Tựa hồ tên tiểu tử chết tiệt đã bị thiên lôi đánh thành tro bụi!
Tây Môn Long thất thanh thở dài.
Không phải hắn thương hại cho Tùy Qua, mà là hắn cảm thấy đáng tiếc bảo bối của tiểu tử kia.
- Tây Môn Long, thật thất vọng sao?
Lúc này một thanh âm lạnh lùng nhưng quen thuộc vang lên sau lưng Tây Môn Long.
Chính là thanh âm của Tùy Qua!
Thằng nhãi này vẫn chưa chết!
Trái tim Tây Môn Long kinh hoàng, cảm giác sợ hãi lan khắp toàn thân. Hắn gian nan quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Tùy Qua đứng cách hắn chừng mười thước, thần thái sáng láng, tựa hồ thiên lôi vừa rồi không hề làm cho Tùy Qua có chút sứt mẻ. Mặt khác lúc này bổn mạng phi kiếm của hắn đã rơi vào trong tay Tùy Qua.
Phi kiếm trong tay Tùy Qua không ngừng chấn chiến, tựa hồ muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng mặc cho nó giãy dụa thế nào bàn tay Tùy Qua vẫn như Ngũ Chỉ Sơn, chặt chẽ khống chế phi kiếm, mặc cho Tây Môn Long dùng ý niệm gọi về cũng chẳng thấm vào đâu, không cách nào tránh thoát.
- Như thế nào, Tây Môn Long, ngươi muốn lấy lại bổn mạng phi kiếm của ngươi?
Tùy Qua khinh thường cười nói:
- Ngươi cho rằng còn có thể sao?
- Xú tiểu tử, ta giết ngươi!
Tây Môn Long phát ra mười đạo tiên thiên chân khí, trực tiếp chém về phía Tùy Qua. Hắn may mắn công hiệu của Huyết Cưu Tán vẫn còn, bằng vào chiến lực gấp hai của hắn hẳn là có thể vững vàng áp chế tiểu tử vừa mới trúc cơ thành công này.
- Hồ đồ ngu xuẩn!
Tùy Qua cười lạnh một tiếng, sau đó phun ra một đoàn tử khí, mạnh mẽ hấp xả.
Phi kiếm của Tây Môn Long bị “hút” vào người Tùy Qua.
- Súc sinh!
Tây Môn Long kêu gào, hai mắt phẫn nộ tựa hồ muốn liều mạng với Tùy Qua.
Tùy Qua chỉ chỉ phía dưới.
Mất đi bổn mạng phi kiếm, Tây Môn Long run rẩy, không còn cách ngự không phi hành, thân thể mạnh mẽ rơi xuống dưới.
Thân thể Tây Môn Long nặng nề nện xuống bờ sông, đem bờ sông tạp ra một hố sâu.
Máu tươi từ miệng Tây Môn Long điên cuồng bắn ra.
Bổn mạng phi kiếm bị Tùy Qua lấy đi, chẳng khác nào cắt đứt sinh mạng Tây Môn Long.
Đã không còn bổn mạng phi kiếm, hơn nữa từ trời cao rơi xuống, lúc này Tây Môn Long thật sự vô cùng hối hận, miễn cưỡng đứng lên, gượng chống hỏi:
- Rốt cục ngươi muốn như thế nào?
- Ngươi không phải muốn phi kiếm của ngươi sao?
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Vậy ngươi hãy cùng phi kiếm của ngươi sống chung một chỗ đi!
Dứt lời, Tùy Qua phun ra một đạo tử khí, đem Tây Môn Long “ăn” đi vào.
Nuốt xong Tây Môn Long, Tùy Qua tự nhủ:
- Thật sự không nghĩ tới chỉ vừa bước vào trúc cơ kỳ, uy lực của Hồng Mông Thạch mạnh như vậy. Tuy còn chưa rõ những công năng khác, nhưng công năng “thu nạp” thật rất tốt. Loại rác rưởi như Tây Môn Long trực tiếp thu vào, tuy rằng hao phí không ít nguyên khí nhưng hiện tại tu vi đã gia tăng, hơn nữa ta cũng không thiếu đan dược, hắc…
- Ai! Hiện thân đi!
Đột nhiên ánh mắt Tùy Qua nhìn về hướng xa xa.
Một thân ảnh màu cổ đồng bắn nhanh tới như chớp, dừng lại cách Tùy Qua hơn mười thước.
- Cậu đã giải quyết xong đối thủ?
Tráng hán nhìn Tùy Qua trầm giọng hỏi.
- Người này thật giống kim cương la hán!
Đây là cảm giác của Tùy Qua khi nhìn thấy tráng hán.
Nhưng tuy người kia cương mãnh, nhưng Tùy Qua cũng đã là cao thủ trúc cơ kỳ, đúng mực nói:
- Phải, đã giải quyết.
- Chúc mừng.
Tráng hán nói:
- Như vậy mời nộp lên “phí tôn duy hòa cùng duy ổn đi”, xét thấy cậu không tạo thành thương vong mạng người cùng tổn thất vật chất, cho nên cậu chỉ cần nộp lên phí tổn xuất động nhân lực duy trì hòa bình ổn định cho chúng tôi là được, tổng cộng ba trăm bốn mươi vạn, cậu dự định trả tiền mặt hay là chi phiếu?
- Phí duy hòa duy ổn?
Tùy Qua nhìn tráng hán:
- Đây là ý gì?
- Vừa rồi các người giao chiến, đã ảnh hưởng ổn định hài hòa xã hội, tạo thành thật nhiều nhân tố không yên ổn. Mà người của chúng tôi, chỉ có thể ở bên ngoài thực hiện khuyên giải, tránh tạo thành thương vong mạng người cùng xã hội rung chuyển. Cho nên hai người đánh thật sảng, nhưng người của chúng tôi thật khổ cực. Cho nên chúng tôi chẳng lẽ không nên tìm các vị đòi tiền?
Tráng hán nói thật hiên ngang lẫm liệt, rõ ràng muốn tìm Tùy Qua đồng học đòi tiền.
Nhưng tuy rằng Tùy Qua đồng học nhiều tiền, lại không phải coi tiền như rác, dù cần tạp tiền, cũng phải tâm lý vui vẻ. Vì thế Tùy Qua lạnh nhạt nói:
- Tôi bị buộc ra tay!
- Đối thủ của cậu đã chết. Cho nên chúng tôi chỉ có thể tìm cậu đòi tiền.
Khẩu khí tráng hán thật đương nhiên:
- Nếu như cậu không có tiền, có thể dùng vật gì đó ngang giá cầm lại cũng được.
- Đợi một chút…ông là người của Long Đằng?
Tùy Qua nói:
- Ông nói vậy tính là gì, mở hóa đơn phạt với tôi? Tôi cùng Lữ Chính Dương của tổ chín Long Đằng là bạn bè.
- Mở hóa đơn phạt? Cậu cũng có thể xem là hóa đơn phạt.
Tráng hán nói:
- Tôi là Cổ Phong của tổ bốn Long Đằng. Nói cho cậu biết, cậu nhận thức ai cũng vô dụng, dù nhận thức lão đại của tôi cũng vô dụng! Khi nào thì giao tiền?
- Vậy ông viết hóa đơn sao?
Tùy Qua đột nhiên cười nói:
- Không viết hóa đơn, xem như tham ô công quỹ.
Tráng hán sửng sốt, lúc này chợt nghe sưu một tiếng, Tùy Qua đã hóa thành một đạo tử mang phóng lên cao, ngự không phi hành bỏ chạy.
- Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy…
Cổ Phong hung hăng giậm chân, thân hình như viên đạn pháo phóng lên cao truy theo Tùy Qua.
Tùy Qua đồng học cũng không phải luyến tiếc số tiền kia, nhưng nếu phải đưa ra trong lòng khẳng định không thoải mái. Mặt khác Tùy Qua cũng muốn thử cảm giác ngự không phi hành sau khi mới trúc cơ.
Lúc này Tùy Qua đang dùng Hồng Mông Thạch phi hành. Đừng nhìn Hồng Mông Thạch chỉ nhỏ cỡ nửa bàn tay, nhưng vật này có thể tùy ý biến hóa, lúc này dưới chân Tùy Qua giống như đang giẫm trên một ván trượt tuyết thật lớn dài gần hai thước, đang trượt nhanh trên không trung, hơn nữa phía sau còn lưu một đoàn tử sắc thật dài, thoạt nhìn thật khốc huyễn.
- Mẹ nó, sớm biết ngự vật phi hành thích thú như vậy, sớm nên nghĩ biện pháp trúc cơ!
Tùy Qua nghĩ thầm, quả thật có cảm giác vui vẻ thoải mái. Ngự vật phi hành tốc độ nhanh hơn dùng Niếp Không Thảo rất nhiều, thậm chí còn gấp mấy chục hơn trăm lần!
Bất quá Tùy Qua đồng học không khỏi đắc ý quá sớm, bởi vì rất nhanh tinh thần lực của hắn đã cảm giác được phía sau có người đang truy theo.
Không nghĩ tới vị “công an” Long Đằng vẫn theo đuổi không bỏ, nhất định phải cấp hóa đơn phạt cho Tùy Qua mới cam tâm.
- Tốt, vừa lúc thử tốc độ với ông một chút!
Tùy Qua khẽ cười nói:
- Không biết ngự vật phi hành có bị giới hạn tốc độ hay không? Siêu tốc có bị hóa đơn phạt không đây?
Vì thế tâm niệm hắn vừa động, Hồng Mông Thạch như sinh ra cảm ứng, chợt gia tốc chở theo Tùy Qua phá không mà đi.
Nhưng gia tốc kiểu này không phải không có đại giới!
Rất nhanh Tùy Qua liền hiểu được một đạo lý, ngự kiếm phi hành kỳ thực cùng với lái xe không có gì khác biệt.