- Yên tâm đi, chúng ta muốn mảnh đất này, nhất định có thể nắm được trong tay. Hơn nữa, tôi còn phải cảm tạ hai cha con Vương Chính Trừng, tôi đoán lần này bọn họ sẽ giúp tôi một việc lớn.
- Tùy huynh đệ, làm sao tôi thấy hồ đồ quá.
Sơn Hùng nghi ngờ nói.
- Hồ đồ, anh không cần suy nghĩ chuyện này nữa.
Tùy Qua nói:
- Anh cứ dựa theo lời tôi nhắn nhủ mà làm, sao vậy, còn có chuyện gì sao?
- Thật ra, cũng không phải chuyện gì lớn.
Sơn Hùng nói:
- Chỉ là Bái San, cô ấy nói muốn mời cậu ăn một bữa cơm, cô ấy thật sự rất sùng bái cậu.
- Sùng bái tôi?
Tùy Qua ngạc nhiên:
- Tại sao?
- Bái San nói Sơn Hùng tôi, trời không sợ, đất không sợ , làm sao lại hết lần này tới lần khác có thể khuất phục trước một lão bản trẻ tuổi như cậu.
Sơn Hùng nói:
- Ngoài ra, Bái San còn nói, chưa từng thấy người nào hào hiệp như cậu, thoáng cái đã đưa cho người ta một chiếc du thuyền.
- Du thuyền, đây không phải là tôi thắng sao.
Tùy Qua cười cười:
- Cũng không tốn nhiều tiền của mình, không phải sao?
Nói tới đây, Tùy Qua liền nghĩ đến Mục Ngọc Thiền, nói vậy nha đầu này, đến bây giờ vẫn còn hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi sao.
- Vậy là cậu đồng ý?
Sơn Hùng hỏi.
- Dĩ nhiên, chị dâu đã lên tiếng, dù sao cũng phải nể tình chứ?
Tùy Qua cười cười.
Hai ngày sau, động tĩnh ở giáo khu Phát Phong thật sự không nhỏ.
Khu vực xung quanh giáo khu Phát Phong, quả nhiên tiến hành đấu giá gọi thầu đất, thậm chí ngay cả giáo khu Phát Phong cũng ở trong kế hoạch.
Tùy Qua dĩ nhiên biết, cái gọi là gọi thầu chẳng qua là ngụy trang mà thôi, cuối cùng sẽ rơi vào đầu Vương Hào. Không, phải nói là rơi vào đầu Tùy Qua hắn mới đúng.
Đối với chuyện gọi thầu, Tùy Qua cũng không động thủ tham dự, bởi vì căn bản không cần thiết.
Có phụ tử Vương Hào nhúng tay, lần này động tác đấu giá đất vô cùng nhanh chóng, chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủn, thổ địa xung quanh giáo khu Phát Phong đều đã rơi vào trong tay Vương Hào. Nhưng, thổ địa giáo khu Phát Phong vẫn chưa được đấu giá, xem ra đám người này vẫn còn có chút cố kỵ, có thể tạo thành ảnh hưởng bất lợi.
Có chút kịch vui chính là, sau khi đất đai được đấu giá, Quách Minh Phong lại còn đặc biệt gọi một cú điện thoại cho Tùy Qua, nói cho Tùy Qua biết chuyện này.
Từ trong giọng nói của Quách Minh Phong, Tùy Qua nghe ra vị thị trưởng đại nhân này có chút hả hê.
Đối với tâm tư của Quách Minh Phong, Tùy Qua thật ra cũng có thể hiểu. Các quan viên, đa số đều là hạng người trời sinh tính tình lương bạc, thậm chí không thiếu thứ lang tâm cẩu phế. Trong lòng Quách Minh Phong, đơn giản chính là nhớ thương số tài sản của hắn. Dù sao, làm quan viên Hoa Hạ, mặc dù Quách Minh Phong không tính là hạng tham quan, nhưng đã dưỡng thành thói quen xấu “chỉ có vào chứ không có ra”, không chỉ những chi phí như hút thuốc lá ăn cơm, ngay cả đồ dùng cuộc sống như vớ, quần áo ..., cũng không cần tự mình bỏ tiền. Cho nên, thoáng cái kêu hắn lấy ra một nửa tư sản để làm “tiền thuốc thang”, Quách Minh Phong đương nhiên không cách nào đón nhận.
Cho nên, đối với chuyện này, Quách Minh Phong thứ nhất là muốn lấy lòng thượng cấp; thứ hai, cũng là trả thù Tùy Qua.
Chỉ có điều, phản ứng của Tùy Qua sau khi nhận được điện thoại, cũng không giống như Quách Minh Phong tưởng tượng, hắn chỉ bình thản nói một câu: “Tôi biết rồi” , sau đó cúp điện thoại.
Sau khi buổi đấu thầu đất chấm dứt, Quách Minh Phong lại càng ra sức phát động quan viên địa phương làm việc với thôn dân phụ cận, để cho những thôn dân này nhanh chóng lấy tiền di dời.
Đối với một số hộ bị cưỡng chế, Quách Minh Phong thậm chí còn xuất động lực lượng cảnh sát.
Còn Vương Hào, cũng sai sử Phương Thiểu Văn ở trong tối thu thập những hộ bị cưỡng chế.
Tỷ như, thả bò cạp độc, rắn độc ... trong nhà người ta, hoặc là trùm bao bố lên những hộ bị cưỡng chế, sau đó đưa tới bãi đất hoang cách đấy mấy trăm cây số, vất vả lắm mới tìm được đường về nhà, khi đó phòng ốc đã bị ủi bằng sạch sẽ.
Đối với những chuyện này, đám thủ hạ của Phương Thiểu Văn quả thực làm rất chuyên nghiệp.
Huống chi, hắc bạch giáp công, hai bút cùng vẽ, các hộ bị cưỡng chế càng lợi hại, không thể kháng cự được.
Vì vậy, chỉ trong hai ngày, nhà dân nằm trong phạm vi kế hoạch đã bị phá bỏ sạch sẽ.
Hiệu suất cao, quả thực làm người ta sợ hãi.
Dĩ nhiên, Tùy Qua cũng vô cùng hài lòng với hiệu suất làm việc của Vương Hào và Phương Thiểu Văn. Hai người này thúc đào chín, hiện tại dĩ nhiên đến phiên Tùy Qua đi hái đào.
Trong văn phòng của quỹ Tiên Linh Thảo Đường, Tùy Qua đang đợi Đường Vũ Khê.
- Vũ Khê, cực khổ rồi.
Tùy Qua nghiêm trang nhìn Đường Vũ Khê nói.
- Làm trò.
Đường Vũ Khê không để mình bị đẩy vòng vòng:
- Hôm nay làm sao tranh thủ được thời gian đến thăm em vậy?
- Xem em kìa.
Tùy Qua cười nói:
- Cái gì mà tranh thủ thời gian. Vừa có thời gian, là anh tới thăm em luôn, không phải sao?
- Lời này, anh giữ lại nói với nữ sinh khác đi.
Đường Vũ Khê nói:
- Đúng rồi, mấy ngày qua anh rút cuộc bận cái gì, còn chưa đến lúc đi học, nhìn anh hình như bận đến mức ngay cả thời gian tìm em ăn cơm cũng không còn.
- Em đừng nói nữa, mấy ngày qua anh thật sự bề bộn nhiều việc.
Tùy Qua nói:
- Chính là chuyện lần trước đã nói với em. Không phải nói muốn liều mạng với thuốc tây nước ngoài, vực dậy thị trường y dược Hoa Hạ hay sao?
- Em đúng là nói như vậy.
Đường Vũ Khê nói tiếp:
- Nhưng chuyện này cũng không dễ dàng làm được. Hiện giờ ở Hoa Hạ Thần Châu, địa vị bá chủ của thuốc tây đã không thể lay động.
- Cái này anh biết.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, cho dù là kiến càng lay cây, cũng phải lay mới được. Ài, em nói xem, trung y mấy ngàn năm truyền thừa, không ngờ chỉ trong vòng trăm năm, đã bị thuốc tây đánh bạt.
- Đích xác là bi ai.
Đường Vũ Khê khẽ thở dài:
- Buồn bã bất hạnh, chỉ giận không thể tranh giành. Một phương diện cố nhiên là bởi vì thuốc tây có dược hiệu nhanh; một phương diện khác, cũng bởi vì những trung y Hoa Hạ, bảo thủ lạc hậu, mất đi sức cạnh tranh.
- Còn có một phương diện.
Tùy Qua nói:
- Chính là một số phần tử ngụy tinh anh trong nước, vì ích lợi bản thân, khuyếch đại chỗ tốt của thuốc tây, chửi bới, giễu cợt giá trị tồn tại của trung y, bọn họ thậm chí hận không thể phế bỏ trung y. Những người này, mới là ghê tởm nhất .
- Đúng là như thế.
Đường Vũ Khê nói:
- Đám người này, ngày ngày hét lớn tiếp cận với quốc tế, nhưng không có người nào là đồ tốt! Đúng rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?
- Hái “quả đào”!
Tùy Qua cười nói.
Tùy Qua muốn hái “quả đào”, đương nhiên là quả đào của Vương Hào rồi.
Vương Hào đã giành được quyền quản lý tất cả khu vực phụ cận giáo khu Phát Phong, hơn nữa đã hoàn thành phá bỏ và di dời, lúc này Tùy Qua cầm về, đương nhiên là tốt nhất.
Tùy Qua hẹn Vương Hào gặp mặt ở phòng ăn khách sạn Đông Châu.
Ngoại trừ Vương Hào, còn có Phương Thiểu Văn.