao hứng nói, hơn nữa không chút keo kiệt tặng cho Mặc Sĩ Lân Hiên một nụ cười tươi.
Mặc Trần bởi vì là người Giang Nam cho nên thân hình nhỏ nhắn lanh lợi, có một đôi mắt to, cái mũi nhỏ xinh, miệng anh đào nhỏ nhắn, bình thường cũng rất yêu kiều khả ái (xinh đẹp đáng yêu), khi cười lại càng thêm vẻ kiều diễm. Mặc Sĩ Lân Hiên cho tới bây giờ cũng chưa thấy Mặc Trần đẹp như vậy, khiến cho hắn thoáng cái nhìn đến ngây người. Chốc lát hắn hồi phục tinh thần, hắn bị chính suy nghĩ vừa rồi của mình dọa đến. Hắn cảm thấy nhất định là gần đây mình ở cùng Mặc Trần thời gian quá dài cho nên mới cảm thấy hắn đẹp, rõ ràng bản thân rất ghét hắn mà. Nghĩ vậy, Mặc Sĩ Lân Hiên giục Mặc Trần nhanh chóng đổi áo rồi mang cậu ra khỏi nhà.
Từ khi gả cho Mặc Sĩ Lân Hiên đến nay đã gần hai tháng không ra ngoài, đây còn là lần đầu tiên ra ngoài, Mặc Trần cực kỳ hưng phấn. Lúc còn ở Mặc Sĩ phủ, nhìn thấy người Mặc Sĩ gia đã cảm thấy người phương Bắc rất cao lớn, đi trên đường, trên chợ thì càng cảm thấy rõ ràng hơn, nam nhân phương Bắc mỗi người đều cao lớn, mà nữ nhân so với nữ nhân Giang Nam cũng cao hơn nhiều, có người thậm chí còn cao gần bằng Mặc Trần.Người trong nhà đều rất cao, Mặc Sĩ Lân Hiên cũng rất cao. Thế nhưng Mặc Sĩ Lân Hiên dù cao lớn nhưng dáng người tỷ lệ cũng rất cân xứng. Không giống bọn họ cao lớn khôi ngô, mà đường cong cơ bắp cũng rất đẹp, rất cân đối. Nghĩ vậy, Mặc Trần đỏ mặt, không biết tại sao lại nghĩ đến Mặc Sĩ Lân Hiên, lại còn mang hắn ra so sánh với người khác. Mặc Sĩ Lân Hiên thấy Mặc Trần đỏ mặt, lại nghĩ rằng cậu có chỗ nào không thoải mái, ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện ngữ khí ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Có phải thời gian đi dạo lâu quá nên mệt không?”
“Không phải, không có không thoải mái.” Mặc Trần có chút thẹn thùng nói.
“Ta thấy thời gian cũng không sớm, nên ăn trưa rồi. Không bằng chúng ta đi ăn trưa xong rồi lại dạo tiếp.” Nói xong, Mặc Sĩ Lân Hiên kéo tay Mặc Trần tiến vào Bát Bảo lâu gần đấy. Nhìn tay mình bị Mặc Sĩ Lân Hiên nắm lấy, Mặc Trần lại có chút đỏ mặt. Cậu phát hiện tim mình lại còn đập rất nhanh.
Tìm một vị trí gần cửa sổ lầu hai có thể nhìn cảnh phố xá từ trên cao ngồi xuống, bắt đầu gọi món. Mặc Sĩ Lân Hiên lần đầu tiên hỏi món Mặc Trần thích ăn, Mặc Trần cũng không hiểu cách gọi món, nói tùy tiện là được rồi. Mặc Sĩ Lân Hiên nghĩ đến ngày thường ở cùng Mặc Trần, bởi vì mang thai mà khẩu vị cũng không tốt, đồ ăn có dầu mỡ chỉ cần ngửi mùi liền nôn, cho nên tận lực chọn những món thanh đạm: Minh Châu đậu hủ, ngũ ti cuốn, mọc lên như nấm (k biết món gì, ai biết chỉ giùm mị cái đi:v), canh thập cẩm, thịt trâu xào hành tây, cá hấp quế, canh gà nấm hương, cũng chú ý khẩu vị của người mang thai thích đồ chua, cố ý chọn thêm một ít mứt mơ chua. Chọn xong, như là nghĩ đến cái gì, liền gọi thêm một đĩa quế hoa cao.
(Lăng Nhi: ôi k biết đâu, mấy món ăn ta chém đại, mn đừng ném dép ta nhé:”>)
Rất nhanh đồ ăn đã được dọn lên. Trông thấy những mỹ thực đầy đủ sắc hương vị này, Mặc Trần cũng có chút thèm ăn, ăn cũng nhiều hơn, cũng đối với món “mọc lên như nấm” cực kỳ ưa thích, ăn nhiều nhất. Mặc Sĩ Lân Hiên thì càng tích cực gắp rau cho Mặc Trần, còn múc thêm một chén canh gà để Mặc Trần tẩm bổ. Nhưng Mặc Trần vừa ngửi thấy mùi canh gà liền buồn nôn, Mặc Sĩ Lân Hiên thấy vậy liền để tiểu nhị mang đĩa quế hoa cao kia lên, Mặc Trần trông thấy, cũng quên đi cảm giác không thoải mái vừa rồi, hai mắt đều sáng lên. Mặc Sĩ Lân Hiên liền gắp một miếng lên cho cậu, Mặc Trần liền bắt đầu ăn. Bánh quế hoa này mang vị quê hương nhàn nhạt, nhưng lại có chút không giống, bên trong còn có bột đậu phộng, càng gia tăng thêm hương vị. Ăn xong một miếng, Mặc Trần cũng không gắp tiếp mà là ngừng lại, trên mặt mang nét cô đơn, Mặc Sĩ Lân Hiên thấy thế liền hỏi: “Sao vậy, là không thoải mái sao?”
Mặc Trần trả lời: “Không phải, chỉ là ăn miếng bánh quế hoa liền nhớ đến cha mẹ cùng tỷ tỷ, còn có Tiêu đại ca.”
Trông thấy thấn sắc cô đơn của Mặc Trần, nơi mềm mại nhất trong lòng Mặc Sĩ Lân Hiên phảng phất bị chạm đến, nhưng vừa nghĩ đến Mặc Trần mang thai, liền không thể không đem cách nghĩ mới hiện lên trong đầu làm cho biến mất. Hắn nói với Mặc Trần: “Đợi sau khi sinh hạ bảo bảo, ta sẽ mang ngươi về nhà mẹ đẻ.”
“Thật vậy chăng?! Ta có thể trở về nhà rồi!” Mặc Trần kích động nói.
“Ân, bây giờ trở về có chút bất tiện, đường xá xa xôi, hơn nữa…” Mặc Sĩ Lân Hiên đột nhiên không biết mở miệng như thế nào.
Bình thường Mặc Trần vốn là phản ứng chậm nửa nhịp, lần này lại rất nhanh hiểu rõ, ảm đạm nói: “Ta biết, ta vốn là thay tỷ tỷ gả tới, không biết cha mẹ đã biết chưa. Hơn nữa ta là nam tử, vốn không thể có thai, nhưng lại không biết vì sao mà có bảo bảo, cha mẹ mà biết sẽ cho rằng ta là quái vật.”
Mặc Sĩ Lân Hiên thấy thế vội an ủi Mặc Trần: “Không phải, như thế nào lại đem ngươi làm quái vật được, đây là lễ vật trời cao ban cho chúng ta, bọn họ cao hứng còn không kịp.”
“Sẽ sao? Ngươi không thấy là nam tử mang thai rất kỳ quái sao?”
“Điều này đúng là có chút không hợp lẽ thường, nhưng nó cũng xác thực đã xảy ra. Ngươi không cho rằng đây là lễ vật trời cao ban cho chúng ta sao? Người khác không có, chỉ chúng ta có. Cho nên ngươi đừng suy nghĩ lung tung, chúng ta hãy tiếp nhận nó đi.” Mặc Sĩ Lân Hiên dùng ngữ khí ôn nhu mà chính hắn cũng không phát hiện ra nói.
Nghe xong những lời hắn nói, trong lòng Mặc Trần có một loại cảm giác ấm áp, hết thảy phảng phất so với trước kia có chút không giống nhau.
Hết chương 5.