- Hai mươi vạn!
Mục Ngọc Thiền cắn răng nói:
- Nếu anh làm thành chuyện này, tôi cho anh thù lao hai mươi vạn!
Nghe xong lời của nàng, Tùy Qua đột nhiên nở nụ cười:
- Đây là thù lao dày của cô? Theo tôi thấy không bằng cô buông tha công việc của cô, đi theo em gái cô hỗn tốt hơn. Đừng nói hai mươi vạn, dù hai trăm vạn chỉ cần tôi mở miệng nàng cũng có thể không cần hỏi nguyên nhân mà cấp cho tôi. Thật sự là buồn cười, cô lại muốn dùng hai mươi vạn đi thu mua tôi.
Mục Ngọc Thiền bị Tùy Qua nói sắc mặt lúc đỏ lúc trắng:
- Con người anh sao bợ đỡ như vậy! Hai mươi vạn để anh đi khuyên bảo một người đi hướng chính đồ, chẳng lẽ còn không đủ sao? Đây là tích tụ nhiều năm của tôi!
- Nếu để cho tôi đi khuyên những người khác, hai mươi vạn đương nhiên cũng được. Nhưng khuyên bảo em gái của cô, hai mươi vạn thật là quá ít.
Tùy Qua cười nói:
- Em gái của cô đã quyết tâm một đường đi tới đen, không ai khuyên được nữa.
Nhìn thấy Tùy Qua lại muốn đi, Mục Ngọc Thiền vội kêu lên:
- Người khác không được, nhưng anh nhất định làm được! Tùy Qua, nếu anh giúp tôi làm thành chuyện này, tôi…tôi cho anh cơ hội theo đuổi tôi!
- Ha ha…
Tùy Qua đột nhiên cười to, cười đến không kềm chế được.
Mục Ngọc Thiền ngây ngẩn cả người, khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn, hận không thể đánh gục hắn ngay tại chỗ!
- Có gì buồn cười sao?
Mục Ngọc Thiền lạnh lùng nhìn Tùy Qua, lúc này nàng đã hận hắn muốn chết. Nàng đã kéo xuống mặt mũi cung cấp phương tiện cho “tiểu sắc lang” này, ai biết đối phương không lĩnh tình còn cười nhạo nàng.
- Đích thật là có chút buồn cười.
Tùy Qua thu liễm nụ cười:
- Mục Ngọc Thiền tiểu thư, tôi thừa nhận tôi không phải quân tử có mỹ nữ ngồi trong lòng mà không loạn, nhưng tôi tự hỏi cũng không phải đồ háo sắc bụng đói vơ quàng. Không biết cô từ chỗ nào cho rằng tôi cảm thấy hứng thú đối với cô đây?
- Anh…anh còn nói không có, ánh mắt của anh vô cùng chán ghét, thật háo sắc đâu.
Mục Ngọc Thiền nói.
- Tôi cảm thấy đôi mắt của tôi không có vấn đề, chỉ là cô tự cảm thấy mình quá đặc biệt.
Tùy Qua nghiêm túc nói:
- Mục Ngọc Thiền, cho dù tôi có thể làm em gái cô thay đổi quyết định, tôi cũng sẽ không nhúng tay. Nàng là người trưởng thành rồi, nàng có chủ trương cùng lựa chọn của mình, nếu cô cảm thấy là không đúng, chính cô đi thuyết phục nàng là được, đừng kéo tôi vào, tôi cũng không có nhiều tinh lực như vậy.
- Anh…anh thật sự là lãnh khốc!
Mục Ngọc Thiền nói:
- Ngọc Giao còn trẻ như vậy, ngộ nhập đường rẽ cũng vì thay cha báo thù, hiện tại rõ ràng anh có thể kéo nàng một phen, nhưng anh lại nhẫn tâm như vậy…
- Kỳ thật tôi cảm thấy như Mục Ngọc Giao rất tốt.
Tùy Qua cười nói:
- Nhưng chính cô đúng là quá mức câu chấp. Trở về đi, đừng lãng phí thời gian của tôi.
Sau khi nói xong, Tùy Qua rời đi thật nhanh, không để ý tới tiếng gọi của Mục Ngọc Thiền.
- Anh đúng là kẻ xấu xa! Lưu manh!....
Mục Ngọc Thiền vừa mắng vừa dùng chân đá vào bánh xe, tựa hồ như đang đá đánh Tùy Qua.
Bởi vì có quân đội can dự, vô luận là hắc bạch lưỡng đạo Đông Giang hay là người dân địa phương, không ai tiếp tục đi đánh chủ ý với mảnh đất quy hoạch làm nhà ấm kia. Nhưng vì giảm bớt ảnh hưởng, Quách Minh Phong điệu thấp gẩy xuống một khoản tiền từ tài chính thành phố, đặc biệt bồi thường lần thứ hai cho thôn dân bị mất đất, miễn cho những người kia tiếp tục làm trò kêu oan.
Chuyện đất đai đã làm Quách Minh Phong sứt đầu mẻ trán, hiện tại hắn cũng không muốn tiếp tục cành mẹ đẻ cành con.
Nhóm người Sơn Hùng đẩy nhanh tốc độ xây dựng, việc xây dựng phần ngoài chủ yếu đã hoàn thành xong, kế tiếp là lắp trang bị chiếu sáng bên trong, thoát khí cùng khống chế nhiệt độ. Bởi vì tài chính thật sung túc cho nên tiến độ công trình cũng rất nhanh.
Kế hoạch thiết kế nhà ấm trên căn bản dựa theo căn cứ đào tạo thực vật của trường học thiết kế, nhưng có trải qua một ít thay đổi. Trong phương diện thay đổi, Liễu Tiểu Đồng tham khảo rất nhiều tư liệu, đưa ra không ít ý kiến kiến thiết. Trong quá trình xây dựng, Liễu Tiểu Đồng đều tham dự, Tùy Qua nhìn ra được tiểu tử này thật sự xem nhà ấm chính là công việc chuyên nghiệp của mình.
Khi gặp Liễu Tiểu Đồng, người này đang thảo luận vấn đề ổn định ống dẫn ngầm của nhà ấm với đội thi công.
Tùy Qua chờ họ thảo luận xong mới tiến lên chào hỏi.
Sau đó hai người ngồi ngay trên mặt đất nói chuyện.
- Cậu đến đây lúc nào?
Liễu Tiểu Đồng cười hỏi.
- Vừa đến.
Tùy Qua nói:
- Nhìn cậu nhập thần như thế nên không quấy rầy mọi người. Không sai, thấy cậu đầu nhập như vậy, tiền của tôi hẳn là không phiêu theo dòng nước.
- Nếu quả thật như thế, cậu cũng đừng oán tôi.
Liễu Tiểu Đồng cười nói.
- Không phiêu đâu.
Tùy Qua nói:
- Huynh đệ đồng tâm, cùng có lợi thôi! Tôi đầu nhập tiền, cậu đầu nhập nhiều tinh lực như vậy, không có khả năng thất bại.
- Tôi cũng không đủ lòng tin như cậu.
Liễu Tiểu Đồng nói:
- Nơi này tổng cộng có tới hai ngàn nhà ấm đó. Hơn nữa chúng ta không có nhiều kinh nghiệm, vạn nhất làm hư…hậu quả khó lường.
- Không có chuyện gì ở tình huống nắm chắc mười phần mới đi làm!
Tùy Qua nói:
- Cậu cứ yên tâm đi, dụng tâm đi làm là được. Tôi tin tưởng chúng ta không khả năng thất bại!
- Nghe được cậu khẳng định như vậy, lòng tin của tôi hình như mạnh hơn rất nhiều đâu.
Liễu Tiểu Đồng nở nụ cười:
- Sau khi xây dựng xong nhà ấm, tôi dự tính gieo trồng một ít dược liệu kinh tế, nhanh chóng đem tiền đầu tư của chúng ta thu hồi lại.
- Đợi một chút…
Tùy Qua nói:
- Chúng ta không cần chỉ gieo trồng dược liệu kinh tế, tôi cần gieo trồng dược liệu bình thường.
- Dược liệu thường dùng?
Liễu Tiểu Đồng khó hiểu:
- Nếu là dược liệu thường dùng, chỉ sợ chúng ta rất khó lấy vốn lại đi?
- Đừng làm ánh mắt cực hạn ở chút lợi nhỏ.
Tùy Qua nói:
- Gieo trồng dược liệu thường dùng đi, hai ngày này tôi sẽ đưa danh mục cho cậu, đến lúc đó cậu suy nghĩ một chút làm sao gieo trồng cho tốt. Mặt khác có nhiều nhà ấm như vậy, tuy rằng kiến thành đại bộ phận công tác sẽ quản lý tự động hóa, nhưng một mình cậu khẳng định cũng không làm nổi.
- Việc này tôi đã nghĩ tới.
Liễu Tiểu Đồng nói:
- Chuyên nghiệp của chúng ta tìm công tác không dễ dàng, trong các sư huynh mấy năm học trước có không ít người có thành tích xuất sắc nhưng còn chưa tìm được công tác. Tôi tính toán liên lạc với họ, sau đó mời họ đi làm, thứ nhất tri thức chuyên nghiệp của họ đầy đủ, quản lý sẽ dễ dàng, thứ hai cũng giúp đỡ chuyên nghiệp chúng ta đề cao tỉ lệ tìm việc làm thôi, miễn cho người khác cười nhạo chúng ta là chuyên nghiệp rác rưởi nhất.
- Chuyên nghiệp rác rưởi này sớm muộn cũng biến thành hàng nóng bỏng.
Tùy Qua nở nụ cười.
Liễu Tiểu Đồng cũng cười, vẻ mặt tràn ngập khát khao với tương lai.
Ngay lúc Tùy Qua đang nói chuyện, Sơn Hùng hốt hoảng lao tới kêu lên:
- Tùy huynh đệ, công ty xảy ra chuyện! Tình huống rất không ổn!
Sau một lát di động của Tùy Qua cũng vang lên, là Đường Vũ Khê gọi tới, tựa hồ chuông điện thoại vô cùng dồn dập.