Còn sắc mặt Tống Văn Hiên lại tràn đầy kinh hãi và hâm mộ, còn có một chút cuồng nhiệt.
Mặc dù Tống Văn Hiên không biết linh dịch Tùy Qua đang chế biến chính là Ngũ Tạng Bổ Thiên dịch, nhưng khí tức của loại linh dược này thật sự quá nồng đậm, quá rõ ràng, hơn nữa Tống Văn Hiên rõ ràng cảm giác được, trong linh dịch mang theo ngũ hành khí nồng đậm, nếu như hắn được những thứ linh dịch này trợ giúp, có thể tiến thêm một bước rèn luyện ngũ tạng lục phủ, đề cao tu vi thêm một bước.
Tùy Qua không để ý đến những người còn lại suy nghĩ như thế nào, chỉ toàn lực chế biến Ngũ Tạng Bổ Thiên dịch.
Mấy phút sau, Tùy Qua rốt cục căn cứ vào tình huống của Lam Lan chế biến ra mấy giọt Ngũ Tạng Bổ Thiên dịch, sau đó dùng bình ngọc chứa, đem đến trước mặt Lam Lan. Trang Nhất Lượng nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được nói:
- Tiên sinh, đây là anh chế thuốc cho bệnh nhân sao? Nhưng dược vật do anh tự chế biến, một khi xảy ra vấn đề gì. . .
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm!
Tùy Qua lại cắt đứt lời Trang Nhất Lượng, nhỏ Ngũ Tạng Bổ Thiên dịch vào chỗ trái tim bị hư tổn của Lam Lan, sau đó nói với Tống Văn Hiên:
- Dùng Tiên Thiên chân khí kích thích dược tính của linh dược!
Tống Văn Hiên gật đầu, dùng Tiên Thiên chân khí cẩn thận kích phát ra linh hiệu của Ngũ Tạng Bổ Thiên dịch.
Trang Nhất Lượng dứt khoát thối lui sang bên cạnh, lúc này, hắn cũng chỉ biết nghe theo mệnh trời.
Dựa theo hiểu biết của Trang Nhất Lượng, bệnh nhân này đã sớm bị kết án tử hình.
Nhưng, Trang Nhất Lượng rất nhanh ý thức được hắn đã sai lầm. Khi Tùy Qua nhỏ một giọt Ngũ Tạng Bổ Thiên dịch lên trái tim của Lam Lan, một đoàn mây mù hỏa hồng sắc bốc lên, trong mây mù còn kèm theo bốn loại màu sắc, sau đó trái tim bị hư tổn của bệnh nhân lại bắt đầu khép lại, giống như khôi phục như mới.
Mỗi một giọt linh dịch nhỏ xuống, trái tim lại khôi phục một phần, hơn nữa nhịp đập của trái tim cũng bắt đầu trở nên vững vàng có lực.
Lần này, căn cứ vào hiểu biết của Trang Nhất Lượng, hắn hoàn toàn có thể khẳng định, trái tim của người bị thương đã phục hồi như cũ với tốc độ không thể tưởng tượng. Chuyện xảy ra trước mắt, đã hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của hắn.
Chỉ chốc lát sau, được Ngũ Tạng Bổ Thiên dịch tẩm bổ, trái tim của Lam Lan rốt cục hoàn toàn khôi phục.
- Bác sĩ Trang. . . Điện tim đồ của cô ấy đã bình thường!
Một y tá đột nhiên kinh hô.
Trang Nhất Lượng ngây ngẩn cả người, cho dù hắn không nhìn điện tâm đồ, cũng biết trái tim của bệnh nhân đã khôi phục bình thường. Lúc này, Trang Nhất Lượng hoàn toàn không hiểu, vẻ mặt mờ mịt, bởi vì chuyện xảy ra trước mắt, hoàn toàn phá vỡ hiểu biết của hắn đối với y học. Là một bác sĩ đã trải qua thời gian học tập ở nước ngoài và thực hành trong nước, hắn vốn cho rằng mình đã đến gần đỉnh cao của lĩnh vực y học, nhưng hiện tại, hắn chỉ cảm thấy mình giống như một con ếch ngồi đáy giếng.
- Đây là y thuật gì?
Trang Nhất Lượng bỗng nhiên hỏi Tùy Qua.
- Trung y.
Tùy Qua đáp.
Y thuật truyền xuống của Hoa Hạ Thần Châu chắc chắn là trung y.
Đáng tiếc chính là, hiểu biết của hậu nhân đối với trung y thật sự quá ít. Chúng ta luôn bận việc “Đi học tập thứ của người khác”, nhưng lại lãng quên tài sản quý giá để lại của lão tổ tông.
Cho nên, chúng ta mãi mãi chỉ biết đi theo bước chân của dân tộc khác, sau đó từ từ quên lãng quá khứ huy hoàng cùng kinh điển vốn có của dân tộc mình.
Khi Lam Lan được đẩy ra khỏi phòng giải phẩu, nàng căn bản đã khỏi.
Ngoại trừ vết máu ở ngực, trên căn bản không nhìn ra nàng từng chịu đả thương.
Bởi vì bất luận là vết thương trong lồng ngực của nàng, hay là vết thương phía ngoài, đều đã được Tùy Qua xử lý.
Chỗ bị thương trước ngực, hiện giờ chỉ có một vết sẹo màu sáng, chỉ cần một thời gian ngắn nữa sẽ hoàn toàn biến mất.
Vấn đề duy nhất, chính là Lam Lan vẫn đang hôn mê.
Dĩ nhiên, đây cũng không phải vấn đề gì lớn, chẳng qua thân thể và thần thức của nàng đã chịu mỏi mệt quá mức mà thôi.
Mặc dù thương thế của nàng đã khỏi hẳn, nhưng vì mất máu quá nhiều, cộng thêm Tùy Qua và Tống Văn Hiên dùng chân khí kéo dài tính mạng cho nàng, chẳng khác gì dùng chân khí mạnh mẽ kích thích tiềm năng và sinh cơ trong thân thể nàng, giống như tiêu hao tinh lực của thân thể nàng.
Thử nghĩ, một người bệnh nặng, cũng cần một thời gian rất dài mới có thể khôi phục nguyên khí. Huống chi, là một người vốn nên tử vong, lại được mạnh mẽ cứu sống.
Dĩ nhiên, lúc này Tùy Qua cũng có thể dùng Cố Nguyên hoàn nhanh chóng khôi phục nguyên khí cho Lam Lan, nhưng vì thân thể của nàng thật sự quá yếu ớt, nếu như tiếp tục sử dụng linh dược, đối với nàng mà nói, cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Cho nên, Tùy Qua tình nguyện đợi nàng tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, từ từ khôi phục rồi hãy nói.
Chỉ có điều, Tùy Qua mới vừa ra khỏi phòng giải phẫu, đã thấy có mấy cảnh sát lao về phía hắn, ôm thắt lưng, vặt cánh tôiy ra sau, còn có người lôi còng tôiy ra, nhìn dáng dấp như muốn bắt lấy Tùy Qua.
- Cút ngay.
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, tựa hồ trong nháy mắt đánh bay mấy cảnh sát, khiến bọn họ hung hăng đập vào vách tường, kêu rên không dứt.
- Không được nhúc nhích! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!
Nhưng, có rất nhiều cảnh sát đã ngăn chặn xung quanh Tùy Qua.
Tống Văn Hiên hừ lạnh một tiếng, sát khí đại thịnh.
Tùy Qua không muốn Lam Lan chịu bất kỳ liên lụy nào nữa, đưa mắt ra hiệu cho Tống Văn Hiên không xuất thủ, lạnh lùng nói với những cảnh sát kia:
- Xảy ra chuyện gì?
- Có người báo, ngươi nhiễu loạn trật tự bệnh viện, quấy nhiễu bác sĩ cứu chữa bệnh nhân!
Một cảnh sát nói.
- Cha mẹ nó! Nhiễu loạn trật tự bệnh viện, mà cần nhiều cảnh sát như vậy sao?
Tùy Qua không chút khách khí mắng:
- Tại sao khi dân chúng cần các người, các người lại không xuất hiện?
- Xin lập tức rời xa người bị thương! Chúng tôi nghi ngờ anh cố ý đả thương người tôi!
Lại có một cảnh sát nói.
- Cố ý cái rắm!
Tống Văn Hiên quát lên:
- Nếu không phải Tùy tiên sinh ra tôiy chữa trị, cô tôi đã sớm thành người thiên cổ rồi!
- Đúng vậy, các người hiểu lầm rồi!
Lúc này Trang Nhất Lượng cũng đứng ra nói:
- Vị tiên sinh này không quấy nhiễu tôi chữa trị cho người bị thương, mà hiệp trợ tôi chữa trị, nếu như không có hắn trợ giúp, chỉ sợ bệnh nhân sớm đã không qua được.
- Được rồi, thu súng thu lại đi.
Phía sau đám cảnh sát, truyền đến một thanh âm uy nghiêm, có lẽ là của đại nhân vật nào đấy.
Quả nhiên, đội ngũ cảnh sát tách ra, một người trung niên mặc tây trang, hơi có vẻ quý phái đi nhanh tới, đi theo phía sau hắn, lại là thị trưởng Quách Minh Phong và cục trưởng cảnh sát Thái Viễn Minh của thành phố Đông Giang.
Người trung đi tới trước giường bệnh, nắm tôiy Lam Lan, ân cần nói:
- Tiểu Lan, ba ba tới rồi, con không sao chứ.
Sau đó, người trung niên lại nói với Trang Nhất Lượng:
- Bác sĩ, tình hình của con gái tôi rút cuộc thế nào rồi?
- Cô ấy rất khỏe, nhưng cần tĩnh dưỡng.
Trang Nhất Lượng nói.