Y Tiên Thiểu

Chương 594: Đi một bước giết một bước (2)




Cái chết của hắn, giống như một cục đá nhỏ ném vào áo nước tĩnh lặng.

Trong chốc lát, tiếng súng nổ đồng loạt vang lên.

Làn đạn dày đặc giống như mưa tuôn bắn về phía Tùy Qua.

Ai nói Hoa Hạ khống chế súng đạn cực nghiêm?

Nếu phần tử hắc bang, khởi xướng tàn nhẫn, làm sao kiếm được nhiều súng đạn như vậy.

Trong đó, thậm chí không thiếu những hỏa khí mãnh liệt như AK….

Trận chiến này, sợ rằng từ khi Tam Giang đường thành lập tới nay, cũng rất ít khi xuất hiện.

Đúng như Mục Ngọc Giao đã nói, Phương Đông Trạch thật sự phát điên rồi.

Ầm! Ầm! Ầm

Làn đạn dày đặc giống như mưa rơi đánh tới, thoạt nhìn uy lực kinh người, nhưng đối với người như Tùy Qua, cũng không khác gì hạt mưa đánh vào người. Thậm chí, căn bản không đánh tới người bọn họ. Hàn Côn có cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, phạm vi hộ thể chân khí bao trùm có thể đạt tới một trượng, hoàn toàn có thể dễ dàng bảo vệ an toàn cho hai người Tống Lập Hào, Hàn Trình. Còn Tùy Qua, mặc dù chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng hộ thể chân khí cũng đã đạt đến phạm vi sáu thước, vượt xa khả năng của người tu hành Tiên Thiên trung kỳ.

Phía trước Tùy Qua, đạn bắn ra dày đặc lên hộ thể chân khí xung quanh người hắn, không ngừng tóe ra ánh lửa, thoạt nhìn có chút giống như pháo hoa sáng lạng. Chẳng qua, những pháo hoa này đều là đòn trí mạng, bởi vì theo mỗi bước Tùy Qua tiến lên, ít nhất sẽ có một tay súng bỏ mạng.

Hiệp khách cổ đại, mười bước giết một người.

Còn Tùy Qua tối nay, lại là một bước giết một người.

Với tu vi trước mắt của Tùy Qua, triển khai Thiên Biến Bắt Trùng Thủ, dễ dàng có thể nắm được đạn trong tay. Sau đó lại dùng Tiên Thiên chân khí bắn đạn trở lại, tốc độ và uy lực chỉ có hơn đạn bắn ra từ họng súng. Đám phần tử hắc bang lại không thấy Tiên Thiên chân khí hộ thể, cũng không có võ trang áo chống đạn, đương nhiên chỉ có thể mất mạng.

Tiếng súng chỉ kéo dài năm phút đã biến mất.

Bởi vì vì tất cả tay súng âm thầm giấu mình, đều đã bị võ lực cường hãn của đám người Tùy Qua khống chế.

Đối mặt với loại nhân vật trong làn mưa đạn vẫn có thể bước đi, cho dù đám tiểu đệ hắc bang có tố chất tâm lý tốt đi nữa, cũng không khỏi khiếp sợ. Huống chi, trong vòng mấy phút ngắn ngủi, các bằng hữu bên cạnh bọn chúng đều đã bỏ mạng không ít. Nếu như tiếp tục, bọn họ tin tưởng mình cũng sẽ bước vào vết xe đổ.

Sau khi tiếng súng ngừng nghỉ, quả nhiên Tùy Qua không giết thêm đám tiểu đệ đang ẩn núp trong bóng tối.

Bởi vì Tùy Qua khinh thường.

Nhưng sau khi “phi đội súng đạn” tạm thời yên tĩnh, phi đội “khảm đao” lại xuất hiện.

- Đám ngu xuẩn này, đạn cũng bắn không trúng, các ngươi lại còn lấy khảm đao tới liều mạng.

Mục Ngọc Giao thấy đám tiểu đệ lao về phía bọn họ, không nhịn được chửi ầm lên.

- Cô động lòng trắc ẩn sao?

Tùy Qua cười nhạt, cảm giác Mục Ngọc Giao rõ ràng đang mắng đám tiểu đệ này, nhưng cũng âm thầm nhắc nhở bọn hắn, cho bọn hắn lưu lại một đường sinh cơ.

- Rất nhiều tiểu đệ, thật ra cũng là cuộc sống bức bách, bản thân không thể quyết định.

Mục Ngọc Giao thở dài nói.

- Được, vậy tôi sẽ lưu lại một đường sinh cơ cho bọn hắn.

Tùy Qua nói, một ngón tay điểm ra, chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt”, ngón út của bàn tay nắm khảm đao của một tên tiểu đệ bị Tiên Thiên chân khí chém xuống. Tên tiểu đệ kinh hô một tiếng, khảm đao trong tay rơi xuống mặt đất.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Lại thêm mấy đạo Tiên Thiên chân khí cách không phát ra, tựa hồ không có gì ngăn cách, xông về phía mấy tiểu đệ đứng đầu tiên, tất cả đều bị chém mất đầu ngón út, biến thành “Tiểu đệ chín ngón”.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Hàn Côn cũng xuất thủ, mặc dù hắn không quan tâm đến sống chết của đám tiểu đệ hắc bang này, nhưng hắn quan tâm đến suy nghĩ của Tùy Qua đối với hắn, vì vậy làm người hầu của Tùy Qua, Hàn Côn đương nhiên cũng sẽ bào chế đúng cách, chỉ chặt đứt đầu ngón tay của đám tiểu đệ này.

Tay đứt ruột xót.

Một đầu ngón tay rơi xuống, mặc dù không phải là thương tổn trí mạng, nhưng đau đớn mãnh liệt cũng đủ khiến bọn tiểu đệ này trong thời gian ngắn mất đi lực chiến đấu và can đảm.

Huống chi, Tùy Qua và Hàn Côn là ai, động tác xuất thủ nhanh đến cỡ nào.

Không đến mấy phút, khoảng một trăm tên tiểu đệ cầm khảm đao đều biến thành chín ngón.

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, mùi máu tươi tràn ngập khắp nơi.

Không tên vừa hét lên, vừa cúi người tìm đầu ngón tay rơi xuống đất.

Chỉ có điều, đầu ngón tay rơi đầy đất, biết cái nào là của mình?

Thấy hung uy của đoàn người Tùy Qua, nhất thời cũng không có người nào dám tiến lên khiêu khích nữa.

Đám người Tùy Qua tiếp tục đi lên núi, dọc theo đường đi cũng không có ai dám tiến lên vây công.

Mặc dù đám tiểu đệ Tam Giang đường ẩn núp trong bóng tối không ít, nhưng ai dám ngăn cản những sát tinh đao súng cũng không phạm được này?

Tình cờ có mấy người cần tiền không cần mạng, âm thầm ra tay, đều lập tức bị chém giết, cũng không ngoại lệ.

Thấy tình cảnh như vậy, trong lòng Mục Ngọc Giao vô cùng cảm khái.

Không bao lâu, đám người Tùy Qua đã đến khu biệt thự lưng chừng núi.

- Phương Trạch Đông, ngươi lăn ra đây cho ta!

Mục Ngọc Giao quát to:

- Ngươi để các huynh đệ ở chỗ này bán mạng cho ngươi, còn lão già nhà ngươi lại làm con rùa rụt đầu!

Mục Ngọc Giao liên tục quát mấy tiếng, vẫn không thấy Phương Đông Trạch xuất hiện.

- Mục tiểu thư. . .

Chỉ chốc lát sau, mới nhìn thấy một lão bộc tóc trắng xoá từ trong phòng đi ra. Phía sau lão nhân, đi theo mười mấy người, những người này đều là “Cán bộ” của Tam Giang đường.

Mặc dù ai cũng biết Tam Giang đường hiện giờ là hắc bang, nhưng vì phòng ngừa bị cơ quan quốc gia tiêu diệt, cho nên đã sớm tạo thành quản lý theo kiểu công ty, có một số làm ăn che dấu tai mắt, các đầu mục hắc bang cũng đã thành cán bộ của công ty.

- Tiễn Bá, ngươi có ý gì?

Mục Ngọc Giao hỏi.

Từ nhỏ Mục Ngọc Giao đã biết Tiễn Bá, hắn là lão bộc của Tam Giang đường, vẫn vì Tam Giang đường xuất lực, có thể xem là tổng quản nội vụ của Tam Giang đường. Ở Tam Giang đường, phân lượng nói chuyện của lão nhân này chỉ xếp sau ba vị Đường chủ, hơn nữa trước kia hắn cũng đối xử rất tốt với Mục Ngọc Giao.

- Tiểu thư.

Tiễn Bá nhìn Mục Ngọc Giao, thở dài nói:

- Ân oán giữa cô và Đại đương gia, tôi cũng biết một chút. Chỉ có điều, tối nay các người cũng đã giết không ít người, Tam Giang đường hôm nay cũng đã tổn thương nặng nề rồi. Dừng tay thôi, tiểu thư.

- Dừng tay? Không thể nào!

Mục Ngọc Giao nói:

- Tiễn Bá, phụ thân ta chết như thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết?

- Tiểu thư, ban ngày không có hai mặt trời, nước không có hai chủ.

Tiễn Bá thở dài nói:

- Cô nên biết, ba vị Đường chủ thay phiên làm lão Đại, đây là chuyện không thực tế.

- Cho nên, phụ thân ta đáng chết?

Mục Ngọc Giao hừ lạnh nói:

- Ta chỉ biết là, người trong giang hồ chú ý một lời nói tựa nghìn vàng, nếu Phương Đông Trạch không độ lượng, ban đầu không nên nói như vậy. Tiễn Bá, ta cũng không nhiều lời, giống như ngươi đã nói, tối nay người chết đã không ít, bây giờ ngươi kêu Phương Đông Trạch ra đây, chúng ta sẽ dừng tay.