Y Tiên Thiểu

Chương 662: Hết Bệnh Rồi (2)




Không nghĩ tới An Vũ Đồng có ý tưởng tương tự Đường Vũ Khê, cho rằng sức chịu đựng của tiểu tử Tùy Qua chính là có bệnh.

- Cô mới có bệnh đâu.

Tùy Qua nhìn chằm chằm An Vũ Đồng mệt mỏi xụi lơ trên giường, ôn nhu nói:

- Tôi có rất nhiều chuyện có lẽ cô còn chưa biết. Nhưng hiện tại cô đã là nữ nhân của tôi, nói cho cô biết cũng không sao…

- Tôi biết, anh luyện qua công phu.

An Vũ Đồng nói:

- Lam Lan đã nói với tôi. Nhưng chẳng lẽ anh luyện Đồng Tử Công, lại có thể không bị tán loạn tinh khí?

- Cho dù là Đồng Tử Công cũng bị cô phá vỡ.

Tùy Qua nói:

- Tôi không chỉ luyện công, hơn nữa còn là người tu hành, là người tu đạo.

- Tu đạo?

An Vũ Đồng kinh ngạc cười khanh khách:

- Vậy sau này anh sẽ thành tiên? Thật hay giả đây?

- Thành tiên cũng không dễ dàng như vậy.

Tùy Qua nói:

- Nhưng sống vài trăm năm hoặc ngự kiếm phi hành hẳn là làm được.

Nghe xong Tùy Qua nói lời này, An Vũ Đồng đột nhiên thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, tâm tình chợt dễ dàng hơn.

- Vì sao nhìn cô lại thật nhẹ nhàng đây?

Tùy Qua kinh ngạc nói.

- Phải.

An Vũ Đồng nói:

- Vừa rồi sau khi biết đã xảy ra loại chuyện này với anh, tâm tình của tôi đích xác rất loạn, bởi vì tôi cảm thấy được sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái. Đầu tiên là quan hệ của hai người chúng ta, sau này rốt cục nên làm sao ở chung, còn có bạn gái của anh, còn có Lam Lan…Tóm lại tôi cảm thấy ý nghĩ loạn thành một đống, cho nên tôi tình nguyện không nghĩ gì thêm, cùng anh điên cuồng thêm một lần.

- Nhưng hiện tại vì sao cô lại buông lỏng đây?

- Bởi vì thân phận bất đồng, vị trí bất đồng, góc độ đối đãi vấn đề cũng bất đồng.

An Vũ Đồng nói:

- Nếu anh chỉ là người đàn ông bình thường, một tiểu soái nam có tiền, như vậy quan hệ giữa chúng ta sẽ thật phiền toái, bởi vì anh nhất định phải kết hôn sinh con, nối dõi tông đường, như vậy tôi còn phải nghĩ biện pháp cùng bạn gái thậm chí là lão bà của anh tranh địa vị, hoặc phải nghĩ cách phá hư quan hệ của các người gì đó…nhưng hiện tại biết thân phận của anh, vậy thì khác hẳn. Anh đã là người tu đạo, sẽ sống lâu mấy trăm hoặc ngàn năm, tôi cũng không cần phải đi suy nghĩ nhiều như thế. Dù sao nếu anh là người thường, tôi tự tin có thể ngăn cản anh, nhưng nếu anh là người tu đạo, hiện tại tôi ngăn trở anh, sau trăm tuổi thì sao? Nếu anh muốn ngoại tình, tôi còn có thể từ trong mộ chui ra đi tìm anh phiền toái?

An Vũ Đồng quả nhiên nhìn thông.

Đây đương nhiên có quan hệ tới tính cách của nàng.

Nhưng An Vũ Đồng nói thật lòng, nếu Tùy Qua là người thường, khó trách phải cưới vợ sinh con, vậy khó tránh làm người thương tâm oán hận. Nhưng nếu hắn là người tu đạo, sống thật dài lâu, tự nhiên sẽ không bị luật hôn nhân thế tục quản thúc, cũng sẽ không còn nhiều trói buộc.

Thấy Tùy Qua không nói gì, An Vũ Đồng còn tưởng rằng hắn nghe không hiểu, vì vậy lại nói:

- Vấn đề này kỳ thật rất đơn giản. Đừng nhìn những người phụ nữ hiện tại, mỗi người đều là nữ quyền độc lập, nhưng nếu có cơ hội xuyên về quá khứ, các nàng còn không phải thừa nhận chế độ một chồng nhiều vợ hay sao, cùng những nữ nhân khác tranh đoạt tình nhân, những tiểu thuyết xuyên qua không phải đều viết như thế hay sao.

- Tôi hiểu được.

Tùy Qua nói:

- Ý tứ của cô bởi nguyên nhân thân phận của tôi, cho nên dù “ba vợ bốn nàng hầu” cô cũng có thể nhận, đây thật sự đủ hoang đường.

- Không phải hoang đường, mà là vấn đề sự thật.

An Vũ Đồng nói:

- Nếu anh quả thật có thể ngự kiếm phi hành, đằng vân giá vũ, muốn phao em gái nhất định là vô song, nếu tôi thành lão bà của anh, cho dù tôi muốn bắt gian khẳng định cũng không bắt được ah. Anh lợi hại như vậy, tôi lại không canh chừng được anh, hơn nữa lười canh chừng, chẳng thà an phận, không cần nghĩ gì khác, không cần quản việc gì, có lẽ còn có thể được điểm ưu đãi từ trên người của anh.

- Ưu đãi?

Tùy Qua hỏi:

- Vậy cô cần chỗ tốt gì?

- Chỗ tốt lớn nhất tôi đã được đến.

An Vũ Đồng bình tĩnh nói:

- Bệnh của tôi đã khỏe lại. Trước kia anh nói đúng, tôi không phải trời sinh chán ghét đàn ông, hơn nữa tôi cũng không thích cảm giác chán ghét đó, loại cảm giác đó làm tôi khó chịu, không cách nào dung nhập với những cô gái khác. Nhưng hiện tại bệnh của tôi đã khỏe lai, hơn nữa làm phụ nữ kỳ thật rất tốt.

Vô luận trên thân thể hay trong tâm lý, An Vũ Đồng chính là một cô gái nhiệt tình như lửa chân chính.

Hơn nữa nàng cho rằng làm yêu thật sự rất tốt.

Đối với Tùy Qua mà nói hắn cũng rất thích ý nghe An Vũ Đồng nói như vậy, bình tĩnh mà xem xét An Vũ Đồng là một cô gái nhiệt tình đến mức không làm người chán ghét, trước kia sở dĩ Tùy Qua không thích nàng, là bởi vì nàng luôn có địch ý khó hiểu đối với đàn ông, hơn nữa luôn từ giữ làm khó dễ, làm quan hệ của Tùy Qua cùng Lam Lan không thể xâm nhập thêm một bước.

Nhưng sau khi địch ý của An Vũ Đồng biến mất, nàng lại biến thành một cô gái làm người mê muội.

Bình thường, một cô gái có Huyền Âm Thể đều mang theo cảm giác thiên về âm nhu, nhưng bởi vì bản thân An Vũ Đồng trời sinh ngũ quant rung tính đại khí, hàng năm huấn luyện khiến cho nàng đầy sức sống lại tươi trẻ, vì vậy hình thành mị lực độc đáo “trong nhu có cương”. Hơn nữa không chỉ riêng ở bề ngoài, trong lòng nàng cũng như vậy, điểm này Tùy Qua vừa thể nghiệm qua. Nếu không bởi vì Tùy Qua có tu vi tiên thiên kỳ, chỉ sợ đã sớm bị nàng làm vỡ tan ngàn dặm.

Bất kể như thế nào, sự tình đã xảy ra, Tùy Qua cũng không muốn nhìn thấy nữ nhân của mình ngày sau trà trộn chung một chỗ với đàn ông khác.

Cho nên hắn nhất định phải xử lý tốt quan hệ cùng An Vũ Đồng.

Làm cho Tùy Qua cảm thấy có chút an ủi chính là An Vũ Đồng không xuất hiện phản ứng gì quá khích, cũng không trình diễn trường hợp khóc lóc oán hận.

- Tùy Qua, anh yên tâm đi, tôi không phải loại nữ nhân thích quấn quýt siết chặt người khác.

An Vũ Đồng mở miệng nói:

- Tôi biết ấn tượng của anh với tôi chẳng ra gì, dù anh thật sự tính toán đem chuyện đêm qua cho rằng một đêm phong lưu, tôi cũng sẽ không đi huyên thuyên nói loạn với người ngoài.

- Cô hiểu thông suốt như vậy?

Tùy Qua nhàn nhạt cười.

- Có gì mà luẩn quẩn trong lòng.

An Vũ Đồng nói:

- Chẳng lẽ anh hi vọng tôi vừa khóc vừa làm vừa thắt cổ, bằng không uy bức lợi dụ anh? An Vũ Đồng này cũng không phải đàn bà không biết xấu hổ như thế. Huống chi chuyện ngày hôm qua mặc dù có chút quỷ dị, nhưng là chuyện anh nguyện tôi nguyện mà thôi. Ở trước kia tôi rất hận đàn ông, không biết đêm qua lại nổi cơn điên gì, chỉ cảm thấy nhìn anh thuận mắt.

- Cô không phải điên, là uống bậy thuốc.

Tùy Qua than nhẹ một tiếng.

Đối với An Vũ Đồng cũng không có gì cần giấu diếm, hắn đem chuyện Huyền Âm Trấp nói ra.

- Thật là vậy đâu.

An Vũ Đồng nghĩ nghĩ nói:

- Tôi còn tưởng là mật ong rừng đâu, không nghĩ tới lại là thuốc, thật đúng là thần xui quỷ khiến.

- Vậy cô không trách tôi?

Tùy Qua hỏi.