Nơi này là trung xu chỉ huy của tổ tám Long Đằng.
Bên trong phòng họp, Tang Thiên triệu tập tám vị tổ trưởng khác, mở ra một cuộc hội nghị trọng yếu.
Trên màn hình sau lưng Tang Thiên, xuất hiện một hình ảnh thật hoành tráng.
Chủ đề của Tang Thiên bắt đầu từ hình ảnh này.
- Các vị, trước tiên nói rõ, đây không phải hình ảnh bị PS qua đâu.
Ngữ khí của Tang Thiên thật nghiêm túc:
- Chư vị đang ngồi đều là tu hành cao thủ, nói vậy không cần tôi nói cũng biết điều này ý nghĩa như thế nào. Bát tổ trưởng, tin tức này là do tổ các anh làm ra, anh giải thích đi.
Bát tổ trưởng, Ứng Long lão đại Diệp Phong là một đại thúc trung niên, chừng hơn ba mươi, nhưng bởi vì thủ hạ của hắn đa số không có dị năng, chỉ giỏi về máy tính cùng thiên tài điệp báo, cho nên hắn vì làm tốt quan hệ với thuộc hạ, ăn mặc thật thời trang, kiểu tóc thật khốc, nhìn như ngọn lửa, nhưng hắn lại mặc áo Tôn Trung Sơn, hơn nữa còn mang giày cứng lưu hành, càng có chút chẳng ra gì cả. Lúc này hắn đứng lên, thật nghiêm túc nói:
- Nhắc lại một lần, đây không phải đám dưới tay tôi nhàm chán mà ps ra tới, cũng không phải đặc hiệu máy tính, đây là thiên địa dị tượng xuất hiện trên Minh Kiếm sơn, dùng thuật ngữ chuyên nghiệp của tu hành giới, có thể xưng là “trời sinh dị tượng – Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ”. Mà hình ảnh này rất có thể đại biểu cho việc có một tu hành hoàng giả mộc hệ sinh ra, mà người này mọi người cũng không cần đoán, hắn tên là Tùy Qua. Cảm tạ cửu tổ trưởng đã trước tiên đem hắn kéo vào Long Đằng chúng ta, thật sự là lập công lớn!
Ánh mắt của mọi người nhìn qua Lạc Thanh Liên.
Nhưng trên mặt Lạc Thanh Liên không tia phản ứng, thản nhiên nói:
- Chủ yếu vẫn là công lao của Tang lão đại.
- Việc này tôi cũng không dám kể công.
Tang Thiên cười nói:
- Trước đó Lạc tổ trưởng liên thủ với Tùy Qua trừ đi Bạch Lang Nhân Ma cùng Huyền Cốt lão ma, phối hợp ăn ý, có thể nói là án lệ kinh điển. Lại nhắc tới, hai vị đều là thiên tài, trong khoảng thời gian ngắn đều đột phá âm dương cảnh, song song đột phá, thật sự là không sai ah!
Lạc Thanh Liên nghe xong lời này, trong mắt hiện lên một tia u oán.
Mà lục tổ trưởng Trần Mã Khả lại nói:
- Lạc tổ trưởng, cô thật không hiền hậu đi? Lại đột phá âm dương cảnh? Nói vậy lục tổ trưởng như tôi ngược lại biến thành người có tu vi lót đáy? Điều này không thể được, đây chẳng phải cần bài danh lại hay sao?
- Trần tổ trưởng, đừng thay đổi chủ đề.
Tang Thiên nói:
- Diệp tổ trưởng nói rất đúng, hiện giờ Tùy Qua xem như là một phần tử của Long Đằng chúng ta. Hơn nữa chúng ta cùng hắn lại có quan hệ hợp tác. Dưới tình huống như vậy đối với Long Đằng chúng ta là một chuyện tốt, có thể thả ra tin tức này. Ân, lập tức thả ra đi, để cho người ta cũng biết Tùy Qua là khách khanh của Long Đằng chúng ta.
- Tang lão đại, không đến mức vậy chứ, Long Đằng chúng ta không cần dính quang của người khác đi.
Ở giữa truyền ra một thanh âm trung tính. Người này ngồi trong góc, nếu nàng không nói lời nào sẽ bị người cơ hồ xem nhẹ sự tồn tại của nàng, bởi vì nàng là người không có tồn tại cảm.
Hoặc là nàng căn bản không phải người, mà là u linh, không thể phát hiện, còn là trí mạng.
Nếu như nói Trần Mã Khả là nam nhân có vẻ đẹp như nữ nhân, vậy vị ngồi ở nơi kia lại là nữ nhân có vẻ đẹp nam nhân.
Cơ hồ người trong Long Đằng đều xem nàng là nam nhân, không phải vì nàng có khuôn mặt giống nam nhân, mà bởi vì thanh âm của nàng thật trung tính, thậm chí khuynh hướng nam nhân, trọng yếu hơn chính là trong khi chiến đấu nàng còn ác hơn nam nhân, càng thêm huyết tinh, đối đãi địch nhân càng thêm tàn khốc. Nhưng khi nàng ẩn giấu, lại giống như u linh, tới vô ảnh đi vô tung.
Cho nên người của Long Đằng luôn cho rằng trong chín tổ trưởng của Long Đằng, chỉ có một nữ nhân, chính là Lạc Thanh Liên. Mà vị tam tổ trưởng, lão đại của Ảnh Long Nguyễn Tử U lại không ai để ý tới.
Nhưng làm tổ trưởng tổ ám sát Ảnh Long, thực lực Nguyễn Tử U tuyệt đối là nhất lưu, cho nên nàng thập phần cao ngạo. Bởi vậy nghe ngữ khí của nàng tựa hồ cũng không thích Tùy Qua. Đương nhiên nàng không ủng hộ việc Tang Thiên nâng cao địa vị của Tùy Qua.
- Thú vị, Nguyễn tổ trưởng rất ít phát biểu trong hội nghị.
Tang Thiên nói:
- Long Đằng không cần dính quang của ai. Tùy Qua vốn là khách khanh Long Đằng, đây là sự thật. Huống chi chúng ta phóng tin tức ra ngoài, thật sự không phải mượn dùng danh nghĩa của hắn nhấc lên thanh danh cho Long Đằng, mà là muốn người trong tu hành giới đều biết Tùy Qua là người của Long Đằng, ai dám gạt bỏ hắn trước khi hắn trưởng thành, chính là đối lập với Long Đằng! Đối lập với Tang Thiên này!
- Lão đại, có cần vậy sao?
Tứ tổ trưởng Cổ Phong nói:
- Cao thủ tu hành giới chẳng lẽ sẽ vô duyên vô cớ ra tay với hắn hay sao? Nhưng dù vậy tôi nghe nói sau lưng của hắn không phải có người sao?
- Phải đó. Nghe nói nữ ma đầu sau lưng Tùy Qua hết sức lợi hại, hắc.
Trần Mã Khả xen vào một câu.
- Tạm thời không đề cập tới người sau lưng Tùy Qua.
Tang Thiên nói:
- Nhưng lần này Tùy Qua gợi ra thiên địa dị tượng tất nhiên sẽ khiến cho cả tu hành giới chú ý. Hơn nữa chỉ khi nào nguy cơ buông xuống, mỗi khi gặp thiên địa đại biến sẽ có người ứng kiếp xuất hiện. Bởi vậy tôi tính ra thiên địa đại kiếp nạn rất có thể buông xuống, chúng ta bảo hộ Tùy Qua, khi ứng phó thiên địa đại kiếp nạn mới có lợi thế sung túc bảo hộ người thế tục. Ở trong điểm này mục tiêu của chúng ta cùng hắn là nhất trí.
- Thì ra là thế, lão đại thật sự nhìn xa trông rộng.
Trần Mã Khả nói.
Cổ Phong hòa thượng khẽ gật đầu, cho rằng lời này của Tang Thiên có lý.
Tu hành giới.
Bên trong một động phủ tiên gia cổ sơn vô danh, động phủ vốn tối đen một mảnh đột nhiên phát sáng lên.
Trong động phủ, tiên các lâu thai, thác nước cảnh vật đều có, là một thiên địa khác.
Bên trong có một dãy tử trúc lâm, trong tử trúc lâm một hắc y tăng nhân lăng không xếp bằng, như phật đà vừa bừng tỉnh, tăng nhân đột nhiên mở mắt, hai đạo kim quang bắn ra, miệng tuyên phật hiệu:
- Nam mô a di đà phật! Đạo giáo lại có hoàng giả hiện thế, bần tăng là đệ tử Phật giáo, xem ra thời gian xuống núi sắp đến. Chờ lúc bần tăng phá quan, chính là ngày đồ hoàng!
Theo sau động phủ lại lâm vào bóng tối.
Sau khi đột phá âm dương cảnh, cuộc bao vây Minh Kiếm sơn biến thành “Minh Kiếm sơn đại thắng”.
Đối với những tu hành thế gia trong đại quân thảo phạt, Tùy Qua không diệt sát bọn họ, bởi vì hắn không phải sát nhân cuồng, huống chi giết những người đó hắn cũng không chiếm được bao nhiêu ưu đãi. Ở trong mắt Tùy Qua, những tu hành thế gia kia chỉ là một nhóm “tu giả nghèo” mà thôi. Huống chi lưu trữ những người này có thể làm cho Ngu Kế Đô càng thêm đau đầu.
“Đại quân chinh phạt” quỳ trước mặt Tùy Qua, chuyện này người nào cũng đều biết.