Cùng lúc đó trên hai tay Tùy Qua bắt đầu xuất hiện thanh sắc hoa văn, nhìn qua như vân gỗ!
Thân thể xuất hiện biến hóa quỷ dị như thế, Tùy Qua không chút kinh ngạc ngược lại vẻ mặt vui mừng, thấp giọng nói:
- Mộc Hoàng Giáp Trụ! Thì ra là thế.
Hơn nữa giờ này khắc này, Tùy Qua rốt cục hiểu được chỗ cao minh của Thần Nông Tiên Thảo Quyết nhập thảo mộc mà đắc đạo, cũng rốt cục cảm nhận được Tiên Viên chân nhân kỳ tài ngút trời, hung la vạn tượng.
Thần Nông Tiên Thảo Quyết từ lúc ban đầu tu luyện tôi thể kỳ, chỉ hấp thu nguyên khí của thảo mộc, chỉ tu luyện chân khí mộc hệ.
Tùy Qua vốn tưởng rằng tu luyện mộc hệ chân khí chỉ vì thuận tiện gieo trồng linh thảo, thuận tiên thi triển châm pháp Ất Mộc Thần Châm, nhưng giờ phút này Tùy Qua mới chính thức cảm nhận được chỗ thần diệu của nó.
Một người tu hành, đi tới âm dương cảnh cương khí sẽ sinh ra linh tính, cương khí phẩm chất cao sẽ sản sinh áp chế với phẩm chất thấp. Mà cương khí có thuộc tính thuần chính nhất, trải qua âm dương cảnh biến chất, sẽ trở thành “Hoàng giả cương khí” phẩm chất cao nhất, chẳng những có được lực áp chế tuyệt đối với cương khí cùng loại, hơn nữ còn có một kỹ năng đặc thù.
Hoàng giả, hiệu lệnh thiên hạ không dám không theo! Hoàng giả cương khí có thể hiệu lệnh nguyên khí đồng loại trong thiên địa vì nó sử dụng! Hơn nữa cảnh giới càng cao, loại kỹ năng này càng thêm rõ ràng!
Nghe đồn đãi một trong ngũ đế thời viễn cổ là Thanh Đế, thậm chí có thể hiệu lệnh toàn bộ thảo mộc trong thiên hạ, nắm giữ sinh tử trong tay.
Đương nhiên hiện nay Tùy Qua chưa đạt tới cảnh giới như thế, thậm chí còn chưa tới một phần vạn. Nhưng Thần Nông Tiên Thảo Quyết đã giúp hắn đặt xuống trụ cột, khi trong cơ thể hắn cương khí bắt đầu phân hóa âm dương, có được linh tính, liền có thể chiếm được thảo mộc trong thiên địa thừa nhận, vân gỗ xuất hiện trên người hắn trải rộng hoa văn khắp toàn thân, không phải tẩu hỏa nhập ma mà là Mộc Hoàng Giáp Trụ, tương đương với thiên địa thảo mộc thần phục cùng ủng hộ cương khí mộc hệ trên người Tùy Qua.
Mộc Hoàng Giáp Trụ, được xưng giáp trụ của Thanh Đế, không phải người tu hành khổ luyện thì có thể tu thành, mà là khi đột phá cổ bình thiên địa cảm ứng, được thiên địa linh khí trong thiên địa cùng vạn vật chấp nhận mà có được, đây chính là phẩm chất đỉnh phong của cương khí mộc hệ!
Sau khi hiểu được tất cả chuyện này, dù chính bản thân Tùy Qua cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Trong lòng của hắn tràn ngập kính ngưỡng đối với Tiên Viên chân nhân.
Lúc này trong đầu óc Tùy Qua không biết vì sao hiện lên tâm ma Thánh Tổ, có lẽ bởi vì hai nhân vật này đều là tồn tại bí hiểm nhất mà Tùy Qua tiếp xúc. Nhưng cẩn thận so sánh một chút, Thánh Tổ tuy bố cục sâu xa, nhưng tựa hồ vẫn có dấu vết mà tìm theo, mà bố cục của Tiên Viên chân nhân, vô luận là Hồng Mông Thạch hay Mộc Hoàng Giáp Trụ đều không để lại dấu vết, thẳng tới giờ phút này mới có thể cảm giác được bố cục to lớn của hắn.
- Âm dương thuế biến, giáp trụ gia thân!
Tùy Qua đột nhiên hét lớn một tiếng, giống như sấm sét, chung quanh bộc phát thanh sắc quang mang mãnh liệt, tựa hồ muốn phân cao thấp cùng mộc linh khí trong thiên địa, hoặc như là cảm ứng ấm áp dung hợp cùng chúng nó.
Dưới hoàng hôn, thanh sắc quang mang càng thêm chói mắt.
Vô luận là người trên Minh Kiếm sơn, hay là đội quân chinh phạt của phường hội, lúc này đều nhìn thấy một cảnh tượng mà bọn hắn suốt đời khó quên.
Vì thế Phương Giám chỉ có thể quỳ rạp dưới đất, cũng không dám sản sinh ý nghĩ chạy trốn hay phản kháng trong lòng.
Theo sau, Tùy Qua đưa mắt nhìn những người khác sau lưng Phương Giám, Mộc Hoàng cương khí quanh thân lại gia tăng, Mộc Hoàng giáp trụ càng thêm chói mắt:
- Các ngươi đây? Muốn sống hay chết?
Cho đến bây giờ Tùy Qua vẫn chưa ra tay giết người, hắn muốn cho những người này biết, khuất phục sẽ không phải tử vong.
Trước tiên kinh sợ Phương Giám, sau đó uy hiếp những người khác, đây cũng là một loại chiến thuật.
Tùy Qua không trực tiếp làm kinh sợ những người khác, bởi vì tuy hắn có thể đánh bại họ, nhưng không thể đồng thời miểu sát họ, bởi vì họ không phải đạo sĩ mộc hệ, hắn không thể hoàn toàn trấn áp làm cho họ quỳ xuống như Phương Giám.
Vì thế hơn bốn mươi người đều lựa chọn quỳ xuống.
Không người nào phản kháng hay chạy trốn.
Những người này quỳ xuống, Tùy Qua mới đưa mắt nhìn tám người còn lại.
Ý đồ của Tùy Qua, tám người kia đều hiểu được. Nhưng rốt cục họ nên lựa chọn thế nào?
Phốc thông!
Trong đó một người giành trước, chủ động quỳ xuống.
Người này là Tạ Long Cung, bởi vì hắn đã hận Ngu Kế Đô thấu xương, chỉ vì sợ hãi sự lợi hại của hắn cho nên đành phải gia nhập “đại quân thảo phạt”. Nhưng hiện tại hắn sẽ không vì Ngu Kế Đô mà anh dũng hi sinh, cho nên hắn giành trước thần phục Tùy Qua.
- Tùy tiên sinh, tôi chỉ bị người bức bách! Tôi đã sớm kính đại danh của ngài từ lâu, không, là uy danh, uy danh của tiên sinh đã sớm vang dội tu hành giới, làm toàn tộc chúng tôi khâm phục không thôi, Tạ Long Cung đã sớm hận không thể phụng tiên sinh là chủ tử. Nhưng trở ngại phường hội hiếp bức, mới không thể không gia nhập hàng ngũ thảo phạt của phường hội, lòng ta rõ ràng như nhật nguyệt, thỉnh tiên sinh minh giám!
Tạ Long Cung là người đầu tiên quy hàng, tuy rằng những người còn lại đều khinh bỉ thái độ làm người của hắn, nhưng thầm nghĩ người này đi bước cờ thật tốt. Dù sao cũng đã quỳ xuống, mọi người đều không còn mặt mũi, lúc này người đầu tiên thần phục ít nhất sẽ chiếm tiên cơ, có thể được Tùy Qua xem trọng.
Về phần sau này Ngu Kế Đô làm sao thu thập bọn hắn, họ chưa có thời gian nghĩ tới, bởi vì cho dù Ngu Kế Đô có phẫn nộ, trả thù, đó cũng là chuyện ngày sau, mà nếu trước mắt không quỳ xuống thần phục, sẽ lập tức phải chết, không còn có ngày mai!
Chứng kiến “đại quân thảo phạt” thanh thế lớn của phường hội lại đồng loạt quỳ xuống, Tống Văn Hiên, Tống Thiên Húc cùng con cháu Tống gia quả thật bị kinh trụ hoàn toàn, cảm giác việc đang phát sinh trước mắt giống như cảnh trong mơ không chút chân thật. Vốn người của Tống gia còn tưởng rằng lần này sẽ bị tiêu diệt hoặc đại thương nguyên khí, lại không nghĩ tới chẳng những không bị thương một người nào, ngược lại còn làm “đại quân thảo phạt” của phường hội quỳ xuống, nhưng cũng làm mặt mũi họ dính quang.
Tùy Qua nhìn mọi người quỳ lên, mặc cho bọn hắn quỳ chừng mười phút, sau đó dừng ánh mắt trên thân nhóm người Phương Giám:
- Chín người các ngươi theo ta đi Minh Kiếm sơn. Những người còn lại quỳ ở đó!
Phương Giám, Lâm Lật như được đại xá, nhìn Tùy Qua quay lưng về Minh Kiếm sơn, lúc này mới dám đứng dậy ngự kiếm đi theo.
- Ta kháo! Thanh thế này rất mãnh liệt! Rất khí phách! Khí phách vô song! Bá vương ah…là thế!
Bên trong “Trạm quan sát khí tượng” phía tây thành phố Minh Phủ, Ngô Miện đưa mắt gắt gao nhìn hình ảnh trong màn hình, thật lâu không thể dời.