Ý Trần Thiên

Chương 35: Trở về




“Tiểu Trần Nhi, mau đứng lên đi theo ta, ta đưa ngươi về với Mặc Sĩ Lân Hiên, ha ha ha ha…” Vưu Đa Lợi vẫn là bộ dạng tà tà kia đi vào nhà giam nói với Mặc Trần.

Mặc Trần nghe thấy tiếng liền thoáng cái mở to hai mắt nhìn chằm chằm Vưu Đa Lợi, một bộ dáng không thể tin được. Nhiều ngày như vậy sắc mặt cuối cùng cũng có chút sinh khí.

“Như thế nào? Không tin phải không?” Vưu Đa Lợi nhìn bộ dáng này của Mặc Trần liền hiểu rõ.

Mặc Trần mở to con ngươi vô tội cẩn thận mà hỏi gã: “Ngươi thật sự sẽ mang ta đi tìm Lân Hiên?”

“Yên tâm, lừa gạt ngươi đối với ta không có lợi gì hết.” Vưu Đa Lợi trả lời.

Mặc Trần suy nghĩ chốc lát liền ngẩng đầu lên nói: “Không, ta không muốn đi về, không muốn gặp Lân Hiên, không muốn không muốn.”

Vưu Đa Lợi cũng không quá để ý tới, chỉ lạnh nhạt nói: “Hiện tại ta giữ ngươi lại cũng không có tác dụng gì, vẫn nên làm người tốt đem ngươi trở về, vừa vặn ta cũng có chuyện muốn bàn với Mặc Sĩ Lân Hiên.” (vanthulau.wp.com)

Nói xong cũng không màng đến giãy giụa của Mặc Trần liền mang cậu ra ngoài.

“Nam Cung Dực, bao giờ các ngươi lại đi cứu Trần Nhi, mang ta đi với, ta nhất định sẽ không gây phiền phức cho các ngươi đâu.” Nam Cung Dực đến xem vết thương của Thẩm Kỳ Nhi, cậu ta liền túm lấy tay áo hắn hỏi.

“Lần trước đi cứu không thành công, cho nên không thể lỗ mãng xúc động được, lần này phải chuẩn bị kế hoạch chu đáo mới có thể hành động, muốn một lần đem Mặc Trần cứu ra, cho nên hiện tại vẫn chưa hành động.” Nam Cung Dực lại lần nữa đánh tan hi vọng của Thẩm Kỳ Nhi.

“Vậy phải đợi bao lâu, lại tiếp tục như vậy Trần Nhi sẽ rất nguy hiểm, bây giờ chúng ta liền hành động, có thể thử một lần, biết đâu lại thành công thì sao.” Kỳ Nhi khẩn cấp muốn đi cứu Mặc Trần.

Nam Cung Dực thấy Thẩm Kỳ Nhi gấp gáp như vậy có chút đau lòng, hắn đè hai vai y lại: “Ngươi bây giờ chịu khó dưỡng thương cho tốt chính là giúp đỡ tốt nhất với chúng ta rồi, chờ lúc thương thế ngươi lành thì Mặc Trần cũng đã được cứu về rồi, đến lúc đó hai người có thể gặp nhau. Cho nên nhiệm vụ lớn nhất hiện giờ của ngươi chính là nghỉ ngơi thật tốt.”

“Ta không cần nghỉ ngơi, ta muốn đi cứu Trần Nhi.” Nói xong liền muốn xuống giường. (beta: tui mệt quá đi làm đc gì mà cứ đòi đi)

“Ta đã sai người canh giữ nơi này, ngươi muốn đi ra ngoài cũng không được, cho nên nghĩ cũng đừng nghĩ. Đêm nay ta lại đến thăm ngươi.” Nam Cung Dực nói xong liền đi ta ngoài, để lại mình Thẩm Kỳ Nhi ở phía sau lớn tiếng kêu gào: “Nam Cung Dực ngươi chờ đó, chờ thương thế của ta tốt lên, Trần Nhi trở lại ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Nam Cung Dực làm như không nghe thấy mà tiếp tục bước đi.

“Lãnh Dạ đâu rồi, Lãnh Dạ đi đâu?” Mặc Sĩ Lân Hiên có chút vội vàng hô lớn.

Chuyện Mặc Trần bị bắt không cứu được đã đủ khiến hắn sứt đầu mẻ trán rồi, tiếp đó thư của Vưu Đa Lợi gửi đến lại khiến hắn tiến thoái lưỡng nan, bây giờ vào thời điểm mấu chốt này Lãnh Dạ lại không thấy đâu, tâm tình của Mặc Sĩ Lân Hiên phiền muộn tới cực điểm.

“Lân Hiên, có binh sĩ báo lại đêm qua Lãnh Dạ dắt Truy Tuyết ra ngoài, hắn nói là không ngủ được nên dắt ngựa đi dạo, đến giờ vẫn chưa trở về.” Nam Cung Dực vừa từ chỗ Thẩm Kỳ Nhi đi ra liền tới đây, nhấc rèm lên vừa tiến vào vừa nói. (vanthulau.wp.com)

“Buổi tối dắt ngựa ra ngoài đi dạo?” Mặc Sĩ Lân Hiên nghe xong nghi hoặc hỏi.

Nam Cung Dực trả lời: “Ta cũng cảm thấy kỳ quái, Lãnh Dạ không giống như người sẽ làm việc này, hơn nửa đêm đi ra ngoài dạo cái gì.”

Nhất định có vấn đề, Mặc Sĩ Lân Hiên cùng Nam Cung Dực đều nghĩ vậy.

“Mặc Sĩ tướng quân, Vưu Đa Lợi tướng quân Hung Nô cầu kiến.” Một binh sĩ báo lại.

“Cái gì? Vưu Đa Lợi? Hắn đến một mình sao?” Nam Cung Dực khó hiểu hỏi.

Binh sĩ trả lời: “Hắn còn dẫn theo một người, thoạt nhìn vô cùng gầy yếu.”

Mặc Sĩ Lân Hiên càng thêm nghi ngờ, hắn cùng Nam Cung Dực nháy mắt cùng đứng lên, cau mày nói: “Để cho hắn vào, ta ngược lại muốn xem xem hắn định giở trò gì.”

Binh sĩ lĩnh mệnh rời đi. Lát sau Vưu Đa Lợi tiến vào, theo sau là một người nhu nhược, Mặc Sĩ Lân Hiên ngầng đầu vừa nhìn, đột nhiên mở to hai mắt đứng lên ôm lấy người đó.

“Trần Nhi, Trần Nhi, là ngươi sao? Ngươi rốt cục trở về rồi.”

Mặc Trần nghe thấy thanh âm vẫn mong nhớ, trong lòng vô cùng đau đớn, liền khóc như vỡ đê. Cậu ôm chặt lấy bả vai người khiến mình an tâm, sau khi phát ra thanh âm “Lân Hiên” vạn phần ủy khuất, trong lòng buông lỏng liền té xỉu trong lòng Mặc Sĩ Lân Hiên.

“Trần Nhi, Trần Nhi! Ngươi đừng dọa ta, mau tỉnh lại đi! Trần Nhi!”

Mặc Sĩ Lân Hiên lo lắng gọi, sau đó vội vàng ôm cậu đặt lên giường, trong miệng lại lẩm bẩm tựa như an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì rồi, ngươi ngàn vạn lần đừng dọa ta.”

Quay lại hét lớn với lính canh bên ngoài: “Nhanh đi gọi quân y, nhanh lên!”

Lát sau quân y đến xem, nói là vì cảm xúc vẫn luôn khẩn trương, thần kinh đột nhiên được thả lỏng dẫn đến tình trạng ngất xỉu, vẫn không đáng ngại, ngủ một giấc thì sẽ tỉnh lại.

Nam Cung Dực nói muốn báo cho Thẩm Kỳ Nhi một tiếng rồi đi ra ngoài, để lại Vưu Đa Lợi cùng Mặc Sĩ Lân Hiên ở lại lều bàn bạc.

“Ta cũng không nói thêm cái gì, thủ hạ Lãnh Dạ của ngươi hiện đang ở chỗ ta, khuya hôm qua hắn đến tìm ta, nói nguyện ý lưu lại để ta thả Tô Mặc Trần, ta đã cùng hắn đạt thành hiệp nghị cũng tuân thủ lời hứa đem Tô Mặc Trần đưa về. Tuy rằng không thể nói là lông tóc vô thương, nhưng cũng không có ngược đãi hắn, chỉ là…”

“Ngươi làm gì với Trần Nhi?” Mặc Sĩ Lân Hiên lạnh lùng cắt đứt lời Vưu Đa Lợi, hung dữ nhìn hắn, phảng phất như muốn dùng ánh mắt giết chết hắn. (vanthulau.wp.com)

“Cũng không làm gì, chỉ là làm việc hắn có thể làm thôi.” Vưu Đa Lợi không để ý nói.

“Ngươi!” Mặc Sĩ Lân Hiên nghe vậy hung hăng đánh về phía Vưu Đa Lợi, Vưu Đa Lợi ngăn hắn lại nói: “Điều ngươi nên làm nhất bây giờ là chiếu cố tốt Tô Mặc Trần, mà không phải là cùng ta động thủ. Thời gian ta ở đây với ngươi quá lâu, quốc gia của ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Về chuyện phu nhân của ngươi ta thật sự xin lỗi, nhưng dưới tình huống đó ta nhất định sẽ làm như vậy. Nếu ngươi có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước ta đồng ý làm bằng hữu với ngươi, ta rất thưởng thức ngươi. Hơn nữa ta sẽ lập tức lui binh không xâm phạm Trung Nguyên, về chuyện này chúng ta có thể ký kết hiệp nghị.” Vưu Đa Lợi khiêm nhường mà không mất bá khí nói.

Mặc Sĩ Lân Hiên cũng không phải người bất cận nhân tình, nếu không phải có chuyện của Mặc Trần có lẽ hai người có thể trở thành bằng hữu. Kỳ thật hắn cũng rất thưởng thức Vưu Đa Lợi, có cảm giác hòa hợp. Nhưng dính đến chuyện của Mặc Trần, Mặc Sĩ Lân Hiên vẫn là rất để ý.

“Ta sẽ cùng ngươi ký khế ước, dù sao hai nước không tiếp tục đối chiến đối với song phương đều có lợi, hơn nữa mong muốn lúc đầu của Lãnh Dạ ngoài cứu Mặc Trần chính là muốn hai nước đình chiến, điều này đối với người dân vô tội của hai nước là một việc tốt. Nhưng ta cũng không vì lời ngươi nói hay vì chuyện này mà thay Mặc Trần tha thứ cho ngươi, ngươi nợ chúng ta. Mà ta cũng nợ Lãnh Dạ.” Ánh mắt Mặc Sĩ Lân Hiên lạnh như băng.

“Tùy ngươi, mục đích hiện tại của ta là đoạt được Lãnh Dạ. Hơn nữa chúng ta cũng không phải nhất định phải đoạt được thiên hạ, chúng ta cũng có cuộc sống cùng thói quen của mình, cho dù không có chiến tranh cũng vẫn là như thế, không có sự khác biệt quá lớn. Ta muốn ngươi cũng hiểu rõ chuyện này đối với ngươi, đối với Nguyên Vũ quốc của các ngươi mà nói là việc không thể tốt hơn, các ngươi cũng sẽ không thua thiệt.” (vanthulau.wp.com)

“Chỉ cần ký kết hiệp nghị, ngày mai ta sẽ trở về thông báo cho các binh sĩ chuẩn bị thu thập, thu thập xong liền lập tức lui binh, hơn nữa ta sẽ thuyết phục quốc vương về sau không tiếp tục xâm lấn Trung Nguyên.” Vưu Đa Lợi nói tiếp.

“Được, bây giờ liền ký. Còn có, kỳ thật trong lòng ta cũng rất thưởng thức ngươi, nếu như chúng ta không phải ở hai phía đối lập, ngươi không làm chuyện đó với Mặc Trần, có lẽ chúng ta sẽ thành huynh đệ tốt, nhưng hiện tại ta sợ Mặc Trần sẽ có khúc mắc.” Mặc Sĩ Lân Hiên nói.

Vưu Đa Lợi nghe xong nói: “Ta có thể hiểu được, ta xin lỗi các ngươi lần nữa.”

Hai người đạt được nhận thức chung liền ký hiệp nghị, Vưu Đa Lợi đứng dậy cáo từ. Lúc tiễn Vưu Đa Lợi ra ngoài quân doanh, Mặc Sĩ Lân Hiên vỗ vai Vưu Đa Lợi dặn dò: “Chiếu cố tốt Lãnh Dạ.”

Vưu Đa Lợi cũng không yếu thế đáp lời: “Đó là đương nhiên.” Nói xong xách roi rời đi.