Cho nên, Lam Lan đành phải kìm nén tức giận nói:
- Anh nói vậy có ý gì?
- Tôi nói, chu kỳ sống của gốc cây Cẩu Vĩ Thảo đó đã kết thúc.
Tùy Qua cũng không biết câu nói trước đó của mình đã đưa tới hiểu lầm, làm ra vẻ cảm ngộ nói:
- Hoa dù kiều diễm cũng sẽ có ngày héo tàn; cỏ dù kỳ lạ, cũng có một ngày khô héo; người đẹp thế nào, cũng không chống chọi được thời gian.
- Tùy Qua đồng học, đừng cảm ngộ nữa được không, tôi còn chưa ăn xong.
Lam Lan rốt cục không chịu được con người Tùy Qua.
Thật ra, Lam Lan cũng có chút không giải thích được, nam nhân bình thường, chỉ cần bị ánh mắt lạnh như băng của nàng chiếu phải, nhất thời có thể làm cho đối phương ngại ngùng trở lui, nhưng chiêu này lại hoàn toàn không có tác dụng với Tùy Qua, con người hắn giống như trực tiếp miễn dịch với ánh mắt của nàng.
Đúng lúc này người bán hàng đem đĩa nem rán Tùy Qua gọi tới.
Hai mươi phần nem rán, tựa hồ đã bày đầy bàn.
Tùy Qua cầm chiếc đũa, cười hì hì nói:
- Lam tỷ, vậy tôi dùng bữa đây.
Lam Lan thầm nghĩ:
- Ngươi muốn ăn cái gì kệ ngươi. Nhưng xem ngươi làm thế nào ăn hết hai mươi phần nem rán này!
Tùy Qua gọi hai mươi phần nem rán, cũng không phải có chủ tâm khoe khoang cái gì, mà hắn xác thực đói bụng. Sau khi tôi thể, lượng cơm của hắn tăng vọt gấp năm lần, hơn nữa suốt ngày ăn chay, bụng đương nhiên đói rất nhanh. Cho nên, trong khoảnh khắc, Tùy Qua đã giải quyết xong mười phần nem rán, khiến Lam đại chủ biên cảm giác, hắn giống như tù nhân mới được thả ra.
Ăn một hồi, Tùy Qua đột nhiên dừng lại, vẻ mặt vừa vui mừng lẫn kích động, ánh mắt nhìn đĩa nem rán trên bàn, giống như nhìn thấy trân bảo. Nhìn vẻ mặt của hắn, thiếu chút nữa kích động đến rơi nước mắt.
Chính là nó!
Tùy Qua dùng chiếc đũa lấy từ bên trong chiếc nem rán ra một sợi củ cải trắng, vẻ mặt quả thực như nhìn thấy chí bảo.
Lam Lan nhìn thấy vẻ mặt này của Tùy Qua, trong lòng tự nhủ tiểu tử ngươi lại kích động gì chứ, chẳng lẽ một sợi củ cải cũng có thể làm ngươi xúc động.
Lam đại chủ biên nào biết được, trong mắt Tùy Qua, sợi củ cải kia không phải sợi củ cải bình thường, mà chính là linh thảo.
Trong linh thảo, có một loại Tiên Thiên linh thảo hạ phẩm, tên là "Tam Nguyên Kinh Dịch thảo", có thể bồi bổ nguyên bản, khơi thông kinh lạc, có ích lợi rất lớn đến tu hành luyện khí, cũng là tài liệu chủ yếu để chế biến linh dược bồi nguyên cao, cố nguyên hoàn, tinh nguyên đan.
Trong Thần Nông tiên thảo bí quyết, đan dược người tu đạo luyện chế, cũng là một loại linh dược, phương pháp luyện đơn chính là thoát thai của phương thuốc linh dược. Trong Thần Nông tiên thảo bí quyết, đương nhiên cũng có phương pháp luyện đan, nhưng tiên viên chân nhân cũng không cố ý chế linh dược thành hình dáng "đan", mà thích giữ lại hình thái vốn có của linh dược sau khi luyện chế, cho nên linh dược chế biến ra đều có các hình dáng cao, thuốc viên, thuốc bột, đan.
Tùy Qua nhìn chăm chú sợi củ cải khoảng mười giây, ánh mắt càng ngày càng sáng, giống như tên hành khất đang nhìn kim nguyên bảo.
Lam Lan nhìn Tùy Qua, hơi có chút tò mò, không biết tiểu tử này rút cuộc đang làm cái gì.
- Cô gái, xin hỏi sợi củ cải này từ đâu tới?
Tùy Qua hỏi nữ phục vụ quán ăn.
Ánh mắt sáng quắc của hắn khiến tiểu muội bán hàng đỏ mặt, còn tưởng vị tiểu soái ca này để ý nàng. Nàng ngẩn người, sau đó mới lên tiếng:
- Sợi củ cải. . . Sợi củ cải, đương nhiên cắt từ cây củ cải.
Lam Lan không nhịn được cười, nghĩ thầm vấn đề của tên Tùy Qua này thật là ngu ngốc.
- Vậy các vị có trồng loại củ cải này không?
Tùy Qua hỏi tiếp, thuận tay đưa ra hai tờ một trăm:
- Cho cô chút tiền trà nước.
Cái này đúng là chim khách rơi xuống đầu, vận may đột nhiên kéo tới?
Tiểu muội bán hàng kích động, nàng làm phục vụ ở đây hơn một năm, đây là lần đầu tiên nhận được tiền bo của khách như vậy.
- Muốn ra vẻ giàu có trước mặt mình sao?
Lam Lan nghĩ thầm, lại có thành kiến với Tùy Qua. Theo nàng thấy, tiền bạc của Tùy Qua tiền, bất luận nhiều hơn nữa, cũng là lấy từ chỗ cha mẹ hắn, hắn tiêu tiền xa xỉ, khoe của như vậy, tố chất thật sự có chút liêm sỉ.
Sau khi nhận tiền, người phục vụ lập tức chạy tới phòng bếp, sau đó rất mau trở về nói:
- Soái ca, thật sự xin lỗi, đầu bếp bảo toàn bộ củ cải hôm nay đã được cắt thành sợi hết rồi.
- Hỏi hắn, cây củ cải này mua ở đâu?
Tùy Qua nói, lại đưa một tờ tiền tới.
- Ngài chờ một chút...
Người phục vụ lại chạy ào vào phòng bếp. Chỉ chốc lát sau, nàng trở lại hồi báo nói:
- Chợ Hồng Phúc bên thành tây, có một bác kéo xe đẩy bán, tám đồng một cân, ông ấy còn bán khoai lang và....
- Được rồi. Đây là tiền nem rán.
Tùy Qua đặt tờ một trăm trên bàn, sau đó nói với Lam Lan:
- Lam tỷ, tôi có chuyện quan trọng phải đi trước, hôm nào lại tán gẫu.
Nói xong, Tùy Qua chạy gấp ra ngoài, ngăn một chiếc xe taxi, lên xe rời đi.
- Soái ca, anh thật là thoáng! Hoan nghênh lần sau lại tới...
Thanh âm ngọt lịm của người phục vụ vẫn quanh quẩn trong nhà hàng, sau đó nói với Lam Lan nói:
- Tiểu thư, bạn trai của cô vừa vừa đẹp trai vừa hào sảng.
- Hào sảng cái đầu!
Lam Lan có chút không khách khí nói, nghĩ thầm người này lần trước thiếu tiền của ta còn chưa trả.
Lúc này, điện thoại di động của nàng vang lên, có người báo cáo một đầu mối tin tức trọng yếu với nàng, cho nên nàng vội vàng tính tiền, sau đó nhanh chóng lái xe rời đi.
- Cậu dựa vào cái gì mà quẳng rau của tôi! Dựa vào cái gì! Đám thổ phỉ các người, lão tử liều mạng với các ngươi.
Khi Tùy Qua ngồi xe chạy tới chợ Hồng Phúc, chỉ thấy một cụ già hơn 70 tuổi đang liều mạng bảo vệ đám củ cải, khoai lang trên chiếc xe gỗ, có hai thanh niên hung hãn ném đám rau dưa xuống đất, dùng giày dẫm lên.
Bên cạnh chiếc xe gỗ, có một chiếc xe ô tô màu trắng, trên đó viết "Đội bảo vệ trật tự đô thị".
- Ai bảo lão già ông không nghe hiểu tiếng người, kêu ông đừng bày hàng bán ở cửa chợ, ông không nghe!
Trên xe có người mắng.
- Trong chợ đã kín chỗ, bên ngoài lại không cho bày quầy, tôi đi đâu bán! Đừng quăng nữa...tôi, tôi liều mạng với các người!
Lão đầu tử vừa giải thích, vừa lấy tay kéo người thanh niên đang dẫm rau của hắn.
- Bốp!
Một bạt tai vang dội rơi xuống mặt lão đầu tử, đánh bay cái mũ trên đầu hắn.
Lão đầu tử lảo đảo, té xuống đống rau dưa bầm dập trên mặt đất.
- Trời ạ! Tôi đã tạo nghiệt gì chứ! Tôi chỉ muốn bán rau, lấy tiền mua chút thuốc chữa bệnh cho nhi tử thôi mà!
Lão đầu tử ngồi trong đống rau dưa, ai oán gào lên.
Người vây xem, không khỏi oán giận, rối rít lên tiếng chỉ trích, nhưng thấy đám người bảo vệ trật sự đô thị rất hung hãn, nhưng không có người dám đứng ra ngăn cản.
Có một người giống như học sinh cầm điện thoại di động, vội vàng chụp vài tấm hình, nhưng cử động này lại khiến đám người giữ trật tự đô thị bất mãn, từ trên xe nhảy xuống một người trung niên, mặc đồng phục, người toàn mùi rượu, đưa tay túm lấy y phục của người học sinh, hung hăng ném điện thoại tay của hắn xuống đất.