Ý Trần Thiên

Chương 12: Không bỏ




“Ta đổi xong y phục rồi, chúng ta đi thôi.” Mặc Trần vui sướng nói.

Mặc Sĩ Lân Hiên một đường nắm tay Mặc Trần đi lại trên đường cái, đi tới sạp hàng bán mứt quả xâu lần trước đi dạo qua, quả nhiên, Mặc Trần nhìn thấy liền muốn ăn, ai bảo cậu là người mang thai nên thích ăn chua. Mặc Trần vẫn là rất thẹn thùng mở mắt to ngập nước nhìn Mặc Sĩ Lân Hiên, nhưng lần này không đợi cậu mở miệng, Mặc Sĩ Lân Hiên cũng đã hướng ông chủ mua hai xâu. Mặc Trần vui vẻ nhận lấy, kiễng chân hôn nhẹ một cái trên mặt Mặc Sĩ Lân Hiên, nhỏ giọng nói cảm ơn, liền đỏ mặt nhanh chóng tách ra. Mặc Sĩ Lân Hiên bước hai bước dài đuổi theo, lại lần nữa nắm tay Mặc Trần tiếp tục đi về phía trước, Mặc Trần lại ngọt ngào đỏ mặt.

Đi được chốc lát, Mặc Sĩ Lân Hiên như là nghĩ tới điều gì, nói với Mặc Trần: “Đi, chúng ta đi mua một ít đồ dùng cho bảo bảo.”

“Nhưng mà, nhưng mà bảo bảo còn rất lâu mới ra đời, không cần gấp gáp như vậy a.” Mặc Trần kỳ quái hỏi.

“Mua sớm mua muộn thì cũng phải mua. Đi thôi.” Nói xong, liền nắm tay Mặc Trần kéo đi. Kỳ thật, trong lòng Mặc Sĩ Lân Hiên còn có một câu: Ta sợ thời điểm bảo bảo sinh ra, ta không có cơ hội ở tại bên người các ngươi. Chỉ là hắn còn không nghĩ nên nói thế nào với Mặc Trần cho tốt, lại sợ cậu lo lắng, cho nên cũng không nói gì. Mặc Trần cứ như vậy một mạch bị Mặc Sĩ Lân Hiên đưa tới nơi chuyên chế tác quần áo và trang sức cho Mặc Sĩ phủ- Khánh Tường cư. Sau khi vào cửa hàng, lão bản Khánh Tường cư tự mình ra phục vụ, Mặc Sĩ Lân Hiên chỉ nói là nội tử (chỉ người vợ) có thai, cần đặt mấy bộ quần áo trẻ con và trang sức, lão bản hiểu rõ liên tục đồng ý. Đợi một lúc, Mặc Sĩ Lân Hiên định đưa Mặc Trần rời đi, Mặc Trần lại không chịu đi. Mặc Sĩ Lân Hiên hỏi cậu làm sao, Mặc Trần rất chân thành hỏi: “Ông chủ biết làm loại quần áo nào sao? Không biết là nam hài hay nữ hài làm sao bây giờ? Cũng không biết bảo bảo nhỏ… Ta, ta…”

Mặc Sĩ Lân Hiên nghe xong, nhu hòa đặt hai tay lên bờ vai Mặc Trần, mặt mày tràn đầy ôn nhu nói; “Ông chủ nhiều năm làm y phục như vậy, cái gì nhỏ trong lòng hắn đều hiểu rõ. Về vấn đề nam hài hay nữ hài, để cho hắn nam nữ đều làm là được rồi. Ngươi cũng đừng có lo lắng những vấn đề này nữa.”

“Cái kia, còn muốn làm giày sao? Ta thích cái này.” Mặc Trần vừa nói vừa chạy đến trước cái giá đỡ trưng bày giày hàng mẫu, cầm lên một đôi giày thêu nhỏ màu xanh nhạt. Đó là một đôi hài nam nữ đều mang được: màu sắc đẹp, kiểu dáng cũng mới lạ, bản hình đáng yêu, khó trách Mặc Trần sẽ thích.

“Được được được, nhất định bảo ông chủ làm thật tốt.” Mặc Sĩ Lân Hiên sủng nịch vuốt cái đầu nhỏ của Mặc Trần nói.

“Ân.” Mặc Trần vui vẻ liên tục gật gật đầu.

Rời khỏi Khánh Tường cư cũng sắp đến thời gian dùng bữa trưa, Mặc Sĩ Lân Hiên mang Mặc Trần tiến vào Bát Bảo lâu. Lần này đến tâm tình cùng lần trước thật đúng là không giống nhau. Vẫn còn nhớ rõ lần trước đến, cậu còn rất sợ hắn, cái gì cũng không dám nói, không dám làm. Mặc Sĩ Lân Hiên mang Mặc Trần lên lầu hai, hai người không hẹn mà cùng đi tới vị trí giống lần trước, đáng tiếc lần này đã có người ngồi rồi. Mặc Sĩ Lân Hiên để Mặc Trần đứng tại chỗ chờ một lát, bản thân thì đi đến trước bàn đó. Không biết Mặc Sĩ Lân Hiên nói gì với họ, một lát sau họ liền đứng lên, đổi một cái bàn khác, cũng may thức ăn còn chưa mang lên, nếu không đổi bàn sẽ rất phiền toái. Sau khi Mặc Sĩ Lân Hiên gọi Mặc Trần qua ngồi vào chỗ, cậu tò mò hỏi: “Huynh vừa nói gì với bọn họ đó?”

Mặc Sĩ Lân Hiên hơi câu khóe miệng, lộ ra một nụ cười tà mị nói với Mặc Trần: “Ta nói là, hôm nay ta mang tiểu kiều thê đi ăn mừng có tin vui, phiền bọn họ đem vị trí đó tặng cho ta, nếu không, tiểu thê tử của ta về nhà lại náo loạn hờn dỗi.” Mặc Trần nghe xong, dùng nắm tay nhỏ khí lực không lớn đánh liên tục vào ngực Mặc Sĩ Lân Hiên.

(Lăng Nhi: ta nói, a Hiên đừng gian vậy chứ, đổ lỗi cho Trần nhi là ko đk:v Hiên: *lườm* Lăng Nhi: *xách dép chạy*)

Thức ăn đều chọn vài món thanh đạm giống lần trước, cũng không quên gọi thêm một phần quế hoa cao. Một lát sau, đồ ăn mang lên rồi, Mặc Trần vui vẻ bắt đầu ăn. Bởi vì ăn hết mình, ngay cả đồ ăn dính trên miệng cũng không biết. Mặc Sĩ Lân Hiên nhẹ nhàng lau giúp Mặc Trần, lại sờ đầu Mặc Trần nói: “Ngoan, ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn.”

“Ừ.” Mặc Trần ngẩng đầu tặng Mặc Sĩ Lân Hiên một nụ cười đáng yêu.

Thấy Mặc Trần như vậy, trong mắt Mặc Sĩ Lân Hiên tràn đầy sủng nịch cùng yêu say đắm, ôn nhu như nước, nhưng lại có chút không nỡ. Mặt khác trong lòng Mặc Sĩ Lân Hiên là một phen đắng chát, ta sao có thể bỏ xuống một người bộ dạng đơn thuần đáng yêu lại sơ ý như vậy, cứ như vậy mà đi?