Nhìn dáng dấp, Ninh Bội hình như gặp phải chuyện gì khó giải quyết.
Tùy Qua mới vừa bấm số của Ninh Bội, đã nghe thấy Ninh Bội nói:
- Cám ơn trời đất, cậu rốt cục cũng nghe máy rồi.
- Tại sao?
Tùy Qua hỏi.
- Quách Minh Phong xảy ra chuyện rồi, hiện giờ hắn đang nằm ở bệnh viện.
Ninh Bội nói.
- Quách Minh Phong?
Tùy Qua khẽ kinh ngạc, thật ra hắn cũng không quan tâm Quách Minh Phong sống chết thế nào, bởi vì hắn và Quách Minh Phong vốn không quen biết. Nhưng, dựa theo suy luận hôm qua của Tùy Qua, cho dù Quách Minh Phong tiếp tục phóng túng..., ít nhất cũng phải gần hai tháng mới có thể phát bệnh .
- Đúng vậy. Hắn phát bệnh rồi, giống như cậu nói vậy, thân thể của hắn “trống rỗng” rồi, hoàn toàn suy sụp rồi.
Ninh Bội nói.
- Bội tỷ, tôi biết quan hệ của các người cũng không tệ lắm. Dù sao, các người cũng là đồng học. Nhưng, hôm qua Quách Minh Phong có thái độ gì với tôi, chị cũng thấy rồi đấy, chị cho rằng tôi sẽ xuất thủ vì hắn? Chị cảm thấy tôi là người thích phụ thuộc quyền quý, thích nịnh bợ quan viên hay sao?
- Tôi không có ý này.
Ninh Bội vội vàng giải thích:
- Tôi biết cá tính của cậu, cũng biết Quách Minh Phong tự rước bệnh. Nhưng, Quách Minh Phong là bằng hữu của tôi, hắn năn nỉ tôi mời cậu trị liệu cho hắn.
Tùy Qua nghe Quách Minh Phong năn nỉ, giọng nói hơi có chút hòa hoãn, nói:
- Chị nên biết, điều kiện của tôi là gì.
- Tôi đã nói với hắn điều kiện của cậu.
Ninh Bội nói:
- Quách Minh Phong ở trong quan viên, thật ra cũng không tệ lắm, bằng không cậu giảm giá, thu một phần ba tài sản của hắn thôi.
- Đối với quan viên, điều kiện của tôi bình thường đều tương đối hà khắc, kêu hắn lấy ra một nửa tư sản đi. Bằng không, tôi cũng chẳng muốn đến bệnh viện làm gì, dù sao chị cũng biết, tôi không thiếu tiền.
Tùy Qua nói. Nếu không phải thấy trong hàng ngũ quan viên, Quách Minh Phong có danh tiếng không tệ, Tùy Qua căn bản cũng mặc kệ sống chết của hắn.
- Được rồi, hắn đã đáp ứng, cậu mau đến bệnh viện đi.
Ninh Bội nói.
Tùy Qua đồng ý, sau đó kêu Tống Văn Hiên lái xe đưa hắn tới bệnh viện.
Bên ngoài phòng bệnh của Quách Minh Phong, có hai vũ cảnh đứng trực, nhưng bởi vì sớm có dặn dò, cho nên cũng không có ai ngăn cản Tùy Qua.
Sau khi tiến vào phòng bệnh, Tùy Qua nhìn Quách Minh Phong nằm trên giường, trong lòng đưa ra một kết luận chẩn đoán bệnh kỳ quái:
Quách Minh Phong, bị người ta hút khí rồi!
Sắc mặt Quách Minh Phong khô vàng, hai mắt vô thần, tứ chi vô lực. . .
Đủ loại dấu hiệu cho thấy hắn chính là một người mắc bệnh nguy kịch.
Nhưng kết quả kiểm tra của bệnh viện lại là, Quách Minh Phong không có gì đáng ngại, chỉ là làm việc quá độ, khiến thân thể suy yếu, nhất định phải trải qua thời gian dài tĩnh dưỡng, mới có thể khôi phục sức khỏe, sau đó mới có thể làm việc bình thường.
Nếu là trước kia, nhận được kết quả chẩn đoán bệnh như vậy, trong lòng Quách Minh Phong có lẽ không đến nỗi lo lắng quá mức.
Thậm chí, Quách Minh Phong cũng sẽ an ủi mình, có lẽ không có vấn đề gì, qua một thời gian sẽ khá hơn.
Nhưng, lúc này những lời hôm qua Tùy Qua cảnh cáo Quách Minh Phong, lại không ngừng vang lên bên tai Quách Minh Phong, tình trạng thân thể của hắn, đang phát triển theo kết quả Tùy Qua chẩn đoán bệnh.
Cho nên, buổi sáng khi ngã xuống giường, được đưa đến bệnh viện, Quách Minh Phong lập tức gọi điện thoại cho Ninh Bội, hi vọng nàng có thể giúp hắn liên hệ với Tùy Qua, hơn nữa nói giúp vài câu.
Cho nên, Ninh Bội mới liên tiếp gọi điện cho Tùy Qua.
Thời gian Tùy Qua xuất hiện đương nhiên có chút chậm, nhưng Quách Minh Phong cũng không dám lộ ra bất mãn, nhìn tình huống ngày hôm qua, Quách Minh Phong biết tính tình của vị thiếu niên trung y này rất cao ngạo, cho dù hắn là thị trưởng, đối phương cũng chưa chắc nể mặt hắn.
Tùy Qua có vẻ hài lòng với thái độ hôm nay của Quách Minh Phong, cho nên tiến lên nói với Quách Minh Phong:
- Quách thị trưởng, xem ra khuyến cáo ngày hôm qua của tôi đã trở thành gió thoảng bên tai.
Quách Minh Phong đỏ mặt, nói:
- Tùy tiên sinh, hôm qua có chỗ chậm trễ, kính xin lượng giải.
- Không có gì.
Tùy Qua nói:
- Nhưng điều kiện ngày hôm qua tôi nói sẽ không thay đổi.
Quách Minh Phong thầm kêu khổ, nói:
- Tùy tiên sinh, tiền khám bệnh của cậu thật sự quá mắc. Ngoài ra, nếu lần này tôi phải bỏ ra một nửa tư sản, lần tiếp theo tôi bị bệnh lại phải đóng thêm một nửa, nếu bị lần nữa, không phải tôi chỉ có thể chờ chết hay sao?
- Ngài quá lo lắng rồi.
Tùy Qua nói:
- Về cái vấn đề này, chúng tôi đã sớm có biện pháp giải quyết. Đúng rồi, Quách thị trưởng đã từng nghe nói đến quỹ Tiên Linh Thảo đường chưa?
Trong lòng Quách Minh Phong bỗng căng thẳng, nói:
- Cậu và quỹ Tiên Linh Thảo đường có quan hệ như thế nào?
Quách Minh Phong đương nhiên biết quỹ Tiên Linh Thảo đường. Ở thành phố Đông Giang, quỹ này đặc biệt hấp thu những nhân vật quyền quý làm hội viên, nhưng lại không phải là lựa ý hùa theo quyền quý, mà là “bóc lột” quyền quý. Nhưng, mặc dù điều kiện nhập hội của quỹ này tương đối hà khắc, theo Quách Minh Phong biết, ở thành phố Đông Giang đã có những người trở thành hội viên của quỹ này, chỗ khác cũng có người gia nhập.
- Người phụ trách quỹ này là bằng hữu của tôi.
Tùy Qua nói:
- Tôi là cố vấn y học cho quỹ.
- Khó trách!
Quách Minh Phong lẩm bẩm, khó trách tiểu tử Tùy Qua này lại ác như vậy, không ngờ hắn lại có liên hệ với quỹ Tiên Linh Thảo đường.
- Cho nên, ngài có thể trở thành thành viên của quỹ Tiên Linh Thảo đường. Từ nay về sau, vấn đề sức khỏe của ngài sẽ được bảo đảm. Nhưng, sau này tư sản của ngài gia tăng, hội phí tương quan cũng sẽ tăng lên . Dĩ nhiên, nếu như ngài trở thành nghèo rớt mồng tơi, quỹ cũng sẽ dùng phương thức từ thiện cung cấp bảo đảm sức khỏe miễn phí cho ngài, ngài hiểu chứ?
Tùy Qua nói.
- Hiểu .
Quách Minh Phong gật đầu nói.
- Còn gì nghi vấn không?
Tùy Qua hỏi.
Quách Minh Phong lắc đầu.
Cho nên, Tùy Qua liền lấy từ bên trong túi ra một bản hiệp ước, đưa cho Quách Minh Phong:
- Đây là hợp đồng nhập hội, ngài xem qua đi, nếu không có vấn đề thì có thể ký, sau đó tôi có thể làm cho ngài khôi phục khỏe mạnh.
Ninh Bội không khỏi há hốc mồm, không ngờ Tùy Qua lại dứt khoát “lừa gạt” thị trưởng như vậy.
Quách Minh Phong nhìn bản hợp đồng, nghĩ đến tình trạng thân thể của mình, không khỏi thở dài một tiếng.
Bệnh tới như núi sập.
Tối hôm qua Quách Minh Phong còn sinh khí dồi dào, như lang như hổ, cùng tiểu tình nhân ác chiến một trận, ai ngờ buổi sáng vừa đứng lên đã té xỉu bên giường, sau đó đúng như Tùy Qua nói, hoàn toàn “kiệt sức”, đừng nói là ác chiến, ngay cả khí lực bò lên giường cũng không có.
- Sức khỏe vô giá, tôi ký!
Trong tiếng thở dài, Quách Minh Phong đặt bút ký.
Tùy Qua cất bản hiệp ước vào trong túi, sau đó trịnh trọng thông báo:
- Quách thị trưởng, chúc mừng ngài đã chính thức trở thành hội viên của quỹ Tiên Linh Thảo đường. Một trong những phúc lợi của hội viên, đầu tiên tôi xin được tiết lộ với ngài một tin tức rất trọng yếu, chính là nguyên nhân căn bệnh của ngài