Chuyện này cũng kỳ quái, năm cây non vừa ra đời, lập tức thoát khỏi thân cây Huyết Đằng năm cánh, sau đó rơi vào trong linh điền, nhanh chóng cắm rễ xuống dưới, hấp thu linh khí linh điền, bắt đầu nhanh chóng sinh trưởng.
Lúc này, Tùy Qua dùng Cửu diệp huyền châm tùng, lại mở ra Bát Hoang Vân Vũ đại trận, để Huyết Đằng năm cánh vừa mới “sản xuất” xong, từ từ khôi phục nguyên khí.
Đợi gốc cây Huyết Đằng năm cánh khôi phục nguyên khí, Tùy Qua lại thi triển Ất Mộc Thần Châm, biến gốc cây Huyết Đằng năm cánh thành một gốc cây tử đằng màu đỏ thẫm dài hơn ba thước.
Tùy Qua thu Huyết Đằng năm cánh vào, chuẩn bị giao cho Ngưu Duyên Tranh.
Về chuyện này, Tùy Qua đã cẩn thận suy nghĩ. Mặc dù giữ Ngưu Duyên Tranh bên người, coi như có một đại trợ lực, nhưng dưa hái xanh không ngọt, Ngưu Duyên Tranh hiển nhiên vẫn không thể hoàn toàn dung nhập vào vai trò người hầu. Cho nên, Tùy Qua cũng không có ý định thông qua Huyết Đằng năm cánh để kiềm chế Ngưu Duyên Tranh. Nếu Ngưu Duyên Tranh đưa ra lựa chọn, nguyện ý trở thành người hầu của Tùy Qua, như vậy đương nhiên sẽ tốt hơn. Nếu như hắn không muốn, Tùy Qua cũng sẽ không miễn cưỡng.
Dù sao, cùng với thực lực gia tăng, Tùy Qua muốn tạo ra một số Tiên Thiên cao thủ, hoặc là thu mua một số Tiên Thiên cao thủ, cũng là chuyện trong tầm tay.
Hơn nữa, mục đích chủ yếu của Tùy Qua đã đạt được, hắn đã có được cây non của Huyết Đằng năm cánh. Nếu như tiếp tục dùng ngọc tủy vạn năm và Bát Hoang Vân Vũ đại trận đề cao, hắn có thể nhanh chóng nhận được một Huyết Đằng năm cánh thành thục. Hơn nữa, những Huyết Đằng năm cánh này sau khi trải qua chiết xuất của hắn, linh tính còn có thể tăng cao, hơn nữa cũng sẽ không còn thô bạo như trước.
Thậm chí, nếu như Tùy Qua không tiếc ngọc tủy vạn năm, còn có thể đề cao Huyết Đằng năm cánh thành yêu thảo năm cánh!
Chủ ý đã quyết định, Tùy Qua cũng không do dự nữa, tính toán ngả bài với Ngưu Duyên Tranh, tránh cho lão già này ngày nào cũng bám chặt lấy hắn, giống như là đề phòng kẻ cướp.
Nhưng Tùy Qua mới vừa rời khỏi nhà kính, liền nghe thấy tiếng đánh nhau từ xa.
Đây cũng không phải tiếng đánh nhau bình thường, mà là thanh âm gào thét của Tiên Thiên chân khí.
Thanh âm truyền tới trên Tê Hà sơn gần trụ sở thực vật.
Tùy Qua xác định phương hướng, cả người đột nhiên bay lên trời, tiến về phía đó.
Trong khu rừng lưng chừng núi Tê Hà sơn, dưới ánh trăng yếu ớt, bốn nhân ảnh nhanh chóng nhảy tới nhảy lui.
Trong đó hai bóng người, là Ngưu Duyên Tranh và Tống Văn Hiên.
Một trong hai người còn lại, Tùy Qua cũng biết, là người lần trước cướp đoạt đan dược của Thẩm Quân Lăng. Bên cạnh hắn còn có một người, nhưng chỉ là tu vi Luyện Khí hậu kỳ, căn bản không cách nào nhúng tay vào giao chiến của ba người.
Ngưu Duyên Tranh và Tống Văn Hiên lấy hai địch một, đương nhiên hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.
Lúc này, lại nghe thấy người kia nói:
- Ta tới tìm Tùy Qua, Tùy tiên sinh, vì sao các ngươi gây khó dễ?
- Lúc này ngươi đến tìm Tùy tiên sinh, lại ma quỷ như vậy, tất nhiên không có hảo ý!
Tống Văn Hiên nói:
- Đợi chúng ta bắt giữ ngươi rồi hãy nói! Hừ, hai người chúng ta liên thủ, tất nhiên có thể bắt được ngươi!
- Cho dù các ngươi liên thủ, muốn bắt ta, cũng phải trả giá rất đắt!
Người nọ quát lên.
- Cho dù không bắt được ngươi, cũng có thể bắt giữ đồng bạn của ngươi!
Tống Văn Hiên tiếp tục nói, công kích cũng càng ngày càng bén nhọn.
- Nếu các ngươi dám đả thương một cọng tóc gáy của con ta, ta thề chỉ cần còn một hơi thở, cũng sẽ trả thù các ngươi!
Người nọ giận dữ hét lên.
- Tống Văn Hiên, Ngưu Duyên Tranh, tất cả dừng tay.
Tùy Qua thấy người kia đã sắp liều mạng, liền lên tiếng quát bảo ngưng lại.
Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh quả nhiên thối lui, người nọ đương nhiên cũng dừng tay.
- Lần trước, ta đã thả ngươi rời đi.
Tùy Qua nói với người kia.
- Lần trước, cám ơn ngươi hạ thủ lưu tình.
Người kia nói:
- Lần trước Hàn Côn nhờ Tùy tiên sinh hạ thủ lưu tình. Cho nên, lần này đến đây, là tính toán muốn nương tựa Tùy tiên sinh.
- Muốn nương tựa ta?
Tùy Qua hơi kinh ngạc, trong lòng tự nhủ chẳng gần đây bá vương khí của lão tử bắn ra, lừa gạt được Ngưu Duyên Tranh làm người hầu, hôm nay, lại có một cường giả Tiên Thiên hậu kỳ chủ động muốn làm người hầu của hắn?
- Đúng vậy.
Hàn Côn nói:
- Tùy tiên sinh cao thượng, không chỉ thả cho ta, còn đưa cho ta hai viên Tinh Nguyên Đan. Trọng yếu hơn là, trải qua nhắc nhở của Tùy tiên sinh, ta mới có thể kịp thời cứu mạng con ta.
Tùy Qua chế trụ kích động trong lòng, nói:
- Vậy nhi tử của ngươi đâu?
- Người này chính là nhi tử của ta.
Hàn Côn chỉ chỉ vị lão giả bên cạnh :
- Hắn tên là Hàn Trình. Trình nhi, mau đến tạ ơn Tùy tiên sinh.
Thấy Hàn Côn gọi vị lão giả bên cạnh hắn là “Trình nhi”, Tùy Qua quả thực có một loại cảm giác bị sét đánh trúng. Bởi vì lão giả bên cạnh Hàn Côn, thoạt nhìn còn già nua hơn hắn, đầu tóc chòm râu đều bạc trắng, nếp nhăn trên mặt cũng vô cùng rõ ràng.
- Hàn Trình tạ ơn. . . Tạ ơn Tùy tiên sinh.
Lão giả tên Hàn Trình nói với Tùy Qua.
Nghe lão nhân này nói chuyện, giống như có chút cảm giác ngơ ngác.
- Khách khí.
Tùy Qua thầm than một tiếng, không ngờ Hàn Côn lại có một đứa con ngu ngốc như vậy.
Nhưng kỳ quái chính là, đứa con gàn dở của Hàn Côn, lại có thể luyện võ công đến Luyện Khí hậu kỳ, coi như khác loại rồi.
Đồng thời, ấn tượng của Tùy Qua đối với Hàn Côn cũng thay đổi không ít.
Tùy Qua còn nhớ rõ, lần trước khi giao thủ với Hàn Côn, Hàn Côn bị Tùy Qua đánh bại, vốn có cơ hội dùng đan dược khôi phục nguyên khí, sau đó thành công chạy trốn, nhưng Hàn Côn lại không làm như vậy. Hắn sở dĩ lưu lại đan dược, nghe nói chính vì cứu nhi tử của hắn. Lúc ấy, Tùy Qua còn tưởng rằng lão quỷ Hàn Côn này là già yêu trẻ, cho nên mới xem nhi tử là bảo bối. Vì vậy, Tùy Qua mới để Hàn Côn rời đi.
Ai ngờ, nhi tử của Hàn Côn đã già như vậy.
Nhưng không biết vì sao, thấy cường giả Tiên Thiên hậu kỳ như Hàn Côn yêu thương nhi tử như vậy, Tùy Qua lại cười không nổi, ngược lại có một loại cảm giác khó nói lên lời, tựa hồ bị tình cảm kỳ dị của Hàn Côn làm cho cảm động.
Một người xem tính mạng của nhi tử quan trọng hơn tính mạng của mình, tựa hồ cũng không phải là một người bại hoại bất trị.
Tùy Qua liền nói:
- Hàn Côn, ta tin tưởng lời nói của ngươi. Tống lão, ngươi an bài một chỗ, chúng ta nói chuyện một lát.
Tống Văn Hiên đồng ý.
Sau đó, Tống Văn Hiên lái xe, đưa năm người đến một khách sạn của Tống gia.
Tống Văn Hiên kêu người an bài rượu và thức ăn.
Tùy Qua tự rót rượu cho bốn người, sau đó đứng dậy, giơ chén rượu lên nói:
- Mặc dù bốn vị đã hoặc là sắp làm việc cho ta, nhưng tôn trọng người lớn tuổi, chén rượu này coi như ta mời bốn người các vị.
Bốn người vội vàng đứng dậy khiêm nhượng.
Trong mắt người tu hành, cũng không có loại thuyết pháp “tôn trọng người lớn tuổi”.