Y Tiên Thiểu

Chương 962: Huyền Mệnh Trạng (2)




- Ân.

Tùy Qua khẽ gật đầu, nói:

- Là ta suy nghĩ không chu toàn, dùng thanh danh và truyền thừa mấy ngàn năm của Nam Cung thế gia, tất nhiên là có chút thủ đoạn. Nhưng mà cây cao đón gió, Nam Cung thế gia nếu đường hoàng ương ngạnh, như vậy tích lũy cừu hận những năm qua khẳng định không ít a.

- Tiên sinh ý muốn khu hổ nuốt sói?

Tiết Như Tư dường như hiểu suy nghĩ của Tùy Qua, nói:

- Nhưng mà người tọa trấn Nam Cung thế gia vẫn còn tồn tại, cho dù là cừu gia của bọn họ cũng phải suy nghĩ trước khi làm, cũng chưa chắc có đảm lượng này.

- Đảm lượng loại vật này cũng không phải cố định.

Tùy Qua khẽ cười nói:

- Có chút thời điểm, sắc đảm có thể bao thiên. Có chút thời điểm, rượu mạnh cũng có thể tăng thêm lòng dũng cảm. Nhưng mà, chính thức có thể tăng đảm lượng là ‘ tiền ’. Bởi vì cái gọi là trọng thưởng ất có dũng phu, chỉ cần khai ra cái giá đủ cao, đừng nói là người Nam Cung thế gia, cho dù là môn nhân tông môn lánh đời cũng có người cam tâm đi giết. Nhất là những người có thù oán với người Nam Cung thế gia.

- Tiên sinh cao minh!

Tiết Như Tư vui vẻ nói:

- Dùng tiên sinh ra tay xa xỉ, muốn phát động một ít dũng phu, tử sĩ gây phiền toái và hỗn loạn cho Nam Cung thế gia cũng không phải chuyện khó.

- Không chỉ có như thế.

Tùy Qua nói ra:

- Không những phát động cừu nhân của Nam Cung thế gia ra tay, còn có thể vận dụng ‘ sát thủ ’ nha. Từ xưa đến nay, hai nghề nghiệp cổ xưa nhất thế gian chính là kỹ nữ và sát thủ, ta không tin trong giới tu hành không có tổ chức sát thủ.

- Tiên sinh là ý định khai giá ‘ huyền mệnh trạng ’?

- Huyền mệnh trạng? Treo giải thưởng thế nào?

Tùy Qua nói ra.

- Không sao, chỉ cần vấn đề có thể dùng tiền giải quyết, đều không phải là vấn đề lớn. Nhưng mà huyền mệnh trạng có lai lịch gì?

- Huyền mệnh trạng là một loại hình thức treo thưởng. Vật này tuyên bố ở huyền mệnh nhai, mỗi khi tới ngày 7, 17, 27 thì lồng đèn huyền mệnh trạng sẽ xuất hiện trên Ai Lao Sơn, dưới đèn có một khối bảng hiệu, trên đó viết tên người và giá cả.

Tiết Như Tư giải thích.

- Ai Lao Sơn? Huyền mệnh nhai, có ý tứ.

Tùy Qua như có điều suy nghĩ, trong nội tâm nhớ tới Hùng Khai Sơn nói cách liên lạc với Yêu tộc chính là du hồn pha trên Ai Lao Sơn, vì vậy Tùy Qua lại hỏi một câu.

- Ai Lao Sơn có du hồn pha không?

- Tiên sinh!

Đám người Tiết Như Tư kinh hãi nói:

- Tiên sinh... Ai Lao Sơn vốn chính là một trong những hung địa nổi danh trong giới tu hành, nghe đồn thời xa xưa đã nhốt tuyệt đại hung nhân ở đó, cho nên oán khí tích lũy, cho nên gọi là Ai Lao Sơn. Về sau nơi này biến thành vùng đất hỗn loạn, rồng rắn lẫn lộn, mà du hồn pha mà ngài nói, người tu hành bình thường không dám tới gần, bởi vì nghe đồn đó là địa bàn của Yêu tộc. Ai, tóm lại Tùy tiên sinh, cả Ai Lao Sơn không có nơi nào tốt cả.

- Không có sao.

Tùy Qua nói ra:

- Nếu chúng ta đã mở huyền mệnh trạng thì không thể không đi Ai Lao Sơn rồi.

Tiết Như Tư thấy Tùy Qua nói như thế, cũng không dám phản đối, chỉ nói:

- Tùy tiên sinh tu vị kinh thế hãi tục, tỷ muội chúng ta kính nể không thôi, nhưng tiên sinh vẫn phải cẩn thận mới tốt.

- Đây là tự nhiên.

Tùy Qua nói ra:

- Nếu thời gian là ngày 7, chúng ta cũng không cần vội vã đi hung địa Ai Lao Sơn, các ngươi có nơi an tĩnh nào không, ta muốn tĩnh tâm chuẩn bị một chút.

- Vâng.

Tiết Như Tư nói:

- Hoa Điệp Cốc tạm thời đã hủy, hơn nữa Hoa Điệp Cốc cũng không phải nơi thanh tĩnh chính thức, Tùy tiên sinh muốn tĩnh tu hai ngày thì chúng ta có một bằng hữu, chỗ của nàng tuyệt đối thanh tĩnh đấy.

- Tốt.

Tùy Qua gật đầu, hắn tin tưởng nghê thường thất tiên tử còn không có đảm lượng tính toán hắn.

Hơn nữa từ biểu hiện của nghê thường thất tiên tử thì bảy người này xem như triệt để ném lên người hắn rồi.

Bằng hữu của nghê thường thất tiên tử ở cách Hoa Điệp Cốc cũng không tính quá xa, nhưng mà chỗ này không phải dễ tìm, bởi vì trận pháp ở lối vào chính là một chỗ bùn nước, đối với người tu hành mà nói đây chính là nơi dơ bẩn.

Ai biết trận pháp mở ra, sau khi tiến vào trong đó thì hoàn cảnh đã khác.

Bằng hữu của nghê thường thất tiên tử cũng ở trong sơn cốc, nhưng mà trong sơn cốc này tất cả đều là thúy trúc, trong sơn cốc có dòng suối nhỏ ngăn cách, hai bờ có cây trúc xanh biếc, ở giữa sơn cốc quả nhiên cho người ta cảm giác sầu u, hơn nữa hình thành nét đối lập tương phản với bùn nước bên ngoài, cho thấy chủ nhân nơi này có phẩm chất gần bùn nhưng không nhiễm bùn.

Nhưng mà người như thế, vì sao lại làm bằng hữu với nghê thường thất tiên tử chứ?

Mấy người tiến vào trong sơn cốc, lại không có tùy tiện xông vào sâu trong sơn cốc, dù sao cũng là bằng hữu, cũng nên tuân thủ quy củ của chủ nhân, ít nhất cũng phải biểu hiện ra lễ tiết mới được. Cho nên Tùy Qua cũng cùng nghê thường thất tiên tử đứng ở tại chỗ chờ chủ nhân đi ra.

Ba! Ba! Ba! Ba!

Tiếng nước liên tiếp vang lên trong rừng trúc.

Đây là âm thanh tiếng nước chân trong nước, nhưng mà vô cùng dễ nghe, giống như âm nhạc vậy, Tùy Qua nhìn qua nhưng lại tưởng tượng, đôi chân kia đạp vào nước chẳng khác gì đó hoa sen.

Lợi hại!

Trong lòng Tùy Qua thầm khen một tiếng, cũng không phải bởi vì tu vị của đối phương, trên thực tế tu vị người tới chỉ là Tiên Thiên hậu kỳ, dùng tu vị của Tùy Qua hiện tại cũng chẳng lọt vào mắt, Tùy Qua khen là người tu hành này rất tinh xảo, rất tròn đầy, dùng tục ngữ nói, người này rất có "Tuệ căn ", rất có thiên phú tu hành.

Quả nhiên sau một lát một thiếu nữ mặc đạo bào, tay cầm phất trần, búi tóc đạo cô xuất hiện trước mặt Tùy Qua, thiếu nữ khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bước đi trên mặt nước quả nhiên có khí chất gần bùn không nhiễm bùn. Thiếu nữ nhìn qua Tùy Qua, dường như bởi vì nghê thường thất tiên tử mang Tùy Qua tới thì cảm thấy không vui, nhưng mà trên mặt vẫn làm ra biểu lộ bình thường, lạnh nhạt nói:

- Mấy vị tỷ tỷ, các ngươi biết rõ ta không thích có người lạ tới đây.

Tiết Như Tư vội vàng nói:

- Trúc muội muội, vị Tùy tiên sinh này chính là người tao nhã, quả quyết sẽ không ô chỗ của ngươi. Nhưng mà mấy người chúng ta hạ thấp tư thế, hy vọng không có quấy rầy muội muội thanh tu. Ai, đó cũng là do Hoa Điệp Cốc của chúng ta bị hủy rồi.

- Mấy vị tỷ tỷ có ân với ta, há có thể tính toán là quấy rầy.

Nữ đạo cô nói.

- Huống chi, các tỷ tỷ chưa bao giờ mang người tới đây, chắc hẳn vị tiên sinh này là nhã sĩ, xin mời vào trong.

Sâu trong u cốc, thấp thoáng trong biển trúc xuất hiện con đường nhỏ cũ kỹ.

Trước lối vào đạo quan có một mộ phần, nó vô cùng khiến người ta chú ý tới.

Tùy Qua nhìn qua ngôi mộ, lại nhìn mộ bia biết:

- Ân sư Trúc Vân cư sĩ chi mộ.

Chữ trên bia mộ mang theo ý thống khổ vô hạn, Tùy Qua đi tới trước phần mộ, chắp tay trước ngực hơi thi lễ.