Hai người quay về quân doanh liền bắt đầu chuẩn bị cho việc trở về ngày mai. Kỳ thật cũng không có chuyện lớn gì cần chuẩn bị, chỉ có một vài việc vặt mà thôi.
Ví dụ như hiện tại Mặc Sĩ Lân Hiên đang kiểm tra lương thảo cùng đệm chăn, cảm thấy Mặc Trần sẽ không quen, nhưng bản thân cũng không lo lắng chu toàn.
Tuy rằng hắn biết ở chiến trường cũng không thể có đồ gì tốt, chỉ là đi về thì cần thiết mà thôi. Nhưng Mặc Sĩ Lân Hiên vẫn muốn dành thứ tốt nhất cho Mặc Trần, cho dù không có đồ tốt thì cũng là thứ tốt nhất trong đó, muốn chăm sóc Mặc Trần tốt nhất có thể, chỉ sợ cậu có chút không khỏe.(vanthulau.wp.com)
Nam Cung Dực thì lại bối rối thu thập đồ đạc, tựa như tiểu hài tử.
Tuy rằng Nam Cung Dực hắn còn chưa yêu ai bao giờ, nhưng dù thế nào hắn cũng là một trong kinh thành tam thiếu đại danh đỉnh đỉnh, cùng với Mặc Sĩ Lân Hiên và hoàng thượng, được xưng là một đóa hoa lê áp hải đường, không phải phong lưu không thành tiên.
Nhớ ngày đó còn chưa cùng Mặc Sĩ Lân Hiên ra chiến trường, hắn nổi danh toàn thành, phố lớn ngõ nhỏ không ai không biết, mê đảo vô số nam nữ, thế kia là phong lưu cỡ nào a.
Vậy mà hiện nay lại mất hồn vì tiểu công tử của Thẩm gia chuyên đồ gốm… Kỳ thật hắn cũng không muốn nhanh như vậy liền thừa nhận mình thích Thẩm Kỳ Nhi, hắn luôn cho rằng mình không có khả năng cứ đơn giản như vậy mà thích một người, trên đời này còn chưa có người khiến hắn nói ra chữ ‘Thích’ kia đâu.
Thế mà ngày đó còn chưa suy nghĩ đã thốt ra chữ ‘thích’ kia, đến giờ nghĩ lại vẫn không thể tin được, mình lại có thể nói ra chữ kia như vậy.
Chẳng lẽ tâm mình không vững như vậy? Mới gặp vài lần đã thất thủ rồi? (Lăng Nhi: chứ còn j:v ta nói sao lại cứ rối rắm làm j, cứ yêu đi vì cuộc đời cho phép:v)
Lúc này mới kết thúc chiến tranh, ngày lành chỉ mới bắt đầu, mình còn chưa kịp chơi cho đã, hơn nữa chuyện gì thì cũng đợi chơi chán rồi nói sau. Nam Cung Dực có chút bất bình tức giận vì bản thân, còn tự an ủi mình không thể cùng y một chỗ để tránh bị trói buộc.
Thế nhưng dù hắn có cố gắng làm công tác tư tưởng như thế nào, vẫn không thể che giấu được sự chờ mong, kích động cùng khẩn trương đối với hành trình ngày mai.
Bởi vì Mặc Trần vẫn chưa hồi phục, thân thể suy yếu, hơn nữa Thẩm Kỳ Nhi vẫn còn thương thế trên người, cho nên hôm sau Mặc Sĩ Lân Hiên liền an bài hai cỗ xe ngựa.
Do điều kiện không cho phép, nên có thể tìm được xe ngựa đã không dễ dàng, tìm được hai chiếc còn khó hơn. (vanthulau.wp.com)
Mặc Sĩ Lân Hiên để mình ngồi cùng một xe ngựa với Mặc Trần, để cậu cho ai chăm sóc cũng không yên tâm bằng ở bên cạnh hắn.
Không gian trong xe ngựa rất nhỏ, nhiều người thì mọi thứ cũng bất tiện, do vậy chỉ có thể an bài Thẩm Kỳ Nhi sang cỗ xe khác.
Nam Cung Dực thấy vậy liền kiếm cớ nói cưỡi ngựa mệt mỏi muốn lên xe ngựa nghỉ ngơi, bỏ qua trăm lần không muốn của Thẩm Kỳ Nhi mà cứng rắn chen vào cùng một chiếc xe ngựa với y.
Kỳ Nhi phản kháng không có hiệu quả, cuối cùng chỉ đành nhận mệnh, y tự an ủi bản thân coi Nam Cung Dực như vô hình là tốt rồi.
Mới bắt đầu đường coi như bằng phẳng, không hề có ngã rẽ, nhưng tiếp đó là cả đường gồ ghề không yên.
Mặc Sĩ Lân Hiên vẫn luôn cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, có thể nói là mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, sợ có gì sơ xuất khiến Mặc Trần không thoải mái, cho nên hắn liền phát hiện đường đi không bằng phẳng.
Vì vậy xe ngựa chạy một đường này, Mặc Sĩ Lân Hiên vẫn ôm chặt Mặc Trần không buông, tránh cho Mặc Trần bị thương khi xe ngựa xóc nảy, mà Mặc Trần nhìn như nhu thuận thực tế lại vạn phần khẩn trương sợ hãi tựa trong ngực Mặc Sĩ Lân Hiên, không hề có bất cứ cử động nào. (vanthulau.wp.com)
Cậu cũng không phải là sợ đường gồ ghề không bằng phẳng, cũng không phải là sợ xe ngựa sẽ xảy ra sự cố gì. Cậu hiện tại chẳng quan tâm những chuyện này, cũng không ý thức được hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bị Mặc Sĩ Lân Hiên ôm thật chặt, dựa vào hắn quá gần, liền làm cậu cảm thấy sợ hãi, không tự giác run rẩy.
Biết bản thân có giãy giụa cũng không thoát được, Mặc Trần chỉ có thể sợ hãi nhận lấy cái ôm của Mặc Sĩ Lân Hiên.
Mặc Sĩ Lân Hiên phát hiện điểm này liền nhẹ nhàng vuốt lưng Mặc Trần, ôn nhu nói: “Trần Nhi đừng sợ, đường này không bằng phẳng, ta sợ xe ngựa quá xóc nảy khiến ngươi bị thương, đừng lo, ta sẽ không để ngươi bị thương. Ta sẽ ôm ngươi, nếu không thoải mái liền nói cho ta biết, ta sẽ buông ngươi ra, ngươi ngàn vạn lần đừng cố chịu đựng.”
Nói xong, Mặc Sĩ Lân Hiên liền muốn buông Mặc Trần ra.
Ai ngờ lúc này Mặc Trần lại đột nhiên nắm chặt lấy tay áo Mặc Sĩ Lân Hiên không buông, cảm nhận được lực đạo này Mặc Sĩ Lân Hiên cúi đầu nhìn Mặc Trần ý hỏi thăm, Mặc Trần chỉ nhẹ lắc đầu, cũng không rời khỏi lồng ngực Mặc Sĩ Lân Hiên.
Hiểu được ý nghĩ đằng sau động tác rất nhỏ này của Mặc Trần, Mặc Sĩ Lân Hiên dùng thanh âm kích động lại không mất ôn hoà nói với cậu: “Ta không buông ngươi ra đâu, đừng sợ.”
Tuy rằng hiện tại Mặc Trần đối với bất kỳ ai cũng đều có hoặc ít hoặc nhiều bài xích, thế nhưng sâu trong lòng cậu vẫn thập phần tin tưởng cùng ỷ lại vào Mặc Sĩ Lân Hiên, chỉ có Mặc Sĩ Lân Hiên mới có thể cho cậu cảm giác được yêu cùng an toàn, tuy rằng trong đó cũng pha lẫn sợ hãi.
Vì Mặc Sĩ Lân Hiên là người cậu yêu nhất, điều này đã khắc sâu trong tiềm thức của cậu, cho nên cậu đã tự thuyết phục bản thân, không phải sợ, Mặc Sĩ Lân Hiên vĩnh viễn cũng sẽ không làm tổn thương cậu, hắn yêu cậu.
Đồng thời Mặc Sĩ Lân Hiên cũng hiểu được ý nghĩ của Mặc Trần, cho nên đối với chuyện khôi phục của cậu càng thêm tin tưởng và có động lực.
Nam Cung Dực cùng Thẩm Kỳ Nhi ngồi cùng chiếc xe ngựa phía sau đều có vẻ hơi xấu hổ không được tự nhiên lại có tâm sự, bởi vậy nên không để ý đường sá, đến khi xe ngựa đi vào chỗ xóc liền không phòng bị mà bị lắc mạnh.
Kỳ Nhi không biết tình huống nên căn bản không kịp phòng bị, y vừa định cử động thì thân thể bị chấn động, y cùng Nam Cung Dực ngã đè lên nhau, mà môi hai người thì chặt chẽ dán lại. (vanthulau.wp.com)
Sự tình xảy ra quá mức đột ngột, Kỳ Nhi căn bản là không kịp phản ứng, chỉ biết sững sờ mà giữ nguyên tư thế đó. Đến lúc y muốn rời đi, lại thế nào cũng không giãy ra được, Nam Cung Dực giữ chặt gáy y hướng về phía mình áp xuống, đến khi hôn đủ rồi mới buông ra.
Không biết tại sao, vào giây phút khi môi hai người dán vào nhau kia, trong đầu Nam Cung Dực tựa như bị sét đánh, trong óc hắn bỗng trống rỗng, suy nghĩ gì cũng không có, cái gì cũng không cảm nhận được, chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại cùng ngọt ngào của Thẩm Kỳ Nhi, thầm nghĩ hung hăng hôn y, không bao giờ buông ra.
Nụ hôn sâu kết thúc, cuối cùng Nam Cung Dực cũng buông Thẩm Kỳ Nhi ra.
Thẩm Kỳ Nhi không biết là do thẹn thùng hay giận dữ mà phản xạ có điều kiện cho Nam Cung Dực một cái tát thật mạnh.
Cái tát đánh xong cũng khiến hai người đồng thời ngây ngẩn, Thẩm Kỳ Nhi che miệng, không biết là muốn xin lỗi hay giải thích, ấp úng cả buổi nói: “Ta… Ngươi…” Nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Thẩm Kỳ Nhi không biết làm sao đối mặt với Nam Cung Dực, y liền hô lớn: “Dừng xe, dừng xe, ta muốn xuống.”
Người đánh xe nghe vậy lập tức dừng lại, Thẩm Kỳ Nhi nhìn thoáng qua Nam Cung Dực liền xuống xe ngựa.
Đến khi Nam Cung Dực kịp phản ứng liền đứng dậy đuổi theo Thẩm Kỳ Nhi chạy tới hồ nhỏ ven đường.
Lúc này Thẩm Kỳ Nhi bình tĩnh đứng bên hồ không biết đang nghĩ gì, Nam Cung Dực đứng trước mặt y nhưng lại không biết phải nói gì, cúôi cùng nói: “Kỳ Nhi, vừa rồi ta cũng không phải tuỳ tiện mà làm vậy, có lẽ do trước kia ta không ý thức được. Nhưng nếu bây giờ ngươi cũng thích ta, ta nghĩ chúng ta có thể thử một lần.”
Thẩm Kỳ Nhi nghe vậy cũng không biết nên trả lời ra sao, trong lòng vẫn còn do dự. Y đối với Nam Cung Dực đúng là có hảo cảm, thế nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hai người họ sẽ ở chung một chỗ. Sau cùng, y nói: “Cho ta thời gian suy nghĩ, hiện tại ta không biết nên làm gì bây giờ, chờ ta nghĩ kỹ sẽ trả lời ngươi.” (vanthulau.wp.com)
“Được, ta chờ câu trả lời của ngươi.” Nam Cung Dực đáp.