Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Tùy Qua không khỏi thầm than một tiếng. Mặc dù Tùy Qua hi vọng Tiểu Hoa có thể tự do khai sáng cuộc sống của mình, nhưng xem ra, trong lòng Tiểu Hoa tựa hồ vẫn chưa có người khác, nàng vẫn một lòng với Tùy Qua. Có lẽ, thậm chí cho tới bây giờ Tiểu Hoa cũng chưa cố gắng thay đổi.
Xe lửa chậm rãi rời khỏi ga.
Xuyên thấu qua cửa sổ tàu, Tùy Qua vẫn có thấy Tiểu Hoa đứng ở sân ga nhìn theo hắn.
Tùy Qua xoay người cùng Ngưu Duyên Tranh đi tìm chỗ ngồi của bọn hắn.
Trong tết, xe lửa vô cùng chật chội, nếu như không phải Tùy Qua có chút môn lộ, chỉ sợ ngay cả vé cũng không mua được, chứ đừng nói là có chỗ ngồi. Hai người xuyên qua đám người chen chúc, cuối cùng tìm được chỗ ngồi của mình.
Nhưng điều khiến Tùy Qua không nghĩ tới chính là, chỗ ngồi của bọn hắn đã bị người khác chiếm đoạt.
Hai người ngồi ở ngồi hắn, cũng có dáng vẻ lưu manh, đầu nhuộm tóc, trên tai đeo không ít bông tai, không thèm để ý bảng hiệu “cấm hút thuốc”, nghênh ngang hút thuốc trong tàu, khiến cô gái và đứa bé bên cạnh liên tục ho khan. Chẳng qua, nhìn bộ dạng hung ác của hai người này, nàng cũng không dám nói gì.
- Hai vị, đây là vị trí của chúng tôi, phiền toái các vị tránh ra.
Tùy Qua nói với hai người.
- Khốn khiếp!
Một tên thanh niên phun khói thuốc lên mặt Tùy Qua, mắng:
- Ai nói đây là chỗ của ngươi! Lão tử nói cho ngươi biết, tới trước ngồi trước, các ngươi cút sang một bên, chọc giận huynh đệ chúng ta, ngươi sẽ không yên đâu.
Tùy Qua lười lý luận với hai người này, nói với Ngưu Duyên Tranh:
- Giao cho ngươi, nhưng nhớ giữ mạng cho bọn chúng.
Ngưu Duyên Tranh vốn không thích “trao đổi” với người khác, nghe Tùy Qua nói như vậy, trực tiếp vươn tay chộp tới ngực hai tên này. Hai người này cũng không phải người lương thiện, thấy Ngưu Duyên Tranh động thủ, bản năng đã muốn phản kích. Chỉ có điều, Ngưu Duyên Tranh có tu vi gì chứ, thu thập hai tên côn đồ cắc ké này, còn không phải dễ như trở bàn tay.
Đưa tay lên, trực tiếp kéo hai tên này khỏi ghế, hơn nữa còn làm bọn chúng hoàn toàn không thể nào nhúc nhích.
Sau đó, Ngưu Duyên Tranh mỗi tay nắm một người, kéo tới nhà vệ sinh phía sau buồng xe, đánh bọn chúng sưng húp mặt mày, đút vào nhà cầu tựa như vứt đồ bỏ đi.
Sau đó, Ngưu Duyên Tranh quay lại như không có việc gì, nói với Tùy Qua:
- Hiện tại xe chạy cũng nhanh, chỉ có điều người đông quá, làm ô nhiễm không khí.
- Nhẫn nại một chút. Một canh giờ nữa là đến.
Tùy Qua nói xong, ngồi xuống.
Lúc này, đứa trẻ mới sinh bên cạnh vẫn ho khan, cô gái kia có chút lo lắng trấn an hài tử. Chỉ chốc lát sau, hài tử lại ói sữa, nàng vừa bận rộn thay quần áo, vừa trấn an con, vẻ lo âu trên mặt càng ngày càng nồng đậm.
- Đại tỷ, tôi là trung y, để tôi khám cho cháu.
Tùy Qua nói với cô gái bên cạnh.
Thấy cô gái này có vẻ do dự, Tùy Qua thoáng mỉm cười nói:
- Không sao, tôi biết trên xe lửa nên cẩn thận một chút. Nhưng đứa nhỏ này sợ bị nhiễm phong hàn, tốt nhất nên chữa sớm thì tốt hơn.
Lúc này cô gái mới đưa tay sờ trán con, sau đó vội la lên:
- Ai nha, trán quả nhiên hơi nóng, làm sao đây!
- Không sao.
Tùy Qua nói:
- Chỉ vì hiện giờ nhiệt độ bên ngoài rất lạnh, còn nhiệt độ trên tàu lại nóng, cộng thêm không khí không lưu thông, cho nên nóng lạnh va chạm, đứa bé có nhiễm chút gió rét. Như vậy đi, cô cứ ôm đứa bé, tôi bắt mạch cho cháu, sau đó xoa bóp một lát là được.
- Xoa bóp là được?
Cô gái nửa tin nửa ngờ:
- Chẳng lẽ không cần đi tìm nhân viên mua thuốc hay sao?
- Nếu như không được thì hãy tính.
Tùy Qua nói:
- Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không nên uống thuốc lung tung, còn phản tác dụng.
Cô gái cũng không nói gì, ôm tiểu hài tử, để Tùy Qua bắt mạch cho đứa bé chẩn đoán bệnh.
Chỉ chốc lát sau, Tùy Qua thu tay về, sau đó nói:
- Xem ra đúng chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi, xoa bóp mấy cái, bảo đảm sẽ không có chuyện gì.
Cô gái vẫn còn có chút chần chờ, nhưng nhìn dáng vẻ của Tùy Qua có lẽ là học sinh một trường y, hơn nữa, đứa bé trong tay nàng lại khóc ngặt nghẽo, để học sinh này xoa bóp một chút có lẽ cũng không sao. Nếu thật sự không được, vậy chỉ có thể đi mua một ít thuốc khẩn cấp.
Nhưng Tùy Qua đường đường là Tiên Thiên cao thủ, nếu tự mình xuất thủ, dĩ nhiên không thể nào không thể giải quyết chút chuyện nhỏ này.
Tùy Qua nhẹ nhàng nhấn mấy cái lên sau lưng, trước ngực và tứ chi của đứa bé, sau đó dừng tay.
Dáng vẻ giống như không làm gì, nhưng lúc này đứa trẻ đã ngừng khóc, sau đó ngủ ngon lành.
Cô gái đưa tay sờ trán đứa trẻ, sau đó lại thử nhiệt độ trên trán mình, rốt cục tin chắc nhiệt độ của đứa bé đã hoàn toàn bình thường.
Cô gái vui vẻ nói:
- Khỏi nhanh như vậy sao, tiểu tiên sinh, cậu. . . Cậu đúng là thần y đâu! Cám ơn cậu.
- Không cần khách khí.
Tùy Qua mỉm cười nói:
- Tiện tay mà thôi.
Trong mắt Ngưu Duyên Tranh lộ ra vẻ khinh thường, hắn không cách nào hiểu được, tại sao Tùy Qua phải dùng Tiên Thiên chân khí quý giá đi cứu một tiểu hài tử. Tiên Thiên chân khí, cho dù là một tia cũng là bảo vật vô cùng quý giá, tại sao có thể tùy ý dùng cho người khác?
Dọc theo đường đi, cô gái này cũng không biết cảm tạ Tùy Qua bao nhiêu lần.
Sau hai canh giờ, xe lửa đã tới trạm xe thành phố Đông Giang.
Khi ra cửa, Tùy Qua nhìn thấy Tống Văn Hiên đã chờ chực ở lối ra.
Tống Văn Hiên đương nhiên cũng nhìn thấy Tùy Qua, sau đó ánh mắt của hắn rơi xuống người Ngưu Duyên Tranh, nhất thời sáng lên.
Ngưu Duyên Tranh đương nhiên cũng nhìn thấu tu vi Tiên Thiên của Tống Văn Hiên, trong mắt nổ ra một đoàn tinh mang, quăng về phía Tống Văn Hiên.
Trên không trung ánh mắt hai người sắp đụng ra tia lửa rồi.
Sau đó, Tống Văn Hiên thu hồi ánh mắt, đi tới trước mặt Tùy Qua, cung kính nói:
- Tùy tiên sinh.
Loại tư thái thấp này của Tống Văn Hiên chắc chắn đã biểu hiện rõ tình huống với Ngưu Duyên Tranh: Tùy Qua đúng là có một người hầu tu vi Tiên Thiên kỳ, hơn nữa còn là Tiên Thiên trung kỳ.
Kể từ đó, Ngưu Duyên Tranh cũng cảm giác mình làm người hầu cho Tùy Qua, cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận.
- Giới thiệu với hai vị.
Tùy Qua nói:
- Vị này là Tống Văn Hiên, là người hầu của ta. Vị này là. . . Ngưu Duyên Tranh, cũng là người hầu của ta. Sau này, hai vị có thể thân cận hơn một chút.
Tống Văn Hiên nghe lời này, trong lòng nhất thời kêu lộp bộp, cảm giác tình huống không ổn.
Vốn, Tống Văn Hiên là người hầu duy nhất của Tùy Qua, hiện tại lại nhô ra một người hầu khác? Hơn nữa nhìn bộ dạng, tu vi của người hầu này còn cao hơn hắn một bậc, rất có thể là cường giả Tiên Thiên hậu kỳ, điều này làm cho Tống Văn Hiên cũng cảm giác được địa vị của mình có chút không vững chắc. Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử Tùy Qua có gì bất mãn với hắn, hay bất mãn với Tống gia?
Đối với Tống Văn Hiên mà nói, nếu tiếp tục như vậy, có nghĩa sau này lợi ích Tống Văn Hiên và Tống gia lấy được từ Tùy Qua sẽ rất có hạn.